Đọc truyện Nịch Ái – Chương 39: Tư tình
Buổi sáng hôm sau khi Tá Dịch tỉnh dậy thì Lâm Nhất Phàm đã rời đi rồi, trong lòng y có một chút thất vọng, dù sao thì khoảng thời gian tiếp theo cũng rất lâu mới được gặp lại hắn, thế cho nên y thật sự muốn nhìn thấy hắn trước khi hắn rời khỏi đây. Tá Dịch ngồi dậy mặc y phục chỉnh tề vào người, lúc đi đến phía bàn mới nhận ra nơi đó để một viên dạ minh châu màu xanh ngọc, viên dạ minh châu này chính là viên ngày hôm qua Lâm Nhất Phàm mang theo, Tá Dịch khẽ mỉm cười đưa tay cầm lấy viên dạ minh châu kia rồi bước ra khỏi phòng.
Đoàn người ở dưới sảnh của khách điếm dùng bữa sáng, sau nửa canh giờ liền xong xuôi tiếp tục lên đường, nếu như không có gì thay đổi thì ngày hôm nay Tá Dịch sẽ đến Cảm Nghiệp Tự vào xế chiều. Tá Dịch ngồi trong xe ngựa, Lưu Vân giúp y mang chăn lông bạch hổ đắp ngang người, tay phải của y nắm chặt lấy viên dạ minh châu màu xanh ngọc, thứ này chính là do Lâm Nhất Phàm để lại cho y, nhìn thấy nó liền giống như thấy hắn thế cho nên Tá Dịch không muốn làm mất thứ này.
Lưu Vân ngày hôm qua nghe Tiểu Phúc Tử nói hoàng đế có đến, nhưng bà từ đó đến giờ vẫn chưa gặp mặt hắn, ngay cả Tá Dịch cũng không bước ra khỏi phòng, lại nhìn đến trong tay hài tử đang nắm giữ một viên dạ minh châu màu xanh ngọc vô cùng trân quý, vừa nhìn liền nhận ra được đó là của ai để lại:
“Hoàng thượng ngày hôm qua có tới sao?”
Tá Dịch khi nghe thấy Lưu Vân nhắc đến Lâm Nhất Phàm liền thoáng đỏ mặt, nghĩ tới đêm hôm qua hắn vì không muốn lộng thương đứa nhỏ trong bụng y mà tự mình chịu khổ, sau đó y liền phải dùng tay giúp cho hắn, sau đó lại dùng tay vẫn không được đành dùng miệng, áp bức một hồi ai kia mới có thể dần dần lấy lại hơi thở trầm ổn:
“Đúng vậy mẫu thân”
Lưu Vân lại hỏi tiếp:
“Hoàng thượng tới có việc gì sao?”
Tá Dịch lắc đầu nhẹ giọng đáp:
“Không có”
Lưu Vân cho dù tin tưởng hoàng đế là thật sự sủng ái hài tử của mình, nhưng không có chuyện hoàng đế sẽ ngàn dặm xa xôi mà tới chỉ để nhìn hài tử của mình một cái rồi trở về, nhất định hắn tới còn có việc gì khác. Lưu Vân đưa mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân của Tá Dịch, hoàn hảo y không có việc gì mới tạm buông lỏng cảnh giác.
Ở bên này Lâm Nhất Phàm vừa trở về đúng lúc thượng triều, Tiểu Thuần Tử nhanh tay nhanh chân thay y phục cho hắn, một bên vừa làm, một bên vừa bẩm báo chuyện hắn căn dặn y ngày hôm qua:
“Hoàng thượng, Phượng chiêu nghi ngày hôm qua có đến tìm Đức phi, nàng còn mang theo một chút lễ vật tặng cho Đức phi. Đức phi cũng không từ chối đã nhận hết, quan hệ của hai người có vẻ rất tốt”
Lâm Nhất Phàm ừ một tiếng, gương mặt tĩnh lặng như nước không biểu hiện thêm bất cứ một biểu cảm nào dư thừa. Lúc thượng triều, sắc mặt của Tá Dương rất khó coi khiến cho những người xung quanh đều nghĩ rằng ông và hoàng đế đang bất đồng, nếu không như vậy hoàng đế nhất định sẽ không phạt nặng với hoàng hậu như thế, đuổi y đến Cảm Nghiệp Tự cấm túc một năm, cũng không biết chừng không phải một năm mà là cả đời.
Mặc Thiếu Minh vẫn không hề hay phát hiện ra chuyện gì, khi trên triều đều kiêu ngạo không thôi bởi vì chuyện hậu cung đều do nữ nhi đứng ra thụ lý, ông ta càng kiêu ngạo thì đám nịnh thần bên cạnh lại càng tâng bốc, ai cũng biết Mặc Thiếu Minh là một thái phó đã từng dạy dỗ đại hoàng tử đoản mệnh, mà thái phó lại luôn là kẻ ưa sĩ diện, đám nịnh thần càng ở bên cạnh ông nịnh hót ông bao nhiêu thì gương mặt ông càng song song với trời bấy nhiêu.
“Có việc thì tấu sớm, không có thì bãi triều”
Sau tiếng nói uy nghiêm của hoàng đế vang vọng trong đại điện, một viên quan thuộc hàng tứ phẩm vốn là người dưới trướng Phượng Thiên Bảo liền đứng ra bẩm tấu:
“Hoàng thượng, vị trí Thục phi trong hậu cung hiện tại vẫn còn thiếu, Đức phi, Quý phi còn đang trong thời gian tịnh tâm suy nghĩ lại việc đã từng làm, hoàng hậu thì đến Cảm Nghiệm Tự trong một khoảng thời gian dài, chuyện trong hậu cung chỉ có một tay Hiền phi phụ trách, hạ thần nghĩ hoàng thượng nên nhanh chóng chọn ra một người làm Thục phi để cùng Hiền phi gánh vác trọng trách này trước khi hoàng hậu trở về”
Việc này chính là ý muốn của Phượng Thiên Bảo, nếu như hoàng đế chọn Thục phi thì Phượng Thanh Ninh nhất định sẽ được lựa chọn, còn hoàng đế không có ý định chọn Phượng Thanh Ninh thì thái hậu ở bên kia khẳng định sẽ bức ép, dù sao hoàng đế cho đến hiện giờ vẫn chưa có con nối dòng, Phượng Thanh Ninh trên thân có ấn ký mẫu đơn, thái hậu khẳng định sẽ nhân cơ hội này mà thúc đẩy quan hệ giữa nàng và hắn.
Lâm Nhất Phàm híp mắt nhìn về phía vị quan tứ phẩm phía dưới, ánh mắt của hắn khiến cho vị quan kia cũng phải run rẩy, cả đại điện đều lâm vào trạng thái rét run. Không biết qua bao lâu Lâm Nhất Phàm mới lên tiếng đáp lời, câu trả lời này của hắn khiến cho người khác không thể nói thêm được gì cả:
“Việc của hậu cung hoàng hậu làm chủ, hoàng hậu tạm thời không ở sẽ do Hiền phi làm chủ, Hiền phi không nói mệt nhọc thì ngươi có đủ tư cách ở trên triều bàn luận chuyện hậu cung của trẫm sao, hay là ngươi có ý muốn tự mình tiến cử vào hậu cung làm nam thị, ngươi muốn làm Thục phi sao?”
Viên quan tứ phẩm ngay lập tức run gối quỳ xuống dưới đất vội vàng nói:
“Hoàng thượng tha mạng, hạ thần chỉ là…”
Lời còn chưa nói xong thì Lâm Nhất Phàm đã lên tiếng cắt ngang rồi:
“Trạm giám sát ở Từ Châu vẫn chưa tìm được người, ngươi tới đó nhận chức đi. Bãi triều!”
Lấy thế lực của Lâm Nhất Phàm hiện tại, việc tự mình trục xuất một viên quan nhỏ ra khỏi kinh thành cũng không có gì là khó khăn, hắn dù sao cũng không phải là một hoàng đế bù nhìn.
Ba tháng sau đó Lăng Ngọc Giai và Từ Tuyết Ninh đều kết thúc kỳ hạn cấm túc, Phượng Thanh Ninh từ khi trở thành một chiêu nghi không những không gặp được hoàng đế mà còn bị đưa tới cung Ngữ Án, nàng ta đương nhiên biết chuyện tỷ tỷ của mình là Phượng Thiên Sương đã từng bị đưa đến đây sau đó liền phát điên đưa vào lãnh cung, nàng hiển nhiên là không muốn ở lại chỗ này, thế cho nên ngày nào cũng muốn tìm tới cung Hiền phi nhờ Mặc Lam Tuyên giúp đỡ. Mặc Lam Tuyên ở trong hậu cung được sự cho phép của hoàng đế càng thêm gây sức ép với đám cung thị trong cung, ngay cả Lăng Ngọc Giai có phụ thân Lăng Đức là thái úy đương triều cũng không hề kiêng kỵ gì cả, đối với Phượng Thanh Ninh thì ngoài mặt luôn tỏ ra cảm thông nhưng thực chất ở trong bóng tối đều tìm người gây sức ép với nàng ta. Hậu cung một tay Mặc Lam Tuyên thâu tóm, nàng tuy là một nữ tử trầm mặc ít nói nhưng một khi ra tay liền khiến cho người ta phải bất ngờ không thôi, đối với việc này hoàng đế chính là vô cùng hài lòng.
Ngày đó cửu vương gia Lăng Nhất Nguyên vào trong cung gặp hoàng đế liền đi qua ngự hoa viên, mắt thấy Mặc Lam Tuyên đang ngồi trong đình nhỏ ngắm cảnh, gương mặt xinh đẹp cùng ánh mắt u sầu, nàng chính là ác phi trong hậu cung được hoàng huynh của hắn ân sủng, hắn nhìn sao cũng không thấy nàng giống một người thích gây thị phi.
Lâm Nhất Nguyên bất giác tiến vào trong đình nhỏ, Mặc Lam Tuyên xoay người liền phát hiện ra có một nam nhân tuấn mỹ đang bước tới, lúc đầu không nhận ra hắn là ai, sau rất nhanh liền nhớ ra hắn chính là thân đệ đệ của hoàng đế, là vương gia duy nhất không bị trục xuất ra khỏi kinh thành điều đến đất phòng:
“Tham kiến vương gia”
Lâm Nhất Nguyền nhìn Mặc Lam Tuyên đến thất thần, người phía trước luôn giữ một thái độ xa cách, ngay cả ánh mắt cũng không hề có một tia ấm áp nào. Mặc Lam Tuyên không thấy đối phương nói gì liền lên tiếng:
“Vương gia, người đến gặp hoàng thượng sao?”
Lâm Nhất Nguyên giật mình hồi phục lại tinh thần gật đầu đáp:
“Đúng vậy”
Mặc Lam Tuyên hỏi cho có lệ:
“Vậy hoàng thượng không có trong thư phòng?”
Lâm Nhất Nguyên mỉm cười:
“Hoàng huynh đang luyện kiếm, hắn không muốn ai đến làm phiền cho nên ta liền tới ngự hoa viên dạo một vòng, Hiền phi cũng đang dạo ngự hoa viên sao?”
Mặc Lam Tuyên không muốn ở chỗ này liền đáp:
“Ta ở đây cũng đã lâu rồi cho nên hiện tại liền không phiền vương gia nữa, ta trở về trước”
Không đợi Lâm Nhất Nguyên phải nói, Mặc Lam Tuyên đã chậm rãi rời đi. Lâm Nhất Nguyên phát hiện trên bàn đá có một chiếc khăn lụa nhỏ, vừa nhìn qua là biết khăn tay của nữ nhân. Lâm Nhất Nguyên bước về phía trước, trên khăn tay thêu một đóa hoa mai màu vàng hơn nữa còn có mùi hương hoa mai tỏa ra thoang thoảng quanh quẩn trong không khí, khiến cho người ta bất giác chìm vào một cảm giác thoải mái vô cùng.
Một màn này liền lọt vào mắt của một tiểu thái giám, tiểu thái giám này chính là người hầu hạ bên cạnh Từ Tuyết Ninh, y nhanh chóng nhẹ bước rời nhanh khỏi chỗ này trở về báo cho chủ tử của mình biết chuyện.
Lâm Nhất Phàm vừa luyện kiếm xong liền đi đến thư phòng gặp Lâm Nhất Nguyên. Lâm Nhất Nguyên đời trước tiến đánh dị tộc bị trúng độc phải dùng thuốc duy trì đến nửa đời sau đó, trọng sinh lại một lần nữa Lâm Nhất Phàm đã thay đổi được việc này. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì năm hai mươi ba tuổi Lâm Nhất Nguyên liền xảy ra một chuyện nữa, hắn thích tam tiểu thư của Phương gia Phượng Y Nhan, bởi vì năm đó Lâm Nhất Phàm đối với Phượng gia vô cùng tin tưởng, thế cho nên thân đệ đệ đã thích nữ nhân của Phượng gia hắn liền rất nhanh chóng mà hạ chỉ ban nàng ta trở thành vương phi của thân đệ đệ mình, sau đó Lâm Nhất Nguyên phát hiện ra Phượng Y Nhan ở sau lưng hắn cùng một nô tài trong phủ vụng trộm, không thể chịu được sự xúc phạm này cho nên liền một phát chém chết Phượng Y Nhan. Phượng Thiên Sương vì việc này mà ở bên tai hắn thổi gió, xúi giục hắn trở mặt với thân đệ đệ của mình, còn đưa thân đệ đệ ruột thịt duy nhất tới đất phong xa xôi, ngẫm lại mọi chuyện ở đời trước hắn luôn cảm thấy mình đối với thân đệ có lỗi rất nhiều.
“Hoàng huynh, chuyện huynh nói ta điều tra, ta phát hiện ra thái úy Lăng Đức dường như cũng có liên quan”
Thập nhị vương gia năm nay mới mười tuổi, ở đất phong Thương Châu dưới sự thúc ép của thái phó đi cùng muốn tạo phản, đã bắt đầu chiêu binh mãi mã chờ đợi cơ hội. Chỉ có điều Lâm Nhất Phàm nghĩ mãi không ra một đứa nhỏ mới mười tuổi, lại là hài tử của một cung tỳ sinh ra, căn bản không có bất cứ một thế lực lớn nào chống lưng cả, tại sao lại không chịu yên phận muốn tạo phản như thế, hiện tại nghe Lâm Nhất Nguyên nhắc tới Lăng Đức hắn liền có điểm bất ngờ:
“Có chắc không?”
Lâm Nhất Nguyên cẩn trọng đáp:
“Không chắc, trước nay chưa từng nghe qua Lăng Đức cùng Lâm Nhất Chính có mối quan hệ gì cả, nhưng ám vệ ở Thương Châu lại nói ba ngày trước nhìn thấy quản gia của Lăng gia đến phủ của Lâm Nhất Chính”
Lâm Nhất Phàm im lặng suy nghĩ, Lâm Nhất Chính trong trí nhớ của hắn là một đứa nhỏ nhút nhát không thể làm nên được chuyện gì, nếu như Lăng Đức thật sự muốn giúp đỡ y tạo phản soán ngôi, như vậy chỉ có một khả năng Lăng Đức muốn làm hoàng đế, việc ở sau lưng thao túng một đứa nhỏ không hiểu chuyện như vậy thì chính là lựa chọn sáng suốt nhất:
“Cho người giám sát nhất cử nhất động của Lăng Đức, nếu như có việc gì khả nghi thì báo với ta”
Lâm Nhất Nguyên nhận mệnh rời đi, hắn vốn định cùng hoàng huynh nói đến chuyện của Mặc Lam Tuyên, nhưng ngẫm lại mình chẳng có chuyện gì để hỏi về nàng ta, hoàng đệ đi hỏi chuyện hoàng tẩu với hoàng huynh chẳng phải là chuyện rất mờ ám hay sao.
Đông qua, xuân hết, hạ về, tháng bảy theo thường lệ sẽ tuyển tú, hiện tại là tháng sáu đã bắt đầu lục đục chuẩn bị tuyển chọn tú nữ vào cung, Lâm Nhất Phàm không có phản đối chuyện này, tú nữ được lựa chọn tiến cung phải đưa đến trước mặt hoàng hậu và tứ phi để sàng lọc một lần nữa, sau đó số người được chọn lại tiếp tục được các ma ma chỉ dạy trong vòng ba tháng mới được đưa tới trước mặt hoàng đế, hoàng đế chọn vài cung thị vừa mắt lập làm tài nhân, chiêu nghi, số còn lại sẽ trở thành cung nữ. Trong đoạn thời gian ba tháng rèn luyện kia, Lâm Nhất Phàm khẳng định có cách biến tất cả nữ nhân đó trở thành cung nữ trong cung.
Ba ngày nữa là ngày dỗ của tiên hoàng đế, Lâm Nhất Phàm nói muốn hiếu kính phụ hoàng nên tới Cảm Nghiệp Tự cầu phúc trong ba ngày, bởi vì không muốn để cho người trong cung phát giác ra chuyện gì liền đưa cả Lâm Nhất Nguyên và Mặc Lam Tuyên theo hòng che mắt. Còn một lý do nữa, ngày đó khi Lâm Nhất Nguyên trở về, Từ Tuyết Ninh liền đến cung cầu kiến hắn, nàng ta bóng gió nói nhìn thấy Lâm Nhất Nguyên cùng Mặc Lam Tuyên có tư tình, chuyện này hắn đương nhiên là không tức giận một chút nào cả, Mặc Lam Tuyên nếu như thành đôi với thân đệ của hắn còn có thể tránh được một Phượng Y Nhan kia. Chính vì thế ngay ngày hôm sau Lâm Nhất Phàm liền triệu kiến Lâm Nhất Nguyên vào cung, thăm dò thân đệ một hồi quả nhiên phát hiện ra quả thật thân đệ có ý với Mặc Lam Tuyên, cho nên lần đến Cảm Nghiệp Tự này hắn mới cố ý để hai người đi theo, còn lý do quan trọng nhất đương nhiên là hắn muốn tới nhìn xem Tá Dịch thế nào rồi, khi rời đi hắn có nói với y sẽ thường xuyên đến thăm y, thế mà sáu tháng nay ngoài thư từ qua lại cũng chưa một lần tới được, vật nhỏ kia khẳng định là rất thương tâm.
Thời gian gần đây Tá Dịch đều nhận được thư của Lâm Nhất Phàm, cho dù hắn không tới thăm y nhưng ba ngày một lần vẫn có một phong thư từ kinh thành gửi đến, tuy rằng Tá Dịch có một chút thất vọng khi không được nhìn thấy Lâm Nhất Phàm nhưng mà biết hắn có nhớ đến mình thì y đã yên tâm rồi.
Hôm nay khi Tá Dịch đang dùng điểm tâm ngọt thì Tiểu Phúc Tử mang theo gương mặt hớn hở vội vã chạy đến phía y nói thế này:
“Hoàng hậu, hoàng thượng ba ngày nữa sẽ tới đây”
Tá Dịch mở to hai mắt kinh ngạc:
“Có thật không, hoàng thượng sẽ tới sao?”
Tiểu Phúc Tử cười vui vẻ:
“Đúng thế hoàng hậu, hoàng thượng, Hiền phi và cửu vương gia đều tới”
Tá Dịch nghe vậy trong lòng liền rơi xuống lộp bộp, lần trước là bởi vì Mặc Lam Tuyên ở trước mặt thái hậu nói sai sự thật cho nên y mới bị đưa đến Cảm Nghiệp Tự, lần này Lâm Nhất Phàm còn đến cùng nàng, trong lòng y vẫn có điểm không mấy thoải mái cho lắm:
“Hiền phi cũng cùng tới sao?”
Tiểu Phúc Tử gật đầu:
“Bởi vì ba ngày sau là ngày dỗ của tiên hoàng, hoàng thượng muốn hiếu kính với tiên hoàng cho nên tới đây”
Tá Dịch khẽ gật đầu ừ một tiếng, Tiểu Phúc Tử thấy chủ tử nhà mình như có tâm sự liền hỏi:
“Hoàng hậu, người không vui sao?”
Tá Dịch lắc đầu:
“Ta thật vui”
Mộng Ly Sầu đứng ở bên cạnh thấy Tá Dịch sắc mặt biến đổi liền hiểu ra được y đang nghĩ cái gì, thế cho nên liền khẽ nói:
“Hoàng thượng không đi một mình nhất định là sợ người khác cảm thấy kỳ quái, người sợ người khác phát hiện ra hoàng hậu mang thai sẽ gây nguy hiểm cho cả hoàng hậu và đứa nhỏ”
Tá Dịch im lặng không nói gì cả chỉ đưa tay chạm xuống cái bụng đã nhô cao của mình, dù sao thì y cũng sắp được gặp mặt Lâm Nhất Phàm, y quả thật rất chờ mong hắn, đứa nhỏ trong bụng cũng rất chờ mong hắn đến.
___
Thời gian tới rất bận, sẽ cố gắng ra chương mới đều đặn.