Đọc truyện Nịch Ái – Chương 24: Dụ dỗ
Warining: 18+
Tá Dịch tâm tình kích động, khi nhìn thấy gương mặt nguy hiểm kia của Lâm Nhất Phàm, y cảm thấy trong không khí đều quẩn quanh một luồng áp lực, ngược lại nữ tử dị quốc lúc này rất thản nhiên đứng dậy hành lễ rồi đáp:
“Hoàng hậu thân thể suy nhược, trên người cũng chỉ tìm ra được chỗ này có thể hạ châm”
Ý là nói khắp người của Tá Dịch đều ít thịt, chỉ có mỗi phần mông là có nhiều một chút, muốn xăm hình dễ dàng dĩ nhiên phải chọn chỗ có thịt. Lâm Nhất Phàm bước tới đau lòng nhìn cánh môi rướm máu cùng với đôi mắt ngấn lệ kia của Tá Dịch, y hiện tại cả người không thể nhúc nhích, hắn liền biết y đã bị điểm huyệt. Lâm Nhất Phàm đỡ Tá Dịch dậy, lại giải huyệt cho y, Tá Dịch ngay lập tức chỉnh lại y phục khổ sở giải thích:
“Hoàng thượng, nàng là ai ta cũng không quen biết, nàng đột nhiên tiến vào trong cung Đoan Thuần điểm huyệt của ta”
Lâm Nhất Phàm đưa tay lau nước mắt cho Tá Dịch, lại chạm lên khóe môi bị rách kia của y, hắn ôn nhu gật đầu:
“Trẫm biết, trẫm không trách ngươi”
Nói rồi Lâm Nhất Phàm liền để cho Tá Dịch ngồi ở trên đùi của mình, bàn tay cũng đưa tới kéo quần của y xuống một chút, Tá Dịch giật mình hốt hoảng, trong phòng còn có nữ tử kia, Lâm Nhất Phàm không những không trách tội nàng tại vì sao còn muốn kéo quần của y:
“Hoàng thượng…?”
Lâm Nhất Phàm ôn tồn giải thích:
“Dịch Nhi, hôm nay Phượng Thanh Ninh ở trước mặt thái hậu giở trò, nàng ta biết hoàng cung có một bí mật, nếu như trên người có vết bớt hình mẫu đơn thì tương lai chính là hoàng hậu, cho nên hôm nay nàng ta mới cố tình để lộ ra vết bớt này. Cho nên, Dịch Nhi ngươi chịu đau một chút, ta giúp ngươi tạo ra một đóa mẫu đơn”
Tá Dịch vừa thông minh lại nhu thuận, vừa mới nghe thấy lời giải thích của Lâm Nhất Phàm liền gật đầu ngồi im không hề hỏi lại, chỉ cần là thứ mà Lâm Nhất Phàm muốn y làm, y nhất định sẽ làm. Lâm Nhất Phàm một bên kéo vạt áo của Tá Dịch lên cao một chút, một bên lại kéo quần của y xuống thấp một chút, kế đó liền vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ kia. Nữ tử dị quốc mặt không đổi sắc tiếp tục ngồi xuống cầm kim hoàn thành đóa mẫu đơn. Tá Dịch khẽ rùng mình cắn chặt môi, bên hông của y tê rân, mỗi lên kim nhỏ kia đâm xuống liền làm cho y chảy thêm một hồi mồ hôi lạnh, Lâm Nhất Phàm đau lòng trầm giọng nói:
“Dịch Nhi, vất vả cho ngươi rồi, nếu không thì không cần làm nữa”
Tá Dịch gục đầu vào lồng ngực của Lâm Nhất Phàm khẽ lắc đầu, giọng nói của y khàn khàn:
“Ta không sao, ta chịu được”
Lâm Nhất Phàm đưa mắt nhìn xuống phía đóa mẫu đơn sắp hoàn thành ở dưới hông của Tá Dịch, đóa mẫu đơn kia đỏ rực ma mị, quả thật so với đóa mẫu đơn trên vai của Phượng Thanh Ninh kiêu sa hơn rất nhiều, hơn nữa còn xinh đẹp hơn. Thêm một nửa canh giờ nữa hình xăm kia mới hoàn thành, nữ tử dị quốc tự động lùi khỏi cung Đoan Thuần, Lâm Nhất Phàm vuốt vuốt mái tóc của Tá Dịch, lại cúi đầu hôn vào vầng trán lấm tấm mồ hôi của y:
“Lại để Dịch Nhi của trẫm chịu khổ rồi”
Vừa mới rồi nữ tử dị quốc kia có rắc vào hình xăm một chút bột phấn khiến cho nơi đó trên người Tá Dịch cũng dịu bớt đi được phần nào. Tá Dịch xoay người lại phía sau nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra đóa hoa kia vô cùng sống động, đối với hoa thật ở ngoài ngự hoa viên còn muốn xinh đẹp hơn, sắc đỏ mang phong thái ma mị, vừa mới nhìn vào đầu óc liền giống như bị thôi miên theo, Tá Dịch thốt lên một tiếng:
“Thật đẹp”
Lâm Nhất Phàm cũng nhìn ra được nơi đó thật đẹp, hơn nữa vừa nhìn cả người sẽ tự động nóng rực, cho nên hắn nãy giờ luôn cố tình không nhìn tới nơi đó, chỉ sợ mình nhịn không được sẽ lại đè người ta ra mà yêu thương. Không biết Tá Dịch có nhận ra nhiệt độ khác thường trên cơ thể của Lâm Nhất Phàm hay không, lúc này y lại vẫn cứ như vậy không chịu rời đi trên đùi hắn, gương mặt nhỏ nhắn đối diện với hắn khẽ thẹn thùng:
“Hoàng thượng, người là vì ta mà nghĩ ra hạ sách này sao?”
Lúc yến tiệc diễn ra, Tá Dịch vẫn luôn lo lắng Lâm Nhất Phàm sẽ thích Phượng Thanh Ninh, dù sao nàng ta cũng xinh đẹp như vậy, dáng người nhỏ nhắn, còn biết ca múa, Lâm Nhất Phàm thích nàng ta cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Nhưng hiện tại nam nhân này lại vì muốn lo nghĩ cho ngôi vị hoàng hậu của y, còn lén ở sau lưng thái hậu làm ra một ấn ký giả trên người y, việc này biểu trưng hắn luôn quan tâm đến y.
Nam tử phía trước đang thẹn thùng, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt cũng sưng lên, bên trong đôi con ngươi đen láy kia còn có hình ảnh thu nhỏ của hắn, dưới khóe mắt trái điểm một lệ chí rất nhỏ, vừa vặn lại khiến cho gương mặt kia có thêm một điểm sáng nữa, nhìn tới liền sẽ cho đối phương có cảm giác rất lẳng lơ:
“Thất sách lần này khiến cho ngươi bị đau, lần sau nếu như xảy ra chuyện gì ta nhất định sẽ suy nghĩ thật thấu đáo, tuyệt đối không để Dịch Nhi chịu đau đớn trên thân thể”
Tá Dịch nhanh chóng lắc đầu, đôi mắt thành khẩn đáp lời:
“Không, ta không đau, hoàng thượng ta chịu được”
Lâm Nhất Phàm ánh mắt nhiễm đầy dục vọng, trọng sinh lại một lần nữa hắn lại kiếm được một bảo bối đáng yêu như thế này, vừa ngoan ngoãn nhu thuận, lại vừa hiểu chuyện, lại vừa có dáng vẻ khiến cho hắn yêu thương, nếu như kiếp trước nghe lời tiên đế, hoặc là đến gặp y một lần, hắn nhất định sẽ không để y đến Cảm Nghiệp Tự gần một năm chịu khổ như vậy. Lâm Nhất Phàm vươn tay luồn vào trong mái tóc của Tá Dịch, mái tóc mềm mượt như tơ, lại mát lạnh như dòng suối:
“Dịch Nhi, xin lỗi ngươi”
Tá Dịch ngẩn người, ngẫm một lúc liền nghĩ rằng là vì chuyện hình xăm trên người, thế cho nên y lúc này lại lắc đầu khẽ nói:
“Hoàng thượng, người là vì lo nghĩ cho ta, ta như vậy một chút cũng không hề cảm thấy đau đớn gì”
Lâm Nhất Phàm nhếch môi cười nhạt, bàn tay tiếp tục vuốt suối tóc đen mượt của Tá Dịch:
“Ta đột nhiên nghĩ tới chuyện một năm về trước, chính ta đã bắt ngươi vào Cảm Nghiệp Tự, còn bắt ngươi xuống tóc xuất gia, ngươi trong khoảng thời gian đó nhất định cực khổ rất nhiều”
Tá Dịch ngẩn người, Lâm Nhất Phàm đột nhiên nhắc đến chuyện ở Cảm Nghiệp Tự khiến cho y cũng phải có một trận hồi ức xúc động, quãng thời gian đó từ điều kiện sống cho đến lối sinh hoạt cũng hoàn toàn thay đổi, y đường đường là đại công tử Tá giá, ăn sung mặc sướng cho nên khi tới đó cũng thật khó thích nghi. Nhưng bây giờ Lâm Nhất Phàm lại sủng ái y, còn cho y ngôi vị hoàng hậu tôn kính, còn không chán ghét thân thể kỳ quái này của y, còn muốn y sinh hạ hài tử cho hắn, mọi điều này khiến cho y không hề oán hận gì thời gian một năm về trước nữa cả. Tá Dịch lắc đầu ý nói y không sao, Lâm Nhất Phàm giữ lấy cần cổ phía sau của Tá Dịch, gương mặt tiến sát tới phía y, đôi môi nóng bỏng chạm lên môi y, đầu lưỡi hắn vẫn luôn điêu luyện như vậy dễ dàng tách mở ra được khoang miệng y, mùi mộc hương nhè nhẹ lan tràn trong không khí, thẳng đến khi y phục trên người y bị thoát ly tất cả rơi xuống dưới sàn, Lâm Nhất Phàm mới chầm chậm rời khỏi đôi môi y:
“Dịch Nhi, ta rất hối hận, nếu như ta sớm một chút… nhất định sẽ không để ngươi chịu khổ trong Cảm Nghiệp Tự”
Tá Dịch không biết sớm một chút trong lời của Lâm Nhất Phàm là gì, đầu óc của y chỉ nghĩ đến duy nhất một đáp án, hắn muốn nói nếu như hắn sớm một chút yêu y, Tá Dịch nghĩ đến đây liền mặt đỏ tai hồng, trong lòng toàn là tư vị hạnh phúc:
“Không sao, ta là vì tiên đế cầu phúc, không thể coi là chịu khổ”
Lâm Nhất Phàm đặt Tá Dịch xuống dưới giường, thân thể mỏng manh không hề có gì che đậy lộ liễu trước mặt hắn, Lâm Nhất Phàm phát hiện Tá Dịch có một thân nhiệt rất đặc biệt, mùa hè mát mẻ giống như nước suối, mùa đông lại ấm áp, ôm trong người so với chăn lông còn muốn thoải mái hơn. Thân thể tuyệt mỹ không hề có một chút mỡ dư thừa, eo nhỏ mảnh khảnh đến mức hắn có cảm giác có thể nắm gãy nơi đó, bắp chân thon dài mịn màng, tách ra đôi chân kia chính là nơi tư mật thập phần đặc biệt, hai cánh hoa non nớt mỏng manh màu phấn hồng, nơi đó chỉ dùng tay chạm một chút liền sẽ bóng loáng chảy ra mật hoa. Dực Tử Hoàn quả thật hiệu nghiệm, buổi sáng rõ ràng nơi đó còn sưng đỏ, lúc này đã bình thường trở lại, hơn nữa màu sắc còn muốn hồng hào ướt át hơn. Lâm Nhất Phàm cúi đầu đưa miệng sát tới phía hoa huy*t, đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm láp bên ngoài, Tá Dịch cả kinh theo phản xa khép hai chân lại, lại cứ như thế mang đầu Lâm Nhất Phàm giam vào, sau đó y liền xấu hổ tách hai chân ra:
“Hoàng thượng, không nên như vậy… nơi đó không nên như vậy…”
Lâm Nhất Phàm tham luyến, đầu lưỡi lanh lẹ quét một vòng xung quanh hoa huy*t, cảm nhận được hai cánh hoa còn có điểm run rẩy, mật hoa tiết ra còn muốn nhiều hơn:
“Gọi tên ta”
Lâm Nhất Phàm khàn khàn ra lệnh, Tá Dịch thân thể vốn nhạy cảm hơn người thường, y cảm thấy đầu lưỡi kia liên tục chuyển động ở nơi đó của mình thì rất thoải mái, so với đầu ngón tay hay cự vật nóng bỏng kia thì đúng là nhẹ nhàng mềm mại hơn rất nhiều:
“Nhất Phàm… đừng… nơi đó không nên dùng miệng…”
Lâm Nhất Phàm dùng đầu lưỡi khuấy động hoa huy*t phấn hồng ướt át, như có như không chậm rãi mang đầu lưỡi tiến sâu vào bên trong hoa huy*t, không rõ là nước miếng của hắn hay là mật hoa của y lúc này rơi xuống chăn bông phía dưới làm ướt át một mảnh. Tá Dịch dùng tay nắm chặt chăn đệm, y khẽ nức nở rên rỉ:
“A… ưm…”
Lâm Nhất Phàm thu đầu lưỡi lại ngẩng đầu nhìn Tá Dịch, vừa vặn nhìn thấy sắc mặt thỏa mãn kia của y:
“Có thích không?”
Tá Dịch thật thích, nhưng Lâm Nhất Phàm là cửu ngũ chí tôn, việc dùng miệng đặt ở nơi đó của y rất không hợp lý, nếu như để người khác phát hiện ra không những y bị phạm trọng tội, mà thanh danh minh quân của hắn có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng:
“Hoàng thượng… người đừng… không nên làm thế”
Lâm Nhất Phàm kéo Tá Dịch đã mềm nhũn vào trong lòng, bàn tay vuốt ve thân thể ấm nóng của y:
“Dịch Nhi có thích không?”
Tá Dịch chạm ngay tầm mắt đến cánh môi có điểm bóng loáng kia của Lâm Nhất Phàm, mật hoa của y tiết ra chính là còn dính ở bên môi hắn, y thoáng đỏ mặt né tránh:
“Hoàng thượng, người là cửu ngũ chí tôn… người không nên làm như thế”
Mật hoa tiết ra thật nhiều, vách thịt ấm nóng chặt hẹp cũng dễ dàng đưa được đầu ngón tay vào bên trong. Lâm Nhất Phàm dùng ngón giữa khuấy động khuếch trương muốn mở rộng hoa huy*t bé nhỏ của Tá Dịch, Tá Dịch cả người mềm nhũn xụi lơ trong lồng ngực của hắn khẽ ngâm nga:
“Hoàng thượng… a… đau”
Vật nhỏ này lúc nào cũng như vậy, chạm tới hoa huy*t yếu đuối kia liền kêu đau, y vừa nói đau hắn liền không nỡ làm tiếp, cuối cùng Lâm Nhất Phàm đành rút tay rời khỏi, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của y đặt vào nơi đó. Tá Dịch lần đầu tiên tự mình chạm vào nơi đó, còn cảm giác rõ rệt nơi đó thật ướt, y hoảng hốt muốn thu tay lại nhưng lại bị Lâm Nhất Phàm ép buộc đặt ngón tay trước hoa huy*t kia. Lâm Nhất Phàm nắm cổ tay của Tá Dịch di chuyển chậm rãi, hắn ghé sát miệng vào tai y nói thế này:
“Dịch Nhi, ngươi giúp trẫm mở rộng nơi đó có được không?”
Tá Dịch cả người nóng như lửa đốt, y không quen như vậy, y thật sự rất xấu hổ, nhưng mà Lâm Nhất Phàm lại muốn y làm, y thì lại đối với lời nói của hắn luôn không thể khước từ được. Thế là khi Lâm Nhất Phàm chầm chậm buông tay ra khỏi cổ tay Tá Dịch, Tá Dịch liền rụt rè thử cử động bàn tay, ngón tay có điểm luống cuống né tránh hoa huy*t chỉ dám chạm ở bên ngoài. Lâm Nhất Phàm có bàn tay không thành thật, hai tay hiện tại để ở trên ngực của Tá Dịch khẽ niết gãi lấy hai hạt đậu đỏ ửng hồng của y:
“Dịch Nhi, mang ngón tay thử tiến vào bên trong có được không?”
Tá Dịch đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu, sau đó y thử mang đầu ngón tay đặt ở giữa hoa huy*t, hai cánh hoa mỏng manh bao lấy đầu ngón tay y, Tá Dịch thở dốc đưa đầu ngón tay cắm sâu vào hoa huy*t, đầu ngón tay của y thon dài nhỏ nhắn, nhỏ hơn rất nhiều so với ngón tay của Lâm Nhất Phàm, cho nên khi y vừa đưa đầu ngón tay vào tuy rằng thật đau nhưng vẫn có thể cố gắng chịu đựng được.
Lâm Nhất Phàm cúi xuống hôn vào trán Tá Dịch, Tá Dịch cả người đổ mồ hôi, tuy rằng phía dưới trướng đau nhưng lại có xúc cảm rất khó chịu, cảm giác chính là thiếu vắng cái gì đó mà y không thể biết được. Lâm Nhất Phàm nắm lấy cổ tay của Tá Dịch kéo ra rồi lại đẩy vào, lúc đầu làm thật chậm rãi, nhưng dần dần liền thật nhanh khiến cho y phải hoảng sợ lắc đầu:
“Hoàng thượng… đừng đừng… chậm một chút a… ta sợ…”
Lâm Nhất Phàm cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Tá Dịch, vật nhỏ này nếu như để cho y mở miệng, hắn nhất định sẽ mềm lòng mà dừng lại mất, chi bằng y vừa mới nói chuyện hắn liền sẽ chặn y lại thì hơn. Lâm Nhất Phàm gấp gáp đưa ngón tay của mình tiến vào trong hoa huy*t, Tá Dịch hoảng hốt định thu tay mình ở nơi đó lại nhưng lại bị tay kia của Lâm Nhất Phàm khóa chặt ép buộc để ở đó. Lồng ngực Tá Dịch phập phồng gấp gáp, miệng muốn hé ra thật lớn để hít lấy không khí, nhưng y vừa muốn hé ra bao nhiêu thì khuôn miệng đó của y liền bị Lâm Nhất Phàm xâm chiếm.
Hai ngón tay ở trong hoa huy*t chật hẹp chạm vào nhau, hoa huy*t vốn dĩ vô cùng nhỏ bé, với hai đầu ngón tay chính là dung nạp cũng thật khó khăn, Tá Dịch khóe mắt phiếm hồng ngấn lệ, khoang miệng bị lấp đầy chỉ có thể bật ra tiếng ô ô vô lực. Cảm nhận được thân thể mềm nhũn trong lòng mất đi sức lực, Lâm Nhất Phàm chậm rãi rời khỏi đôi môi Tá Dịch, quả nhiên gương mặt đáng thương kia lại hiện ra trước mắt hắn, vừa nhìn thấy liền đau lòng nhưng lại muốn cắn một ngụm ăn sạch xương, người này đúng là yêu nghiệt mà.
“Dịch Nhi ngoan, từ từ sẽ thích nghi được, hôm nay tạo hài tử có được không?”
Lâm Nhất Phàm thú nhận mình là một kẻ lưu manh, đối với một hoàng thượng cửu ngũ chí tôn căn bản không xứng, hắn biết điểm yếu của Tá Dịch chính là luôn bị cám dỗ bởi việc sinh hài tử cho hắn, mỗi lần hắn muốn y liền hỏi y câu đấy, cho dù y có khó chịu thế nào cũng sẽ cắn môi mỏng mà gật đầu nghe theo, dĩ nhiên hôm nay cũng không phải ngoại lệ, người nào đó liền như thế mà đồng ý:
“Hoàng thượng… được…”
Lâm Nhất Phàm cũng không muốn tốn thời gian nữa, hoa huy*t kia mỏng manh bé nhỏ, cho dù có dùng ngón tay mở rộng thế nào cũng không khả thi, thế cho nên lúc này hắn liền đặt Tá Dịch nằm xuống giường, nhanh nhẹn cởi ra long bào trên người ném xuống sàn, cuối cùng liền giống như hổ đói mà mạnh mẽ tách rộng hai chân y ra, khiến cho y cũng phải một phen hoảng hốt.