Đọc truyện Những Ngày Tháng Yêu Thầm – Chương 116Quyển 3 –
Ánh mắt của Trương Sở mang bi thương, cũng mang sự phận nỗ; mang tuyệt vọng cũng mang theo sự hoang mang. Ánh mắt tôi và ánh mắt chị ta chạm nhau khoảng 3 giây, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì chị ta đã nắm tay đứa bé biến mất trong biển người tấp nập. Mặc dù, từ khi tôi bắt gặp chị ta cho đến khi chị ta biến mất vỏn vẹn chưa đầy 10 giây, nhưng ánh mắt lạnh lùng vô tình của chị ta cũng đủ làm đóng băng tất cả niềm vui của tôi!
Trương Nhuệ hoàn toàn không thấy gì cả, ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn tràn đầy tình cảm trìu mến, ánh mắt ấy truyền dẫn vào mắt tôi, lan toả đến tận con tim, nhưng nó cứ chầm chậm, từ từ chuyển hoá thành đau thương…
Dạo bước trên đường, những luồng gió lạnh không ngừng tạt vào mặt tôi, tôi khẽ khoanh tay đặt trước ngực, cố gắng chịu đựng những luồng gió lạnh đến từ đêm đông, dòng suy tư dường như vẫn đọng lại trong khoảnh khắc ban nãy. Người phụ nữ tên Trương Sở ấy đứng trong góc khuất của con đừơng, khuôn mặt lạnh lùng của chị ta, trong mắt mang đầy sự uất hận. Vừa nghĩ đến chị ta, toàn thân tôi như run rẩy, cả cơ thể như đang bị đóng băng. Hắn dường như đã cảm nhận ra điều gì đó, nhưng lại không nói gì, đưa tay qua khoác vai tôi, hành động thân mật như vậy ít nhiều cũng sưởi ấm con tim đang hoang mang của tôi. Nhưng lại không thể bình thản được sự lo âu trong thâm tâm tôi. Tôi hiểu rằng, dù cho hắn đối với tình yêu của chúng tôi kiên định bao nhiêu nhưng trong tận đáy lòng hắn cũng sẽ có một góc khuất vô cùng yếu đuối. Sự yếu đuối ấy liên quan đến gia đình, liên quan đến người chị mà hắn thương yêu nhất, liên quan đến sự tồn tại của hắn trên cõi đời này. Tôi đã từng trải qua nỗi đau như vậy, khi bí mật được cất giữ trong lòng bấy lâu nay bỗng nhiên bị phơi bày ra ánh sáng thì khiến con người sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm và tuyệt vọng. Vừa nghĩ đến hắn sẽ phải trải qua tình cảnh như vậy, trong tôi là cảm giác hoang mang và đau lòng.
Khi đến lằn ranh qua đường, tôi vẫn còn chưa kịp định thần, vì đèn đỏ nên chúng tôi phải đứng lại nơi này, người rầt đông, nhưng hắn lại nói nhỏ vào tai tôi: “Ở bên anh, em thấy vui không?”
Tôi khựng lại, không biết phải trả lời như thế nào, nhìn ánh mắt đang trông đợi của hắn, tôi nghĩ mình không nên suy nghĩ nhiều như vậy. Có lẽ những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc như vậy không còn bao lâu nữa, chẳng lẽ không thể quên đi tất cả mà tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi ở bên nhau? Nghĩ vậy nên tôi cố tình nói đùa:
“Vẫn còn chưa nghĩ đến điều này, để em suy nghĩ kỹ lại xem sao?” vừa nói tôi vừa nhìn biểu hiện của hắn.
Quả nhiên hắn tỏ ra không vui, ngay lúc đó thì chuyển sang đèn xanh, hắn nhếch môi: “Có gì khó suy nghĩ chứ! em cứ ở lại từ từ mà suy nghĩ cho kỹ nhé, anh đi trước đây!” Tôi chưa kịp nhấc chân thì hắn đã sãi những bước dài tiến thẳng về phía trước. Ngay lúc cuống quít, tôi đã đụng phải một thằng bé ngã xuống. Khi tôi đỡ cậu bé ấy dậy, dỗ dành và trao lại cho mẹ nó thì đèn lại chuyển sang đỏ. Hắn đang bên kia đường vẫy tay với tôi, tôi nhìn hắn với vẻ thất vọng và đang làm những động tác bất đắc dĩ, trong lòng lại tự trách mình.
“Ở bên anh, em thấy vui không?” Sao bỗng nhiên hắn lại hỏi tôi như vậy chứ! tôi lại cảm thấy buồn cười với tính trẻ con của hắn.
Đột nhiên 2 chiếc xe bus làm cản trở tầm nhìn của tôi. Khi 2 chiếc xe đi khỏi, nhìn sang bên đó thì hắn đã biến mất từ lúc nào rồi. Đảo mắt tìm khắp mọi nơi, nhưng chỉ thấy dòng người đang đi qua đi lại. Nhìn sang trái, rồi lại sang phải, trước sau mọi ngỏ ngách đều nhìn thật kỹ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Lúc này trên trán tôi đã toát mồ hôi, khoảnh khắc này trong lòng tôi cỏ dại đang mọc lên um tùm. Tôi khi không có hắn bên cạnh, đứng giữa biển người bao la trong thành phố này, đột nhiên cảm thấy mình như hoàn toàn mất phương hướng.
Hắn biến đâu rồi? Đứng giữa phố phường huyên náo này, cho dù tôi có gọi tên hắn thiệt to, cả trăm lần, cả ngàn lần cũng chỉ là vô ích. Tôi khi không có hắn bên cạnh, cảm giác bất lực đang vây lấy tôi!
Tất cả những tiếng ồn trong đêm phảng phất như đang dồn lại tạo thành một lỗ đen vũ trụ, nó cuốn hút hết tất cả vào trong cõi hư vô. Đèn xanh đã sáng, tôi liền nhanh chân bước theo dòng người qua bên kia đường. Khi tôi đang loay hoay tìm kiếm khắp mọi phía, một đoá bông hồng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vui mừng đến nỗi không nói nên lời, hắn đã đứng trước mặt tôi không biết từ khi nào, ánh mắt như đang cười và nói với tôi:
“Có lẽ bây giờ có đáp án rồi chứ! ở bên anh, em thấy vui không?”
Tôi cũng không biết trong lúc này khuôn mặt tôi ra sao, chỉ biết trong lòng tôi lúc này vừa hốt hoảng, vừa mừng, vừa tủi, vừa hận, vừa yêu:
“Vui lắm… rất vui…”
Nhất thời trong lòng tôi trào dâng sự xúc động, mặc cho người qua kẻ lại, tôi chạy đến bên hắn và ôm lấy hắn. Mất đi và có được là 2 cảm giác hoàn toàn trái ngược. Cảm giác mất đi tựa như đang vùng vẫy dưới địa, còn cảm giác có được thì tựa như đang dạo bước trên thiên đường.
3 phút sau về đến nhà, chúng tôi đã hợp thành một thể từ lúc nào. Hắn nhanh chóng lột hết quần áo trên người và cười rất tươi, cặp mắt nhỏ xíu ấy híp lại thành một đường chỉ, mồm thì lẩm bẩm:
“Anh chịu hết nỗi rồi…”
Hắn hiếm khi hấp tấp như vậy, miệng vừa nói tay vừa cởi dây nịt tôi ra. Hôm đó tôi mặc quần lót màu đỏ, ánh mắt của hắn cũng cháy bỏng như màu sắc của cái quần vậy. Không để tôi nói một lời, hắn liền lao vào và hôn tôi tới tấp. Cái lưỡi ướt át của hắn đang lăn dài và không ngừng trượt lên xuống trên cơ thể tôi.
Không lâu sau thì toàn thân tôi đã nóng lên, trong lòng cũng đang bùng cháy ngọn lửa dục vọng, miệng thì khe khẽ rên thành tiếng:
“Tên nhóc hư đốn…” tôi vừa khẽ rên vừa thì thầm: “Tối nay sao anh… sao anh hấp tấp quá vậy… ah… giống như một đứa trẻ…”
Chiếc giường không ngừng lay động, miếng ra giường gọn gàng bây giờ đã vo thành một đống, cái mền cũng không biết bay đâu mất, thứ duy nhất mà tôi có thể nắm lấy chính là vai hắn, tôi dốc hết sức mà bám lấy vai hắn và nhịp theo động tác, đầu óc tôi bây giờ đang chìm dần vào cảm giác khoái lạc!
Cũng không nhớ bao lâu sau, mọi chuyện bình lặng trở lại, tôi ngồi ở đầu giường, hắn đang cầm điếu thuốc và ngồi bên cạnh tôi, tay tôi đang chu du trên cơ thể trần truồng của hắn, một lúc sau tôi mới mở lời:
“Thật sự hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, chúng ta mãi mãi sẽ không tỉnh lại…”
“Em có vấn đề à? Nói tầm bậy gì vậy? Anh không thích em như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vớ vẩn!”
Khói thuốc đang lan toả khắp căn phòng, tạo thành một bức màng và ngưng tụ lại bao chùm cả không gian căn phòng, chỉ có tiếng động của máy điều hoà đang toả ra những làn hơi ấm và còn có cả tiếng của hơi thở mạnh sau trận mây mưa lúc nãy. Rơi vãi trên sàn là tàn tích cần dọn dẹp của trận mây mưa để lại, nhiệt lượng lúc nãy phóng thích ra bây giờ dường như đã tiêu tan trong không khí hết rồi. Sinh mạng có lẽ chính là như vậy, ngay cả quá trình nóng bỏng nhất cũng chỉ là hư vô ảo ảnh mà thôi!
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến theo sự mỏi mệt của cơ thể, điếu thuốc trên tay hắn vẫn đang cháy với đốm lửa đỏ đỏ hồng hồng, nhưng hắn thì đã ngủ thiếp đi rồi. Tôi khẽ lấy điếu thuốc trên tay hắn, dập tắt và bỏ vào gạt tàn thuốc. Tôi với tay tắt đèn nhưng lúc này lại không ngủ được nữa, trong đầu đang thấp thoáng ẩn hiện ánh mắt của một ai đó, đó chính là cặp mắt lạnh lùng, nó phảng phất như đang nguyền rủa cảm giác hư vô bây giờ của tôi. Toàn thân tôi như đã rã rời nhưng ý thức thì không muốn chìm vào giấc ngủ. Sắc mặt của người đó như đã thâm nhập vào tận cửa sổ tâm hồn tôi, nó đang tìm một góc khuất trong đó để ẩn mình, cho dù nhắm mắt hay mở mắt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cảm giác được nó.
Cho đến khi ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào khuôn mặt mang tính trẻ con của Trương Nhuệ, như vậy đã qua được đêm tối dài đăng đẳng ấy…