Đọc truyện Nịch Ái – Chương 25: Bao che
Tá Dịch vốn rất căng thẳng, tuy rằng y căng thẳng không phải bởi vì đây là lần đầu tiên y cùng với Lâm Nhất Phàm làm sự tình này, y căng thẳng bởi vì rất sợ đau, lần đầu nếm trải tư vị đau đớn đó tất nhiên sẽ tự giác mà kinh hãi không thôi. Bây giờ Lâm Nhất Phàm lại gấp gáp như thế, lúc hắn tách hai chân của y ra cũng làm cho y phải phát đau, y giật mình hốt hoảng. Có lẽ Lâm Nhất Phàm cũng nhận ra được sự tình này cho nên liền lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ôn nhu dỗ dành Tá Dịch:
“Dịch Nhi, xin lỗi, là ta quá mức gấp gáp rồi”
Tá Dịch yết hầu di chuyển, y nuốt một ngụm nước miếng rồi vẫn im lặng nằm yên như thế. Lâm Nhất Phàm dùng cự vật đặt ở trước hoa huy*t ướt đẫm kia của Tá Dịch, hắn cẩn thận hỏi y một lần nữa:
“Ta tiến vào nhé?”
Tá Dịch khàn giọng, yết hầu của y giống như là có gì đó chặn lại vậy, vô cùng nặng nề:
“Ân…”
Lâm Nhất Phàm đưa tay xuống phía dưới mông của Tá Dịch nhấc lên, lại chạm trúng hình xăm vừa mới rồi khiến cho y một hồi đau đớn tê rân, Tá Dịch chỉ hơi nhíu mày một chút chứ không hề phát ra âm thanh đau đớn nào, Lâm Nhất Phàm từ từ mang cự vật tiến vào bên trong, nơi đó tuy rằng đã được mật hoa bôi trơn nhưng lại vô cùng khó vào, chật vật một hồi vẫn chỉ đưa vào được phần đầu của cự vật mà thôi. Tá Dịch cảm nhận được đau đớn vô cùng rõ ràng, y bắt đầu thở dốc, hốc mắt cũng nóng lên muốn ngập nước. Lâm Nhất Phàm biết nếu như không dùng sức thì không thể nào đưa được cự vật vào trong, nhưng dùng sức nhất định sẽ làm cho vật nhỏ dưới thân hốt hoảng một phen, Lâm Nhất Phàm đau đầu cuối cùng liền nằm xuống ở trên người Tá Dịch, gương mặt hắn ở rất gần gương mặt y, ngay cả chóp mũi của cả hai cũng chạm nhau, hắn ôn nhu nói thế này:
“Dịch Nhi, ta tiến vào có được không?”
Tá Dịch nhìn thấy trong đôi con ngươi tinh anh kia của Lâm Nhất Phàm chứa gương mặt thu nhỏ của mình, phảng phất trong đôi con ngươi đó chỉ có một mình hình bóng của y mà thôi. Lâm Nhất Phàm chính là nam nhân mà Tá Dịch ái mộ, ái mộ từ khi còn rất nhỏ, đối diện với sự ôn nhu này của hắn, y nào có thể khước từ. Tá Dịch hai tay nắm chặt vào chăn trên giường, khiến cho nơi mà y đang nắm cũng tạo thành một đóa hoa nhỏ:
“Hoàng thượng… người tiến vào đi”
Lâm Nhất Phàm đưa hai tay chậm rãi gỡ tay của Tá Dịch đang nắm lấy chăn ra, hắn nắm lấy bàn tay y, mười đầu ngón tay đan xen thật chặt chẽ, Lâm Nhất Phàm khàn giọng:
“Gọi tên của ta”
Tá Dịch ngoan ngoãn đến mức người khác nhìn vào sẽ không thể không yêu thương y được, chỉ cần là thứ Lâm Nhất Phàm muốn, chỉ cần là thứ hắn nói y làm, y đều sẽ không thắc mắc mà nghe theo:
“Nhất Phàm…”
Một tiếng Nhất Phàm vừa bật ra khỏi miệng, hoa huy*t ướt át bên dưới liền bị lấp đầy, thật đau, đau đến mức Tá Dịch cũng phải cảm thấy tầm mắt phía trước mờ ảo trong một lát, mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán y, khóe mắt ướt nóng mang theo nước mắt kia tuôn rơi, y nức nở, tuy đã tự nói với bản thân rằng không được kêu đau, nhưng lúc này vẫn là nhịn không được phải thốt ra:
“Đau… ô ô…”
Lâm Nhất Phàm tạm thời không cử động, cảm nhận được sự chèn ép của hoa huy*t rất rõ ràng, hoa huy*t kia đang không ngừng thít chặt hắn, nếu như hắn không cử động chính là tự làm bản thân thống khổ đau đớn thêm:
“Dịch Nhi, ta sẽ đợi ngươi thích nghi trước…”
Tá Dịch gật đầu nức nở, bàn tay cũng nắm chặt lấy tay của Lâm Nhất Phàm, cự vật phía dưới vừa cứng vừa nóng, hơn nữa còn đặc biệt to lớn, y rất sợ khi nhìn thấy kích thước kia của Lâm Nhất Phàm bởi vì nếu như nhìn thấy liền sẽ khiến cho lá gan vốn dĩ đã không lớn kia của y càng co lại nhỏ hơn. Lâm Nhất Phàm ở trên mặt y vươn đầu lưỡi liếm lấy nước mắt, có lẽ rằng do y hiện tại đang nắm lấy hai tay hắn thật chặt cho nên hắn cũng không còn cách nào khác. Thời gian rất lâu trôi qua, Lâm Nhất Phàm vẫn không hề cử động thân dưới, Tá Dịch cũng dần dần thích nghi được sự đau đớn phía dưới, cảm giác hoa huy*t đang trướng lên, không đúng chính là cự vật của Lâm Nhất Phàm ở trong hoa huy*t y đang trướng lên ngày càng lớn, y sợ nó sẽ nổ tung ở phía trong y mất:
“Hoàng thượng… người có thể rồi…”
Lâm Nhất Phàm nghe được lời này đương nhiên rất vui vẻ, hắn bắt đầu chậm rãi di chuyển, thật sự rất chậm rãi khoan thai. Tá Dịch cảm thấy cự vật như đang muốn rời khỏi hoa huy*t của mình liền có một chút hoảng hốt lo sợ, sau đó cự vật kia lại cắm sâu vào bên trong y, kịch liệt chạm tới nơi sâu thẳm trong y, mỗi lần cự vật chạm được đến điểm đó y liền cảm thấy khoái cảm vô cùng sung sướng, nhịn không được khẽ hé miệng kêu ngâm nga:
“Ưm… a…”
Lâm Nhất Phàm khoan thai như vậy ba lần, nhận thấy được người phía dưới mình đang thích nghi rất tốt, cũng không có kêu đau đớn như lần trước nữa, nhưng mà hắn lúc này chính là người thống khổ nhất, nếu như hắn khoan thai như vậy nhất định sẽ khiến cho bản thân vì nhẫn nhịn nãy giờ mà tích tụ đến mức đau đớn phát điên, thế cho nên Lâm Nhất Phàm liền nhịn không được nữa, trực tiếp ra tăng tốc độ điên cuồng, tiếng da thịt va chạm càng ngày càng rõ rệt, ngay cả tiếng nước ở phía dưới cũng rõ rệt không kém. Tá Dịch một lần nữa bị Lâm Nhất Phàm làm cho sợ hãi, y vừa đưa mắt chạm tới ánh mắt giống như một con dã thú đói khát kia của hắn liền càng hoảng loạn hơn, cảm giác lúc này chính là như một con hổ đang túm được con nai vậy, Tá Dịch cắn chặt môi cố gắng nhịn đau đớn, Lâm Nhất Phàm làm nhanh như vậy khiến cho y rất đau, cuối cùng đau đớn cùng sợ hãi vẫn khiến y gấp gáp mở miệng nói:
“Hoàng thượng… người nhanh… ta sợ… ta sợ… thật đau”
Lâm Nhất Phàm sớm đã đi vào dục vọng không thể kiềm chế, hiện tại sức lực bóp lấy eo của Tá Dịch còn muốn điên cuồng hơn rất nhiều, không nói đến chuyện Lâm Nhất Phàm ra vào liên tục, ngay cả chuyện cự vật lớn kia liên tiếp chạm vào điểm mẫn cảm sâu trong y cũng khiến cho y vừa sung sướng vừa sợ hãi rồi, y rất sợ mình sẽ bị hắn làm hỏng mất:
“Hoàng thượng… hoàng thượng… người nhanh… ta sợ…”
Được rồi, Lâm Nhất Phàm đến cuối cùng vẫn không thể có được tố chất máu lạnh của một quân vương, khi đối diện với vẻ mặt đáng thương cùng đôi mắt long lanh ngấn lệ kia của Tá Dịch, hắn vẫn là phải ngừng cử động thắt lưng khàn giọng hỏi y:
“Sợ cái gì?”
Tá Dịch nghe ra được ngữ điệu đè lén tức giận của Lâm Nhất Phàm liền hoảng hốt một phen, y ý thức được thân thể của một song nhi rất yếu đuối, y sợ nếu như Lâm Nhất Phàm cứ điên cuồng như vậy sẽ khiến cho vấn đề thụ thai của y càng gặp khó khăn hơn. Tá Dịch vốn định hé miệng giải thích với Lâm Nhất Phàm như thế, nhưng kết quả lại bị hắn dọa cho nức nở một phen không nói được lời nào. Lâm Nhất Phàm nhíu mày khổ sở, nếu như hắn thật sự không đau lòng Tá Dịch thì hắn sớm đã mặc kệ y khóc lóc cứ như vậy mà trực tiếp thỏa mãn bản thân cho xong, tuy rằng hắn đang trên đà dục vọng dâng cao nhưng nói gì thì nói nhìn thấy Tá Dịch đáng thương như vậy thì hắn cũng mềm nhũn đau lòng:
“Được rồi đừng khóc, ngươi sợ cái gì?”
Lâm Nhất Phàm điều chỉnh lại ngữ điệu, tuy rằng giọng nói kia vẫn trầm khàn rõ rệt. Tá Dịch mím chặt môi muốn ngừng khóc, nhưng trong mắt Lâm Nhất Phàm lại tưởng rằng y đang giận dỗi với hắn, Dịch Nhi của hắn trước nay luôn rất ngoan ngoãn nghe lời hắn, bây giờ lại làm ra một bộ dạng thế này xem ra vẫn là phải thật nghiêm túc đánh giá. Lâm Nhất Phàm cúi xuống hôn nhẹ vào má Tá Dịch lấy lòng:
“Dịch Nhi, được rồi là trẫm không tốt, trẫm lại sẽ thật nhẹ nhàng”
Tá Dịch chỉ sợ mình vừa hé môi là sẽ nức nở, y biết rõ ở trên long sàng mà khóc lóc như thế sẽ rất là mất hứng, y lại không muốn làm cho Lâm Nhất Phàm mất hứng cho nên chỉ có thể đáng thương im lặng mà gật đầu. Lâm Nhất Phàm lại tiếp tục việc làm dang dở, tuy rằng mức độ thật thong dong chậm rãi, đối với hắn căn bản không thể nào thỏa mãn được nhưng mà có còn hơn không. Lâm Nhất Phàm vừa đưa đẩy eo, vừa ở trên người Tá Dịch nhẹ giọng giảng giải cho y một số chuyện:
“Dịch Nhi, trẫm biết ngươi đau, trẫm nếu như tăng tốc ngươi liền đau có đúng không?”
Tá Dịch gật đầu, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe ươn ướt, Lâm Nhất Phàm cũng kìm lòng không được lại đưa tay lên lau nước mắt cho y:
“Trẫm chậm rãi như vậy thì ngươi sẽ thoải mái sao?”
Tá Dịch thoáng đỏ mặt, giọng nói thật nhỏ ưm một tiếng biểu thị cho việc đồng ý. Lâm Nhất Phàm vẫn đang kìm nén thật khoan thai:
“Nhưng mà ngươi có biết nếu như trẫm chậm rãi thì trẫm cũng rất khó chịu, hoa huy*t của ngươi ép trẫm rất đau, cho nên trẫm mới muốn phải nhanh một chút, một phần sẽ khiến cho trẫm dễ chịu, một phần lại có thể khiến cho hoa huy*t của ngươi mở lớn ra hơn một chút”
Tá Dịch nghe vậy thì động lòng rồi, bởi vì Lâm Nhất Phàm cho dù có đang lừa gạt y thì y cũng không hề biết, trong thế giới của y vốn luôn rất tin tưởng hắn. Lâm Nhất Phàm lại chậm rãi đưa đẩy:
“Cho nên nếu như Dịch Nhi cảm thấy không thoải mái, vậy thì trẫm nhịn đau một chút để ngươi thoải mái cũng được”
Tá Dịch không muốn Lâm Nhất Phàm vì mình mà bị đau, lại nghĩ thật ra y là sợ quá nhanh sẽ khiến cho y hỏng mất, chứ nói gì thì nói Lâm Nhất Phàm có nhanh thì y cũng vẫn cảm thấy rất sung sướng. Bây giờ nghe Lâm Nhất Phàm nói là làm nhanh còn có thể khiến cho hoa huy*t rộng mở, y liền thành thật tin tưởng hắn mà thẹn thùng nói thế này:
“Hoàng thượng… ta sợ hỏng mất… nhưng mà nhanh còn có thể khiến cho nơi đó… có thể mở ra… ưm… vậy thì người nhanh một chút cũng được”
Lâm Nhất Phàm biết lừa người này rất dễ, lại biết Tá Dịch luôn ngoan ngoãn như vậy, nhưng mà hắn hiện tại vẫn làm ra dáng vẻ khó xử hỏi:
“Nhưng mà Dịch Nhi, nếu như trẫm nhanh quá ngươi có đau hay không?”
Tá Dịch nào có thể nói rằng Lâm Nhất Phàm làm nhanh quá khiến cho y cảm thấy sung sướng, nào có thể nói ra những lời xấu hổ như vậy được, thế cho nên y lúc này liền thẹn thùng mà lắc đầu. Lâm Nhất Phàm biết vẫn còn hỏi, vẫn không chịu buông tha cho người ta:
“Dịch Nhi, ngươi nói cho trẫm nghe, không cần phải nói dối trẫm”
Thật ra thì Lâm Nhất Phàm hiện tại đã tăng tốc rồi, cả người Tá Dịch cũng bị hắn làm cho chao đảo một phen:
“Hoàng thượng… ta không đau”
Lâm Nhất Phàm thâm tình hỏi:
“Vậy ngươi cảm thấy thế nào?”
Tá Dịch mất tự nhiên, mặt mũi đỏ như than đang cháy:
“Ta…”
Lâm Nhất Phàm cúi đầu xuống thấp ghé vào tai Tá Dịch:
“Ngươi nếu như cảm thấy sướng thì cứ nói là sướng, trẫm chính là muốn nghe ngươi đánh giá kỹ thuật của trẫm”
Tá Dịch khẽ a một tiếng, kết quả trong miệng chỉ ngượng ngùng nói ra được một chữ sướng mà thôi. Lâm Nhất Phàm cắn cắn vành tai của Tá Dịch:
“Còn gì nữa hay không?”
Tá Dịch lại im lặng triệt để, Lâm Nhất Phàm thì liếm vành tai y, hắn càng ngày càng nhanh, hơi thở cũng càng ngày càng trầm đục, kết quả một luồng tinh khí nóng rực thẳng tắp, mạnh mẽ bắn vào sâu trong hoa huy*t của y. Tá Dịch khẽ a một tiếng, Lâm Nhất Phàm thì thỏa mãn rồi, hắn nằm xuống cạnh y, ôm lấy y vào trong lòng vuốt ve:
“Dịch Nhi, ngươi đúng là bảo bối của trẫm”
Tá Dịch thoáng đỏ mặt, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cũng đập loạn, lời nói của quân vương vốn rất có trọng lượng, hiện tại hắn lại nhu tình ở bên tai y nói như thế, đúng là khiến cho y vô cùng hạnh phúc.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tá Dịch cùng Lâm Nhất Phàm đến thỉnh an thái hậu, lúc đến tam phi sớm đã ngồi ở xung quanh, ngoại trừ Đức phi Lăng Ngọc Giai đang bị cấm túc ra thì còn có một người nữa là Phượng Thanh Ninh đang ngồi ở rất gần thái hậu.
Bốn người vừa thấy Tá Dịch và Lâm Nhất Phàm tiến vào liền quy củ đứng dậy hành lễ, sau chuyện Lăng Ngọc Giai phạm tội bất kính với hoàng hậu thì tuyệt đối không ai dám ra mặt không bằng lòng với Tá Dịch, ít nhất là trước mặt của Lâm Nhất Phàm vẫn là rất kiêng kỵ. Tá Dịch hướng thái hậu hành lễ, thái hậu không những không cho y một ánh mắt thân thiện ngược lại còn không thèm mở miệng nói chuyện với y, Lâm Nhất Phàm đứng ở bên cạnh y khoác eo y đưa đến chỗ ngồi.
Thái hậu thật sự rất không bằng lòng trước thái độ này của Lâm Nhất Phàm, thế cho nên lúc này cũng cực kỳ ghét bỏ Tá Dịch hơn:
“Trong cung lại dám thi triển đạo pháp, hoàng hậu ngươi cũng là to gan quá rồi”
Hứa Thục Nhi biết thái hậu không hề thích Tá Dịch, cho nên lúc này mới muốn nhờ thái hậu trị tội y, hoàng thượng rất bao che cho y, từ hôm qua đến giờ nàng không thể vào trong đại lao gặp Tố Cẩm, cũng không có cách nào sai người giết chết Tố Cẩm đi, nàng vẫn là luôn e sợ Tố Cẩm sẽ nói ra mọi chuyện mà nàng sai bảo nàng ta.
“Thái hậu, ta không hề thi triển đạo pháp trong cung” Tá Dịch cố gắng bình tĩnh nói rõ ràng, ma ma có dạy y cho dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn phải giữ phong thái của một vị hoàng hậu, tuyệt đối không được hấp tấp.
Thái hậu nhíu mày:
“Chưa kịp thi triển đạo pháp thì đã bị cung nữ bên cạnh Thục phi phát hiện ra, ngươi còn muốn giết nàng diệt khẩu phải hay không?”
Thục phi bị nhắc tên liền giật mình sợ hãi, ánh mắt đưa sang nhìn Lâm Nhất Phàm, vừa vặn hắn cũng dành cho nàng một cái nhìn thật sắc lạnh. Lâm Nhất Phàm không mấy thoải mái, mày kiếm nhíu lại một đường:
“Thái hậu không biết nghe tin này từ ai? Không biết có phải là do Thục phi nói năng không rõ ràng hay không? Chuyện này vốn là chuyện rất hệ trọng, cung nữ kia vẫn đang ở trong đại lao tra hỏi, chờ điều tra ra rồi thì trẫm nhất định sẽ cấp cho mọi người một cái công đạo”
Thái hậu liếc mắt nhìn sang Tá Dịch:
“Việc này vẫn chưa rõ ràng, hoàng hậu lại là người có liên quan đến chuyện này, ta thấy nên để y ở trong cung cấm túc, tránh cho y sẽ lại gây thêm chuyện. Hoàng thượng, người cũng không thể thiên vị có đúng không?”
Tá Dịch lòng bàn tay cũng ẩm ướt đang nắm chặt với nhau, Lâm Nhất Phàm thì lại rất bình tĩnh đáp thế này:
“Hoàng hậu trong sạch, trẫm tin tưởng y. Hơn nữa trẫm đến cũng là muốn nói việc hoàng hậu gần đây thân thể không được khỏe, sau này không thể đến thỉnh an thái hậu thường xuyên được”
Tá Dịch trong lòng vô cùng xúc động, rõ ràng hôm qua y đã nói y và mẫu thân thật sự có nhắc đến chuyện sử dụng đạo pháp, ở một góc độ nào đó thì lời của thái hậu nói không hề sai, y chính là người có liên quan trong việc này, thế mà Lâm Nhất Phàm một lời cũng không hề nhắc đến chuyện đó trước mặt thái hậu, còn nói rằng y trong sạch, tin tưởng y, khiến cho cõi lòng y ấm áp hơn rất nhiều.