Bạn đang đọc Những Câu Truyện Ly Kỳ: Chương Phần 4: cuộc gọi nhỡn – tập 5
Buổi chiều im ắng đó , tôi đánh xe lại nhà ông Ba . Đứng trước cửa nhà thầy tim tôi đập thình thịch . Cũng chả hiểu sao ! Tôi cảm thấy sợ … Cái cảm giác đã ám ảnh tôi bao ngày nay ..!
Vào trong nhà , tôi thấy thầy đã ngồi trong nhà , khoanh chân . Tôi tiến vào trong , làm đơn . Thầy hướng dẫn một hồi sau , tôi khá hiểu . Tôi bắt đầu cuộc gọi hồn – thằng Lâm. Sau một lúc nhập , ngất lên ngất xuống tôi thấy rùng mình vì sợ . Thầy Đồng bật dậy , nhìn tôi và im lặng . Cái im lặng đến gai người , tôi nghe thấy tiếng thằn lằn kêu rất to nữa là đằng khác . Tôi sởn gai ốc , khẽ nói :
– Lâm , mày à ?
thầy vẫn im lặng . Rồi một lúc thầy lại ngất dậy ngất xuống . Tôi đỡ thầy dậy , ông chỉ vào mặt tôi :
– này , mày gọi trúng cái thằng chết xấu ngày rồi . Mày thấy nó sao ?
-ờ , con thấy nó im re à . Im rất lâu và nó nhìn con ?
– mà mày nhìn vào mắt nó có gì đặc biệt k ?
– thấy toàn mặt trắng thôi à …
– thế thì nó bị ma giữ hồn rồi .
– là sao ạ ? – tôi giật mình
– có nghĩa là nó tuy đã chết nhưng lại bị một con quỷ nào đó giữ hồn , phải làm mọi việc theo ý con quỷ ấy . Con quỷ ấy là ai , tao chịu ? Nhưng theo kinh nghiệm của tao , hẳn là phải mạnh ghê lắm mới giữ được hồn người khác …
Tôi nghĩ ngay đến bà Như . Cái mụ quỷ ấy đã hoá tinh rồi , tôi nhìn lên mặt thầy Ba:
– thế có cách gì không cứu bạn con với ?
– chết đủ người mà nó muốn , xong !
– thế có cách gì để làm nguôi dận nó không bắt người nữa không ?
– kẻ chính phải chết …!
Tôi lo sợ hoang mang vô cùng , chưa bao giờ tôi thấy sợ ma đến như thế .. Bởi dĩ tôi biết kẻ chính và kẻ phải chết đó chính là tôi …
Tôi lẳng lặng ra về với bộ mặt u sầu , thảm hại . Tôi sợ đến nỗi bỏ nguyên cả bữa tối . Điện thoại tôi bỗng reo lên từng hồi . Tôi mệt mỏi chạy lại cầm nghe :
– alo ??
– chà..oo mà..yy
Bà Như lại doạ tôi , tôi run hãi :
– bà còn muốn gì nữa ?
– mày biết rồi còn gì , tao muốn ai đó phải chết ..!
– tôi chứ gì ? Bà cứ giết tôi đi ….
– không hẳn , kẻ thù và manh mối từ từ sẽ lộ diện . nó sẽ chết dần chết mòn và phải đau đớn từng ngày …
Tôi gập máy xuống , ôm đầu bứt tóc rất nhiều . Tôi rùng mình vì có tin nhắn từ máy điện thoại tôi : ” hãy chờ đợi màn biểu diễn của tối nay ” . Tim tôi đập thình thịch , tôi sẽ phải ngước mắt chờ ai chết nữa đây …. Buổi đêm đó tôi hoàn toàn không ngủ được . Mắt tôi mở thao láo , đồng hồ cứ tíc tắc . Tôi im lặng nín thở vài phút rồi điện thoại tôi reo lên . Tôi giật mình :
– alo ?
– mày hả , tao Đăng đây . Bố taoo … Bố taoo…
– bố mày sao ?
– bố tao giết mẹ tao rồi tự tử rồi mày ơi ..!
Tôi trợn ngược mắt , là bố mẹ Đăng sao ? Cái chuyện quái quỷ gì diễn ra thế này ? Tôi đau đầu , rồi tin nhắn hiện ra ” bất ngờ không , cái chết chính chưa lộ diện đâu ” . Tôi ném ngay chiếc điện thoại . Tôi cắt , cắt hết mọi dây điện thoại . Ngay cả điện thoại tôi tôi vứt sim , vứt cả pin ,… Tôi ức chế quá rồi !
Cả nhà thằng Đăng chỉ có chắc ba mẹ nó với thằng Đăng . Thằng Đăng là một thằng bạn khá ăn chơi nhưng tính nó rất tốt . Ba mẹ nó tuy là dân chơi , nhưng tình người luôn có , tôi rất mến mộ hai bác ấy . Ngày mất hai bác , tôi thấy hai con quạ đen đậu ngay trên trần nhà . Nó đi theo chúng tôi đến khi chôn cất . Nhưng bỗng dưng đang đi giữa đường quan tài bác gái nặng vô cùng ! Tôi sệ cả vai ! Ông Sư đi với chúng tôi bảo ai đó không hợp vía thì ở lại đừng đi . Từng người dự đám tang đều làm nhưng thành quả không tốt , cái quan tài vẫn nặng . Rồi bỗng dưng quan tài bác trai cũng nặng theo . Chúng tôi cố gắng hết sức để nhấc , nhưng đều không được , nó quá nặng . Rồi hai con quạ bay lại chúng tôi đậu ngay trên ảnh . Nó quác một tiếng to xé toang nguyên cả đoàn người đang ồn ào . Chúng tôi chắp tay , ai đó đằng sau khóc thút thít . Ông thầy bỗng chắp tay nói nói vài câu , thắp vài nén nhang rồi từ từ bảo chúng tôi :
– các ngươi cứ chôn cất ở vị trí này , làm nhanh.
Tất cả thanh niên đều ra sức làm việc . Cuốc xẻng cứ luân phiên đào rồi đào . Đào được một huyệt khá sâu , chúng tôi hét lên kinh hoàng vì thấy nguyên một bộ xương khô đang bị dán một lá bùa ngay ở dưới . Thầy pháp cầm bộ xương lên :
– bất khả tư nghị !
Tôi đứng nhìn cũng thấy rờn rợn . Rồi một lúc sau đào lên lại thấy một bộ xương khô nữa . Và nó cũng bị dán bùa . Rồi bỗng dưng người đằng sau ngất xỉu một loạt , chúng tôi nghe theo lời thầy pháp . Chắp tai nói ” nam mô a di đà phật , nam mô a di đà phật ,..” Chúng tôi vừa nói vừa run . Riêng thằng Đăng , nó đi lại phía thầy pháp , ngoảnh lại nhìn tôi . Mắt trợn lên rõ nguyên lòng trắng kinh tởm , lưỡi thè ra nước dãi cứ rớt dần dần . Thầy pháp khua tay nói :
– mày là con quỷ nào , nói ?
Thằng Đăng chỉ lè lưỡi , rồi nó ngồi phịch xuống , chỉ tay vào phía ông pháp sư . Rồi bỗng dưng ông pháp sư ngã quỵch xuống đất , cựa quậy rất lâu , ôm bụng mà nhắm tịt mắt . Rồi máu mồm ông phè ra , da mặt ông nổi rõ gân màu tím , mắt trợn ngược lên , hai bàn tay cứ cào cào giữa đất , móng tay bị gãy nát nhưng ông vẫn k dừng …. Tôi há mồm sợ hãi , tôi k hiểu chuyện gì cả . Tôi ngoảnh lại chạy một mạch thật nhanh về nhà . Đi trên đường tim tôi đập thình thịch … Về đến nhà , tôi thấy mọi vật chao đảo , tôi ngã xuống đất bất tỉnh và thiếp đi …