Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 913 + 14 + 15
——- chap 13 ——–
-Thả ta xuống đi mà ! – Giọng Song Tử mệt nhoài và đứt quãng. ( bị treo trên cây lâu như vậy kia mà ! )
-Xem ngươi còn thích hỗn láo với bổn công chúa nữa thôi ! – Bạch Dương ngồi trên hòn đá, ném sỏi cuội xuống hồ. Cự Giải thỉnh thoảng lại nhìn Song Tử với vẻ lo lắng.
-Dương Dương thế đủ rồi !
-Cho hắn chừa !
Đột nhiên một giọng sang sảng vang lên :
-Song Gia ! Ai treo người lên cây thế này ?
-Nhũ mẫu cứu ta ! – Song Tử mếu máo
-Mau cởi trói cho Song Gia !
-Không được ! – Bạch Dương đến gần nạt nộ
-Thỉnh an công chúa !
-Nhũ mẫu sao lại cứu hắn ?
-Công chúa, người này là Song Tử vương gia !
-Không cần nói nữa, hôm nay hắn ta mạo phạm đến tỉ tỉ ta thật là quá quắt. Ta không thể để yên được
-Công chúa, Song Gia mạo phạm tới người, hoàng cung sẽ tự có cách xử lí. Xin người bớt giận
-Có phải bà đang nhắc ta đây là hoàng cung của các người nên ta không nên xía vào hả ? Gớm thật. Từ ngày ta đến đây, chẳng mấy khi không gặp những chuyện này. Nào là sát thủ, nào là vương gia … Chẳng ai coi chúng ta ra gì hết !
-Xin công chúa bớt giận. Công chúa nên cẩn trọng lời nói
-Không cần bà phải dạy dỗ ta. Bổn công chúa ở trong cung từ nhỏ, tứ thư ngũ kinh nằm lòng, lại còn cần bà nhắc nhở mấy thứ lễ nghĩa đó ?
-Không dám
-Dương Dương. Đừng thế nữa !
Bạch Dương không nghe, nói tiếp :
-Chính vì đây là hoàng cung các người, ta càng phải như vậy ! Các ngươi cho rằng người Tiểu Quốc chúng ta dễ bắt nạt thế ư ?
-Công chúa bớt giận ! Ta chẳng qua chỉ muốn giữ luật lệ trong cung. Người tuy là công chúa, đã nhập cung thì vẫn phải theo phép tắc trong cung cấm. Để có khi hoàng thượng hỏi đến, ta còn có thể thưa lại
-Đừng lôi hoàng thượng ra dọa ta. Ta còn chưa muốn nhắc đến tay hoàng thượng kiêu ngạo của các người đấy !
-Nhũ mẫu xem cô ta ngang ngược vậy đấy !
-Ngươi có câm đi không ? – Bạch Dương lườm Song Tử. Hắn đành im lặng không dám nói nữa
-Ta cứ tưởng cô là công chúa thế nào, không ngờ cô không biết giữ gìn phép tắc như vậy ! Đừng tưởng cô là công chúa ta sẽ nể cô đâu. Ta đây sống trong cung đã mấy chục năm, cai quản cung cấm yên ổn, chưa từng thấy ai vô lễ như cô.
-Đừng tưởng bà là nhũ mẫu thì làm gì cũng được nhé ! Bà già lắm lời ! Xem bà làm gì ta !
-Dương Dương đừng vô lễ nữa. – Cự Giải đến trước mặt nhũ mẫu cúi đầu xin lỗi – Nhị muội ta tính tình bướng bỉnh, vô lễ với nhũ mẫu, xin người đừng trách. Ta sẽ bảo ban muội ấy
-Sao tỉ tỉ phải nhún mình như vậy ?
-Muội thôi đi !
Lúc ấy Xử Nữ vừa đến nơi :
-Thỉnh hai vị công chúa ! Thỉnh nhũ mẫu !
-Ngươi đến rồi hả ? Cho người đưa Song Gia về cung Phiên Dương, cai quản ngài cho cẩn thận. Còn nữa, theo lệnh ta, phạt Bạch Dương công chúa đóng cửa suy nghĩ một tháng, không cho phép rời khỏi cung Tu Hoa nửa bước, nghe chưa
-Cái gì ? Bà dám ??????
Cự Giải ngắt ngay
-A Ly, ngươi đưa công chúa về cung
-Tỉ tỉ !
Bạch Dương vùng vằng bỏ đi. Xử Nữ cho người gỡ Song Tử khỏi cành cây, đưa về tĩnh dưỡng. Còn lại Cự Giải và nhũ mẫu trong Ngự Uyển
-Tiểu muội ta thất lễ, nhũ mẫu đừng chấp. Thay mặt nó,ta có lời xin lỗi nhũ mẫu.
-Khó trách nhị công chúa được nuông chiều từ nhỏ nên như vậy cũng là điều dễ hiểu. À, suýt nữa ta quên, Cự Giải công chúa ah, mời công chúa theo ta đến điện Cam Lộ
-Sang điện Cam Lộ sao ? – Bỗng chốc má nàng nóng bừng, tim đập thật mạnh
-Vâng, hoàng thượng muốn gặp công chúa. Lẽ ra người đã chuẩn bị đón tiếp công chúa chu đáo hơn, nhưng hiện giờ trong cung hỗn loạn rối ren, có những việc người không thể tự quyết được, xin công chúa bỏ quá cho
-Không sao ! Ta cũng thật vô ý. Lẽ ra ta không nên nhập cung vào lúc này mà chẳng hay biết gì chuyện trong cung. Hoàng thượng bận bịu trăm phần, ta đã không giúp được gì cho người, lại làm người sao nhãng thì thật là không phải !
-Công chúa độ lượng quá ! Vậy mời công chúa theo ta !
Cự Giải đi theo nhũ mẫu, rời Ngự Uyển sang điện Cam Lộ…
___________________________
-Ta đã nói không phải ta mà !
Bảo Bình chửi mắng lũ gia đồng luôn miệng, không để ý đến phu nhân thái sư và Thiên Bình đang tròn xe mắt nhìn chàng
Chàng cũng đến sao ? Thế mà lúc nãy ta tưởng chàng không ở đó !
Hai mắt Thiên Bình long lanh, má anh đào đượm màu hồng lạt, môi cong lên đáng yêu một nụ cười khuynh thành khuynh quốc. Bảo Bình đến trước mặt nàng và phu nhân vái một cái
-Thái sư phu nhân ! Tiểu thư !
-Là quốc sư đó ư ? – Phu nhân nói với cái giọng tắc nghẹn. Bà ta béo như lợn nái, mặt trát đến non chục lớp phấn trắng hếu, môi như hai nửa quả cà chua úp vào nhau, mắt là đường chỉ bé tí. Trên cái cổ dày không dưới mười ngấn mỡ phình ra trĩu xuống các loại vòng trân châu lục bảo.
Kì lạ thật ! Mụ già kia sao có thể đẻ ra người con gái xinh đẹp như vậy chứ ? Một người như nàng mà lại sinh ra trong phủ thái sư, thật là Phượng hoàng lạc vào tổ quạ !
-Thật vinh hạnh cho Thiên Bình nhà ta được quốc sư để mắt đến. Thật là trời xe duyên. Không biết quốc sư năm nay đã bao nhiêu tuổi ?
-Tại hạ 22
-Tiểu nữ nhà ta mười tám ! Vừa xứng đôi phải lứa với quốc sư. Chẳng hay quốc sư đã có dự định gì chưa ?
-Thưa phu nhân, phu nhân hiểu lầm rồi !
Nụ cười trên môi Thiên Bình tắt ngấm. Nàng ngước mắt nhìn Bảo Bình vừa thắc mắc, vừa hờn dỗi, trách móc. Bảo Bình không dám nhìn nàng, chắp tay nói :
-Tại hạ vừa rồi chỉ là đi ngang qua, vô tình có người đưa cho tú cầu, còn chưa hiểu chuyện gì thì gia đinh nhà phu nhân đã mời vào lầu.
-Quốc sư đừng ngại ! Chẳng phải là tự trời định sao ? Không làm sao bỗng dưng quốc sư lại đi ngang qua vào lúc ấy !
-Quả thật tại hạ không xứng với tiểu thư ! Tại hạ ham thích tự do tự tại, đến nhà cũng không có, không dám nghĩ tới chuyện cầu thân với tiểu thư.
Chàng không thích ta sao ? Ánh mắt Thiên Bình đầy thất vọng.
-Quốc sư chê con gái ta chăng ?
-Tại hạ không dám !
-Thiên Bình tuy không phải con đẻ của ta nhưng ta nuôi nó từ bé,(thảo nào ) đối đãi không khác gì con ruột. Nếu quốc sư không phiền có thể đến ở rể phủ ta. Thái sư chắc sẽ rất vui mừng.
-Quả thật tại hạ không thể
-Sao có thể nói không là không được ? – Thiên Bình đứng lên đầy tức giận – Ngài khinh thường tiểu nữ như vậy chăng ? Dù gì tiểu nữ cũng là đệ nhất mĩ nhân kinh thành, nay đã ném tú cầu kén chồng, ngài đem trả lại thì tiểu nữ còn mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ ?
-Tiểu thư … Ta …
Thiên Bình không chờ chàng nói, nàng đã chạy đi mất. Phu nhân mặt mũi cau có, cũng bỏ đi luôn. Bảo Bình đứng ngẩn người ra trong tửu lâu.
Nàng giận rồi !
Thứ lỗi cho ta tiểu thư …
…Sao ta có thể làm rể của Thái sư được chứ ! ……
—————— Chap 14 ———————-
.. Điện Cam Lộ…
– Hoàng thượng ! Có nhũ mẫu cầu kiến người.
Ma Kết ngẩng đầu khỏi đống tấu sớ, cười :
– Nhũ mẫu đã đến.
– Cự Giải thỉnh an bệ hạ !
Ma Kết ngạc nhiên nhìn người con gái lạ. Nàng bận y phục tím, phục sức khác hẳn người của hậu cung. Cổ đeo khánh thạch anh, tay mang vòng ngọc thạch lẻng kẻng. Dáng người nàng mềm mại, yểu điệu, đi đứng như dương liễu nghiêng nghiêng trước gió. Nét mặt thanh tú, hiền dịu, môi lúc nào cũng phảng phất một nụ cười trìu mến. Đặc biệt là đôi mắt nàng trong sáng như làn thu thủy, cái nhìn như soi thấu hết cả tâm can người nhìn vào.
Ma Kết đứng lên, tiến ra đỡ nàng dậy.
– Công chúa không cần đa lễ
– Tạ ơn Bệ hạ !
– Nàng đến đúng lúc lắm ! Bay đâu, chuẩn bị trà
Nhũ mẫu cúi đầu chào :
– Hoàng thượng, hạ thần còn có chút việc xin phép được cáo lui !
– Nhũ mẫu cứ lui
– Tạ hoàng thượng
Cự Giải cúi người chào nhũ mẫu. Người nàng bỗng dưng rạo rực, hồi hộp kì lạ, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
– Nàng ngồi xuống đi ! – Ma Kết nói. Có cái gì đó Cự Giải không lí giải nổi ở giọng nói của chàng.
Trong chất giọng mang đầy vẻ ân cần kia, nàng vẫn thầm cảm thấy một tâm hồn lạnh lùng và xa cách. Nàng có cảm tưởng người ngồi ở đó không phải là chàng, mà là một nguồn ánh sáng bất tận,không phải của riêng ai cả, dù nàng có được ở gần bên, nàng cũng chẳng bao giờ hiểu hết con người ấy.Giống như cha nàng vậy, người ấy che chở cho nàng, yêu thương nàng, nhưng không thể là của nàng.
– Công chúa dùng trà đi ! Ta thật vô tâm quá. Lẽ ra ta phải chuẩn bị nghênh tiếp nàng chu đáo.
– Hoàng thượng đừng khách sáo. Ta biết người rất bận.
– Vậy là nhũ mẫu cũng đã nói qua với nàng ?
– Có phải hiện giờ trong cung đang rất nhiều chuyện ?
Ma Kết thở dài :
– Phải !
– Cần có người cai quản hậu cung thay người!
– Chính vì thế ta mới muốn nói chuyện này với nàng, ta rất cần công chúa giúp ta.
– Cự Giải chỉ là một nữ nhân nhỏ bé. Bệ hạ cần xin cứ ra lệnh, Cự Giải sẽ dốc lòng vì bệ hạ.
– Được, ta cũng chẳng vòng vo nữa. Ta muốn nàng là hoàng hậu của ta. Trong thời gian này, nàng phải hết sức cẩn trọng. Thứ nhất, sẽ có người không muốn hai nước chúng ta hòa bình đâu, nên mong nàng hãy nói rõ với phụ thân nàng. Thứ hai, trong cung nàng càng phải cảnh giác, đừng nên thân thiết với người ở Hồng Hạc cung và Thiền Cung.
– Cự Giải lĩnh ý !
…
Cung Lạc Nhạn, trăng chiếu xiên qua cửa sổ mở rộng
– Công chúa ! Muộn vậy rồi người nên đi nghỉ thôi
– A Ly ngươi không hiểu đâu.
Có thể nào chăng ? Người ấy ? Cái con người vừa ân cần vừa lạnh lùng ấy, con người sáng suốt và thông minh ấy, con người mà từ lần đầu gặp mặt đã làm trái tim nàng xao xuyến ấy, rồi đây, sẽ là chồng nàng ?
Cứ như thể bỗng nhiên có cái gì đó quá lớn ập xuống trái tim nàng, choán hết tâm trí nàng, khiến nàng không sao chống đỡ nổi. Cự Giải nghĩ đến mẫu hậu nàng và phụ hoàng nữa. Chàng và nàng cũng giống như phụ hoàng và mẫu hậu vậy !
– A Ly ! Có phải ta quá may mắn không ?
– Công chúa đang nói gì vậy ?
– Ta thật là may mắn !
Cũng lúc ấy, ở một nơi cách cung Lạc Nhạn không xa, cũng có một ô cửa sổ còn mở, trăng chiếu chênh chếch vào. Người con gái ngồi trước gương chải tóc, đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu xa :
– Ngươi vẫn chưa biết điều gì đang chờ đón người đâu, Cự Giải ạ !
Choèng !
– Canh ba đêm khuya, cẩn thận củi lửa !
Ngõ vắng tối om. Gió bấc về lạnh hiu hắt. Đèn lồng trước phủ thái sư sáng lờ mờ, đỏ đòng đọc như hai con mắt quỉ Satan.
Trăng nửa vành tỏa ra cái màu bàng bạc và đục ngầu. Một bóng đen lướt ngang bóng trăng non, đậu xuống mái ngói phủ thái sư, không một tiếng động nhỏ. Bóng đen dừng lại trước một khoảng sân vườn tăm tối, ngay trước một gian nhà vắng teo, đèn le lói. Bóng đen mở cửa một cách đường hoàng
– Ngươi đến rồi hả ? – Một người mặc áo choàng bạc nói
– Con gái Thiên tể tướng đâu ?
– Ngươi vội gì !
– Ngươi đã nói với ta sẽ để nó đi cơ mà ?
– Nhưng với điều kiện là ngươi xử xong hai con bé công chúa đó ! Chẳng phải chúng nó vẫn sống nhăn đấy sao ?
– Ngươi …
Bóng đen tức giận muốn rút kiếm ra, song hắn đừng được. Hắn biết trên xà nhà lúc nào cũng có một bóng đen khác sẵn sàng cho tất cả những kẻ muốn giết người mặc áo choàng bạc đi chầu Diêm Vương.
– Ngươi không phải lo ! Thiên tiểu thư sống rất tốt ! Ta cũng đâu có đối xử tệ với nó !
– Bao giờ ta gặp nó ?
– Đừng vội ! Nếu lần này ổn thỏa, ta sẽ để tiểu thư của ngươi đi !
– Làm gì ?
– Ta muốn người giết một người
– Là ai ?
Người mặc áo choàng bạc khẽ nhếch mép cười :
– Chưa phải bây giờ !
—————- Chap 15 ————-
-Song Gia ! Song Gia ! – một tiểu thái giám chừng mười tuổi rối rít chạy vào
-Cái gì chứ ! Ồn ào quá đi ! – Song Tử đang nằm vắt chân trên kỉ, vừa uống rượu vừa đọc thứ sách gì đó rất khoái chí.
-Xử thượng cung đương đến đó !
-Hả ? – Song Tử bật dậy như cái lò xo – Đến nhanh vậy sao ? – Chàng cuống quít nhảy khỏi kỉ, vứt sách xuống gầm ghế, hồ rượu thì ném ra sân sau theo đường cửa sổ. Song Tử xách vội đôi giày, chân đất chạy như bay vào giường ngủ, chùm chăn kín mít
-Tiểu Du Tử ! Nhớ những gì ta dặn đó, phải làm cho giống. Ta sẽ hậu thưởng cho ngươi
-Vâng vâng ! – “Thằng” bé mắt sáng rực
-Nàng ấy thông minh lắm, đừng để nàng ấy phát hiện đó !
Chàng vừa dứt lời thì Xử Nữ bước vào.
Choang ! Một cái chén bay từ giường ra giữa gian nhà, vỡ vụn
-Đồ cẩu thái giám ! Ta đã nói là cút ra cơ mà !
-Xin vương gia bớt giận !
-Còn không cút ra
Xử Nữ không hiểu có chuyện gì liền quát tiểu thái giám ( khổ thân thằng bé )
-Ngươi đắc tội gì với Song Gia vậy ? Không thấy vương gia đang đổ bệnh sao ? Muốn đầu lìa khỏi cổ chăng ?
Tiểu Du Tử nghe đến đấy sợ xanh mắt, nó đưa mắt cầu cứu Song Tử. Chàng liếc nhìn Xử Nữ với vẻ thăm dò rồi đằng hắng một tiếng
-Đồ chân tay thô kệch nhà ngươi mà cũng được vào chỗ này sao ? Làm bỏng hết tay ta rồi !
-Vương gia khai ân ! – Tiểu thái giám bèn quì xuống mếu máo. – Ở nhà tiểu nhân còn có mẹ già …
Xử Nữ nghe vậy thấy thương hại, có mặt Song Tử ở đấy nên nàng không nói nhiều ( Tay thái giám đó tốt số đây.) chỉ bảo nó lui đi. Đoạn, nàng lại gần Song Tử hỏi :
-Chẳng hay mấy hôm nay vương gia đã đỡ chưa ?
Song Tử chùm chăn kín hết mặt, mặc dù đang cười sằng sặc, chàng vẫn giả giọng ốm yếu :
-Bổn vương cũng đã đỡ hơn nhưng những hạng cẩu nô tài kia lại làm bổn vương tức giận thành bệnh
Xử Nữ lại cung kính nói :
-Vương gia đừng nên chấp nhặt những chuyện đó, nô tì sẽ có cách xử trí. Chỉ mong vương gia toàn tâm tĩnh dưỡng, thật là phúc cho nô tì ( khỏi đi, cứ ốm mãi thế này bà vú dở hơi kia bắt ta hôm nào cũng phải đến thăm hỏi.)
-Đâu phải ta không muốn khỏi …
-Thuốc của vương gia đã đổ hết rồi, nô tì sẽ cho người đem thuốc khác đến.
Lát sau, chén thuốc mới đã được bưng lên. Một cung nữ lại gần định đỡ Song Tử dậy nhưng chàng đã đuổi ra
-Đừng chạm vào bổn vương ! Ngươi cũng lại làm bỏng ta thôi ! Ngươi là ai mà dám vào chỗ này ? Về nhà lấy gương soi lại mặt đi.
-Vương gia bớt giận ! – Cung nữ sợ hãi quì xuống
-Vương gia ! – Xử Nữ lại phải đuổi cô cung nữ kia đi – Người phải chịu khó uống thuốc chứ !
-Ta cảm thấy mỏi mệt, không thích để những hạng phàm tục động vào người. Nàng nói họ lui ra đi.
-Vương gia ! (Muốn gì hả ?)
Xử Nữ cứ hạ giọng năn nỉ chàng một hồi lâu, cho đến lúc Song Tử điếc tai quá không chịu nổi, chàng mới thở dài :
-Thôi được ! Nàng đỡ ta dậy ! ( Giả vờ y như thật ! – SoT (chuẩn bị mỉm cười ) – TG: thôi thôi em xin, cười là tg ngất luôn đấy, không viết được truyện nữa đâu )
Bất đắc dĩ Xử Nữ đành phải tới bên giường, nhẹ nhàng nâng đầu chàng dậy.
-Đưa thuốc cho ta ! – Song Tử giơ tay ra một cách run rẩy
Nàng với chén thuốc, song không đưa cho chàng.
-Vương gia yếu thế sao ? – giọng nàng lo lắng – nếu vương gia không phiền thì để nô tì làm.
-Thôi được ! – Song Tử tiều tụy gật gật.
Xử Nữ múc một thìa thuốc, đưa lên miệng thổi nhẹ rồi bón cho chàng. Song Tử húp được hai thìa thuốc thì ho sặc sụa. Nàng hốt hoảng bỏ chén thuốc xuống, giơ tay vuốt vuốt ngực Song Tử cho xuôi thuốc.
-Vương gia không sao chứ !
Song Tử vừa ho cũng vừa đưa tay vuốt ngực. Tức thì chàng ta cố ý làm ra vẻ vô tình đặt tay lên tay nàng. Xử Nữ giật mình, đỏ mặt rụt tay lại. Song Tử lại ho tiếp rồi nằm xuống chùm chăn kín mặt và cười.
-Song vương gia tĩnh dưỡng, nô tì xin phép cáo lui. ( Ngươi mà không phải vương gia thì ngươi chết chắc !)
Xử Nữ quay gót hoa, đóng cửa phòng lại. Song Tử chờ một lát, sau khi nghe tiếng chân nàng đã đi xa, chàng lại bật dậy như lò xo, moi quyển sách dưới gầm ghế, nằm vắt chân trên kỉ đọc, lần này còn vừa đọc vừa cười như phát điên.
-Song Gia ! – Tiểu Du Tử lại đến
-Ngươi không ở đây lúc nãy mà xem … hahaha !
-Song Gia sao lại thích trêu ghẹo Xử thượng cung vậy ?
-Haha ! Ở trong cung không chán lắm. Đã không được ra ngoài chơi thì phải tự bày trò mà thôi. Ngày thường nhìn nàng ta nghiêm nghị, khắt khe như thế, hôm nay trông nàng ta xấu hổ tức cười quá !
-Vương gia, người hậu thưởng cho nô tài đi
-Được rồi ! Ta không quịt đâu mà đòi ! – Song Tử móc ra hai xâu tiền cho “thằng” bé. – Đó, đi chơi đi, đừng làm phiền ta !
Tiểu thái giám được tiền bèn tạ ơn lia lịa, thoắt cái đã biến mất. Song Tử lại nằm cười một mình.
Mọi người nói Xử thượng cung thế nọ thế kia, nhưng ……
Nàng ấy cũng dễ thương quá đi !