Đọc truyện Những Ngày Tháng Yêu Thầm – Chương 117Quyển 3 –
Ngày tháng cứ vậy mà êm đềm trôi, chúng tôi cùng nhau đi làm và cùng nhau về nhà sau giờ tan sở. Thỉnh thoảng lại đi siêu thị mua vài món vật dụng cần thiết, ra ngoài ăn tối. Tôi chẳng mong muốn gì hơn thế nữa, thả mình tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào và hạnh phúc bên nhau. Thỉnh thoảng chị hắn lại gọi hắn về nhưng bất luận thế nào thì buổi tối hắn cũng về bên tôi.
Có một lần tôi hỏi han, nhưng hắn ấp úng không muốn trả lời, tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa, hay là tôi không dám? Bữa nọ, tôi thấy hắn rất mệt mỏi, vừa bước vào nhà liền ngã bệch xuống sofa, liên tục hút hết 2 điếu thuốc:
“Em còn nhớ Đại Phi không? anh ta chết rồi, anh ta tự sát…”
Thông tin này khiến tôi giật mình, tôi liền áp sát cơ thể gần bên hắn: “Anh đừng đau buồn nữa! Có lẽ đối với anh ta, đây mới chính là sự giải thoát…”
Hắn dường như đang nổi giận: “Ngay cả em cũng nói như vậy à? Anh ghét cực kì những lời nói như vậy!” Hắn dập điếu thuốc rồi tiếp lời: “Con người! không thể vì nỗi đau nhất thời mà hủy hoại hết tất cả những niềm vui còn lại, đúng không?”
Sau đó chúng tôi tâm sự và bàn luận với nhau rất nhiều vấn đề. Hôm đó, rõ ràng tôi rất nhạy cảm, còn hắn thì đang bị thiêu cháy bởi ngọn lửa lòng. Sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn đang an ủi chính bản thân. Còn tôi, như đã dự đoán được điều gì đó, trong sự bình lặng ắt hẳn sẽ len lỏi nhiều nguy cơ sẽ đến.
2 tuần sau, vừa tan sở chị hắn liền gọi hắn về, tôi về nhà 1 mình, ngồi trên sofa nhắm nghiền mắt để thư giãn tinh thần sau giờ làm việc căng thẳng. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy cây đàn guitar treo trên tường, suy nghĩ tôi lại thấp thoáng quay về hình ảnh hắn đàn cho tôi nghe lúc mới quen nhau. Tôi lúc đó, luôn khép nép cẩn thận sợ bị tình yêu làm tổn thương. Giờ đây, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đầu hàng với số phần nữa!
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa reo vang. Vừa mở cửa ra, tôi như điếng người, Trương Sở mặc bộ đồ màu đỏ đậm, đầu tóc chải bới gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng với chiếc khăn choàng màu trắng. Thật không ngờ chị ta lại đến tìm tôi vào lúc này, tôi hoang mang:
“Chị… Chị đến đây có chuyện gì à?”
Chị ta hơi ngại ngùng, khẽ hé môi mở lời e ấp, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang hoang mang của tôi và hỏi: “Có thể vào nhà không? Chị có chuyện muốn nói với em!”
Lúc này tôi mới chợt bình tĩnh và sực nhớ ra chị ta vẫn còn đang đứng bên ngoài: “Đương nhiên rồi! mời chị vào!”
Ngồi xuống sofa, chị ta bắt đầu đảo mắt nhìn quanh nhà, khi ánh mắt dừng lại ngay cây đàn guitar trên tường, dường như sắc mặt chị ta khẽ chau lại. Tôi rót trà và chị ta mỉm cười nói lời cảm ơn. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy như thể tôi đã phạm phải tội ác tày trời không thể tha thứ với chị ta.
Tôi cảm thấy không thoải mái ngồi bên chị ta, bắt đầu suy đoán nguyên do đến đây của chị ta. Còn chị ta thì đang tỏ ra rất u buồn, cầm ly trả trên tay đang lưỡng lự nên mở lời như thế nào. Lúc này thì cả 2 đều không nói lời nào vì vốn dĩ không biết nên nói gì!
Tôi không thể chịu đựng tình hình này, suy nghĩ một lúc bèn nói: “Chị đến tìm Trương Nhuệ nhà, hôm nay nó không có ở nhà!”
Chị ta cười và không nhìn tôi, uống một ngụm rồi tiếp lời tôi: “Chị biết! Chị đã nhờ nó đi đón Tiểu Phong rồi! Hôm nay chị đến đây để gặp em!”
Quả nhiên là như vậy, tôi giả vờ như không biết gì, chỉ thốt lên “À…” một tiếng.
Chị ta vốn dĩ là con người không thích vòng vo, liền tiếp tục thẳng thừng đi vào vấn đề: “Em thật sự là người đồng tính ái à?”
Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đương đầu, nhưng với câu hỏi thẳng thừng của chị ta khiến tôi không được thoải mái lắm. Tôi lại tự trách mình tại sao khi đối mặt với chị ta lại khủng hoảng như vậy. Tôi nhắc nhở bản thân mình lúc nào cũng phải bình tĩnh mà đối mặt, tôi liền trả lời:
“Đúng vậy!”
Chị ta “Uhm!” một tiếng, sắc mặt chuyển biến rất khó hình dung, bèn nghiến răng hỏi tiếp: “2 người bên nhau bao lâu rồi?”
Tôi không còn gì phải do dự, liền đáp lời: “Bọn em quen nhau vào tháng 10 năm ngoái, và yêu nhau cũng được mấy tháng rồi!”
“Yêu nhau?” Chị ta kéo câu hỏi ra thật dài, nhưng lại cười và nói: “Chị đến đây không có mục đích gì khác, nhưng dù gì cũng đã đến rồi thì chị muốn nói rõ mọi chuyện với em, nếu không phải chị thấy 2 em đi xem phim với nhau thì chị nghĩ 2 em sẽ tiếp tục giấu chị chuyện này…”
Tôi muốn tỏ ra áy náy, nhưng cuối cùng lại nhìn thẳng vào mắt chị ta nói với giọng nghiêm túc: “Chuyện này vốn dĩ không dễ dàng nói ra…”
Nghe tôi nói vậy, chị ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, nhưng đã nhanh chóng điều tiết trở lại và tiếp lời: “Chị thật sự không thể tưởng tượng em là con người như vậy! Thật ra, em để lại ấn tượng rất tốt nơi chị, hiểu chuyện và chững chạc, Trương Nhuệ có người bạn như em chị cũng vui mừng cho nó!”
Nói đến đây, chị ta đặt nặng ly nước xuống rồi thở dài: “Trương Nhuệ từ nhỏ đã không có cha mẹ, nó lớn lên bên chị. Lúc còn nhỏ chuyện gì nó cũng tâm sự với chị, chuyện gì cũng hỏi ý kiến chị rồi mới quyết định nên làm hay không! Sau này lớn rồi, đôi khi chị thấy nó tỏ ra mang đầy tâm sự, 2 năm nay ngày càng ít nói chuyện với chị. Chị cũng không suy nghĩ nhiều vì con trai mà, có nhiều chuyện không tiện nói với chị cũng là lẽ đương nhiên thôi! Chị không yên tâm khi nó chơi với đám người chơi âm nhạc gì đó, nên kêu nó bỏ ngay. Mặc dù nó không nỡ nhưng vẫn làm theo lời chị. Chị tưởng là mọi chuyện sẽ ổn thôi, sau này thấy em hay đi chung với nó, chị cũng rất yên tâm. Nhưng lần này biết chuyện của 2 đứa, chị rất thất vọng! Thật ra chị cũng không phải loại người không có văn hóa, nó thích con trai không phải chị không thể chấp nhận. Thật ra là do em và nó đều xem chị không ra gì, đã giấu giếm chị bấy lâu nay, nó còn thông đồng với cô Lưu Giai để diễn trò trước mặt chị, hà tất phải làm như vậy chứ! dù gì thì nó cũng là em trai chị, người em trai duy nhất của chị, cho dù nó có phạm phải tội ác tày trời đi chăng nữa nhưng cũng phải gọi chị là chị, không đúng sao? Nó không hề nói bất cứ điều gì cho chị biết, cứ giấu giếm chị, nó cứ nghĩ chị là loại người đầu óc cổ hủ không hiểu lí lẽ. Em nghĩ xem, cho đến bây giờ chị còn phải giả vờ xem như không biết gì trước mặt nó, cho dù muốn giúp cũng không biết nên giúp nó như thế nào?”
Tôi chăm chú lắng nghe những lời nói của chị ta lâu như vậy nhưng vẫn không hiểu ý chị ta muốn gì. Những lời chị ta vừa nói khác rất xa với suy nghĩ của tôi. Suy nghĩ một lúc, tôi ôn tồn nói:
“Em cũng biết điều này! nó lớn lên bên chị, tình cảm 2 người rất sâu đậm, chị đã hy sinh cho nó rất nhiều. Em cũng như nó, rất tôn trọng chị. Nó che giấu chị chuyện này khiến chị không vui, em nghĩ điều này cũng bình thường thôi. Chị thử đặt chị vào trường hợp nó mà nghĩ xem rồi chị sẽ hiểu. Những chuyện như vậy, không cho chị biết hay hơn là nói rõ ràng với chị, em nói đúng không?”
Dường như chị ta sắp nổi giận, nhưng đã cố gắng kiềm chế lại. Chị ta cầm ly lên nhưng đã hết, tôi liền rót thêm vào và tiếp lời:
“Điều khiến em khó hiểu chính là chị nói muốn giúp nó, là giúp nó chuyện gì? giúp nó như thế nào?”
Chị ta uống một ngụm nước rồi nói: “Nó còn quá trẻ! Rất nhiều chuyện nó chưa thật sự thấu hiểu, nó dễ manh động, dễ hành động theo cảm tính, chị sợ nó sẽ làm nhiều chuyện không hay. Và cũng sợ nó bị nhiều sức ép, nhất thời suy nghĩ không thoáng…”
“Chị Trương! Thật ra em đã muốn nói với chị rất lâu rồi, có lẽ chị thật sự không hiểu rõ em trai chị lắm!” Tôi cắt ngang lời chị ta, cố gắng nói với giọng thật thản nhiên và mang theo nụ cười: “Thật ra suy nghĩ của nó rất chững chạc, và rất dũng cảm. Em sống với nó lâu như vậy, từ lúc mới quen nhau đến khi hiểu nhau, điều em muốn nói với chị là lúc nào em cũng có ý nghĩ muốn rút lui, thậm chí muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nó thì không như vậy, nó hiểu rõ nó đang muốn gì và đang làm gì. Mặc dù đôi khi nó tỏ ra rất trẻ con, nhưng em không muốn chị bị tính trẻ con đó làm lu mờ đi những mặt mạnh của nó, Em hiểu ý của chị, chị nói muốn giúp nó, bởi vì theo cảm giác của chị nó là người đồng tính, nên chị đương nhiên nghĩ rằng sức ép sẽ đè nặng trong lòng nó. Em thành thật nói với chị rằng chị nghĩ như vậy hoàn toàn sai lầm, và hoàn toàn sai lầm khi nghĩ về những người như tụi em. Nó, em và còn rất nhiều người khác, đều không phải sống cuộc sống bị sức ép dồn nén như chị nghĩ, em sống bên nó rất vui vẻ và em tin chắc rằng nó cũng vậy…”