Đọc truyện Nịch Ái – Chương 40: Đến Cảm Nghiệp Tự
Ngày đó Tá Dịch ở trong phòng nghe thấy hai tỳ nữ bên ngoài nói chuyện tuyển tú nữ vào cung, nếu như không tình cờ nghe thấy chuyện này thì y cũng suýt chút nữa là quên mất. Tháng bảy hàng năm vẫn luôn có cuộc tuyển chọn tú nữ, khuê nữ tất cả các địa phương ai có một phần tư sắc đều được đưa đến kinh thành, sau đó số nữ nhân kia qua sàng lọc sẽ trở thành phi tử của hoàng đế, chủ yếu là lấp đầy hậu cung. Tá Dịch chợt nghĩ tới chuyện Lâm Nhất Phàm sẽ động lòng với một người trong số bọn họ, trong lòng bất giác cảm thấy chua xót thật nhiều, ngay cả đứa nhỏ trong bụng y dường như cũng cảm nhận được mà đang khẽ động đậy, y chậm rãi đưa tay đặt lên bụng của mình khẽ vuốt ve, vuốt ve một lúc đứa nhỏ trong bụng mới chịu dừng lại.
Mộng Ly Sầu thường ngày bắt mạch cho Tá Dịch, nàng nói y có thể sẽ sinh non, thân thể song nhi vốn có cấu tạo khác với nữ tử bình thường cho nên rất khó có thể sinh đủ tháng được, mà chuyện sinh non sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, nếu như trong tình huống nguy cấp nàng còn hỏi y rằng sẽ giữ mạng của mình hay giữ mạng của hài tử. Tá Dịch lúc ấy chỉ im lặng mà thôi, y im lặng không phải là biểu thị việc y không quan tâm, mà y im lặng là vì y không biết nên lựa chọn thế nào, y không muốn chết, y cũng không muốn đứa nhỏ trong bụng mình xảy ra chuyện không hay, y rất sợ lúc y hạ sinh đứa nhỏ này Lâm Nhất Phàm không có bên cạnh của y, vào thời khắc quan trọng đó y thật sự rất muốn hắn ở bên cổ vũ mình.
Thời tiết vào hạ cũng nóng hơn rất nhiều, trong cung đều đưa tới rất nhiều y phục rộng rãi, chất liệu gấm lụa tơ tằm thượng hạng mát lạnh, ngay cả y phục nhỏ nhỏ xinh xinh cho hài tử cũng đều đưa đến. Tá Dịch ở trong biệt viện của Cảm Nghiệp Tự, Tĩnh Tâm ngày ngày tới lấy lòng y, nhưng mà sau hai ngày sau bà ta liền bị Mộng Ly Sầu cản lại, Mộng Ly Sầu biết một chút thuật xem tướng mạo, nàng nói Tĩnh Tâm này đối với y không hợp, ở gần liền sẽ không gặp may.
Tá Dịch ở trong phòng uống canh hạt sen ướp lạnh, Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh khẽ phe phẩy quạt cho y, Tiểu Phúc Tử thường ngày chăm sóc y rất chu đáo, tiểu thái giám này so với Mộng Ly Sầu nhiều chuyện hơn rất nhiều, chính vì thế y cũng chỉ thường xuyên nói chuyện với Tiểu Phúc Tử mà thôi:
“Tiểu Phúc Tử, ngươi nói xem đợt tuyển tú này sẽ có bao nhiêu khuê nữ tiến cung?”
Tiểu Phúc Tử cung kính đáp lời:
“Hoàng hậu, tú nữ được chọn trong độ tuổi từ mười bốn đến mười sáu, chỉ cần ngũ quan đoan chính, không bị tật, chưa có hôn ước từ trước đều bắt buộc phải tham gia cuộc tuyển tú này. Thuận Thiên quốc mỗi năm đều có hơn năm trăm người từ khắp nơi đi đến, sau đó sau một cuộc sàng lọc liền loại đi khoảng hơn một nửa, sau đó lại đưa tới trước mặt hoàng hậu và tứ phi lại loại đi thêm một nửa nữa, cuối cùng đến trước mặt hoàng thượng sẽ là năm mươi tú nữ xuất sắc nhất”
Tá Dịch khẽ thở dài:
“Như vậy sẽ có năm mươi nữ tử tiếp tục tiến vào hậu cung sao…”
Tiểu Phúc Tử biết tâm trạng của Tá Dịch vì chuyện này không tốt liền nịnh nọt:
“Hoàng hậu, người yên tâm đi, sau khi đưa đến trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng chỉ lựa chọn ra khoảng mười người lần lượt phong là tài nhân, chiêu nghi mà thôi, số còn lại không được chọn thì ở trong cung làm cung nữ”
Tá Dịch tại thời điểm mang thai tính khí vẫn luôn thất thường, tâm trạng lúc vui lúc buồn, y còn nhớ Lâm Nhất Phàm nói sẽ phân phát hậu cung, nhưng năm nào cũng có thêm từng ấy nữ nhân tiến cung như vậy thì hắn có thể phân phát một lần được hay không:
“Tiểu Phúc Tử, ngươi nói xem ta bây giờ như vậy rồi, hoàng thượng sẽ vẫn còn thích ta chứ?”
Tá Dịch mang thai cái bụng tròn tròn, mới sáu tháng lại phi thường lớn, vùng bụng có dấu hiệu da thịt nứt rạn, cũng may Mộng Ly Sầu cho y một thứ thuốc mỡ thoa lên những nơi bị nứt rạn, bây giờ vết rạn kia đã mờ đi rất nhiều, nếu như không thật cẩn thận chú ý thì sẽ không phát hiện ra. Tá Dịch khi mang thai có một tư vị ngọt ngào khác trước đây, tính cách tuy rằng vui buồn thất thường, nhưng khi nào y dịu dàng liền sẽ phi thường nhu thuận khiến cho người khác cũng phải mềm nhũn cả lòng, đặc biệt gương mặt có huyết sắc càng thêm hồng hào kiều diễm. Thời gian gần đây hai chân của y rất mỏi, bắp chân cùng bàn chân còn sưng lên, mẫu thân nói đây là chuyện bình thường gặp phải ở ba tháng cuối mang thai, người nói y nhất định sẽ sắp hạ sinh rồi. Tá Dịch nghĩ đến chuyện mình sắp hạ sinh rồi lại cảm thấy sợ hãi, y sợ thân thể song nhi yếu đuối sẽ không thể sinh ra hài tử khỏe mạnh cho Lâm Nhất Phàm, nếu như hài tử có mệnh hệ gì thì y không biết Lâm Nhất Phàm có chán ghét y hay không, có hay không sẽ để y ở tại chỗ này mãi mãi vĩnh viễn sẽ không gặp lại hắn.
“Hoàng hậu, người vẫn rất xinh đẹp, hoàng thượng đương nhiên là sẽ thích người rất nhiều”
Tá Dịch đưa tay chạm vào gương mặt mình, gương mặt vô cùng mịn màng không thô ráp, từng đầu ngón tay thon nhỏ tinh tế khẽ lướt trên gò má của bản thân, cuối cùng Tá Dịch liền hỏi Tiểu Phúc Tử thế này:
“Tiểu Phúc Tử, ta muốn cùng hoàng thượng hồi kinh, ngươi có cách gì hay không?”
Tiểu Phúc Tử do dự:
“Này… hậu cung vốn là nơi tranh đấu, nếu như để cho phi tần trong cung phát hiện ra người mang thai, bọn họ nhất định sẽ tìm cách hại đứa nhỏ, hay là người cứ đợi ở Cảm Nghiệp Tự bình an sinh ra đứa nhỏ rồi thì hoàng thượng nhất định sẽ tới đón người về”
Tá Dịch trầm mặc, y đặt chén hạt sen ướp lạnh vẫn còn vài viên đá trong suốt bên trong xuống bàn:
“Ta muốn lúc ta hạ sinh hài tử có hoàng thượng bên cạnh, hơn nữa ta sợ hoàng thượng không thường xuyên gặp mặt ta sẽ quên mất ta, tình cảm không còn như trước nữa”
Tiểu Phúc Tử cẩn trong suy nghĩ:
“Nếu không thì người nói hoàng thượng đưa người cùng hồi kinh đi, người nói ở đây điều kiện không tốt, ngươi không quen, muốn hoàng thượng đưa người trở về cung”
Tá Dịch lại theo thói quen xoa xoa bụng lớn của mình đang bị đứa nhỏ trong đó quấy phá, y phát hiện ra mỗi lần mình nghĩ đến Lâm Nhất Phàm đứa nhỏ trong bụng đều sẽ đạp y rất nhiều, nó hẳn là cũng rất mong được gặp phụ thân của nó:
“Ngươi đến chỗ Ly Sầu lấy về đây cho ta một chút thuốc mỡ cùng thảo mộc đi, ta muốn ở trước mặt hoàng thượng sẽ không có khiếm khuyết gì”
Tiểu Phúc Tử cười cười đặt quạt xuống dưới bàn rồi lui xuống, Tiểu Phúc Tử đi rồi Tá Dịch liền rũ mắt nhìn xuống bụng lớn của mình, gần đây cường độ đứa nhỏ trong bụng y càng ngày càng đạp nhiều hơn trước, ngay cả cái bụng mới chỉ sáu tháng mà thôi đã lớn như sắp nổ rồi, có phải là y sắp sinh rồi hay không. Mộng Ly Sầu nói với y rằng y có thể sẽ sinh vào giữa tháng bảy hoặc đầu tháng tám, sắp sinh rồi, đứa nhỏ này y thật chờ mong, sẽ là một tiểu công chúa hay là một tiểu hoàng tử đây, nếu như là một tiểu hoàng tử thì thật là tốt, thái hậu nhất định sẽ đối với y hòa hoãn hơn, còn nếu như là một tiểu công chúa cũng chẳng sao, y nhất định sẽ yêu thương nó thật nhiều.
Tá Dịch định đứng dậy ra ngoài đi dạo một vòng, Mộng Ly Sầu nói y nên đi dạo nhiều một chút, đến lúc đó sinh đẻ sẽ không gặp khó khăn, nhưng mà gần đây chân của y sưng lớn tê dân, mỗi lần tự mình bước đi cũng không phải không thể nhưng sau khi đi về cả hai chân đều nhức mỏi khó chịu không thôi, ngày nào Tiểu Phúc Tử cũng thật cẩn trọng mà giúp y bóp chân. Ngẫm lại Tiểu Phúc Tử thời gian này hết lòng chăm sóc cho y, đợi Lâm Nhất Phàm tới đây y nhất định sẽ nói hắn trọng thưởng cho tiểu thái giám này.
Ngày thứ hai ở Cảm Nghiệp Tự, Tá Dịch bắt đầu bồn chồn không thôi, ngày mai Lâm Nhất Phàm sẽ tới đây, đôi chân y lại càng muốn sưng lớn gấp đôi, nếu như hắn nhìn thấy bộ dạng của y như vậy có hay không sẽ thật chán ghét, bụng lớn, chân cũng lớn, so với Tá Dịch trước đây eo nhỏ chân thon thật sự đối lập rất nhiều, nhìn lại bộ dạng của y bây giờ y lại không muốn hắn đến đây nữa, y sợ hắn sẽ thất vọng khi nhìn thấy bộ dạng này của y:
“Ly Sầu, có cách nào giúp chân của ta đừng sưng lớn như vậy nữa hay không?”
Mộng Ly Sầu đang ở một bên kiểm tra mạch tượng cho Tá Dịch:
“Hoàng hậu, thời điểm ba tháng cuối mang thai xuất hiện hiện tượng này rất là bình thường, người không cần quá lo lắng một thời gian sau sẽ liền hết”
Tá Dịch khẽ thở dài:
“Ngày mai hoàng thượng đến đây rồi, người nói xem hoàng thượng có hay không sẽ đối với thân thể này của ta không có hứng thú nữa”
Mộng Ly Sầu nhìn Tá Dịch một lượt, Tá Dịch mặc xiêm y rộng rãi màu trắng, cái bụng lớn không thể nào che dấu được, một số nữ tử mang thai da thịt sẽ trở thành sần sùi đen sạm đến đáng sợ, nhưng Tá Dịch thì ngược lạ, da thịt không những không sần sùi đen sạm mà càng ngày càng hồng nhuận mát mẻ, nhìn tổng thể đều có tư vị mặn mà hơn trước rất nhiều:
“Hoàng hậu, hoàng thượng nếu như thật tâm thích người thì sẽ không quan tâm việc người biến thành bộ dạng như thế nào, hơn nữa người vì hoàng thượng mang thai đứa nhỏ, hoàng thượng đương nhiên là sẽ không vô lý chán ghét người như vậy”
Tá Dịch thấy Mộng Ly Sâu bắt mạch xong liền đưa tay chạm xuống bụng của mình:
“Ta khi nào thì sinh? Gần đây đứa nhỏ trong bụng cử động rất nhiều”
Mộng Ly Sầu cũng không thể nói trước chính xác được, chỉ là dự đoán mà thôi:
“Hoàng hậu, người có thể sẽ sinh sớm hơn khoảng hai tháng”
Ngày hôm sau, Tá Dịch hai chân nhức mỏi đến mức đi không được, Tiểu Phúc Tử vẫn luôn ở bên cạnh kiên trì bóp chân cho y, nhìn đôi chân càng ngày càng sưng lớn của Tá Dịch như vậy, Tiểu Phúc Tử lúc chạm vào cũng cảm thấy sợ hãi:
“Hoàng hậu, người hẳn là rất đau”
Tá Dịch khẽ lắc đầu:
“Không đau, chỉ là có cảm giác nhức mỏi rất khó chịu”
Tiểu Phúc Tử ở bên cảm thán:
“Hoàng hậu, lát nữa hoàng thượng đến rồi, người nhất định phải nói để hoàng thượng đền bù cho người thật xứng đáng đi”
Đứa nhỏ trong bụng nghe thấy Tiểu Phúc Tử nhắc đến Lâm Nhất Phàm liền thúc mạnh vào bụng y một cái, có phải hài tử này cũng thật sự rất mong gặp được phụ thân của nó hay không.
Bên ngoài có tiếng nhốn nháo, Lưu Vân từ phía ngoài đi vào nói với Tá Dịch:
“Dịch Nhi, hoàng thượng đến rồi”
Tá Dịch vừa vui mừng vừa lo lắng, y vui mừng vì sắp gặp được Lâm Nhất Phàm, lại lo lắng Lâm Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng y như vậy sẽ không còn thích y như lúc trước nữa. Tiểu Phúc Tử liền thu tay lại vui vẻ thúc giục Tá Dịch:
“Hoàng hậu, người có muốn ra ngoài đón hoàng thượng hay không?”
Tá Dịch gật đầu định bước xuống giường thì bị Lưu Vân cản lại:
“Dịch Nhi, bên ngoài còn có Hiền phi, nếu như để cho nàng phát hiện ra con mang thai, có hay không sẽ không tốt”
Tiểu Phúc Tử nghe vậy cũng cảm thấy có lý:
“Hoàng hậu, hay là người cứ ở yên trong biệt viện này đi”
Tá Dịch đưa chân xỏ giày lại, y chí ít cũng phải sửa soạn lại một chút, Lâm Nhất Phàm đến rồi sao có thể để cho hắn nhìn thấy bộ dạng tùy ý này của y được:
“Ta muốn đổi y phục”
Tiểu Phúc Tử vội vàng đỡ lấy Tá Dịch đi vào sau tấm bình phong, theo chỉ dẫn của y lấy ra một bộ xiêm y bạch sắc phiêu dật rồi giúp y mang lên người, mặc y phục xong lại giúp y chải lại mái tóc dài đen mượt, làm xong xuôi mọi chuyện y liền đứng ở trước gương ngắm mình một lượt, cảm thấy như vậy coi như ổn rồi liền muốn bước ra ngoài, Lưu Vân thấy thế thì có điểm gấp gáp ngăn cản:
“Dịch Nhi, con muốn ra ngoài hả?”
Tá Dịch khẽ mỉm cười:
“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không ra khỏi biệt viện đâu, con chỉ muốn đi ra trước biệt viện đón hoàng thượng mà thôi”
Bụng lớn của Tá Dịch bắt đầu lại có cảm giác đứa nhỏ trong bụng đang đạp mình, mỗi lần y bước đi thì đứa nhỏ trong bụng lại càng đạp nhiều hơn, chân của y nhức mỏi khó chịu, bước đi chậm chạp đều phải do Tiểu Phúc Tử đỡ y một phen:
“Hoàng hậu, hay là người quay trở về phòng đi, chân của người như vậy không nên di chuyển nhiều”
Tá Dịch lắc đầu:
“Ta không sao, vẫn còn đi được”
Tá Dịch được Tiểu Phúc Tử đưa đến phía trước biệt viện, y đứng đó mong ngóng Lâm Nhất Phàm, mới chỉ vừa dừng lại ở đó thôi y cảm thấy tại sao lâu như vậy Lâm Nhất Phàm vẫn chưa xuất hiện, có phải là hắn không biết chỗ ở của y hay không:
“Tiểu Thuần Tử, hay là ngươi ra ngoài xem hoàng thượng đã tới chưa đi, ta lo lắng người đang không biết chỗ ta ở”
Tiểu Thuần Tử biết chủ tử của mình gấp gáp đến hồ đồ rồi, nếu như hoàng đế muốn đến đây thì người trong Cảm Nghiệp Tự sẽ đích thân đưa hoàng đế tới, nhưng mà Tiểu Thuần Tử cũng không dám nói ra chuyện này sợ y đau lòng vì thế liền gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài xem thử. Tá Dịch đứng ở trước biệt viện, một tay đặt ở trên bụng lớn xoa xoa, cái đầu nhỏ cúi xuống khẽ mỉm cười giống như là đang trấn an đứa nhỏ:
“Phụ thân của con cuối cùng cũng tới rồi”
Lâm Nhất Phàm từ khi xuống kiệu liền không chậm trễ, ngay lập tức nói Tĩnh Tâm dẫn đường đi tới gặp Tá Dịch. Hắn cũng thật mong gặp được y, không biết bụng của y hiện tại đã lớn chừng nào rồi, cũng không biết y có giận dỗi hắn hay không, bởi vì hắn cho đến bây giờ mới đến xem y được. Lâm Nhất Phàm đi được nửa đường thì gặp Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử vừa thấy hắn liền vội vàng hành lễ:
“Tham kiến hoàng thượng”
Lâm Nhất Phàm thấy Tiểu Thuần Tử bước đi gấp gáp như thế liền cảm thấy lo lắng không thôi, có khi nào Dịch Nhi của hắn xảy ra chuyện gì hay không:
“Tiểu Thuần Tử, có chuyện gì tại sao lại gấp gáp như thế, hay là Dịch Nhi bị làm sao rồi?”
Tiểu Thuần Tử lắc đầu:
“Hoàng thượng, hoàng hậu rất tốt, hoàng hậu lo lắng người không tìm ra được chỗ hoàng hậu nên liền sai nô tài đến đón người”
Lâm Nhất Phàm nghe Tiểu Phúc Tử nói Tá Dịch không sao mới bình tâm trở lại, hắn gật đầu bước về phía trước:
“Đi thôi”
Tá Dịch ở bên này đứng ở dưới tán liễu, ánh nắng chiếu xuyên qua từng kẽ lá chiếu thẳng tới gương mặt của y, y nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang đến gần, vốn tưởng là Tiểu Phúc Tử và Lâm Nhất Phàm đã đến nơi nhưng mà không phải như thế, người tới là hai cung nữ đi theo hầu y.
“Tiểu Liên, hoàng thượng đến rồi, ta hôm nay cố tình đến chỗ Ly Sầu xin một chút hương liệu về tắm rửa, ngươi thử ngửi xem trên người của ta có phải là phát ra hương thơm đặc biệt hay không?”
“Ngươi là có ý gì thế hả? Hoàng thượng sẽ không để ý đến ngươi đâu”
“Tiểu Liên, hoàng hậu là một nam nhân, hơn nữa còn đang mang thai nữa, y chỉ là một song tính nhân kỳ quái, hoàng thượng sớm đã ghét bỏ y rồi nếu không sao lại để y đến đây lâu như thế bây giờ mới chịu tới thăm y, hơn nữa hoàng thượng nói là người muốn hiếu kính tiên hoàng mới đến đây, cũng chẳng phải là vì y mà đến”
“Hoàng hậu thường ngày đối xử với chúng ta rất tốt, sao ngươi lại có thể có suy nghĩ đó chứ”
“Tiểu Liên, người không vì mình trời tru đất diệt, ở đây là Cảm Nghiệp Tự ngoài hai chúng ta là nữ nhân có tóc ra thì cũng chỉ có Mộng Ly Sầu và Tá phu nhân. Mộng Ly Sầu vốn lãnh đạm như vậy hoàng thượng khẳng định sẽ không thích, Tá phu nhân thì khỏi phải nói rồi, hoàng thượng chắc chắn sẽ không thích một đám nữ nhân không có tóc ở Cảm Nghiệp Tự đâu, hoàng hậu cái bụng lớn như thế vừa nhìn là mất hứng rồi, ngươi nói xem chẳng phải đây là thời điểm tốt cho chúng ta sao”
“Tiểu Hồng, nếu như để hoàng hậu nghe thấy người nhất định sẽ trị tội ngươi”
“Ta mới không sợ đâu, hoàng hậu bây giờ thất sủng rồi, đứa nhỏ trong bụng mà là công chúa thì tương lai khẳng định sẽ không được rời khỏi đây nữa đâu”.