Đọc truyện Những Câu Truyện Ly Kỳ – Chương 22: cuộc gọi nhỡ n – tập 6
Tôi tỉnh dậy , ngước thấy đồng hồ đã điểm 9h . Tôi ngồi dậy ôm lấy cái đầu như búa bổ . Tôi đau đầu kinh khủng , và dường như tôi chả nhớ chuyện gì đã xẢy ra . Rồi tôi thấy tay phải tôi nó nhức kinh khủng . Vạch áo ra tôi thấy nguyên 5 bàn tay hằn vết ngay trên tay tôi . Nó đã bầm tím và rất đau ! Tôi đi lên tầng . Đi qua phòng bố mẹ tôi . Tôi nghe có tiếng xì xoạt trong phòng . Tôi nghe rõ hơn là tiếng nói to nhỏ của ai đó . Tôi khẽ mở cửa . Chả thấy ai ?! Có cái gì đâu . Tôi chắc ảo tưởng mất rồi ! Bố mẹ tôi lúc đó cũng vừa về . Tôi khoá chốt cửa lại . Mẹ tôi kêu tôi sang phòng bà để nói chuyện với tôi . Tôi chạy sang , mẹ tôi nhìn tôi nói :
– con , sao ba mẹ của Đăng chết vậy ?
– ờ , con cũng không biết ?! Hẳn là chắc do xung đột gia đình , ba mẹ nó tay chơi như vầy chắc là do mâu thuẫn đấy mẹ .
– ừ , mẹ cũng chỉ hỏi vậy thôi . Dạo này sao người chết nhiều vậy con ? Mẹ mai chắc phải đi cúng quá .
Tôi giật mình , nghĩ đến chuyện lúc chiều . Chả biết thằng Đăng giờ sao rồi . Tôi lo lắng vô cùng ?! Đêm nay , mẹ tôi bắt tôi ngủ với mẹ . Bố tôi tối nay phải đi tiếp khách nên k về được , nên tôi sẽ ngủ với mẹ tôi , để bà đỡ sợ…
Mẹ tôi cũng nói cho tôi đủ thứ chuyện khi bà còn là học sinh . Tôi đành xin bà ngưng kể vì tôi đã buồn ngủ lắm rồi ! Tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ dần dần … Tôi giật mình tỉnh dậy ! Lại ác mộng . Cơn ác mộng đáng ghét ! Tôi vào nhà vệ sinh , giải quyết một hồi . Thì tôi nghe tiếng chuông điện thoai bàn reo lên , tôi tỉnh ngủ lập tức . Tôi đã cắt hết rồi mà sao mà vẫn nghe chứ ? Tôi giật mìh vì mẹ tôi ở ngoài . Tôi chạy lại mở cửa nhưng không tài nào mở được , cửa đã bị chốt . Tôi áp tai vào cửa , nói to :
– đừng nghe mẹ ơi , bịt tai đi , con xin mẹ , con xin mẹ …
– alo ? -giọng mẹ tôi vang lên
Tôi hoảng hốt , vừa khóc vừa nói :
– con xin mẹ , mẹ hãy nghe con , hãy gập máy xuống đi , đừng nghe con xin mẹ …
Rồi tiếng im lặng đến kinh hồn . Tôi sởn gai ốc . Nhìn qua tấm kính . Tôi thấy một bóng đen với bộ tóc trắng đang bước vào . Tôi bịt mồm , khóc không ra lời . Tôi thấy nó đang tiến sát vào mẹ tôi . Tôi đập cửa thét lên rất to mà bà dường như không nghe thấy . Mẹ tôi đứng dậy , cái bóng ấy trèo lên cổ mẹ tôi . Ngồi trên . Rồi tôi thấy mẹ tôi chiếc chiếc dao đưa lên trên rồi phập . Chiếc dao đã xuyên qua bụng mẹ tôi . Cái bóng vẫn ngồi trên đầu , vỗ tay khanh khách . Tôi hét lên , đập cửa rồi bỗng dưng cửa mở toang một cái . Tôi bị bổ . Trước mắt tôi là một vũng máu với cái đầu nát bét . Tôi hét lên chạy lại ôm cái xác của mẹ tôi . Tôi khóc … Tiếng khóc của một đứa thanh niên đã làm hại mẹ ….
Đám tang của mẹ tôi , bố tôi và tôi như mất hồn. ai nấy đều tụ tập bàn tán gia đình tôi :” gia đình này bị ám rồi ” , ” chết gì mà liên tiếp vậy ” … Những câu nói đó khiến tôi lẳng lặng , chạy vào chỉ biết khóc thầm … Đảo mắt xung quanh , tôi chẳng thấy thằng Đăng đâu . Bố tôi chạy lại nói khẽ với tôi :
– con à , hãy tiếp khách cho bố , bố k đi vững nữa rồi ….
Tôi thầm hiểu , tiếp khách giúp ông mà trong lòng chẳng muốn một chút nào . Tôi cảm thấy trống vắng quá , mẹ tôi chị tôi , và cả thằng Tùng , bố mẹ thằng Đăng đều đã bị con quỷ ấy cho kết thúc một cách đau đớn. Thằng Đăng đã biến mất , ba mẹ nó cũng chẳng biết chôn cất như thế nào nữa , bố tôi thì như người mất hồn , tất cả điểm dựa vững chắc của tôi đã không còn , không còn một ai , tôi muốn chết quá !
Điện thoại tôi lại reo lên , tôi run lên từng hồi áp tai vào nghe , tôi hỏi :
– alo ?
– mày cảm thấy như thế nào ?
– tôi xin bà , tôi van lạy bà , bà hãy tha cho tôi , chỉ còn bố tôi , bà đã cướp hết ngừoi thân của tôi bà còn muốn gì nữa …
– tao muốn giết kẻ chính , trước khi giết kẻ chính thì phải tiêu diệt kẻ đầu trêu ….
Tôi vứt máy , ôm mặt . Chạy lại máy tính , tôi search ngay vong hồn chết oan . Trên mạng nó giải thích rất rõ , và tôi ghi nhớ nguyên một câu :” những người chết oan chết trong nỗi uất ức , linh khí rất mạnh , nên họ phải kiếm được đủ người mà họ muốn thì họ mới dừng lại ” Tôi vò đầu bứt tai , nhưng tại vì sao nó lại không diết luôn tôi chứ ? Buổi đêm đó , tôi chạy lại nhà thầy Ba . Đi xe trên đường , tôi lo lắng vô cùng . Dừng xe ngay trước cổng nhà , tôi chạy vào ngay …..
Tôi thấy thầy Ba đang làm phép , tôi khẽ lặng đi vào , ngồi vào ghế sofa . Thầy đồng đã nhìn thấy tôi , thầy dừng lại khấn vài khấn tiến lại gần tôi :
– hôm nay đến đây làm gì ?
– con muốn hỏi chuyện này ạ ?
– ta rất sẵn lòng ..!.
– những người chết oan tại sao không giết ngay người họ muốn mà lại giết và làm khốn khổ những người không liên quan tới họ ?
– đơn giản lắm , họ là những vong linh rất mạnh . Họ muốn giết ai họ muốn . Khi chết , họ mang trong mình một nỗi ức rất lớn . Khi chúng ta đi ngủ mà mang một nỗi ức thì hẳn là khó chịu , huống gì họ mang một nỗi hận khi chết , họ sẽ nhớ muôn đời . Họ sẽ giết những người làm họ chết và muốn kiếm thêm vong linh để có thể triệu tập thêm sức mạnh cho họ nữa … Và họ thuộc vong linh mạnh nhất trong cõi chết .
Tôi nói luôn cả chuyện lúc đi đám tang của ba mẹ thằng Đăng , ông Ba trợn mắt , bấm tay lia lịa và tôi đã dự có chuyện k lành mấy và điều k hẳn hay ho sắp đến với tôi ….