Niệm Niệm Có Ăn

Chương 32: Cố Tư Hoành Thật Lạnh Nhạt


Đọc truyện Niệm Niệm Có Ăn – Chương 32: Cố Tư Hoành Thật Lạnh Nhạt


Hình như nữ tử kia đã thật sự ra sức đập ta rất mạnh.


Không biết từ lúc nào thì ta lại bị ngất đi, đợi sau khi ta tỉnh thì phát hiện đã qua bao nhiêu ngày rồi.


Ta nằm trên giường của mình, khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ và rèm cửa, hắt vào mắt ta, ta không thể không quay đầu, thấy Lạc Cầm đang bưng âu thuốc tiến tới.


Ta vội vàng nhắm mắt, đáng tiếc là đã không kịp nữa.


Lạc Cầm ngạc nhiên mừng rỡ hét lên: “Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ! Thật là tốt quá, vừa mới hâm nóng thuốc xong!”

Thảo nào mà ngửi mùi thấy đắng thế, ta vẫn nhắm mắt, nói: “Không, em nhìn nhầm rồi, ta chưa tỉnh.”

“Ai da.” Lạc Cầm đặt thuốc xuống, cầm một cái gối tới, cẩn thận dè dặt đỡ ta dậy, “Tiểu thư, nếu đã tỉnh rồi thì ngoan ngoãn uống thuốc đi ạ, nếu không, em sẽ đi bẩm báo với phu nhân đấy ạ.”

Ta rất không tình nguyện mở mắt, thì thấy nàng đang cầm âu thuốc lên, rót ra bát.


“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Năm ngày ạ.
Tiểu thư, nếu người còn không tỉnh, thì phu nhân đã cầm đao đến Đại Lý Tự, đi chém người rồi.”

“Lâu như vậy sao?” Ta ngạc nhiên sững người, trên đầu vẫn còn hơi không thoải mái, lại bỗng nhớ ra chuyện ở dịch quán.

Tên cao to thật sự đã ôm ta, hay là ta nằm mơ nhỉ?

Lạc Cầm cầm cái bát không, lo lắng nhìn ta: “Tiểu thư, có phải là đầu vẫn còn đau không ạ? Có cần gọi đại phu không ạ?”

Ta hỏi: “Làm thế nào mà ta về nhà được?”

“Đại Lý Tự phái xe ngựa đưa trở về ạ.”

“Là ai đưa về cơ?”

“Trên xe chỉ có người đánh xe, là đại công tử lên bế người xuống ạ.”

Ta thở dài thật dài, xem ra, đúng là ta đã nằm mơ rồi, tên cao to không đưa ta về nhà.


Vậy hắn ôm ta, có lẽ cũng là nằm mơ nhỉ?

Ta nhớ lại mà ngại ngùng, lấy tay vỗ nhẹ vào ngực, không ghìm được chút nghi hoặc, tại sao ta lại mơ như thế chứ?

Tại sao trong mơ mà tên cao to cũng nhảy vào dọa ta?

“Tiểu thư, về sau người đừng ra ngoài một mình nữa ạ.
Việc này cũng quá đáng sợ rồi.” Lạc Cầm đặt bát xuống bàn, gọi người đi thông báo cho cha nương, rồi quay lại dịch góc chăn cho ta, “Đêm đó, cả phủ chúng ta đều được điều động, nhưng mà tìm mấy lần trong thành, cũng không thấy một chút tung tích nào của tiểu thư cả, phu nhân cũng bị dọa sợ đến khóc luôn.”

Nương ta mà cũng biết khóc á?

Ta ngẩn ngơ, không thể không áy náy: “Biết rồi, lần sau quyết sẽ không chạy loạn nữa.”

·

“Muội gặp được thế tử? Là hắn cứu muội sao?”

Khuôn mặt ca ca nghiêm túc, ngồi xuống bên giường ta, trong tay còn cầm một quyển sách.


Ta không thể không nói: “Ca bỏ sách xuống đi ạ, cha nương cũng không ở đây mà.”

“Muội nói thế này, lẽ nào ta học hành vì ứng phó cha nương chắc?”

“Được rồi, không phải ạ.” Ta lấy khăn tay che mặt, lại chuẩn bị nhắm mắt.


Ca bỏ khăn ra, tiến gần lại, nói: “Ai da, kể chuyện cũng đừng kể một nửa chứ, muội đã ngủ lâu như thế rồi, còn ngủ nữa thì sẽ biến thành heo đấy.”

“Ca mới là heo ý!” Ta không thể không lườm ca, “Muội đã bị như thế này rồi mà ca cũng không thương muội một chút, có giống người làm ca ca không đấy ạ!”

Ca nghĩ ngợi, từ trong lòng lấy ra một cái bánh mứt táo: “Nào, nhanh nói đi, buổi tối ca lại đi chợ đêm mua bánh ngọt bảy màu cho muội ăn.”

“Hứ.” Ta ngồi dậy, lại nhớ đến chuyện xảy ra vào tối đó.

·

Đều nói vào đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người phóng hỏa, lúc ấy, ta đang bám víu lấy cánh cửa gỗ của miếu hoang, nhìn màn đêm u tối, cả người đều bị dọa sợ đến ngốc luôn rồi.


Nhưng mà ta hiểu rõ, không thể ngơ ngẩn ở đây được, người bắt trói ta lúc nào cũng có thể quay lại.


Nên đi hướng nào nhỉ?

Người không phân biệt rõ được đông tây nam bắc như ta, chỉ có thể lảo đà lảo đảo chạy qua nơi vắng vẻ này, vết thương trên đầu đau nhức từng hồi, đôi lúc lại truyền tới tiếng quạ kêu thảm thiết từ phía xa.


Điều duy nhất mà ta có thể nhận định được, là nữ tử kia đã ném ta ở một nơi rất xa kinh thành, không có một bóng người, cố gắng nhìn ra xa (1) mà cũng không thấy nổi một ánh nến nào.


Cũng không biết là đã chạy bao lâu, mây đen dần dần tản ra, ánh trăng cũng đôi lúc lộ ra mơ mơ hồ hồ, ta rất vui mừng phát hiện là đã chạy tới quan đạo rồi.


Nghĩ đến khi trời sáng sẽ có người đi qua, có thể cứu ta được.


Đúng vào lúc đang tìm một cây to để trốn, đợi khi trời sáng mới xuống, ai biết lại có tiếng vó ngựa “cồm cộp” đang phóng tới phía ta từ xa, cực kỳ nổi bật trong màn đêm trống trải, yên tĩnh.


Ta do dự trong chốc lát, sau đó liền cắn răng, chạy ra giữa đường.


Ta không tin Lâm Niệm ta lại đen đủi như vậy!

·

Nghe kể tới đây thì ca ca đã đau lòng không chịu nổi, nhe răng trợn mắt: “Nếu mà ca bắt được tiện nhân này, nhất định sẽ cho ả đẹp mặt!”

“Ca đừng nói cho cha nương biết đấy nhé.” Ta ăn hết bánh mứt táo, cầm khăn tay lau miệng, “Muội sợ nương thật sự sẽ cầm đao đi đến miếu hoang kia rình người.”

“Thế sau đó thì sao?”


·

Sau đó à, người đánh xe của chiếc xe ngựa đó bị ta dọa sợ, nhanh chóng giữ ngựa lại, hét to: “Phía trước là người nào? Tại sao lại cản xe ngựa?”

Giọng nói này đúng là quá to rồi, ta hoàn toàn không có tí sức lực nào, chẳng có cách hét lại, chỉ đành dùng toàn bộ hơi sức còn lại nói: “Tiểu nữ Lâm Niệm phủ Lâm Tư vụ, bị tặc nhân bắt cóc đến đây, xin quý nhân trong xe giúp ta rời khỏi nơi này.”

“Cái gì?” Người đánh xe hoảng hốt, lập tức vén mành, bẩm báo với người trong xe, sau đó đi xuống, “Lâm tiểu thư, Thế tử mời người lên xe.”

·

“Thế tử?” Ca kinh ngạc nhìn ta, “Đúng là Cố Tư Hoành à?”

Ta gật đầu, không thể không nói nhỏ xuống: “Ca, ca nói Cố Tư Hoành cứu muội, có lẽ nào, hắn chính là phúc tinh của muội không ạ?”

“Hắn thấy qua bộ dạng đó của muội, có nói gì không?”

Ta cố nhớ lại, rồi thất vọng lắc đầu với ca ca.


·

Người trên xe chính

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.