Đọc truyện Nhược Xuân Và Cảnh Minh – Chương 11
Lúc Đỗ Nhược đi vào ký túc xá nam, cô quản lý không hề ngăn cản. Trong hành lang râm mát nồng nặc mùi hormone nam tính hanh hao khiến cô hơi bất an. Cô thở hắt, đi thẳng lên tầng ba trong ánh mắt lạ lùng của nhóm nam sinh đi đến.
Băng qua hành lang, nhìn thấy trong ký túc xá còn có bóng dáng nữ sinh khác nữa, họ đang cầm lấy đủ mọi tài liệu khoa tay múa chân, chuẩn bị đạo cụ cho đại hội thể dục thể thao sắp tới.
Cửa phòng 308 mở rộng, Lý Duy và mấy nam sinh cùng lớp ngồi dưới nền đất làm thủ công. Trên bàn bừa bộn thuốc màu, giấy vẽ, gậy, dây ruy-băng và giấy kim tuyến. Mấy nam sinh còn đang chê bai lẫn nhau:
“Hồng mà đi với xanh lá, xấu chết được.”
“Cậu phối màu xấu bỏ mẹ. Hồng, cam, xanh lá, xanh lam, tím, cậu tưởng đây là gậy cầu vồng à.”
Đỗ Nhược khẽ gõ cửa phòng: “Mọi người đang cãi nhau gì thế?”
“Đến đúng lúc lắm, đây là gậy phép, cậu muốn hình dáng nó thế nào? Mẫu đều ở đây, cậu nói đi, bọn mình làm cho cậu.”
“Chỉ sợ bọn mình thiết kế cậu không thích thôi.”
“Thằng này muốn dán một đống miếng vàng trên đầu gậy, sến súa quá trời.”
“Ông mới sến đấy, đấy gọi là tỏa sáng lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn.”
Đám con trai lại nhao nhao. Đỗ Nhược lắng nghe ý kiến từng người, phát hiện mấy bạn nam thân yêu lớp cô bình thường đều thuộc dạng tay chân nhanh nhẹn, làm thiết kế thí nghiệm cũng rất cố chấp, trên phương diện thẩm mỹ gậy phép lại có chút mê muội, không phải là Thủy Thủ Mặt Trăng thì cũng là Ma Tiên Balala.
Nghĩ đến việc cuối cùng chính cô là người cầm cây gậy phép ấy diễu hành trên sân thể dục, người mất mặt cũng là mình, thế là lên tiếng: “Thôi để tự mình làm, các cậu làm việc khác đi.”
“Cũng được.” Còn phải vẽ biển lớp, thiết kế áo thun nữa.
Đỗ Nhược ngồi xuống chọn kiểu mẫu. Mấy nam sinh vừa làm thủ công vừa tán dóc:
“Cảnh Minh, trận đấu hôm qua thế nào?”
“Vào chung kết rồi.”
“Xàm, bọn này cũng đoán được mà. Hỏi tình hình chiến đấu kìa.”
“Hạ gục robot đối thủ trong vòng hai mươi giây.”
“Đù.”
Cô tò mò hỏi Lý Duy: “Gần đây Prime của các cậu tham gia thi đấu à?”
“Không, là cá nhân Cảnh Minh thôi.”
“Ồ.” Không có gì để hỏi nữa.
Trong phòng đông người chật chội, không có chỗ ngồi, Lý Duy bảo: “Đỗ Nhược, cậu qua phòng mình đi, thanh tịnh hơn.”
Trong đầu cô gióng lên hồi chuông cảnh giác: Lý Duy ở cùng với ba nam sinh khác đấy.
Như nghe được tiếng nói cảnh giác trong đầu cô, Lý Duy giải thích: “Bạn cùng phòng mình đều ra ngoài rồi, không ai quấy rầy cậu đâu. Bàn của mình nằm bên tay phải gần cửa.”
Cô do dự giây lát rồi ôm tài liệu qua phòng 307. Đèn phòng sáng trưng, không một bóng người.
Giường đa năng, khăn bông, chậu nước, lọ nhựa chất đầy tàn thuốc, áo mắc trên ghế… Trông không bữa bãi lắm. Trong phòng có mùi thuốc lá thoang thoảng pha lẫn với mùi nước giặt quần áo, không biết là của ai. Nhưng mùi thuốc chắc chắn không phải của Cảnh Minh, trong ấn tượng của Đỗ Nhược, hình như cậu không có thói quen hút thuốc lá, mùi hương trên người rất trong lành, đến gần là có thể ngửi được.
Cô đặt đồ đạc lên bàn bên phải gần cửa. Bàn Lý Duy khá bề bộn, sách tập và giấy nháp chất đống, cô dọn ra một chút khoảng trống, rồi nhìn lướt qua ba chiếc giường đa năng khác, nhận ra ngay vị trí của Cảnh Minh, cũng là bên tay phải gần cửa sổ, sát bên chỗ Lý Duy.
Đáy tủ cậu đặt mấy kiểu giày vừa nhìn đã biết đắt đỏ, trên bàn đặt chiếc iMac, phía trên treo tay nghe, trên kệ đặt sách và mấy mô hình máy móc, dưới gầm bàn là đống robot. Chiếc quần jeans rách và chiếc áo hoodie màu đen vứt trên giường.
Cô vừa định ngồi xuống đã thấy máy vi tính của Cảnh Minh sáng lấp lóe, biểu hiện đang mở, xem ra cậu sẽ về bất cứ lúc nào đây. Nghĩ ngợi giây lát, để tránh lúng túng, Đỗ Nhược quyết định ôm đồ đi sang phòng kế bên.
Thế nhưng ngoài cửa đã truyền đến giọng của Cảnh Minh: “Cô rảnh quá phải không?”
Đỗ Nhược giật thót tim, còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đẩy ra. Cảnh Minh cúp máy, sầm mặt đi vào, thoáng chốc cũng khựng bước, ngạc nhiên nhìn cô chằm chăm chốc lát, mới ra vẻ phách lối: “Cô đến đây làm gì?”
Bị cậu truy vấn, Đỗ Nhược nói ngay: “Lý Duy bảo tôi đến đây.” Xong rồi liền đặt đồ đạc xuống bàn Lý Duy.
Cảnh Minh nhìn cô hồi lâu mới nhếch môi cười: “Cô đợi đó.”
Cậu đi đến bên cạnh bàn mình, bỏ quần áo trên giường vào tủ, sau đó nghiêng người dựa vào cầu thang giường bên cạnh, không biết đang làm gì. Lát sau Đỗ Nhược nghe thấy tiếng máy móc chuyển động, vừa quay đầu lại đã thấy một con robot trông như xe tăng vung vẫy hai móng vuốt, oai vệ hiên ngang chạy về phía cô.
Đỗ Nhược đang ù ù cạc cạc thì robot kia chạy đến bên chân cô, hai con mắt vừa to vừa sáng gườm gườm nhìn cô, sau đó giơ móng vuốt lên, “bụp” một tiếng đánh vào mắt cá chân cô. Đánh xong lập tức quay người bỏ chạy nhanh như chớp, núp phía sau chân Cảnh Minh.
Đỗ Nhược trố mắt chết lặng.
Cảnh Minh điềm nhiên hỏi: “Đau không?”
“Đau.”
Khó thể tin được sức lực của con robot này không nhỏ chút nào.
“Vậy thì tốt.”
Đồ Nhược càng không hiểu ra sao. Cậu không thèm giải thích, dường như tâm trạng không tốt, ngồi xuống cầm tai nghe định đeo lên.
Ánh mắt cô bị con robot kia thu hút, thật sự quá hiếu kỳ bèn ngại ngùng hỏi: “Đó là robot cậu làm ra hả?”
“Ừ.” Cậu không hề ngoảnh đầu, đáp lời thờ ơ.
Nỗi lúng túng không đè ép được lòng hiếu kỳ, cô khẽ khàng: “Nó đi rất vững, có điều bánh xích thì đi vững là đúng rồi. Robot này cậu đã lắp con quay hồi chuyển (1) à?”
(1) Con quay hồi chuyển là một thiết bị dùng để đo đạc hoặc duy trì phương hướng, là một bánh xe hay đĩa quay với các trục quay tự do theo mọi hướng.
Cậu giơ chiếc tai nghe lên, liếc sang cô lạnh nhạt trả lời: “Sách giáo khoa của các cô chắc không có gì để học hả?”
“À, tôi học ngoại khóa.” Cô vẫn chú ý vào con robot, “Gần đây có cuộc thi robot hả?”
“Ừ.” Cậu đeo tai nghe vào, một tay vuốt lại tóc ngay ngắn, một tay hoạt động trên màn hình cảm ứng.
Đỗ Nhược đăm chiêu gật đầu, định lát nữa về sẽ tìm hiểu về ngày và nơi thi đấu. Cơ hội tốt như vậy nhất định phải đi mở mang kiến thức mới được.
Đang nghĩ miên man thì cậu quay sang nhìn cô: “Cô muốn đi xem à?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Cậu cởi tai nghe ra khỏi cổ, đứng dậy đi đến trước bàn học của bạn, rút ra một tấm vé từ giá sách, đưa cho cô.
Cô thảng thốt nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cuộc thi diễn ra sau ngày đại hội thể dục thể thao, vé VIP, không có số ghế.
“Có mặt trước hai mươi phút, đến đó thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.”
Cảnh Minh ngồi lại bàn mình, đeo tai nghe lên lần nữa, không quan tâm người bên cạnh, như thể sợ cô làm ồn đến cậu vậy.
Cô liếc nhìn cậu, cậu tập trung gõ bàn phím, ánh sáng màn hình phản chiếu lên gương mặt, đôi mắt nhấp nháy lúc sáng lúc tối. Cô bỗng có cảm giác như quay trở lại ngày ngồi trong tiệm net kia.
Đỗ Nhược hít sâu, cất vé rồi ngồi xuống, yên lặng làm thủ công. Thỉnh thoảng lại nhìn lén con robot kia, nó ngoan ngoãn im lặng ở bên chân Cảnh Minh. Vật nhỏ này đáng yêu thật! Cô nghĩ thầm, mình cũng muốn học chế tạo robot, ừ, lát về tìm tài liệu xem sao.
Hai người im lặng ai làm việc nấy, bên cậu bàn phím vang lóc cóc, bên cô giấy thủ công kêu sột soạt. Thình lình di động cậu để trên giường vang lên bài nhạc tiếng Anh, giọng hát cất cao pha lẫn chút lười nhác, Đỗ Nhược không nghe rõ lời ca.
Điện thoại di động vẫn vang suốt, hình như Cảnh Minh không hề nghe thấy, còn Đỗ Nhược chỉ nghe rõ được câu cuối: I”m listening to you.
Tiếng chuông ngừng lại, mười mấy giây sau lại vang lên, cậu vẫn chẳng mảy may phản ứng.
Ôi, chơi game còn bật âm thanh tai nghe lớn như vậy á! Đỗ Nhược gọi cậu: “Này!”
Cảnh Minh vẫn không buồn đoái hoài.
Cô cầm lấy cây gậy phép, gõ lên cầu thang kế bên bàn học cậu. Cậu liếc sang nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm. Cô chỉ lên chiếc giường phía trên đỉnh đầu.
Cảnh Minh cởi tai nghe ra, đứng dậy cầm lấy điện thoại. Thời điểm bắt mày còn nhìn Đỗ Nhược với vẻ phòng bị. Vì có mặt cô ở đây nên cậu tuy bắt máy nhưng không nói lời nào.
Ngược lại cô gái đầu kia điện thoại như bắn liên thanh. Bấy giờ cậu mới cất giọng khá bình tĩnh: “Cô có phiền không?”
Vài giây sau lại nói: “Ở ký túc xá, làm sao?”
“Anh thà ở trong phòng chơi game cũng không đi ra gặp em! Đừng viện cớ nói anh đang bận làm máy móc gì.” Lần này Đỗ Nhược nghe rõ giọng lên án bên kia.
Sắc mặt Cảnh Minh xanh mét, trở nên khó coi. Cậu đi đến kéo cửa ban công, cách xa Đỗ Nhược, dường như đối phương vẫn đang tiếp tục lên án không ngừng.
Cây bút chì màu trên bàn lăn xuống đất, Đỗ Nhược đứng dậy đi nhặt, thấy được máy tính Cảnh Minh mở chương trình Protel, đang vẽ dở bản đồ, không hề chơi game.
Cô chột dạ ngồi về ghế, bên kia ban công cuộc chiến đã đến giai đoạn nảy lửa.
Cảnh Minh cất lời với giọng tức tối: “Đủ rồi. Cả ngày cô cứ la lối suốt, mẹ nó tôi mệt đến phát sợ ấy.”
Không biết Mẫn Ân Trúc nói gì, Cảnh Minh lại điên tiết: “Mẹ kiếp, cô bệnh hả?”
“Chia tay đi. Mẫn Ân Trúc, lần này chia tay hẳn đi, có gan đừng chạy đến đây năn nỉ tôi.”
“Ai xuống nước thì làm chó!”
Đỗ Nhược kinh hồn bạt vía, mình đã trở thành nhân chứng cho cuộc chia tay này sao? Cô không dám ngồi ở nơi nồng nặc thuốc súng này nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc. Vừa đứng dậy, Cảnh Minh đã sa sầm mặt đi vào từ ban công, vứt điện thoại lên bàn, không hề đếm xỉa đến cô, ngồi xuống máy tính tiếp tục làm việc.
Đỗ Nhược sởn tóc gáy chuồn bén đến phòng ký túc xá kế bên.
Nửa giờ sau, cô làm xong đạo cụ, lúc ra về đi ngang phòng 307, cô lại nghe thấy tiếng điện thoại. Vô tình ngó nghiêng vào trong, đèn bàn và máy tính đều đang mở, nhưng chẳng thấy Cảnh Minh đâu.
Vừa ra khỏi ký túc xá đã bắt gặp Mẫn Ân Trúc đang lo lắng đứng dưới lầu gọi điện thoại. Thấy Đỗ Nhược đi ra, cô ấy lộ vẻ kinh ngạc, ngại ngùng đến gần bắt chuyện: “Bạn ơi…”
“Hử?”
“Con gái có thể vào ký túc xá nam hả?”
“Bình thường không được, nhưng một tuần trước đại hội thể dục thể thao thì được. Là mấy ngày này đấy.”
“À, cảm ơn nhé.” Mẫn Ân Trúc cười như trút được gánh nặng, chạy ùa vào lầu.
Cô nàng cười xinh thật! Đỗ Nhược thầm cảm khái, dáng vóc cao ráo, quần áo cũng đẹp. Nghĩ đến đây lại không khỏi tò mò, kỳ này hai người họ chia tay thật sao?
Song, chuyện này đã nhanh chóng có kết quả.
Hôm đại hội thể dục thể thao, thời tiết rất đẹp. Bầu trời mùa thu cao xanh vời vợi, cây cối xung quanh sân thể dục rực rỡ sắc xanh sắc vàng. Cách chào sân mỗi lớp có thể nói giống như cuộc thi sinh viên thanh lịch. Có lớp thì mặc đồng phục sinh viên thời dân quốc, có lớp mặc trang phục cổ đại, có lớp mặc đồ cung đình phương Tây, có lớp thì mặc quân trang hỏa tiễn, còn có lớp làm tàu hỏa hơi nước nữa.
Lớp Đỗ Nhược là lớp ra sân cuối cùng. Sáng đó, Hạ Nam trang điểm cho cô, ban đầu cô giãy nãy không chịu nhưng lại bị Hạ Nam khích tướng: “Dù sao cậu cũng là hoa khôi lớp, đừng kéo lớp cậu xuống chứ.”
Thế là Đỗ Nhược nghe theo khuôn khổ, sau nửa giờ giày vò, ba cô gái còn lại trong phòng đều kinh ngạc: “Cỏ Nhỏ, hôm nay mới phát hiện ngũ quan của cậu rất đẹp đấy, chỉ là bình thường da tối màu quá thôi.”
“Nhà mình ở gần vùng nhiệt đới, mặt trời chói chang quanh năm mà.”
“Bắc Kinh cơ bản hiếm khi có nắng, nên trắng… Ôi chao, cậu nhìn kỹ xương quai xanh của cậu đi.”
Đỗ Nhược bị đẩy đến trước gương, cũng ngẩn ngơ, cô gái trong gương trông khá xinh đấy chứ.
Cô được trang điểm tỉ mỉ, tết tóc thành đuôi sam, bên tai cài một đóa hoa trà trắng, lại mặc bộ váy hai dây trắng tinh để lộ xương quai xanh, chân đi giày cao gót, cầm cây gậy phép tinh xảo sáng lấp lánh chỉ huy, dẫn theo đội ngũ đến trước bàn chủ tịch.
Chiếc gậy phép của cô lần lượt vung vẩy ra lệnh, giơ ngang, giơ cao, đưa qua đỉnh đầu, xoay tròn, hoặc giơ cả hai tay lên múa may. Đám con trai trong lớp lần lượt nghe theo mệnh lệnh của cô, thay đổi đội hình theo từng kiểu phức tạp hết lần này đến lần khác.
Tiết mục sáng tạo và vui nhộn, tính thẩm mỹ cũng cao nên được bàn chủ tịch vỗ tay rần rần, sinh viên trên sân cổ vũ nhiệt liệt, nhất là nhóm Hà Hoan Hoan.
Đỗ Nhược biểu diễn xong thu hồi gậy phép, từ ánh mắt của khán giả, cô biết màn chào sân của lớp mình đã xuất sắc đến cỡ nào. Cô cười thật tự tin với ba cô bạn của mình, trong lúc vô tình ánh mắt bắt gặp bóng dáng Cảnh Minh lẫn trong đám người, lớp cậu cũng ở bên đấy.
Ánh mắt hai người chỉ giao nhau ngắn ngủi rồi dời đi ngay.
Khi lễ khai mạc kết thúc, Đỗ Nhược vui vẻ chạy lên khán đài, trùng hợp gặp được Cảnh Minh đi xuống bậc thềm. Cô ổn định lại hơi thở né người nhường lối. Hình như tâm trạng cậu rất tốt, lúc đi ngang qua cô còn khen ngợi: “Khá lắm.”
Trong lúc Đỗ Nhược còn chưa kịp hoàn hồn thì cậu đã bước nhanh xuống khán đài, bỏ đi xa rồi.
Từng con gió hây hây thổi qua ngọn cây, lòng cô như nở hoa, bước chân nhẹ tênh đi lên tầng khán đài cao nhất ngồi xuống. Ánh nắng mùa thu soi xuyên qua kẽ lá, lốm đốm in lên người cô.
Cô dè dặt giữ váy mình lại, không kiềm được sờ lên xương quai xanh, nhớ đến bạn cùng phòng cô sáng nay khen nó ưa nhìn, khen cô hôm nay rất đẹp.
Cô ngồi một chốc thì Khưu Vũ Thần đã đến, đưa áo khoác cho cô: “Mau mặc vào đi, đừng để cảm lạnh.”
“Không lạnh đâu.” Đỗ Nhược vừa nói vừa ôm áo khoác vào lòng.
“Được thôi, cho cậu làm điệu lát nữa.” Khưu Vũ Thần véo mặt Đỗ Nhược, “Em yêu hôm nay đẹp chết người. Nhưng lát nữa nhớ mặc áo đấy, đừng để bị cảm biết không?”
“Biết rồi.”
Đỗ Nhược ngồi trên cao, phạm vi nhìn thoáng đãng, quan sát cuộc thi ở giữa sân, vô thức lướt mắt qua vị trí lớp kế bên, ai đó không ở đây.
Tuy nhiên cô lại mau chóng thấy được Cảnh Minh. Cậu đi đến từ chỗ bàn chủ tịch, đã thay chiếc áo phông đồng phục lớp thành đồ thể thao Adidas, tôn lên làn da trắng trẻo, thân cao chân dài, đứng trong ánh nắng sáng chói, thu hút không ít ánh nhìn.
Đi chưa được vài bước thì có một nữ sinh chạy đến bên cạnh cậu, hai người cùng nhau sánh bước lên khán đài. Họ mặc đồ thể thao đôi, dáng vóc Mẫn Ân Trúc cũng khá cao nên trông rất đẹp mắt, vô cùng xứng với Cảnh Minh.
Đỗ Nhược thoáng lặng đi, mặc áo khoác vào. Gió thu vi vu thổi đến, đôi chân lộ ra ngoài se lạnh.