Nịch Ái

Chương 9: Ngọc bội phượng hoàng


Đọc truyện Nịch Ái – Chương 9: Ngọc bội phượng hoàng

“Sương Nhi thỉnh an thái tử điện hạ”

Phượng Thiên Sương vừa nhìn thấy Lâm Nhất Phàm, gương mặt lúc trước vốn dĩ đang nhăn nhó vì bị nắng lúc này liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ nhu thuận. Lâm Nhất Phàm trong lòng chợt lạnh, hắn nghĩ đời trước của mình tại sao lại ngu ngốc như vậy, một nữ nhân giả tạo biểu hiện ra ngoài mặt thế này hắn cũng không nhận ra:

“Ngươi đến đây làm gì?”

Phượng Thiên Sương có điểm bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Nhất Phàm đột nhiên lạnh lùng với mình như thế thì ngây người ra một lúc, sau đó nàng lại đánh mắt nhìn sang Kim Linh bên cạnh, Kim Linh hiểu ý nhanh chóng đưa khăn tay bên cạnh giả bộ lau mồ hôi cho nàng. Phượng Thiên Sương và Kim Linh hai chủ tử các nàng phối hợp rất ăn ý, đáng tiếc vẫn không thể làm lay chuyển nội tâm rét lạnh của Lâm Nhất Phàm.

“Nương nương, người trong người hôm nay không tốt, nô tỳ đã nói người đừng nên ở ngoài này phơi nắng rồi” Kim Linh nói

Phượng Thiên Sương dáng vẻ yếu đuối gạt tay Kim Linh xuống:

“Ta không sao, thái tử điện hạ nghe nói hôm nay ở trên triều quần thần đều đồng loạt muốn thái tử điện hạ đăng cơ phải không, Sương Nhi chính là muốn đến đây chúc mừng người”

Lâm Nhất Phàm phất tay áo giận dữ rời đi, việc lời tiên đoán kia của Dịch Trân đã làm cho hắn không thoải mái, lúc này ra ngoài vừa vặn lại gặp ngay nữ nhân này càng khiến cho hắn muốn nổi trận lôi đình hơn:

“Chuyện triều chính nữ nhân đừng có xen vào”

Lâm Nhất Phàm và Tiểu Thuần Tử cứ như vậy rời đi trước, bỏ lại phía sau là chủ tử Phượng Thiên Sương vẫn còn ngây ngẩn chưa hiểu chuyện gì, khi nàng ta trở về hoàng cung liền giận dữ mang toàn bộ đồ đạc trong cung phá vỡ, Kim Linh ở bên cạnh tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn bạo dạng hiến kế:

“Nương nương, người chớ nên tức giận, chi bằng người giả bệnh đi, nô tỳ sẽ đi báo với thái tử điện hạ, thái tử điện hạ trước nay vẫn luôn không thích quốc sư kia, có thể là do quốc sư kia chọc tức thái tử điện hạ cho nên thái tử điện hạ mới không vui như thế”

Phượng Thiên Sương quả thật là bình tĩnh lại đôi chút, lời của Kim Linh nói cũng không phải là không đúng, thế cho nên nàng liền hướng mắt nhìn Kim Linh:

“Ngươi mau đi tìm thái tử điện hạ đi”

Lâm Nhất Phàm sau khi rời khỏi đài thiên văn liền nhận được một mật thư từ ám vệ, hắn mở mật thư kia ra xem xác định là nét chữ của Phượng Thiên Sương, bên trong còn viết hết tình hình ở trong hoàng cung cho tam đệ sớm đã đoản mệnh của hắn biết, dĩ nhiên bên trong thư tín còn có một đoạn nhớ nhung tư tình. Nói đến tam hoàng tử Lâm Nhất Lăng, việc đầu tiên khi Lâm Nhất Phàm trọng sinh chính là muốn trừ khử người tam đệ luôn ôm mộng tạo phản này, lấy tội danh hành thích hắn thì Lâm Nhất Lăng sớm đã định tội chết rồi, có điều Lâm Nhất Lăng ở trong triều lôi kéo thế lực cũng không ít, việc hắn định tội xử trảm Lâm Nhất Lăng khẳng định là rất khó, chính vì thế hắn ở bên ngoài sáng không giết được người thì trong tối liền giết người, vừa có thể khiến cho hắn có danh hoàng đế nhân từ lại vừa có thể một mẻ lưới tóm gọn loạn thần. Việc Lâm Nhất Lăng chết không bất cứ ai phát hiện ra, ngay cả ở Từ Châu hiện tại cũng đã được hắn bố trí sẵn thế thân, ai cũng đều biết tam hoàng tử đi đường mệt nhọc, đóng cửa dưỡng thân thể không tiếp bất cứ ai.

“Thái tử điện hạ, nha hoàn Kim Linh bên điện An Nguyệt nói Phượng Trắc Phi trong người không khỏe, muốn người đến đó một chuyến” Tiều Thuần Tử ở bên ngoài chạy vào bẩm báo

Lâm Nhất Phàm im lặng một hồi, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì liền đáp ứng bãi giá điện An Nguyệt. Lúc Lâm Nhất Phàm tới liền thấy nữ nhân kia một thân y phục tơ lụa mỏng manh nằm ở trên nhuyễn tháp đang phơi nắng, xem sắc mặt trang điểm tinh tế kia thì trong lòng hắn càng thêm ghê tởm nữ nhân này hơn, rõ ràng nàng ta có ý với tam đệ của hắn nhưng lại vẫn có thể ở trước mặt nam nhân mà nàng không yêu ăn mặc thành ra bộ dáng thế này.

Phượng Thiên Sương giả bộ giật mình từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy hành lễ với Lâm Nhất Phàm:

“Thần thiếp thỉnh an thái tử điện hạ”

Lâm Nhất Phàm im lặng một lúc mới nhàn nhạt nói:

“Kinh Linh nói ngươi trong người không khỏe?”


Phượng Thiên Sương trong lòng cảm thấy kỳ quái, nếu là lúc trước Lâm Nhất Phàm nhất định sẽ đến đỡ nàng ngăn không cho nàng hành lễ, nhưng mà hiện tại hắn lại ngây người ra một chút mới chịu mở miệng nói chuyện với nàng:

“Nhà đầu Kim Linh này lại dám chạy tới làm phiền thái tử điện hạ, thần thiếp trong người vẫn rất tốt, chỉ là lời nói buổi sáng ngày hôm nay thái tử điện hạ nói liền khiến cho thần thiếp ngốc một phen suy nghĩ, có lẽ nha đầu Kim Linh kia lại tưởng rằng thần thiếp không khỏe”

Lâm Nhất Phàm lạnh lùng nhìn về phía Phượng Thiên Sương, ánh mắt hẹp dài mang theo tia đánh giá sắc lạnh, vừa nhìn liền biết được đối phương hai tròng mắt khẽ đảo nhất định là đang nói dối:

“Là như vậy? Như vậy ngươi cảm thấy lời nói của ta hôm nay thế nào?”

Phượng Thiên Sương cúi đầu, nàng cảm thấy đối diện với Lâm Nhất Phàm rất là áp lực:

“Thái tử điện hạ dạy bảo rất phải, là do thần thiếp không hiểu chuyện”

Lâm Nhất Phàm cũng lười dây dưa với Phượng Thiên Sương, mục đích hôm nay hắn đến đây chính là muốn nói nàng ta rời khỏi điện An Nguyệt này, điện An Nguyệt vốn dĩ rất gần với nơi ở của hắn, lúc trước hắn ở Đông cung nhưng sau khi phụ hoàng băng hà liền chuyển tới Đoan Thuận cung của tiên hoàng, chính vì thế An Nguyệt điện này vốn dĩ là cung điện cho hoàng hậu ở hắn cũng nhanh chóng đưa Phượng Thiên Sương tới chỗ này để tỏ ra ý muốn của mình. Nhưng mà đời này hắn chính là muốn cho nữ nhân này phải nhận lấy đau khổ, cho nên không có lý nào lại để cho nàng ta ở mãi trong đây, nơi này chính là nơi dành cho nam hậu của hắn:

“Được rồi, một tháng sau là đại lễ đăng cơ của bổn vương, An Nguyệt điện này cũng sẽ được sửa sang để cho hoàng hậu ở, cho nên ngươi ngày mai dọn tới cung Ngữ Án ở phía nam đi, nơi đó không quá ồn ào rất thích hợp để cho ngươi dưỡng bệnh”

Cung Ngữ Án này là nơi gần cuối cùng của hoàngcung, hơn nữa còn ở rất gần lãnh cung, nơi đó là phía nam quanh năm nắng nóng, hạ nhân bị đưa tới nơi đó đa phần là những người chân tay vụng về, làm không được việc. Phượng Thiên Sương vừa nghe đến đó sắc mặt liền trắng bệch, nhưng trong lòng nghĩ lại hiện tại trong cung không có chỗ ở, An Nguyệt điện này tu sửa cũng là cho nàng ở, tương lai nàng nhất định trở thành quốc mẫu thiên hạ, nhẫn nhịn ở trong Cung Ngữ Án đó vài tháng cũng không là gì, chính vì thế Phượng Thiên Sương nhanh chóng nhu thuận đáp ứng:

“Vừa hay thần thiếp cũng muốn có một nơi an tĩnh để tụng kinh niệm phật cầu phúc cho thái tử điện hạ”

Lâm Nhất Phàm cười lạnh không đáp lời, trong lòng khinh bỉ nữ nhân tâm địa rắn rết kia, hắn phất tay nói với đám thị vệ phía sau:

“Người tới, mau giúp nương nương dọn đồ đến cung Ngữ Án đi”

Phượng Thiên Sương ngẩn người, Lâm Nhất Phàm liền quay lại hỏi:

“Sao thế? Ngươi không phải là muốn tụng kinh niệm phật cầu phúc cho bổn vương hay sao?”

Phượng Thiên Sương nhanh chóng hồi phục thần thái:

“Không sao cả, thần thiếp chỉ là đang nghĩ hôm nay là ngày rằm, không biết thái tử điện hạ có muốn cùng thần thiếp thưởng nguyệt hay không?”

Lâm Nhất Phàm để lại một câu rồi rời đi:

“Bổn vương còn rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt, không có thời gian cùng ngươi thưởng nguyệt”.

Tá phủ nhận được một thư mời từ trong hoàng cung đưa đến, trong thư ghi rõ tên đại công tử nhà Tá gia Tá Dịch, người viết thư mời là thái tử điện hạ, việc này khiến cho ba người lớn nhà họ Tá lại một phen nhọc lòng, không rõ thái tử điện hạ tại vì sao lại nhắm trúng Tá Dịch nhà bọn họ, nếu như là thật lòng thì không nói, nhưng thái tử điện hạ tâm tư sâu kín âm trầm bất lộ, chỉ sợ là đến tám chín phần có tính toán khác mà thôi.


Tối đó Tá Dịch được người trong cung đưa kiệu tới đón, hôm nay Tá Dịch mặc trên người một thân bạch y đơn giản, ngọc bội thắt ở bên eo, ma ma ngày hôm nay nói cho hắn biết thái tử điện hạ cực kỳ thích màu trắng, còn thích những người có khí chất thanh thoát tựa thiên tiên. Tá Dịch nghĩ bản thân mình hiện tại rất kỳ quái, một đầu không có tóc thì chỉ mặc y phục của hòa thượng là thích hợp thôi, nhưng mà khi thái giám Tiểu Thuần Tử đứng ở bên ngoài phủ đợi y, vừa nhìn thấy y liền nịnh nọt khen ngợi:

“Đại công tử đúng là khí chất bất phàm tựa tiên nhân, một người không nhiễm bụi trần”

Tá Dịch cũng đáp lại một câu rồi ngồi vào trong kiệu:

“Công công quá lời rồi”

Tá Dịch ngồi ở trong kiệu một lúc liền thuận lợi tiến vào hoàng cung, lúc vào hoàng cung sắc trời cũng đã nhá nhem tối, y nhìn cung điện rộng lớn trong tầm mắt bất giác trái tim cũng cảm thấy đập thật nhanh. Tiểu Thuần Tử khẽ cúi người nhanh nhẹn nói với y:

“Đại công tử mời đi theo nô tài, thái tử điện hạ đang ở ngự hoa viên đợi người”

Trong thiệp mời có ghi ngày hôm nay Lâm Nhất Phàm mời y tới thưởng nguyệt ngâm thơ, lại sắp được gặp mặt thái tử điện hạ trong lòng y càng lúc càng loạn. Rất nhanh Tá Dịch được đưa tới ngự hoa viên, có một đình nhỏ ở giữa hồ nhìn vô cùng đẹp, xung quanh toàn là những loại hoa quý, Lâm Nhất Phàm một thân hoàng bào đứng giữa hồ đang xoay lưng lại với y, nghe thấy Tiểu Thuần Tử bẩm báo hắn mới quay lại nhìn. Tá Dịch vội vã hành lễ, một bộ dạng quy củ do ma ma hôm nay chỉ dạy cuối cùng cũng được thực hành trước mặt hắn:

“Thỉnh an thái tử điện hạ”

Lâm Nhất Phàm buồn cười, cái kiểu hành lễ này chính là chỉ có phi tần mới làm, nhưng mà dù sao Tá Dịch cũng sẽ là nam hậu của hắn, cho nên đối với kiểu hành lễ kia hắn rất vui vẻ mà thưởng thức. Lâm Nhất Phàm đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thuần Tử lui xuống, đợi Tiểu Thuần Tử lui xuống rồi hắn liền bước tới phía Tá Dịch nắm lấy tay của y đi về ghế ngồi:

“Sau này ngươi ở trước mặt ta không cần phải hành lễ”

Tá Dịch thoáng đỏ mặt, mỗi lần chỉ cần Lâm Nhất Phàm tiến tới gần y là gương mặt của y sẽ tự giác đỏ lên. Trên bàn đá giữa hồ đã bày sẵn một bàn thức ăn đặc sắc, Lâm Nhất Phàm hỏi Tá Dịch:

“Ngươi đã có thể ăn đồ ăn mặn hay chưa?”

Tá Dịch lắc đầu, Lâm Nhất Phàm cũng đoán được chuyện này nên có chuẩn bị một vài món thanh đạm chay tịnh cho y, hắn nhấc tay gắp một miếng đậu phụ bỏ vào trong bát y:

“Bổn vương hy vọng ngươi cũng có thể ăn thịt, cá, không thể nào cữ ăn chay mãi được có biết không?”

Tá Dịch gật đầu:

“Ta đã biết”

Lâm Nhất Phàm thấy Tá Dịch nhu thuận như vậy thì hài lòng:

“Phụ thân ngươi hôm nay trở về có nói cho ngươi biết chuyện ta chuẩn bị đăng cơ hay chưa?”

Tá Dịch lại gật đầu đáp:


“Phụ thân có nói qua, ta chúc mừng thái tử điện hạ”

Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười:

“Xem ra ma ma ta phái đến chỉ dạy ngươi cũng không tồi, mới có một ngày thôi ngươi đã có thể quy củ như vậy rồi”

Thật ra Tá Dịch xuất thân từ Tá phủ, tuy phép tắc hoàng cung vốn dĩ nhiều hơn rất nhiều so với Tá phủ, nhưng những cái cúi đầu hành lễ này căn bản đều không khác biệt là bao, thế cho nên Tá Dịch mới học nhanh được như thế. Lâm Nhất Phàm nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hứng thú thưởng thức mỹ nam tử ngượng ngùng trước mặt:

“Sau này ở trước mặt bổn vương ngươi cũng không cần phải câu lệ tiểu tiết, bổn vương để ma ma đến dạy ngươi lễ nghi cũng là để cho người ngoài không dị nghị, nếu như ngươi mệt cảm thấy không muốn học cũng được”

Tá Dịch khẽ lắc đầu:

“Không sao, mấy thứ ma ma dạy đều rất hữu ích, ta cũng không mệt”

Lâm Nhất Phàm nắm lấy tay của Tá Dịch khàn giọng hỏi thế này:

“Như vậy ma ma hôm nay có cho ngươi xem qua xuân cung đồ kia chưa?”

Tá Dịch đỏ mặt, một bộ dạng gấp gáp mất tự nhiên:

“Hôm nay ma ma chỉ dạy cách hành lễ, cách đi đứng mà thôi”

Lâm Nhất Phàm cười tà:

“Được rồi, ngày mai bổn vương sẽ nói ma ma dạy cho ngươi cái đó”

Tá Dịch giật mình thu tay lại, y quay đầu nhìn sang phía khác:

“Không cần đâu thái tử điện hạ, cứ để ma ma theo trình tự chỉ bảo ta là được rồi”

Lâm Nhất Phàm vẫn không chịu buông tha cho Tá Dịch tiếp tục hỏi:

“Hay là để bổn vương dạy ngươi”

Tá Dịch hốt hoảng trợn lớn hai mắt, sau đó lại ấp úng đáp:

“Thái tử điện hạ bận rộn nhiều việc, ta không muốn phiền hà thái tử điện hạ”

Lâm Nhất Phàm buồn cười:

“Được rồi, mau dùng bữa đi”

Hai người im lặng ngồi ăn cơm, những món thịt, cá gì đó Tá Dịch từ đầu đến cuối đều không đụng đũa lấy một lần, Lâm Nhất Phàm cũng không ép buộc y. Sau khi ăn xong, thái giám bên cạnh liền bưng lên điểm tâm tráng miệng, Tá Dịch vốn dĩ rất thích ăn đồ ngọt, nhưng vì vừa mới rồi đã ăn quá no cho nên dù thích đến mấy cũng chỉ có thể ăn thêm một miếng bánh nhỏ. Lâm Nhất Phàm đưa ra một miếng ngọc bội làm bằng đá cẩm thạch, ngọc bội hình phượng hoàng trên dưới đều màu vàng, vừa nhìn liền biết là vật có giá trị vô cùng:

“Dịch Nhi, thứ này cho ngươi”


Tá Dịch vốn nghĩ thái tử điện hạ chủ ý cho y thì y cho dù có từ chối cũng vẫn sẽ phải nhận, thế cho nên y cũng không có tốn thời gian từ chối nữa mà đưa tay tiếp nhận:

“Ngọc bội này nhìn thật đẹp”

Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười:

“Ngọc bội này gọi là ngọc bội phượng hoàng, cùng với ngọc bội huyết long của ta vốn dĩ là một cặp, chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu mới có thể mang theo”

Tá Dịch cả kinh vội vã đặt ngọc bội trên tay xuống bàn, y là đại công tử của Tá gia, cũng chưa phải là chưa từng nhìn thấy ngọc bội quý, nhưng mà ngọc bội phượng hoàng kia không những quý mà còn mang ý nghĩa thật là quan trọng, y chính là sợ hãi mình không đủ tư cách để nhận. Lâm Nhất Phàm đưa tay cầm lấy ngọc bội trên bàn:

“Qua đây, bổn vương đích thân mang cho ngươi”

Tá Dịch do dự:

“Thái tử điện hạ, ngọc bội này có ý nghĩa như vậy, ta quả thật không dám nhận lấy”

Lâm Nhất Phàm vươn tay kéo Tá Dịch ngồi lên đùi mình, chậm rãi mang ngọc bội đeo vào bên hông cho y:

“Hôm nay ta đến gặp quốc sư, quốc sư nói ngày cử hành đại hôn sẽ được cử hành vào ngày đầu tiên của đông chí, tức là vào ngày hai mươi hai, từ giờ đến khi đó còn bốn tháng nữa, bổn vương cũng vừa vặn phải xuất chinh ước chừng khoảng thời gian đó mới về”

Đời trước mùa thu năm thứ mười ba thuận thiên, cửu hoàng đệ của hắn là Lâm Nhất Tề dẫn ba mươi vạn đại quân đến biên ải tiến đánh dị tộc, nhưng mà người dị tộc vốn mưu mẹo độc ác, tuy rằng dị tộc ít người nhưng vẫn có thể cầm cự được đến gần nửa năm, cửu hoàng đệ của hắn liên tiếp thất bại, khi ấy hắn liền phải đích thân xuất chinh, cũng nhờ có hắn vừa tới một tháng sau liền có thể mang tin tức thắng trận trở về, bản thân cửu hoàng đệ của hắn thì một thân thương tích trúng độc vẫn luôn phải cầm cự thuốc sống qua ngày đến hết đời. Trọng sinh lại một lần nữa Lâm Nhất Phàm dĩ nhiên không muốn đệ đệ ruột thịt của mình như vậy, chính vì thế lần này hắn mới đích thân ra trận, hắn sớm đã nắm rõ được như trong lòng bàn tay những mưu kế kia của dị quốc.

“Thái tử điện hạ, người phải xuất chinh sao?” Tá Dịch giật mình, chuyện này y vẫn chưa nghe qua phụ thân nhắc tới

Lâm Nhất Phàm đã mang được vào bên hông ngọc bội phượng hoàng cho Tá Dịch, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng. Tá Dịch khẽ nhíu mày:

“Thái tử điện hạ, không thể để người khác đi được sao? Người là thái tử điện hạ, tương lai sẽ làm hoàng đế, nếu như người xảy ra chuyện gì…”

Lâm Nhất Phàm mỉm cười:

“Dịch Nhi là đang lo lắng cho bổn vương sao?”

Tá Dịch im lặng một chút rồi gật đầu:

“Thái tử điện hạ, ta vẫn luôn lo lắng cho ngài”

Lâm Nhất Phàm nghiêng đầu đặt vào môi Tá Dịch một nụ hôn phớt nhẹ:

“Đợi đến ngày ta trở về, Dịch Nhi hẳn là đã có một suối tóc dài đến ngang thắt lưng rồi”

Tá Dịch thoáng đỏ mặt rồi gật đầu:

“Người nhất định phải bình an trở về”

Đại lễ đăng cơ của hoàng đế Thuận Thiên vốn dĩ được tổ chức long trọng vào đầu tháng sau, nhưng vì biên ải dị tộc nhũng nhiễu không biết sợ cho nên đại lễ đăng cơ của Lâm Nhất Phàm được tổ chức giản lược nhất có thể, sau đó ngay ngày hôm sau hắn liền một thân huyết giáp ra trận, trận này chính là muốn phô trương danh thế của tân hoàng đế Thuận Thiên, hắn có thể nắm chắc được trong tay đến mười phần là sẽ thắng trận bởi vì hắn nắm được ở trong tay bí mật của quốc chủ dị quốc, đời trước hắn chính là tìm ra được bí mật này mà thắng nhanh như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.