Đọc truyện Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa – Chương 810 + 11 + 12
Chap 10:
– phiền cô nương quá ! Bắt cô dẫn chúng tôi đi vãn cảnh thế này.
– Công tử đừng ngại ! Đây là vinh dự của tiểu nữ. – Song Ngư cúi đầu đáp
Nhân Mã lấy khuỷu tay thúc vào bụng Sư Tử :
– Nè, huynh không phải vẫn đổ máu mũi đấy chứ ?
Sư Tử đỏ mặt quay đầu lắc lắc một hồi.
Bốn người theo Song Ngư đến hồ nước trong vắt, bờ hồ là bãi cỏ xanh mướt.
– Nơi này thật là Bồng lai tiên cảnh.
– Hồ này tên gọi hồ Trầm Ngư ! Đây là bắt nguồn của suối Trầm Hương có cá ngon đấy.
– Ra vậy !
Song Ngư lại chỉ tay ra bãi cỏ
– Đây là bãi Trầm Ngư ! Các vị có thấy tảng đá rất lớn đằng xa kia không ?
– Đá gì mà to vậy ? – Nhân Mã lẩm bẩm
– Hòn đá ấy trước đây vốn không có, đâu như khoảng 12 – 13 năm trước, lúc đó ta mới 5-6 tuổi, sau một đêm bỗng dưng tảng đá ấy xuất hiện
– Lạ nhỉ ! – Kim Ngưu nói.
– Dân trong vùng đồn đại đây là Đá Vá Trời của Nữ Oa rơi xuống, họ gọi tảng đá ấy là Thiên Trụ. Trước đây khi cha tiểu nữ còn sống đã khắc lên đá hai chữ ấy, còn cho người cúng vái nữa kia.
Nhưng sau khi phụ thân qua đời, tiểu nữ đã không cho họ làm vậy nữa.
– Sao vậy Song cô nương ?
– Chẳng qua nó chỉ là tảng đá, người dân mê muội tin vào điều huyền hoặc, tiểu nữ sao giống họ được
– Cô nương sáng suốt, thiên hạ đâu phải ai cũng nghĩ được như vậy !
Đấy là tảng đá lúc nãy chỗ Sư Tử đã nhặt được bộ y phục thiên thanh. Tảng đá to, đen sì, cao ngang cổ người, chẳng có tí rêu nào mọc nổi, hình thù nó cũng kì cục
– Trong cứ như một lão già đứng giơ tay lên trời – Nhân Mã nhận xét
– Có vẻ là như vậy !
Năm người dắt nhau đi vòng qua hồ, nhưng Song Ngư chỉ dừng lại ở đấy
– Đến đây là hết địa phận Cán các sơn trang của tiểu nữ. Bên kia rừng là đường vào khe núi hiểm trở, ít người qua lại, ta không nên đi tiếp.
– Vậy cũng là tốt lắm rồi. Cô nương vất vả quá.
Kim Ngưu lộ vẻ sốt ruột
– Bây h ta nghỉ được rồi chứ ?
( Chữ « nghỉ » đồng nghĩa với chữ « ăn » đó mà !)
– Vâng Tiểu nữ đã sai nhà bếp dọn sẵn cá Trầm Hương , bày bàn rượu quanh hồ.
– Phiền cô nương quá !
Sư Tử ghé tai Bảo Bình nói nhỏ :
– Chúng ta về được không ?
– Ây dà ! Sao lại về ? Mấy khi được đến nơi này, phải chơi cho thỏa chứ !
– Phải đó, huynh ở lại đi ! – Ngưu Ngưu thêm vào
– Sư công tử có việc bận chăng ?
– Không… cũng… không phải …- Nói mãi mới ra một chữ
– Vậy là công tử chê bai tiểu nữ tiếp khách không chu đáo rồi !
– Ơ không ! ta … không … có ý đó – (Nàng nói vậy ai nỡ đi cho nổi )
– Vậy huynh ở lại đi !
Chàng ở lại, nhưng suốt bữa ăn mặt chàng rầu rầu rĩ rĩ, lúc xanh lúc tái, lúc đỏ lúc tím.
– Sư huynh bệnh thật rồi !
– Ai nói ta bệnh chứ !
– Thế sao sắc mặt huynh kìa cục quá vậy ?
– Ta …
– Bệnh sợ gái đẹp đó mà ! – Bảo Bảo cười
– Các người có thôi không thì bảo ?????????? (« đầu bốc khói »)
Đêm xuống trong thung lũng. Năm người ngồi bên bàn tiệc, bốn người đã ăn xong, chỉ còn mình Kim Ngưu vẫn ăn hùng hục như trâu húc mả.
– Thế ra công tử biết xem tướng ? – Song Ngư hỏi Bảo Bình
– Tại hạ có chút tài mọn
– Vậy công tử nói xem số tiểu nữ thế nào ?
– Dung mạo cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, chắc chắn sau này sẽ gặp được đức lang quân anh hùng cái thế !
– Chỉ mong là vậy !
– Tiểu thư vẫn chưa có ý trung nhân sao ?
– Tiếc là tiểu nữ vẫn chưa gặp người đó.
– Tiểu Nhân Mã hỏi chuyện đó làm gì ?
– Hỏi thì kệ ta !
Song Ngư ửng đỏ đôi má, quay đi cười khúc khích. Kim Ngưu huých vai Nhân Mã một cách đầy ngụ ý.
– Huých cái gì mà huých ! Huynh có ý gì thế hả ? Mau ăn đi ! Không ta sẽ đem đổ hết cá của huynh đi bây h !
– Đừng nóng ! Đổ đi hoài của !
Ăn xong, Sư Tử lấy cớ đi dắt ngựa tránh mặt mọi người. Bảo Bình đến gần hồ nước nằm vắt chân ngẩng mặt xem thiên văn rồi ngủ luôn trên bãi. Kim Ngưu tranh thủ đi dạo vài vòng cho tiêu cơm ( biết giữ sức khỏe nha ! – KN : Có sức khỏe mới ăn ngủ tốt, ăn được ngủ được phá án được !). Còn lại Nhân Mã trèo thoăn thoắt lên một cái cây gần đó. Bỗng nghe tiếng Cổ cầm từ đâu đưa tới. Âm điệu khoan nhặt, lên bổng xuống trầm, trong trẻo huyền diệu tựa như tiếng đàn của tiên nữ. Nhân Mã thích thú bèn lấy chiếc sáo trúc giắt bên mình ra xướng họa. Tiếng đàn du dương, tiếng sáo réo rắt dập dìu hòa vào nhau, khiến cho người ta cảm giác như được lên tiên cảnh.
– Mã công tử, tiếng sáo của công tử thật tuyệt diệu !
– Tiểu thư đàn hay lắm !
– Tiểu nữ chưa từng gặp một ai có âm điệu sáo hay như vậy !’
– Tiểu thư quá khen. Tiếng đàn của nàng cũng thật tuyệt diệu
– ….
– Tiểu Hương !
– Dạ!
– Liệu thiên hạ còn ai thổi sáo hay hơn chàng không nhỉ ?
– Tiểu thư đang nói Mã công tử chăng ?
– Chàng vừa tuấn tú, vừa đa tài, không những võ nghệ cao cương mà còn am hiểu nhạc luật nữa ! Tiểu Hương, ta tự hỏi có phải trời đã cho ta gặp chàng tình cờ đến vậy ?
– Tiểu thư và Mã công tử thật là một đôi kim đồng ngọc nữ (“ tát chết ngươi bây h”)
– Chàng có thích ta không ? Đúng thế rồi ! Chắc chắn chàng thích ta, phải không ? Cảm nhận của ta không sai đâu !
—- Chap 11 ———-
-Dương Dương !
-Hoàng tỉ ! Hôm nay tỉ cũng dạo Ngự Uyển ư ?
-Ta ở trong cung cũng nên đi thăm thú cho biết.
-Vậy chúng ta cùng đi
Cự Giải và Bạch Dương đi dọc theo hồ thuyền quyên trong Ngự Uyển. Mùa đông sắp tới, mấy cây dương liễu úa trơ ra những cành khẳng khiu, nhưng trên mấy cành hồng mai đã thấp thoáng những bông lửa đỏ. Bạch Dương bỗng chốc ho một tiếng :
-Dương Dương không sao chứ ?
-Có lẽ là vì lạnh. Tỉ tỉ chờ muội về thay áo nhé !
Giải Giải gật đầu
-Nên giữ sức khỏe !
Bạch Dương quay gót về cung Tu Hoa. Cự Giải cũng cung nữ A Ly dạo bước trên lối gạch
-A Ly ! Ngươi có nhớ mùa đông Tiểu Quốc chúng ta không ?
-Nhớ nhiều chứ ạ ! Phụ thân nô tì năm nào cũng gửi áo bông cho, còn cả bánh đường nướng nữa
-Ở Tiểu quốc chúng ta lạnh hơn nhiều. Không biết bệnh ho của mẫu hậu ta ra sao rồi !
Bỗng nhiên từ bên kia hồ xuất hiện một nam nhân ăn vận lòe loẹt. Hắn nhìn thấy Cự Giải bèn rảo bước lại gần. Nam nhân ấy chẳng nói chẳng rằng, cầm quạt lụa trên tay nâng cằm Cự Giải lên ngắm nghía
-To gan ! Ngươi đang làm gì thế hả ? – A Ly quát
Nam nhân ấy quay sang cô cung nữ, không thèm nói gì, chỉ cười một cái. Trong tích tắc, A Ly ngất xỉu.
-A Ly ! A Ly
-Mặc kệ cô ta ! Cô ta không sao đâu ! Này, nàng vào cung bao h vậy ? Sao ta không biết ?
Cự Giải bấm vào nhân trung của A Ly một cái. Cô còn chưa kịp tỉnh dậy, nam nhân ấy đã mỉm cười cái nữa. Đáng thương thay cho A Ly, chưa dậy đã lại ngất tiếp.
-Nàng tên gì vậy ? Làm ở đâu ? Ty phòng nào ? Hay là nữ quan trong Thượng cung phục ?
Cự Giải bực bội quay người muốn đi ( bỏ A Ly sao ?). Nam nhân kia đã lại ra chắn lối nàng
-Ấy đừng đi ! Ta hỏi nàng đó !
-Ngươi thật vô lễ quá !
-Lâu lắm rồi trong cung mới có người xinh như nàng nha !
Giải Giải ngoảnh mặt đi không nói. Người ấy lại chạy ra trước mặt. Một hồi lâu như thế. Lát sau, Bạch Dương đến. Thấy cảnh đó, nàng đỏ phừng cả mặt, nghiêm nét ngài tiến lại kéo Giải Giải, lớn tiếng quát :
-To gan thật ! Ngươi là ai mà dám mạo phạm tỉ tỉ ta như vậy ?
Nam nhân ấy lại bỏ Cự Giải, quay ra Bạch Dương
-Thế ra nàng là muội muội của nàng ấy ! Ây dà, nàng cũng xinh đẹp như tỉ tỉ nàng vậy !
-Ngươi..
-Bạch Dương ta về đi ! Đừng so đo với loại này
-Thế ra tên nàng là Bạch Dương…
-Câm mồm, ai cho người gọi tên ta ! – Bạch Dương nói rồi quay sang Cự Giải : Tỉ tỉ ! Không được ! Chúng ta dù gì cũng là cành vàng lá ngọc ! Sao để cho tên hỗn xược kia chòng ghẹo nhục nhã vậy ? Tỉ tỉ cứ để muội ! Một tên nhãi nhép kia còn dám mạo phạm chúng ta, sau này chúng ta sống trong cung thế nào được ! Người đâu, mau trói hắn lại cho ta.
Mấy người cung nữ đáng thương tiến lại, song không khác gì A Ly, nam nhân ấy vừa cười một cái, họ đã lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
-Ngươi !!!!!!!!!!!!!!!!!! – Bạch Dương giận tím cả mặt
-Nàng còn muốn trói nữa hay thôi ! – Nam nhân định lại gần nàng, trong lúc bất ngờ, nàng bẻ quặt tay hắn ra đằng sau – Ấy ! Ấy ! Bình tĩnh đi !
-Xem bổn công chúa trừng trị ngươi thế nào !
-Cái gì ? Công chúa ? Công chúa nào ?
-Dương Dương, dù sao đây cũng là hoàng cung đại quốc
-Phải phải phải phải ! Đây là hoàng cung ! – hắn gật đầu lia lịa
-Hoàng cung nên muội càng phải làm thế ! Hoàng cung thì không còn thể thống phép tắc gì nữa sao ? Chúng ta mới vào cung, phải thị uy cho họ biết. Tỉ đừng lo, muội không làm gì quá đáng đâu !
Vừa lúc ấy, A Ly lồm cồm bò dậy.
-Bạch Dương công chúa !
-Ngươi tỉnh dậy đúng lúc đấy ! A Ly, cởi dây thắt lưng của hắn ra !
Nam nhân ấy vẻ mặt dè chừng, song vẫn cười hỏi :
-Công chúa ah,nàng định làm gì ta thế ?
Bạch Dương cười khẩy :
-Lát người sẽ biết !
____________________________________________________
Xử Nữ đang ngồi tính tiền lương cho cung nữ tháng này, chợt thất một cung nữ ở Ty Uyển phòng ( là nơi chăm sóc cây cảnh cho hoàng cung ) hớt hải chạy đến, thở không ra hơi:
-Thượng cung nương nương, nguy rồi !
Nàng lườm cô cung nữ một cái :
-Ngươi vào cung bao lâu rồi ? Có biết phép tắc không hả ? La lối cái gì ? Không thấy ta đang làm gì sao ? Vô lễ thật
Giọng nàng vang xa tứ phía. Chim chóc đậu gần đó bay tán loạn. Mấy thái giám đứng ngoài cửa vừa bịt tai vừa lè lưỡi lắc đầu nhìn nhau, tỏ vẻ ái ngại cho người cung nữ xấu số. Một canh giờ sau, Xử Nữ dịu nét mặt lại hỏi:
-Thế tóm lại là có việc gì ?
Cung nữ ấy vừa chạy đến mệt bơ phờ lại bị Xử Nữ mắng suốt một canh giờ như vậy, mặt mũi tái xanh, tóc tai bù rù, thẫn thờ như người mất hồn
-Thượng cung nương nương ! Song Tử vương gia đương bị Bạch Dương công chúa treo ngược lên cây hồng mai trong vườn Ngự Uyển …
-Cái gì ? Sao không nói sớm ? Ngươi … ( Nàng có cho người ta nói đâu)
Nếu như lúc đó người cung nữ ấy không xỉu luôn tại chỗ, chắc Xử Nữ đã ngồi mắng tiếp mấy canh giờ nữa. Nàng đứng dậy, rảo bước ra Ngự Uyển…
BONUS :
… Thái Y Viện …
-Trương thái y ! Dung Nhi ở Ty Uyển vừa ngất ! Ngài mau đến xem
-Cái gì ? Lại ngất nữa ? Hôm nay là ngày gì mà cung nữ thi nhau bất tỉnh vậy ?
——— Chap 12 ———
-Kì lạ, hôm nay Tiểu Nhân Mã làm sao thế nhỉ ? – Bảo Bình cười hỏi – Nhớ Song Ngư tiểu thư hả ?
– Đừng có trêu ta nữa đi !
– Ta thấy lạ thật ! – Kim Ngưu nói – Sao trời không sinh cô ra là con trai nhỉ ?
– Huynh muốn ta là con trai hả ? Huynh … – Nhân Mã quay mặt đi ra vẻ dỗi – Đáng ghét !
– Sư Tử huynh hôm nay không đi cùng chúng ta sao ?
– Huynh ấy ốm liệt giường luôn rồi ! – Bảo Bảo nói
– Thật hết thuốc với huynh ấy ! – Ngưu Ngưu phán – Mà cái cô Song Ngư ấy lạ thật ! Thích ai không thích, lại chọn đúng ngay Tiểu Nhân Mã …
– Này Ngưu huynh, vậy ra huynh cũng có ý với nàng hả ? – Bảo Bình cười lớn
Nhân Mã quay ngoắt lại :
– Huynh thích cô ta hả ? – Ánh mắt nàng cháy rừng rực
– Không ! Không có ! Ai nói thế !
– Huynh ấy ah ? Chắc chỉ biết ăn và phá án thôi !
Bỗng nhiên nét mặt Nhân Mã giãn ra, tươi hẳn lên.
– Mấy huynh xem ở đó đông vui chưa kìa !
– Chỗ đó là « Ngon nhất quả đất » mà !
Ở quãng phố dưới chân tửu lâu « Ngon nhất quả đất » hàng tá nam nhân chen chúc nhau. Phía trên lầu gác treo đèn kết hoa rực rỡ.
Nhân Mã tóm được một vị công tử đang hối hả chạy đến đó hỏi :
– Này, có gì ở đó thế ?
– Ngươi không biết sao ? Ngọc Diệm tú nữ Thiên Bình tiểu thư hôm nay sẽ ném tú cầu kén chồng đó.
– Thiên Bình ? Là vị tiểu thư hôm nọ ở nha phủ
– Huynh biết hả ? – Nhân Mã lườm Kim Ngưu
– Hôm nọ tiểu thư có kiện Song Vương gia mà.
– Chúng ta đến xem đi.
– Xem làm gì ? – Bảo Bình nói – Ta chả thích.
– Chỉ xem thôi, ai bắt huynh đi giành tú cầu với người ta làm gì !- Nhân Mã nói – Ta chưa gặp nàng ta bao h, cái gì mà Ngọc Diệm tú nữ…
– Ừ thì đi ! – Bảo Bình phẩy phẩy quạt lông.
Ba người chen vào đám đông đang nhao lên gọi tên nàng :
– Thiên Bình tiểu thư ! Thiên Bình tiểu thư !
Nàng bước ra trên lầu, đảo mắt phượng nhìn qua một lượt nhưng tỏ vẻ không vui. Hôm nay Thiên Bình vận y phục hồng điều, trang điểm lộng lẫy, so với hôm nọ ở công đường trăm phần xinh đẹp.
– Cô ta đẹp thật ! – Nhân Mã nhận xét
– Còn phải nói ! – Một nam nhân đứng gần đó nói mỉa.
Thiên Bình đứng hồi lâu trên gác, phân vân không biết ném tú cầu sang trái hay sang phải
– Tiểu thư mau ném đi !
– Ném đi đâu bây h ?
Bên phải có Lưu công tử, hắn xấu khủng khiếp ! Bên trái có Thiết công tử, không được, hắn ta thô bạo lắm. Đằng xa có Bạch công tử, nhưng hắn chỉ là con nhà tầm thường, Lục công tử tốt đấy, nhưng ủy mị nhút nhát quá !…
– Chúng ta đi thôi ! – Bảo Bình nói.
Ba người lục tục chen ra khỏi đám đông. Ở trên gác, Thiên Bình nhắm mắt tung đại. Quả tú cầu bay lên không trung. Đám người tranh cướp nhau, đánh nhau đến vỡ đầu, chảy máu. Vẫn chưa có ai cướp được.
Quả tú cầu rơi xuống, rồi lại bay lên, lại rơi xuống, lại bay lên… Cuối cùng có ai đó ném nó bay tít ra xa.Bọn người kia chỉ mải đánh nhau, chẳng thèm nhìn xem quả tú cầu ở chỗ nào nữa
… Rơi xuống trước mặt Nhân Mã
– Tú cầu này ! – Nhân Mã nhặt lên, ngắm nghía 1 cách tò mò
– Tiểu Nhân Mã ! Một cô Song Ngư còn chưa đủ hay sao ? Giờ cô còn thích cả Thiên Bình tiểu thư nữa hả ? – Kim Ngưu cười hỏi
– Sao ? Thích cái đầu huynh ấy ! Huynh thích Thiên Bình hả ? – Mã Mã lườm Ngưu – Cho huynh đấy !
Nói rồi nàng giúi tú cầu vào tay Kim Ngưu, chạy biến đi mất. Phút chốc, Ngưu ngớ người ra :
– Tiểu Nhân Mã !
Ngưu quay lại nhìn Bảo Bình, lúc ấy có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ cái gì
– Ta lấy thứ này làm gì chứ ! Bảo huynh, cho huynh đấy.
Kim Ngưu không đợi Bảo Bình có ý kiến, buộc luôn quả tú cầu vào cổ chàng.
– Tiểu Nhân Mã ! Đợi ta !
Lúc Bảo Bình nhận ra Kim Ngưu đã biến mất thì đã muộn. Chàng giật mình loay hoay tháo quả cầu chễm chệ trên cổ mình ra. Vừa lúc ấy, có bốn gia đồng đến trước mặt chàng :
– Chúc mừng công tử đã có tú cầu ! Xin mời công tử đi theo chúng tiểu nhân.
– Các người hiểu lầm rồi ! Ta không có … ây dà…Có người vừa đưa cho ta
– Phiền công tử cứ theo bọn tiểu nhân vào gặp tiểu thư và phu nhân. Tiểu nhân chỉ là phận dưới, có điều gì xin công tử cứ nói với phu nhân.
Chẳng cần biết Bảo Bình có đồng ý không, mấy gia đồng đã kéo chàng vào trong lầu