Đọc truyện Nịch Ái – Chương 8: Tiên đoán
Tá Dịch gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ, y phát hiện ra có một cánh tay rắn chắc đang đặt trên eo của y ôm rất chặt, y có thử nhích qua một bên né tránh nhưng vô ích:
“Thái tử điện hạ, người giờ này nên ở trong cung”
Lâm Nhất Phàm thu tay lại, hắn từ trong ngực áo lấy ra hai bình thuốc đưa đến trước mặt Tá Dịch:
“Đây là tục mệnh cao và kinh thảo có thể giúp ngươi nhanh chóng lành vết thương cùng với hỗ trợ mọc tóc rất công hiệu, ngươi mau lật người lại để bổn vương giúp ngươi thoa thuốc”
Tá Dịch vội vã từ chối:
“Thái tử điện hạ hôm nay ta đã thoa thuốc rồi”
Lâm Nhất Phàm cười nhẹ, hiện tại cũng đã muộn rồi hơn nữa hôm nay Tá Dịch đã đi một đoạn đường dài cho nên hắn không muốn trêu chọc y, cuối cùng đành để hai bình thuốc nhỏ kia xuống bên cạnh rồi vòng tay tiếp tục ôm y:
“Được rồi, ngày mai ngươi nhớ dùng hai thứ này nhé, tục mệnh cao thì trực tiếp thoa lên vết thương của ngươi, còn kinh thảo thì đem hòa với một chút nước để uống, người trong thái y viện nói thuốc này rất công hiệu, còn đảm bảo với ta rằng sau ba tháng tóc liền sẽ mọc ra vừa dài vừa mềm”
Tá Dịch bất giác đưa tay lên chạm vào cái đầu nhỏ của mình, trong lòng y có vài phần xấu hổ, người không có tóc nhìn qua vốn rất kỳ quái, điều này y đương nhiên hiểu. Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười cúi đầu đặt môi lên đỉnh đầu trọc lóc kia của Tá Dịch:
“Bổn vương vẫn còn chưa được thấy qua Dịch Nhi trên đầu một suối tóc dài, lúc đó nhất định là thập phần đáng yêu”
Tá Dịch nghĩ mình đã rất thích thái tử điện hạ rồi, buổi tối ngày hôm nay y đã mang chuyện này ra suy nghĩ rất kỹ càng, có lẽ y không còn phù hợp là đệ tử phật môn khi trong lòng y luôn một lòng nhớ đến thái tử điện hạ, cho nên đối với chuyện mình có tóc hay không có tóc cũng rất để tâm:
“Thái tử điện hạ, người bình thường nuôi tóc hơn một năm mới có thể đạt được độ dài tiêu chuẩn”
Lâm Nhất Phàm khẽ vuốt ve đỉnh đầu bóng loáng mềm mềm của Tá Dịch:
“Cái này vốn là bí dược trong hoàng cung, ngươi yên tâm chỉ cần ba tháng là có thể rồi”
Tá Dịch cắn cắn môi nhỏ giọng thỉnh cầu:
“Như vậy có thể hay không đợi tóc của ta dài ra thì hãy tiến hành đại hôn… ý của ta là nếu như lúc đó thái tử điện hạ còn muốn…”
Đây là lần đầu tiên tiểu hòa thượng của hắn thỉnh cầu hắn, hơn nữa gương mặt nhỏ nhắn hiện tại lại ửng hồng thẹn thùng như vậy, quả thật là chỉ muốn ngay tại lúc này cắn miệng y một ngụm thôi:
“Được, nhưng mà trong ba tháng đó ngươi cũng phải bồi bổ thân thể thật tốt, không cần tiếp tục ăn chay, bổn vương sẽ nói người trong ngự thiện phòng đến làm đồ ăn cho ngươi ăn, nhân tiện gọi ma ma đến dạy ngươi quy tắc trong cung”
Tá Dịch im lặng một hồi cuối cùng liền đỏ mặt gật đầu khẽ ưm một tiếng, thật ra thì y cũng không có hy vọng quá xa vời, y biết mình là một người nam nhân kỳ quái, nếu như một ngày nào đó thái tử điện hạ nhận ra, hắn có thể sẽ lại một lần nữa đưa y đến Cảm Nghiệp Tự xuất gia. Nhưng mà cho dù có lại một lần nữa quay trở lại nơi đó thì Tá Dịch y vẫn muốn tùy ý một phen.
Lâm Nhất Phàm đột nhiên cúi đầu xuống khẽ hôn vào gáy Tá Dịch, giọng nói của hắn thật là trầm thấp:
“Nhân tiện ta muốn nói với ngươi, ma ma có thể sẽ mang xuân cung đồ đến cho ngươi xem, nếu như ngươi xem không hiểu nhưng lại không dám hỏi ma ma thì có thể trực tiếp hỏi ta, ta sẽ chỉ dạy cho ngươi thật chi tiết”
Tá Dịch khẽ rụt cổ lại, gương mặt của y hiện tại nóng ran, không nghĩ tới Lâm Nhất Phàm đường đường là thái tử điện hạ lại sẽ nói ra những lời như thế, hơn nữa y từ đó đến giờ cũng chưa từng nói chuyện với ai như vậy cả:
“Thái tử điện hạ… ta đã biết”
Lâm Nhất Phàm buồn cười đưa tay nắm lấy cằm của Tá Dịch xoay lại đối diện với mình. Tá Dịch vừa xoay đầu lại thì một nụ hôn đã đặt xuống trên môi của y, khuôn miệng y dần dần tách mở để cho đầu lưỡi của Lâm Nhất Phàm luồn vào bên trong, sau đó y cảm thấy có một cánh tay đột nhiên tiến vào bên trong vạt áo của y, bàn tay kia không ngừng mơn trớn da thịt của y, đối phương không những không có ý định dừng lại mà còn càng muốn tham luyến hơn, Tá Dịch cảm thấy trong đầu lóe qua một tia sét khiến cho y ngay lập tức giật mình vội vã đẩy Lâm Nhất Phàm ra rồi đưa tay kéo y phục của mình lại:
“Thái tử điện hạ, người đừng như vậy”
Lâm Nhất Phàm nhìn Tá Dịch một chút rồi quả thật thu tay lại không có ý định tiếp tục làm loạn nữa, không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc bức bối khiến cho Tá Dịch cảm thấy vô cùng không được thoải mái, trong lòng rơi lộp bộp, y quả thật cũng không muốn làm cho thái tử điện hạ mất hứng. Tá Dịch hít một hơi thật sâu cố gắng thật bình tĩnh nhỏ giọng nói:
“Thái tử điện hạ… ta… có thể đợi đến ngày đại hôn được không?”
Lâm Nhất Phàm nghĩ tiểu hòa thượng này của hắn rất hay thẹn thùng, hơn nữa y mới chỉ vừa trở về từ Cảm Nghiệp Tự, trong suy nghĩ cũng như cách sinh hoạt vẫn còn giữ nề nếp ở phật môn, hắn vừa mới đánh mất lý trí suýt chút nữa ăn y, nếu như y ngoan ngoãn phối hợp với hắn như vậy mới là lạ đó, dù sao thì hắn cũng đã hứa sẽ đợi đến ngày đại hôn thì hai người mới hợp hoan, hắn là thiên tử, thiên tử thì không thể nói chơi. Lâm Nhất Phàm ngồi dậy bước xuống giường mang giày vào:
“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, bổn vương trở về”
Tá Dịch trong ánh mắt chợt lóe lên một tia mất mát, y thật sự muốn cùng thái tử điện hạ trò chuyện lâu thêm một chút nhưng mà cái lá gan nhỏ này của y khiến cho y không thể nào lên tiếng nói được, cuối cùng chỉ nhìn thấy thân ảnh cao lớn biến mất ở sau cánh cửa phòng kia.
…
Buổi sáng ngày hôm sau, vẫn như mọi khi Lâm Nhất Phàm lâm triều, một câu nhàn nhạt nói:
“Có việc thì báo, không việc bãi triều”
Tá Dương mặc triều phục màu đỏ chậm rãi bước sang một bước quỳ xuống dõng dạc:
“Thần có việc muốn bẩm báo”
Lâm Nhất Phàm ở trên long ỷ giả bộ hỏi cho có lệ:
“Tá thượng thư có việc gì?”
Tá Dương giọng nói rõ ràng đanh thép, cả chính điện cũng đều im lặng để nghe ông ta:
“Quốc không thể một ngày không có vua, từ khi tiên hoàng băng hà đến nay cũng đã được một năm rồi, thái tử điện hạ hiếu thuận tiên hoàng trên trời nhất định nhìn thấy, bây giờ dị tộc đang ở bên ngoài bờ cõi nũng loạn Thuận Thiên quốc chúng ta, vi thần khẩn xin thái tử điện hạ đăng cơ kế vị”
Lời nói này của Tá Dương khiến cho những người vốn dĩ luôn đứng về phía ông cũng phải khó hiểu, vốn biết thái tử điện hạ đối với Tá gia luôn có hiềm khích, Tá Dương lại luôn là người đi đầu trì hoãn việc thái tử điện hạ đăng cơ, bây giờ chẳng hiểu sao ông ta lại trực tiếp đứng ra thúc đẩy. Phương Thiên Bảo vốn luôn mơ tưởng đến chuyện Lâm Nhất Phàm lên làm hoàng đế, một khi hắn lên làm hoàng đế thì nữ nhi Phượng Thiên Sương của ông sẽ lên làm quốc mẫu thiên hạ, đối với thế lực của ông sẽ càng được mở rộng, điều này không những không xấu mà còn cực kỳ tốt đẹp, chính vì thế Phượng Thiên Bảo cũng ở phía sau Tá Dương tiến lên nói:
“Thái tử điện hạ, lời của Tá thượng thư nói rất đúng, quốc không thể một ngày không có vua, khẩn xin thái tử điện hạ nghĩ đến lợi ích của xã tắc mà đăng cơ”
Nhóm người theo Phượng Thiên Bảo đều là những người không có chính kiến, chỉ cần người đi đầu Phượng Thiên Bảo đứng ra tán thành liền sẽ ở phía sau làm theo ông ta, chính vì thế lúc này gần một phần ba đám đại thần ở phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống trăm miệng như một đồng loạt nói theo:
“Đúng vậy thái tử điện hạ, quốc không thể một ngày không có vua, khẩn xin thái tử điện hạ đăng cơ”
Lâm Nhất Phàm ở trên long ỷ đưa mắt nhìn xuống, quần thần ở phía dưới cũng đã đồng loạt quỳ xuống hết cả, đương nhiên hắn biết bọn họ cho dù có đồng tình hay là không đồng tình đi chăng nữa cũng không dám không nghe theo. Di chiếu của tiên hoàng đã ghi rõ hắn là người sẽ tiếp ngôi, bọn họ cho dù không nể mặt hắn thì cũng phải nể mặt tiên hoàng, nếu không sẽ mang tội danh bất trung.
“Các ái khanh đã nói vậy thì bổn vương cũng đành nghe theo, chuyện này cứ giao cho lễ bộ chuẩn bị đi”
Tin tức Lâm Nhất Phàm sẽ đăng cơ nhanh chóng truyền tới tai của Phượng Thiên Sương, lúc này ở An Nguyệt điện vừa vặn có một tiểu thái giám ra khỏi nơi đó, một bộ dạng lấm la lấm lét mang theo phong thư giấu kín trong ngực áo không biết muốn truyền tin cho ai.
“Nương nương, chúng ta hiện tại có đi đến cung điện của thái tử điện hạ hay không?” Kim Linh đang ở phía sau chải tóc cho Phượng Thiên Sương.
Phượng Thiên Sương khẽ mỉm cười thật xinh đẹp tự tin nói:
“Không cần, hắn nhất định sẽ đến tìm ta”
Kim Linh cúi người cười nịnh:
“Nương nương nói phải, thái tử điện hạ nhất định là đang gấp gáp đến tìm nương nương, hôm nay đại nhân ở trên triều nghe nói cũng đứng ra thúc đẩy việc thái tử điện hạ đăng cơ, thái tử điện hạ nhất định sau này sẽ càng sủng ái nương nương hơn”
Phượng Thiên Sương cười lạnh chuyển sang chuyện khác:
“Phía bên tam hoàng tử mấy ngày nay thế nào rồi?”
Kim Linh hạ giọng:
“Vẫn chưa có tin tức gì”
Phượng Thiên Sương nhíu mày:
“Thời gian gần đây cẩn thận một chút, tạm thời không cần xuất thư”
Phượng Thiên Sương ngồi đợi quá giờ dùng bữa trưa vẫn không thấy Lâm Nhất Phàm xuất hiện trước mặt mình liền tức giận:
“Kim Linh, thái tử điện hạ hiện tại đang làm gì?”
Kim Linh sợ hãi chạy tới:
“Nương nương thái tử điện hạ đang ở chỗ của quốc sư, nô tỳ nghe được từ Ngân Hạnh bên đó nói rằng thái tử điện hạ muốn xây thêm một tẩm cung nữa, nghe nói chính là cung điện cho hoàng hậu ở, có lẽ thái tử điện hạ quá chú tâm muốn cho nương nương một bất ngờ cho nên mới quên mất thời gian”
Phượng Thiên Sương nghe vậy mới hòa hoãn đi một chút, nàng đi tới phía bàn trang điểm dặm lại phấn:
“Đi thôi, chúng ta đến chỗ quốc sư tìm thái tử điện hạ”
Lúc Phượng Thiên Sương cùng Kim Linh đi tới chỗ đài thiên văn nơi quốc sư Thuận Thiên quốc vẫn luôn bế quan liền bị thái giám Tiểu Thuần Tử ở bên ngoài chặn lại:
“Trắc phi nương nương, nơi này là cấm địa ngoài thái tử điện hạ và quốc sư ra thì không ai được tiến vào”
Phượng Thiên Sương dĩ nhiên cũng biết điều này, nàng liếc mắt nhìn Tiểu Thuần Tử một cái rồi đứng ở bên ngoài đợi.
Lúc này ở trong một gian phòng có hai nam nhân đang trao đổi, nam nhân mặc trường bào ngũ quan cương nghị tuấn tú bất phàm ngồi ở trên ghế chậm rãi thưởng thức trà, còn một nam nhân mặc áo quốc sư phía sau còn có hình tròn âm dương, nhìn qua chỉ cỡ đôi mươi đang cầm theo đĩa bát quái xem xét cái gì đó rất nghiền ngẫm:
“Thái tử điện hạ người chính là sao thái dương chuyển thế, một thân chân mệnh thiên tử cường đại, chỉ có điều ta vẫn còn chưa rõ tại sao đường sinh mệnh ở chỗ này lại đứt đoạn nhưng lại được nối liền, chiếu theo mà nói thì chính là ở thời điểm vài ngày trước bị đứt đoạn, nhưng mà người chẳng qua chỉ bị tam hoàng tử đả thương một chút thôi căn bản không thể đến được họa sát thân”
Lâm Nhất Phàm đời trước luôn cảm thấy Dịch Trân quốc sư này chính là tà môn ngoại đạo, mê hoặc tiên hoàng cho nên luôn không để hắn ở trong tầm mắt, còn nhớ khi đó Dịch Trân ở trước mặt tiên hoàng nói Phượng Thiên Sương chính là sát tinh của hắn đã khiến hắn càng căm phẫn Dịch Trân hơn, nhưng bây giờ hắn trọng sinh lại một lần nữa lại cảm thấy Dịch Trân căn bản là người có thể dùng được, hiện tại hắn lại có thể nói ra một lời phía trên càng khiến cho hắn trọng dụng Dịch Trân hơn:
“Ngươi nói tiếp đi, bổn vương lần này tới chính là muốn hỏi ngươi cung điện của hoàng hậu nên xây hướng này mới tốt”
Dịch Trân lại trầm tư nhìn vào bát quái trong tay:
“Hoàng hậu chính là quốc mẫu của thiên hạ, việc sinh con nối dòng đương nhiên là vấn đề quan trọng nhất, nhưng mà hoàng hậu sau này của thái tử điện hạ về vấn đề thụ thai lại e rằng rất khó… muốn sinh được long chủng khỏe mạnh nhất định phải hướng cung điện về phía đông, để cho tinh hoa nhật nguyệt hấp thụ lên người của hoàng hậu, lúc đó nhất định sẽ dễ dàng thụ thai”
Lâm Nhất Phàm trong lòng cười nhạo, lời trước Dịch Trân nói vấn đề thụ thai rất khó hắn còn tin tưởng, nhưng lời sau Dịch Trân lại nói có thể sinh hạ long chủng khiến cho hắn vạn phần không tin. Đời này hắn đã định Tá Dịch sẽ là nam hậu của hắn, Tá Dịch kia là một nam nhân bình thường, tuy rằng ở trong Thuận Thiên quốc này việc gì cũng có thể xảy ra, thỉnh thoảng trong kỹ viện cũng sẽ xuất hiện một số tiểu quan thân thể khác biệt so với nam nhân, nhưng từ đó đến giờ Lâm Nhất Phàm vẫn chưa từng nghe đến chuyện đại công tử của Tá gia là người thuộc loại thân thể đó:
“Dịch Trân, ngươi cảm thấy con nối dòng của bổn vương nhất định là do hoàng hậu sinh ra sao?”
Dịch Trân gật đầu kiên quyết:
“Đúng vậy thái tử điện ha, ta còn xem được con nối dòng của người rất ít, các hoàng tử công chúa hợp lại cũng chưa đến sáu người đâu”
Lâm Nhất Phàm phì cười, hắn cảm thấy chưa đến sáu người trong lời nói của Dịch Trân kia chính là quá nhiều rồi, hắn nhận định đời này sẽ chỉ cùng Tá Dịch ở chung một chỗ, vấn đề người sau này kế vị hắn hắn cũng đã suy nghĩ xong, hắn sẽ nhận con trai trưởng của cửu đệ cùng một mẫu với hắn là con thừa tự, sau này hài tử đó sẽ trở thành hoàng đế. Dịch Trân thấy Lâm Nhất Phàm cười như vậy liền biết được hắn không tin những lời mình nói:
“Thái tử điện hạ, hoàng hậu thân thể suy nhược, nhất định phải để người ở phía đông cho tinh hoa nhật nguyệt giúp người điều trị, thân thể sẽ ngày một tốt lên”
Lâm Nhất Phàm im lặng rời khỏi đài thiên văn, vừa bước xuống bậc thang liền nhìn thấy chủ tử hai người Phượng Thiên Sương đứng ở phía dưới, hắn chợt nhíu mày suy nghĩ không lẽ đời này Phượng Thiên Sương vẫn là hoàng hậu của hắn, những miêu tả kia của Dịch Trân đối với nàng thật sự không quá khác biệt. Phượng Thiên Sương này trời sinh thân thể yếu đuối, rất dễ nhiễm bệnh, đời trước thái y cũng chuẩn đoán nói Phượng Thiên Sương rất khó thụ thai, quan lại trên triều cũng dâng tấu nói hắn nên ân sủng các phi tần khác để sớm có con nối dòng, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối đều không rời khỏi nàng ta nửa bước, mãi cho đến năm ba mươi tuổi trước khi chết hắn cũng không có một đứa con nào. Nếu như đời này vẫn định Phượng Thiên Sương trở thành hoàng hậu của hắn, vậy thì hắn tình nguyện sẽ nghịch thiên, cho dù có bị giảm thọ hay gặp tai ương đi chăng nữa hắn cũng nhất định phải lập Tá Dịch là hậu, cùng người này nắm tay ngắm nhìn giang sơn.