Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 33: Yến Hội Ngắm Sao
Đi ngắm sao vào đêm thất tịch là phong tục từ xưa đến nay, chỉ là ta còn chưa từng đi trên núi ngắm sao bao giờ, nên không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Trong thiếp mời có đề cập, sau khi tiệc tối kết thúc, ở trong biệt phủ có sắp xếp phòng dành cho các vị tân khách, trong phủ còn có vài suối nước nóng, đến lúc đó mọi người đều có thể tự do sử dụng.
Ta không khỏi cảm thán, Việt Vương phủ thật là tốt.
Chỉ có điều, đêm thất tịch hôm đó, ngoại trừ Lạc Cầm, ta bảo cha ta phái thêm hai người nữa đưa ta đến.
Dù sao thì ta cũng không hi vọng mình đi được nửa đường lại bị cướp, rồi khiến cho đêm thất tịch biến thành ngày giỗ của ta.
Cái mạng nhỏ này của ta vẫn còn quan trọng lắm đấy.
Mới vừa đi vào biệt viện trên đỉnh núi, Trần Thiến Thiến lập tức thần thần bí bí tiến lại gần, thì thầm với ta: “Buổi tối nhớ theo sát tỷ, ngoại trừ rượu đặt ở trước mắt ra, ai đưa gì cũng đừng uống.”
Ta lập tức khẩn trương lên: “Sao vậy?”
Nàng nháy mắt mấy cái: “Tỷ sợ bọn họ ngộ thương muội.”
“Bọn họ là ai ạ?”
Trần Thiến Thiến có chết cũng không chịu nói: “Đến lúc đó muội sẽ biết thôi.”
Vương phủ không hổ là vương phủ, ngay cả biệt viện trên núi cũng khí thế đến như vậy, ta đi theo nha hoàn tới nơi ở dành cho mình, là đó là một cái viện ở ngay gần hồ nước, bên trong có hai tầng lầu các, vô cùng lịch sự tao nhã.
Đợi đến khi trời tối, bốn phía trong vương phủ đều sáng đèn, lúc Lạc Cầm đang giúp ta trang điểm, lại có thêm một nha hoàn tới dẫn bọn ta đến tham gia yến tiệc.
Ta theo nha hoàn đi thẳng vào con đường nhỏ đan xen tinh tế trong núi, trong lòng suy nghĩ đến việc trên yến hội có thể sẽ xuất hiện nhiều món ăn ngon, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Nghe nói đầu bếp của vương phủ này đều là người từ trong cung tới, nhất định là tay nghề rất tốt, nói không chừng còn có không ít món điểm tâm ngọt cung đình nữa đấy.
Đang nghĩ ngợi thì bắt gặp Lý Quân Nguyệt ở con đường đối diện.
Hắn vẫn khoác trên mình một bộ trường sam màu trắng, thật sự là yêu thích không rời loại màu sắc này.
Hắn bảo nha hoàn dẫn đường đi trước, rồi gật đầu với ta ở hướng đối diện: “Hôm nay trông Lâm cô nương thật sự là nguyệt mi tinh nhãn (1), duyên dáng yêu kiều.”
Ta nghe xong thì cảm thấy hơi xấu hổ, cũng học theo dáng vẻ của hắn, chắp tay: “Lý công tử mới là phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ bất phàm.”
“Hai người đang làm câu đối sao? Kẻ xướng người hoạ như thế.”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, ta ngạc nhiên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, quả nhiên, Cố Lẫm Chi đứng ở ngã ba, mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, làm giảm bớt khí thế không giận tự uy ngày thường đi mấy phần, thay vào đó là vẻ ôn tồn lễ độ, trong lòng ta, lập tức so sánh (hắn) với Lý Quân Nguyệt.
Thấy ta nhìn về phía hắn, tên cao to cười hỏi ta: “Sao hai mắt lại sáng lên như thế?”
Lý Quân Nguyệt cười phì một tiếng, trêu trêu ghẹo ghẹo nói: “Bởi vì gặp được người muốn gặp chứ sao.”
Đầu óc ta ong ong ong, lại cảm thấy
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
.