Bạn đang đọc Những Người Như Chúng Ta: Chương 79 : Dưới Mái Hiên Nhà.
Khi những ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tàn dần trên mặt biển bao la, bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng rồi tím ngắt chính là thời khắc hoàng hôn làm say đắm lòng người.
Ngắm nhìn cảnh biển vào lúc này sẽ khiến lòng bạn tự dưng lắng lại, mọi ưu phiền tất bật của quá khứ dường như tan biến theo những dải sóng tía dạt dào.
Đứng trước một màn hùng vĩ của thiên nhiên, tôi không cầm lòng nổi, thừ người ra ngắm mặt trời, bấy giờ chỉ còn lại phần chóp đỏ ối.
Bỗng dưng tôi thấy hơi nao nao, bèn ngoảnh mặt lại phía sau trông chừng Bánh Đậu, thì hóa ra, nó cũng đang xuất thần nhìn đau đáu lên nền trời xa.
Anh em tôi đã quanh quẩn trên dải cát này được chừng 15 phút, thu hoạch vỏ sò và vỏ ốc kha khá. Tôi đã hứa với em gái rằng sẽ dùng những vỏ sò, vỏ ốc tự tay chúng tôi tìm được để ghép lại thành một chiếc chuông gió nữ thần biển tuyệt vời.
Em gái thích ý tưởng này của tôi. Nó ngồi xổm trên bãi cát lần mò hồi lâu, mỗi lần tìm thấy 1 vỏ sò ưng ý, 2 đuôi mắt chau lại, đôi môi mim mím đánh giá. tiếp sau đó nó sẽ chìa ngay tác phẩm ưng ý cho tôi xem .
“anh cả, cái này được không?”
“được, miễn lành lặn trắng trẻo là được.”
Tôi toan quay mặt đi, đột nhiên phát hiện thấy dáng điệu nó đang mặc áo dài mà ngồi xổm như vậy thật không hay, bèn lên tiếng nhắc nhở : “Bánh Đậu mặc áo dài đừng ngồi như vậy, người ta cười đó.”
Trông nó lúc này vẫn đẹp ngời ngời, tuy nhiên điệu bộ lại tiếu lâm quá mức, tôi nén tiếng cười vụt ra khỏi miệng. nhìn con bé bẽn lẽn đứng thẳng lên, 2 tay nó nắm lại đấm đấm vào đùi, đại khái đang thanh minh rằng đứng lúi húi mãi mỏi chân quá.
Tôi mỉm cười, toan bảo nó mệt rồi thì cùng về thôi, đột nhiên cả người tôi đứng sững lại.
Hay nói đúng hơn là, có thứ gì đó khiến cho tôi không thể thốt lên thành lời, mà cũng không thể cử động thân thể được.
Thứ đó, còn gì khác ngoài 1 hình ảnh vượt thời gian !?
Bánh Đậu Ngọt mặc chiếc áo dài đỏ, diễm lệ bội phần, tóc sau búi lên gọn gàng, dưới ánh hoàng hôn đỏ tía, cả người em dường như được nhuộm bởi hằng hà vô số những hạt kim cương lấp lánh.
Đuôi mắt em dài thật dài, nheo nheo nhìn tôi,em chỉ cười nhoẻn miệng, chưa hề biểu lộ thứ cảm xúc nào vượt quá phạm vi. Ấy vậy mà tôi say em ngay từ dạo đó.
Tôi say em, hay là say con người của quá khứ !?
Còn nhớ hai chục năm về trước, trong một buổi hoàng hôn như thế này, tôi đã từng dùng ánh mắt đó để nhìn Má Nuôi. Bây giờ tôi lại dùng cùng một ánh mắt, bao bọc thân hình em gái tôi.
***
Các bạn à, thật ra trong cuộc đời này, tôi chưa từng minh bạch cảm xúc của chính mình giữa Bánh Đậu Ngọt và Má Nuôi trong lòng tôi.
Hình như tôi sợ , hình như tôi không cách chi nhìn thấu. Nhưng nói tóm gọn là tôi vẫn chưa từng từ bỏ em. Và cũng thường xuyên bị chính thân hình em mê hoặc.
Tôi say đắm nhìn Bánh Đậu Ngọt trong bộ áo dài truyền thống đó. Nét mặt nó, vóc dáng nó đều hoàn mỹ đến từng chi tiết. Bóng đêm và những ánh đèn ***g le lói dường như phủ lên mình Bánh Đậu Ngọt ý vị đậm đà và cổ xưa.
Con bé một mình lặng lẽ đứng trên Chùa cầu Hội An, tay cầm cây đèn ***g đỏ thắm, phiêu phất nhìn ngoài trời gió lên.
Trái tim tôi bỗng nhiên đập dồn dập, hình như vì vẻ kiêu sa của nó làm tôi cảm nhận 1 tia áp lực kì lạ.
Con bé thình lình cúi xuống nhìn tôi, miệng hơi nhoẻn cười, tiếp đó đưa tay vẫy vẫy chào . Động tác này đồng lúc với trên trời cao, ở một địa điểm khác, có hàng ngàn du khách đồng loạt thả đèn trời. Tôi đứng dưới chân cầu nhìn lên vị trí của em, trên nền trời điểm xuyến thêm ánh vàng của hàng ngàn chiếc đèn hoa rực rỡ.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 1920×1080.
Tôi như người mất hồn từng bước, từng bước tiến lại gần em.
Lúc 2 chân bước tới trước mặt con bé , đầu óc vẫn còn hơi rối bời, trong lòng có thứ gì đó cứ xôn xao , xôn xao.
“Bánh Đậu nhắm mắt lại đi.” – tôi nói nhỏ vào tai em.
Bánh Đậu Ngọt mở to mắt nhìn tôi tò mò, nhưng vì nó tin tưởng tôi hoàn toàn nên lập tức nhắm mắt lại ngay lúc đó.
Tôi bảo em hướng mặt ra phía ngoài bầu trời sáng rực, đứng ngay sau lưng con bé, cẩn thận đeo sợi dây chuyền nhỏ lên cổ em.
“được rồi, mở mắt ra đi.”
Bánh Đậu Ngọt tức thì cúi đầu xem xét mặt dây chuyền. đây là 1 sợi dây chuyền nhỏ không đáng giá lắm, nhưng tôi nghĩ nó khá dễ thương và hợp với Bánh Đậu Ngọt. Áo dài mà, cần phải đi kèm với chút phụ kiện chứ.
Con bé đột nhiên đình chỉ động tác, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi và em lặng im nhìn nhau. trong không khí buổi đêm ấm mùi sáp nến, trong tiếng trống múa lân dội về từ đằng xa, mỗi người đều đọc được một chút gì đó từ trong đáy mắt của đối phương.
***g ngực tôi dường như có thứ gì đó bóp nghẹn lại.
Ánh mắt Bánh Đậu Ngọt nhìn tôi không còn giống như thường ngày nữa.
Trong đáy mắt nó có thứ gì đó bùng cháy rất mãnh liệt. Thế nhưng, đột nhiên nó nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó như thể nghìn thu vĩnh biệt, tâm trạng tôi chìm sâu vào băng lạnh.
Con bé hít một hơi dài vào ***g ngực, đến nửa chừng nó đột nhiên ngừng lại. Hình như con bé toan nói ra điều gì đó, nhưng sau cùng lại thôi.
Tôi có thể cảm nhận thấy trong lòng nó đang khóc, chỉ là không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Lúc đó tôi đã làm ra 1 chuyện rất đáng nhớ, đó là ôm chặt lấy thân hình em , ghì sát vào người tôi. Mũi tôi ngửi thấy mùi thơm phảng phất trên mái tóc nó, bất giác cảm thấy cả người run rẩy, hai hốc mắt cay cay.
Bánh Đậu Ngọt kiễng chân lên, áp sóng mũi của nó vào má tôi, đây là tuyệt chiêu của Bánh Đậu, hễ nó dùng cái chóp mũi nhọn nhọn ấy cạ vào mặt tôi là y như rằng tôi sẽ không tài nào khống chế được bản thân . Còn nhớ, lần đầu tiên gặp Geisha Làng Cung Nữ , tôi cũng từng chết đứ vì cách thức tương tự.
Bỗng nhiên tôi thấy thương em quá đỗi, không nhịn được 2 tròng mắt rưng rưng. Trong quá khứ tôi đã không có cơ hội được nhìn nó trưởng thành, không có cơ hội ở bên con bé khi nó gặp khó khăn nhất, thậm chí cũng ko biết gì sau cái chết của Má Nuôi. Tôi là 1 thằng anh tồi ! một thằng con bất hiếu !
Mỗi một ngày trôi qua nhìn thấy con bé tôi đều không ngừng đổ lỗi cho bản thân. Lúc này cũng vậy, cảm xúc lên tới đỉnh điểm , không ngờ lại có vài giọt nước mắt nhỏ xuống vai áo Bánh Đậu Ngọt.
Con bé siết chặt người tôi hơn, giọng nó dịu dàng lay lắt trong gió :
“anh cả đừng thế nữa. Bánh Đậu không trách anh cả.”
Tôi vẫn tiếp tục khóc.
Bánh Đậu Ngọt hốt hoảng nhìn tôi, dường như tượng đài bất khuất trong lòng vừa sụp đổ khiến cho nó kinh sợ. Con bé không biết phải làm sao, nó hết nhìn vào mắt tôi rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày cao gót dưới chân. Cuối cùng, đứng trước nỗi thương tâm của anh cả. Em gái quyết định làm nên 1 động tác xóa tan lằn ranh giới giữa anh và em. Ấy là ngẩng mặt lên, hôn môi tôi thật sâu.
…..
Những giờ phút bên nhau sao yên ắng lạ. Dường như khung cảnh khó quên nơi chùa cầu Hội An sẽ còn ăn liền trong hồi ức của tôi qua nhiều năm tháng sau.
Liệu rằng đây có phải là bắt đầu của một kết thúc ? liệu rằng đây có phải là khoảng lặng trước khi cơn bão dữ dội ập tới ?
Lúc bấy giờ không cách nào kiểm chứng được. Tôi chỉ biết bản thân đã yêu mảnh đất và con người nơi quê cha đất tổ. Nhưng yêu nhất vẫn là 3 cô gái đã theo chân tôi trong những ngày tháng đó.
Tôi cảm nhận mọi thứ rõ ràng nhất vào thời điểm sau dịp trung thu 2 ngày, khi chúng tôi trở về căn nhà cũ từ chuyến du lịch Hội An mĩ mãn.
Hạnh Nhi mang theo cơ man nào là nón lá dành tặng cho bác gái và mỗi nhà trong xóm 1 chiếc làm kỉ niệm. công nhận , sống cùng tôi cả năm trời búp bê đã học được nhân cách sảng khoái cao đẹp. Thậm chí , nhiều khi nàng còn gói ghém chuyện xã giao tốt hơn cả tôi. Tôi ưng ý cô học trò này quá , bèn xoa đầu thưởng cho nàng tấm thẻ ngân hàng quý giá.
Hạnh Nhi la ầm lên “đây là thẻ của em mà.”
Về phần Gái Hư . cô nàng này trước nay chưa bao giờ hòa đồng với mọi người , đến nay cũng đã thay đổi rõ nét. ít nhất thì trong cuộc sống nàng đã chủ động bắt chuyện với người khác. Đôi khi còn cười 1 câu phụ họa làm ai nấy đều hú hồn.
Điểm tôi thích ở Gái Hư là Gái Hư cũng thích khuôn viên căn nhà của tôi. Khuôn viên gọn gàng đâu ra đấy, chia thành những thửa rau xanh, từng khóm hoa sặc sỡ, từng ô vuông vàng cam của viên gạch, tất tần tật đều sạch sẽ ngăn nắp đâu ra đấy. Bên trên cành quế già còn điểm xuyến thêm vài ba nhánh lan rừng trổ sắc.
Đến khi từ Hội An trở về, chúng tôi mắc lên đó thêm 3 chiếc đèn ***g vàng- xanh- đỏ đẹp mắt. Tôi muốn trước sân nhà phải thực rực rỡ và ấm cúng. Đây là nơi sinh hoạt chung của gia đình mà.
Tối nào mấy người chúng tôi cũng kê chõng tre ra ngoài sân ngồi uống trà ăn bánh. Bánh trung thu mua từ Hội An ngon ngọt đậm đà, cắt ra có mùi vị thật thanh tao, ăn vào cũng khác so với các vùng. Bác gái vẫn móm mém nhai trầu, ăn thử 1 miếng bánh trung thu cả đêm khen tấm tắc.
Tôi cẩn thận dùng nĩa găm vào thân bánh, đang loay hoay chợt có dự cảm bèn nhìn sang phía Bánh Đậu Ngọt, vừa đúng lúc nó cũng ngẩng mặt lên. Anh em tôi nhìn nhau phiêu phất. Chắc lúc này trong lòng con bé cũng giống tôi, nhớ về thuở xưa, 4 người cùng ăn bánh dưới mái hiên nhà.
Giữa chừng cuộc vui, tôi đứng dậy nâng li rượu nhỏ chúc tụng mọi người, chúc mọi người 1 buổi tối bình thường hạnh phúc hơn bình thường. Lời chúc của tôi vang xa, vang xa trên nền trời đen thẳm cùng với những tràng vỗ tay ào ạt của các cô gái.
Đầu đó còn vang lên chất giọng lè nhè của Gái Hư “uống ! lâu rồi không uống. tối nay một mình tôi chấp hết.”