Những Miền Linh Dị Full - Thái Lan ( Tập 1 )

Chương 19: Sông Nuôi Xác (13)


Bạn đang đọc Những Miền Linh Dị Full – Thái Lan ( Tập 1 ) – Chương 19: Sông Nuôi Xác (13)

8

   Sau gáy đau nhức như búa bổ, tôi gắng gượng mở mắt ra, thấy có thứ gì trăng trắng lắc lư qua lại trước mắt. Cơn chóng mặt khủng khiếp khiến dạ dày quặn lên dữ dội, tôi nôn thốc nôn tháo.

   Trong những âm thanh hỗn loạn đầy hoảng sợ, tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt trên cánh tay, toàn thân bỗng dưng thả lỏng khiến tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

   Khi tỉnh lại một lần nữa, tôi không còn thấy đau ở sau gáy, chỉ thấy khắp người cứng đờ tê dại. Cổ họng tôi khô cháy như lửa thiêu, xương cốt tứ chi đau nhức nhối như bị kim châm. Một cô y tá đeo khẩu trang ấn vai tôi xuống, ra hiệu cho tôi nằm im rồi lấy que bông thấm nước lau trên môi tôi.

   Cô y tá nói với tôi vài câu, tôi không hiểu nhưng qua ngữ điệu của cô, tôi đoán rằng tôi đang ở một bệnh viện nào đó trên nước Thái.

   Cảm giác mát dịu của nước khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thấy mình toàn thân băng bó trắng toát và đầu kim truyền nước trên mu bàn tay, tôi cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở trong bệnh viện nhưng đầu tôi đau nhức nhối, chẳng thể nhớ nổi chuyện gì. Chỉ còn chút ấn tượng về chuyến bay đến Thái Lan, kế hoạch du học, còn những kí ức khác hoàn toàn trống rỗng.


   Tôi đã tới Thái Lan rồi ư? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy?

   Nghĩ tới đây, tôi bỗg hoảng hốt ngồi bật dậy tay chân khua khoắng loạn xạ.

   Ngoài cửa chợt vọng lại tiếng bước chân dồn dập, vài người mặc trang phục cảnh sát bước vào. Một cảnh sát vóc người tầm thước, nước da ngăm đen nói với tôi: “Xin hãy bình tĩnh!”

   “Tôi… tôi làm sao thế?” Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại nhưng càng cố thì đầu óc lại càng đau buốt.

   “Trên đường tới Chiang Mai, chuyến xe khách anh đi gặp phải tai nạn đâm vào vách núi, cả xe bốc cháy, toàn bộ hành khách chỉ mình anh sống sót. Theo phán đoán, chỗ ngồi của anh là điểm chịu va đập mạnh nhất nên vào lúc tai nạn xảy ra, anh đã bị hất văng ra khỏi xe, đúng là trong cái rủi có cái may.” Viên cảnh sát nói tiếng Hán khá lưu loát khiến tôi phải bất ngờ. “Anh có thể kể cho chúng tôi biết sự việc lúc đó diễn ra như thế nào không?”

   Tôi bị hấy văng ra khỏi xe? Chẳng nhẽ cú va đập đã khiến tôi mất đi trí nhớ? Tôi hoang mang nhìn nhân viên cảnh sát, lắc đầu. Thực sự là tôi không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.

   Viên cảnh sát lộ rõ vẻ thất vọng: “Bác sĩ nói vùng gáy của anh bị va đập rất mạnh, có khả năng gây mất trí nhớ, có lẽ tạm thời hoặc cũng có lẽ là vĩnh viễn. Vậy bây giờ anh có thể nhớ được những gì?”

   Tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói với viên cảnh sát rằng tôi chẳng nhớ gì về vụ tai nạn cả. Thậm chí còn không nhớ tôi đã tới Thái Lan từ lúc nào.

   Lại có một bác sĩ bước vào phòng, cầm đèn pin vạch mí mắt của tôi lên soi. Lúc này tôi mới sực nhớ ra bí mật trong đôi mắt liền vội vã né tránh nhưng đã bị cảnh sát và y tá giữ chặt.


   Nhưng hình như ông bác sĩ không phát hiện ra con ngươi màu đỏ của tôi, ông cất đèn pin đi, nói vài câu tiếng Thái với người cảnh sát. Hai người trao đổi gì đó với nhau, chốc chốc lại liếc nhìn tôi.

   Tôi nổi da gà trước ánh nhìn của họ, vô thức liếc vào ô cửa sổ. Hình bóng cảu tôi phản chiếu rõ mồn một trên mặt kính màu cánh gián. Tôi phát hiện ra con ngươi màu đỏ của tôi đã biến mất mà thay vào đó là màu đen như bao người bình thường khác.

   Ở mép giường còn có một tờ báo, méo giấy sạm dầu, chắc là đã bị dở xem rất nhiều lần.

   Tôi không hiểu chữ Thái nhưng bức ảnh trên mặt báo trông rất quen: trên con đường nhỏ chạy vắt qua cánh rừng là một xác xe đâm vào vách núi. Đầu xe móp một mảng lớn, dưới đất đầy những vết cháy xém và rất nhiều khối đen đen giống như xác cháy…

   Tôi cứ có cảm giác rằng tấm ảnh này còn thiếu thứ gì đó, có lẽ là thiếu một người nào đó nhưng tôi không tài nào nhớ nổi.

   Còn việc vì sao tôi lại nhớ được những việc này sau khi mất trí, đó lại là chuyện về sau…


———————————————

   Hiện tại thì mình đã hoàn thành xong chương 1 trên tổng số 12 chương truyện.
Hazzi… truyện này rất dài nha, lại có nhiềy đoạn dễ gây ám ảnh quá, vừa đọc vừa viết cũng thấy nổi hết cả da gà nhưng mà mình vẫn cố đăng tiếp bất chấp sợ vc!!
Mong các bạn ủng hộ tiếp nhé😍😍 Moa moa😘😘😘



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.