Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 12


Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 12

Hà Hoan Hoan ôm gói khoai tây chiên lớn, vừa nhai rôm rốp vừa đưa cho Đỗ Nhược. Cô lấy một miếng cho vào miệng, chẳng có mùi vị gì cả.

Trên sân hiện đang thi hạng mục nhảy xa, nhảy cao. Hà Hoan Hoan cắn nửa miếng khoai tây, thở dài: “Mợ nó, thèm có gấu quá.”

Đỗ Nhược lơ đãng nghe thấy, nhìn cô nàng với vẻ quái gở: “Mới mùa thu mà cậu động dục gì thế?” Lại nhìn theo ánh mắt Hoan Hoan về phía khán đài nào đó.

Cảnh Minh ngồi ở bậc chót, chân dài gác lên lan can, cúi đầu chơi điện thoại di động. Mẫn Ân Trúc ngồi bên cạnh, khẽ tựa vào người cậu, chốc chốt vuốt cổ áo cậu, chốc chốc lại nghịch tóc cậu, rất đỗi thân mật. Cậu mải chơi game, không thèm để ý, cô ta liền kề đến, tiện thể ôm cổ cậu, nhìn vào màn hình lại cười phá lên. Cười xong lại tự nhiên hôn chụt vào má cậu, hành động mau chóng và tự nhiên.

Cảnh Minh vẫn chăm chú vào điện thoại, không hề có phản ứng gì với nụ hôn này.

Đỗ Nhược nhìn họ đăm đăm.

“Không lẽ cậu không muốn yêu đương sao?” Hà Hoan Hoan dời mắt đi, thành thật tâm sự, “Thỉnh thoảng mình nghĩ vậy đấy, thấy người ta yêu đương lại hâm mộ, nhưng chỉ thỉnh thoảng nghĩ vậy thôi hì hì.”

“Trong trường con trai nhiều, con gái ít, nếu cậu muốn thì sẽ dễ dàng tìm được bạn trai thôi.”

“Vậy hả? Thế sao mấy đàn chị cùng ngành với mình đều không có bạn trai?”

Đỗ Nhược câm nín lườm cô nàng: “Mình đang an ủi cậu mà, cậu không thể dễ thương nhận lấy ý tốt này, đừng có bới móc được không?”

Hà Hoan Hoan cười khanh khách, Đỗ Nhược cũng không kiềm được cười theo.

Dưới khán đài, Cảnh Minh đứng dậy, đi đến chỗ con gái lớp họ thi trò “Hai người ba chân”. Mẫn Ân Trúc không có hứng thú nên ngồi tại chỗ lướt điện thoại.

Hà Hoan Hoan thu hồi gói khoai tây chiên: “Cuộc thi Hai người ba chân bắt đầu rồi, hai bạn nữ lớp mình cũng thi trò này, cùng đi xem đi.”

Đỗ Nhược đồng ý, lớp cô chỉ có mình cô là nữ nên không tham gia hạng mục này được.

Đến vạch xuất phát, Hà Hoan Hoan đi cổ vũ bạn học của mình. Đỗ Nhược thì chú ý Trần Tư và Vương Hoài Ngọc, một chân của mỗi người bị cột vào nhau tập đi qua đi lại. Đám nam sinh Cảnh Minh, Chu Thao lớp họ đều vây quanh chỉ điểm.

Chu Thao: “Hai cậu khoác tay nhau đi.”

Chương Lỗi: “Hô nhịp, một hai một.”


Cảnh Minh không nói gì, chỉ cúi mắt nhìn “ba chân” của hai cô gái, bỗng bật cười: “Sắp ngã rồi.”

Vừa dứt câu thì quả nhiên Trần Tư và Vương Hoài Ngọc bị vấp ngã, nhóm Chương Lỗi vội vàng chạy đến đỡ dậy. Còn Cảnh Minh khoanh tay đứng bàng quan.

Trần Tư trách Cảnh Minh: “Đồ mỏ quạ.”

Cậu buồn cười: “Bản thân phối hợp không tốt lại trách tôi á?”

“Cậu đứng ngoài xem dĩ nhiên đơn giản rồi.”

“Có thể động não hay không?” Cảnh Minh trêu chọc, “Bước chân các cậu nhỏ, khoảng cách sải bước quá ngắn, tần số nhịp bước sẽ cao, đương nhiên không dễ phối hợp, không ngã mới lạ đấy. Sải bước lớn một chút, giảm bớt tần số bước đi xuống.”

Vương Hoài Ngọc nghĩ ngợi: “Đúng nhể!”

Hạ Nam bên cạnh nghe thấy: “Có bí kíp rồi, cảm ơn nhá.”

Cảnh Minh hờ hững liếc nhìn Hạ Nam, lại nhún vai với Trần Tư và Vương Hoài Ngọc: “Bị đối thủ nghe thấy chiếc lược rồi, tự cầu nhiều phúc đi.”

Trần Tư: “Chúng ta chưa chắc đã thua, lỡ như huề nhau thì sao.”

Cảnh Minh: “Chân Hạ Nam dài hơn cậu.”

Trần Tư cười gằn, vươn tay chỉ chỉ Cảnh Minh, đám con gái cười phá lên. Đỗ Nhược không hề bị không khí vui vẻ này lây nhiễm, trời sinh cô và Cảnh Minh không thể qua lại như những bạn học bình thường khác được.

Tiếng còi của trọng tài thổi toét lên, nhóm người vây xem rối rít tản ra. Theo tiếng hô hiệu lệnh, mấy cặp nữ sinh cột chân vào nhau chạy về phía đích đến, nhóm nam sinh thì cười đuổi theo cổ động.

Quả như Cảnh Minh tiên đoán, Hạ Nam và Khưu Vũ Thần đoạt hạng nhất, Trần Tư và Vương Hoài Ngọc hạng nhì, Đỗ Nhược đến chúc mừng họ.

Khưu Vũ Thần cởi sợi dây chột trên chân mình, thấy Đỗ Nhược liền thắc mắc: “Cỏ Nhỏ, không phải cậu sắp chạy bốn trăm mét sao? Sao bây giờ còn mặc váy?”

“… Chồi ôi, quên rồi!” Đỗ Nhược sợ toát mồ hôi lạnh, “Mình lập tức về thay quần áo đây.”

Hà Hoan Hoan kéo phắt cô lại: “Thay con khỉ, hạng mục chạy bốn trăm mét sắp bắt đầu rồi. Nam sinh dự thi lớp mình đều đi tập hợp rồi kìa.”


Quả nhiên xung quanh nam sinh đã ít đi, lúc bắt đầu cuộc thi Hai người ba chân thì họ đã di chuyển sang sân bên kia rồi. Nhóm sinh viên tình nguyện đang đi đến dẹp thoáng đường chạy.

Bốn cô gái vừa lùi vào trong thì súng lệnh vang lên, cuộc thi dành cho nam đã bắt đầu.

Đỗ Nhược hoang mang: “Giờ làm sao đây?”

Hà Hoan Hoan: “Cậu mặc bộ này chạy đi. Không sao đâu, đâu ai bắt buộc phải giành giải nhất, quan trọng là có tham gia thôi. Đại hội thể dục thể thao vui là chính ý mà.”

“Nhưng mình đâu thể mang giày cao gót chạy được.”

Hạ Nam vốn là chủ nhân đôi giày cao gót ấy lập tức cởi giày thể thao của mình ra: “Bọn mình đổi lại nào.”

“…”

“Lo lắng gì nữa? Mau cởi ra đi.”

Đỗ Nhược thay giày thể thao của Hạ Nam, nhìn lại chiếc váy xòe của bản thân, ôm mặt: “Trông có dở ông dở thằng quá không?”

Khưu Vũ Thần cười khúc khích: “Bây giờ mà cậu còn quan tâm đến ông hay thằng á?”

Hà Hoan Hoan nhìn rất lạ mắt, vô cùng hưng phấn: “Bây giờ đang mốt mặc váy xòe phối với giày thể thao mà.”

Đỗ Nhược ủ ê: “Toi rồi, mình mặc như vậy thi chạy sẽ hấp dẫn toàn trường vây xem, mặt mũi mất sạch mất.”

Hạ Nam thoáng nhìn cô: “Yên tâm đi, mình sẽ quay lại cảnh cậu mặc váy ren thi chạy giúp cho.”

Đỗ Nhược hổn hển la lớn: “Không được quay.”

Khưu Vũ Thần nhún vai: “Đến lúc đó khẳng định không chỉ có bọn mình quay đâu.”

Hà Hoan Hoan hí hửng: “Đúng vậy, hơ hơ, khẳng định là vui lắm đây!”


“Hai đứa này…” Đỗ Nhược bất lực bóp trán, không có thời gian tán gẫu nữa, việc khẩn cấp trước mắt là chạy đến chỗ tập hợp.

Ba cô bạn cùng phòng đi theo khích lệ cho cô. Bốn cô gái chạy băng băng qua sân cỏ. Đỗ Nhược lao ra sân trước, chạy đến nơi xuất phát, đang nhìn xung quanh tìm người báo danh thì có người hô to: “Cẩn thận!”

Cô giật cả mình, người bên cạnh đều né sang hai bên, như thể có thứ gì đó nguy hiểm lao đến. Tiếng bước chân phía sau cấp tốc đến gần, Đỗ Nhược quay đầu lại, Cảnh Minh chạy như gió xông qua dây về đích bốn trăm mét, bay thẳng về phía cô.

Vẻ mặt cậu sửng sốt, không thể nào dừng lại hay tránh né, theo bản năng đưa tay ra ôm lấy Đỗ Nhược, hai người đụng thẳng vào nhau ngã xuống đất. Cằm cậu đập vào huyệt thái dương cô, cô đau đến nhe răng trợn mắt.

Xác tên này nặng quá, cô bị đè dẹp lép rồi!

Cả người đau đớn không nói, thân thể cậu còn nóng hực, mướt mát mồ hôi, như núi đè xuống người cô, bao vây cô trong mùi hương quen thuộc. Ép đến mức cô không thở nổi, tim đập cuồng liệt, ruột gan đều xoắn lại.

Cảnh Minh giật mình vội đưa tay chống xuống đất, đứng lên rồi kéo cô dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới hỏi thăm: “Không sao chứ?”

Tim Đỗ Nhược đập rộn rã, hoàn toàn không nghe theo khống chế, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, toàn thân đau nhức, không nói ra được một câu, chỉ máy móc lắc đầu.

Mẫn Ân Trúc chạy đến kéo Cảnh Minh ra trước, lo lắng: “Anh ngã có bị thương không?”

“Không.”

Mẫn Ân Trúc nhìn về phía Đỗ Nhược, vẻ mặt nghi ngờ ẩn chứa chút bất mãn. Không một cô bạn gái nào thích thú trước cảnh vừa rồi. Cô ấy hỏi Đỗ Nhược: “Sao cậu lại đứng chặn ngay đích đến thế kia?”

Cảnh Minh không thích so đo: “Đi thôi.”

Tuy Đỗ Nhược mới vừa bị cú va chạm khi nãy làm sợ chết khiếp, nhưng cũng không rảnh chú ý đến nhịp tim kịch liệt của mình. Cô mau chóng đi đến nơi xuất phát, sau tiếng súng hiệu lệnh, ào ngay ra đường đua.

Cô chạy như một cơn gió, giống như muốn thoát khỏi con quái vật nào đó đang ráo riết đuổi theo mình. Vừa chạy cuống cuồng vừa giữ chiếc váy trắng bồng, dáng vẻ gầy còm nhưng lại chạy một mạch dẫn đầu.

“Xem cô bạn kia mặc váy chạy kìa!”

Đám sinh viên trên khán đài ồ lên nhìn chăm chú, cười thích thú vây lại, vừa cổ vũ vừa cầm điện thoại quay phim.

Hoạt bát, tự do, tùy hứng, đáng yêu, đây mới chính là dáng vẻ của đại hội thể dục thể thao trường đại học nên có.

Họ không hề biết nữ sinh đang giữ váy chạy kia đang bối rối cỡ nào. Đây quả thật là một hiểu lầm xinh đẹp.

Cảnh Minh đi đến giữa sân, từ từ bình ổn lại nhịp tim đập mãnh liệt sau khi chạy bốn trăm mét. Mẫn Ân Trúc bước đến khoác vào tay cậu: “Sau này anh không được ôm con nhỏ khác, có nghe không?”


Cảnh Minh chẳng hiểu gì cả: “Ôm ai?”

“Vừa rồi đấy.” Cô nàng bĩu môi, “Anh không sợ người ta động lòng với anh à.”

“Khùng.”

Cậu đi về phía khán đài, đúng lúc thấy Đỗ Nhược giữ váy chạy qua, trông dáng vóc tong teo yếu xìu mà lại chạy nhanh như thỏ.

Đỗ Nhược chạy xong bốn trăm mét, chiếc váy xinh xắn đã ướt nhẹp mồ hôi và nhăn nhúm, hệt chú cá thoi thóp bị vứt lại trên bờ cát, mạch máu như sáp nổ tung. Tất cả bạn học cùng lớp đều chạy đến chúc mừng cô giành được hạng nhất, nhưng ngoại trừ khom lưng thở hổn hển ra, cô không nói được câu nào.

Cô vừa uống nước vừa chầm chậm đi vòng quanh thao trường, trạng thái mới dần chuyển tốt lại. Trở về khán đài ngồi thật lâu, lại không biết mình ngồi đây làm gì. Dần dà, cơn nóng rứt và nỗi rối loạn trong cơ thể mới biến mất, mồ hôi bốc lên, người từ từ thấy lạnh. Tất cả nỗi khác thường đều mất hút, hệt như thủy triều ngấm xuống bờ cát, tựa thể không hề có gì xảy ra.

Sắp đến chạng vạng, cuộc thi đã sắp đến hồi kết, chỉ còn lác đác vài người trên khán đài. Đỗ Nhược vô thức nhìn về phía kia, lớp Trần Tư đã sớm giải tán rồi.

Khưu Vũ Thần đi đến, bảo mọi người được ra về, hỏi Đỗ Nhược có muốn về phòng nghỉ ngơi trước rồi mới đi ăn tối không. Cô lập tức đồng ý.

Những giấy kim tuyến sáng sớm khai mạc đều rơi rải rác trên sân thể dục, giờ khắc này ánh chiều ngã về Tây, để lại mảnh sân vắng lặng ngổn ngang. Đỗ Nhược và bạn cùng phòng đi bộ về ký túc xa, suốt quãng đường gió thu nhẹ nhàng lay cành lá trên đầu nghe xào xạc. Một ngày sôi động, tiệc tàn người tan. Không khí hoang vu cuốn sạch tia cuồng hoang cuối cùng, giống như chút ấm áp của nước biển còn sót lại khi màn đêm buông xuống.

Hình bóng bốn cô gái uể oải lê bước, mệt mỏi cả ngày không còn sức lực nói chuyện nữa, chỉ cùng yên lặng đi trong sân trường. Đỗ Nhược đi một hồi liền ngẩng đầu hít sâu, ngắm trời hoàng hôn qua màn cây cối, rồi nhìn sang ký túc xá nam.

Trên ban công tầng ba nào đó đang phơi một chiếc áo sơ mi trắng, lưng áo thêu băng gấm màu đen. Cô nhận ra đó là áo của Cảnh Minh, có lần cậu đã mặc nó đến lớp tiếng Anh toàn khoa.

Gió đêm thổi qua, cô thấy hơi lạnh, liền kéo kín áo khoác, nhịp bước nhanh hơn: “Mau về ký túc xá đi, sắp chết cóng rồi.”

“Ai bảo cậu mặc phong phanh.” Hà Hoan Hoan khen, “Nhưng mà đẹp thật, Cỏ Nhỏ hôm nay quả thật như tiên nữ ấy.”

Đỗ Nhược bật cười: “Bổn tiên nữ sắp hạ phàm rồi, trở về ký túc xá thay đồ ăn cơm rồi đến thư viện đây.”

Khưu Vũ Thần ỉu xìu than thở: “Hôm nay còn đến thư viện á, mình đuối quá rồi.”

Hạ Nam: “Mình cũng không đi đâu, mệt chết được.”

Hoan Hoan: “Mình thì phải đi, bài tập nhóm còn chưa nộp nữa.”

Đỗ Nhược cười: “Vậy cùng nhau đi thôi.”

PB


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.