Bạn đang đọc Những Miền Linh Dị Full – Thái Lan ( Tập 1 ) – Chương 20: Nhộng Người (1)
Ở những thành phố du lịch phát triển, khách du lịch thường được thưởng thức những màn nghệ thuật đường phố dặc sắc như tung hứng lửa, nuốt kiếm, phi dao… và đương nhiên còn có rất nhiều màn ảo thuật hấp dẫn. Tuy nhiên, nếu như được ảo thuật gia mời bạn tham gia hoặc người đồng hành vào một màn trình diễn bí ẩn thì tốt nhất bạn nên từ chối.
——————————————–
1☆
Trong bệnh viện, cảnh sát thẩm vấn tôi suốt mấy ngày liền nhưng trí nhớ của tôi vẫn không hồi phục được tẹo nào. Bên cạnh đó, vì là người duy nhất sống sót nên phút chốc tôi đã trở thành nhân vật thời sự, thường xuyên có các phóng viên vác máy quay tới tậm cửa phòng bệnh đòi phỏng vấn tôi.
Nói đến chuyện này không thể không nhắc đến một ưu điểm của người Thái Lan, chính là lịch sự. Có lẽ bởi truyền thống tôn sùng Phật giáo nên hễ có phóng viên tìm đến, y tá đều hỏi ý kiến của tôi trước nhưng do vừa trải qua vụ tai nạn, mất đi một phần kí ức nên đương nhiên là tôi chẳng còn lòng dạ nào để trả lời phỏng vấn.
Thế là cô y tá liền khéo léo từ chối đám phóng viên. Qua ô cửa sổ, tôi nhìn thấy họ tuy tràn đầy thất vọng nhưng vẫn chắp hai tay quay về phía tôi chào từ biệt, cũng không có thấy ai đứng ngoài chụp lén ảnh tôi để tung lên báo.
Trong mấy ngày nằm viện, tôi đã liên lạc được với ban giám hiệu trường đại học Chiang Mai, chưa đầy mười phút sau, họ đã cử người đến tận nơi hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không hơn nữa còn bày tỏ phía nhà trường đồng ý cho phép tôi nghỉ ngơi dưỡng bệnh, đợi lúc nào sức khỏe bình phục mới đến đăng ký nhập học sau cũng được. Giáo viên trong trường còn lấy làm tiếc nuối nói với tôi rằng nếu tôi là người Thái Lan, toàn bộ viện phí sẽ được miễn hoàn toàn. Nhưng tôi cũng không phải lo, phía nhà trường đã quyết định sẽ thanh toán toàn bộ tiền viện phí giúp tôi.
Tôi hết sức kinh ngạc và cảm động sâu sắc trước tình người nồng ấm mà tôi chẳng bao giờ có được ở nước mình, hoàn toàn yên tâm dưỡng bệnh. Chỉ có một điều khiến tôi hơi lo lắng, đó là hầu như ngày nào tôi cũng gọi mấy cú điện thoại cho Nguyệt Bính nhưng điện thoại của nó cứ tắt máy suốt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cũng đã liên lạc với trường đại học trong nước, họ nói sẽ nhanh chóng trả lời tôi. Nhưng đã ba ngày rồi mà vẫn không nhận được hồi âm. Trong ba ngày này, tôi còn gọi về khá nhiều lần nhưng chẳng thấy ai nhấc máy. Tôi chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
Và còn một điều nữa khiến cho tôi hết sức băn khoăn, đó là sự biến mất đột ngột của con người màu đỏ. Nỗi phiền toái này đã đeo đẳng tôi suốt nhiều năm qua. Từ nhỏ, tôi thường xuyên bị trêu chọc vì có cặp mắt khác thường, nhưng chẳng hiểu vì sao giờ đây nó lại thành ra đen nhánh. Tôi nhìn mình trong gương, càng nhìn càng lạ lẫm, đành tự an ủi mình: có lẽ vụ tai nạn lần này đã thay đổi trạng thái sinh lý nào đó trong cơ thể tôi. Sở dĩ tôi có cảm giác đó vì những vết thương trên người tôi lành nhanh đến khó tin. Chưa tới 10 ngày, đến bác sĩ cũng phải mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc vì tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh như thường.
Nhận được điện thoại của tôi, đại học Chiang Mai bèn cho một người Thái Lan tên là Mengrai tới đón tôi về trường. Tên của người Thái cũng chia làm hai phần họ và tên nhưng tên đứng trước còn họ đứng sau như người phươnh Tây. Mengrai là tên của ông ta, còn họ là Sethong, họ tên đầy đủ là Mengrai Sethong. Khi giới thiệu tên mình, sắc mặt ông ta tràn đầy kiêu hãnh. Lúc đầu tôi chưa hiểu vì sao, sau đó tôi mới biết hóa ra Chiang Mai là do quốc vương Mengrai xây dựng nên vào năm 1296. Sở dĩ vua Mengrai lựa chọn vùng đất này vì ông từng gặp con hươu trắng – tượng trưng cho may mắn ở đây và xuất hiện cùng với năm con chuột bạch.
Chắc hẳn Mengrai là cái tên quý tộc được truyền từ đời này sang đời khác, thảo nào vẻ tự hào cứ lồ lộ khi ông ta tự giới thiệu về mình.
Theo cách xưng hô của người Thái, phía trước còn phải đệm thêm một đại từ tôn xưng. Nam giới dù kết hôn hay chưa đều được gọi là “nai”, nghĩa là ngài, ông, anh; còn nữ giới là “nang”, nghĩa là bà, cô, chị. Bởi vậy tôi nên gọi ông ta là “nai Mengrai”, có điều cách gọi này thường chỉ sử dụng trong văn viết chứ không dùng để xưng hô trực tiếp với đối phương. Nếu dùng thể xưng hô trực tiếp trong khẩu ngữ ngày thường thì bất kể là nam hay nữ, kết hôn hay chưa, đều dùng đạu từ “thaan”, nghĩa là ngài (ông, anh) hoặc bà (cô, chị) để bày tỏ sự kính trọng và chỉ gọi tên chứ không gọi họ. Chẳng hạn như với ông Mengrai này, tôi sẽ phải gọi là “thaan Mengrai”.
Mengrai không cao, khoảng năm mươi tuổi, mang đặc trưng ngoại hình của người Thái là gầy, đen, mắt sâu, mày rậm. Một gọng kính vàng gác trên sống mũi khi cười khiến quai hàm thường vô thức giật giật.
Mấy hôm dưỡng bệnh trong bệnh viện, tôi rất tích cực học tiếng Thái. Chưa hõ thì không biết, học rồi mới phát hiện ra đúng là mình có năng khiếu ngôn ngữ. Chẳng mấy chốc đã học thuộc được vài câu tiếng Thái cơ bản có thể giao tiếp được vài câu khiến tôi cứ hí hửng suốt.
Mengrai giúp tôi thu dọn hành lý, làm thủ tục xuất viện, dẫn tôi chen lên chiếc xe ba bánh Samlor, lấy làm áy náy nói với tôi rằng nhà trường ít xe, mong tôi thông cảm. Nhưng tôi lại chẳng nghĩ ngợi gì, thấy rằng làm thế là hợp lý. Chắc hẳn đất nước Thái Lan chưa có phòng trào “xe công làm việc tư” như nước chúng tôi.
Trên đường đi, tôi ngắm quang cảnh xung quanh, thấy cái gì cũng mới lạ. Nhưng Mengrai thì lại ca thán luôn miệng, nói rằng Chiang Mai vốn dĩ không như thế này. Trong thành phố được mệnh danh là “hoa hồng phương Bắc”, những ngôi nhà truyền thống mang sắc màu lịch sử của nơi này đã bị thay thế bằng những công trình bê tông cốt thép. Cùng với tốc độ phát triển vùn vụt của ngành du lịch thương nghiệp hóa, nơi đây và con người cũng đã mờ mắt trước kim tiền và tham vọng.
——————————————
Mở đầu chương hai cũng chả có gì đặc sắc trước màn mất trí nhớ của nhân vật chính và sự bốc khói của đôi mắt đỏ cũng như thằng bạn trai (ý mình là người bạn có giới tính nam nhé😂😂😂) mặc dù được nhắc đến khá nhiều như tượng đài vị thần, vậy mà độc giả chúng ta vẫn chưa biết người bạn ấy là cái hình thù gì mà bí ẩn đến thế??!!😅😅😅
Đau đầu quá men <|=_=”|>😅😅