Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 3: Địa đạo máu )

Chương 7 + 10


Bạn đang đọc Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 3: Địa đạo máu ) – Chương 7 + 10

Chương 9
Tôi cứ đứng ì trên bậc thềm, cmả thấy mình ngu ơi là ngu. Chẳng muốn trở về khách sạn chút nào, vì không muốn Evra nhìn tôi như 1 thằng ngố, tôi lang thang quanh quảng trường để trời đêm lạnh lẽo làm cho cài đầu bã đậu của mình tỉnh táo lại.
Không thể tới ngày mai mới gặp Debbie, tôi đến trước cửa nhà cô bé, nhìn quanh. Biết chắc không ai có thể phát hiện ra tôi, tôi cởi giày rùi ắt đầu leo lên theo đường ống máng. cử sổ phòng debbie có cửa sổ khoảng chừng 4m, vì vậy lrên tới ngang tầm, tôi móc móng tay vào tường gạch, mon men tới cửa sổ như 1 con thach sùng 
Thả người lủng lẳng dưới cửa sổ, tôi chờ Debbie xuất hiện .
Chừng 20 phút sau , đèn trong phòng bật sáng. tôi gõ nhè nhẹ rồi gõ mạnh lên kính cửa. Tiếng bước chân lại gần .
debbie mờ hé màn cửa, bối rối nhìn ra ngàoi.Mấy giây sau cô bé nhìn xuống và phát hiện ra tôi.
Tôi mở miệng,uống hai môi rõ ràng để bên trong cô ta hiểu :”Mở cửa ra”
Debbie gật đầu , quỳ xuống đẩy khung cửa kính lên :
– Bạn làm gì vậy ? Đag nắm tay vào cái gì thế ?
– Mình bay bềnh bồng trong không khí .
-Điên. Ngã xuống là chết 
-Yên tâm.Mình là nhà vô địch leo núi mà .
-Bạn chết cóng mất thôi. Giày đâu rồi? Vào trong này lẹ lên …….
-Mình không muốn vào , mình chỉ leo lên để ….debbie, lời đề nghị vẫn còn già trị chứ?
-Đề nghị gì
– Một nụ hôn
debbie mỉm cười, mắt chớp lia lịa :
-Bạn khùng thật rồi .
-Điên tỉ độ thì đúng hơn
-Tất cả tró nguy hiểm nay chỉ vì …. lời đề nghị đó ht6oi sao?
Tôi gật . Debbie nhỏ nhẻ:
-Sao không vào bằng cửa chính cho đỡ…. khổ. Nhưng mình nghĩ bạn rất xứng đáng để…, nhưng lẹ lên.Đồng ý?
– Đồng ý.

Debbie cúi đầu ra ngàoi cửa sổ, tôi vươn lên, chạm nhẹ môi vào nhau. Có thế thôi mà tim tôi đập hơn trống trận.
Cô bé tủm tỉm hỏi:
-Muốn thưởng không?
-Cóoooo…..
Tôi run cầm cập. Không vì lạnh đâu.Tôi thề với bạn. -Dây. Dây nữa
debbie nhẹ nhàng hôn hai mà tôi. Tôi suýt tuột tay khỏi bờ tường. Hình ảnh tôi phản chíu trên kính cửa trông ngố ơi là ngố!
Cô bé vẫy tay nói
-Mai gặp lại, Romeo
-Mai gặp lại,Juliette.
Tấm mnàg buông xuống, cửa sổ khép lại, tôi từ từ tụt tới đất.Tr6n đường về ôti lâng lâng như bay, và …….gần tới khách sạn tôi mới nhớ tới đôi giày. Vội chạy ngược lại , tìm giày, rũ tuyết. ngồi xuống xỏ giày, lòng vẫn lâng lâng …
Evra chăm chú vào màng hình đến nỗi không nhận ra tôi bước vào phòng. Tôi nói lớn 2 lần ” mình về rồi “, nó vẫn không thèm ngứoc lên, chỉ vẫy tay như bảo tôi iml ặng. Bực mình tôi gắt:
-Cậu lmà sao vậy? Tưởg câu nóng lòng mong mình về đểbiết mọi chuyện. Được lần sau thì…
– cậu xem tin tức hôm nay chưa ?
-Người ta không chiếu thời sự trong rạp chiếu phim từ lâu rôi công tử Evra Von ạ.Nào, bây giờ cậu có muộn câu chuyện của mình hay không /
– Cậu xem cài này đã.
-Xem gì?
Vửa hòi tôi vửa vòng ra sau Evra, liếc nhín màng hìng đang phát phim thơi sự , tôi phì cười 
-Tường gì thôi tắt đi . Nghe chuyện tình yêu này …..-daren!
Giọng nó thật khác thưòng , đầy lo lắng : CẬu phải xem tin này 
Nó nói chậm rãi, nghiêm túc . Tôi biết nó không đùa
Trên màng hình làcảnh bên ngaòi 1 ngôi nhà cao tầng , rồi ống kkính di động vào bê trong , hững bức tường quay cận cảnhMột phóng viên tiếp tục nói về sự việc đang sảy ra.
Tôi hỏi :

-Chuyện gì vậy?
– Dây là nơi ngươi ta phát hiện ra những cài xác 
-Xác nào?
-Nhìn kìa 
hình ảnh tôi tam trong ngôi nha và hàng chữ trên màn hình cho biết đây là những hình ảnh được ghi sáng nay. Nhiều bác sĩ và cảnh sác đẩy những băng-ca di động . Trên mỗi băng ca di động đều có 1 bao xác người
Tôi hỏi Evra:
-Phải bao đựng xác không?
-Xác đó . Sáu rồi ,Cảnh sat vẫn đang lục soát 
Tôi thắc mắc -Những vụ này có dính dáng dì tới minh đâu
Nó mở lớn âm thanh bảo
-Nghe đi 
Cô phóng viên đang nhìn thẳng máy qua cho biết nhờ đám trẻ thách đố nahu vào ngôi nhà bỏ hoang nên cảnh sác mới phát hiên ra những cái xác này Một phát thanh viên hỏi về thân nhân của những người chết . Cô phóng viên lắc đầu 
-cảnh sát chưa cho biết tên , còn chờ nhân thân của họ đến sát nhận 
phát thanh viên hỏi 
-chị đã biết nguyên nhân của những cái chết này chưa/
– Chưa cảnh sát chưa tiết lộ ti tức gì. chúngtôi chỉ biết được cho đến lúc này đã tìm ra sáu xác . Nhưng chúng tôi chưa biết nan nhân la nam hay nữ. có vẻ như đây là nan nhân của 1 kẻ giết ngươi hàng loạt hoặc của 1 vụ giết ngươi tế thân . hai xác sau cùng chúng tôi chưa biết sao, nhưng 4 xác trước đều có những vết thưong kỳ dị và cùng 1 tình trrạng như nhau 
– Chị có thể nói rõ hơn?
– Bốn nan nhân đó đều bị thắt cổ. Ngàoi ra các xác – tôi phải nhấn mạnh đây chỉ là 1 phỏng đoán – các xác chết dường như bị uống đến cạn kiệt máu. nhưng ngay lúc này chưa ai biết rõ chuyên gì đã sảy ra ngàoi cảnh sát . VÀ tất nhiên ….kẻ sát nhân 
Evra tắt âm thanh , chỉ để phần hình nó thì thâm -Thấy gì không 
-Ồ!Không thể …
Tôi nghẹt thở nghĩ đến ông crepsley.Đêm nào ôngta cũng lẩn lút đi suốt đêm trong thành phố không biết vì lý do gìTiếng nói của cô phóng viên vang vang trong đầu tôi;”Uống tới cạn kiệt máu”!

-Ông Crepsley!
Tôi lẩm bẩm mắt nhìn trừng trừng vào nhửng hình ảnh không âm thanh không thể thốt lên 1 lời nào nữa
Chương 10
Tức giận nện bước quanh phòng, hai tay nắm chặt, tôi nói như sắp hoá điên:
-Mình sẽ giết lão ta. Mình đợi khi có cơ hội là đâm cây gật xuyên qua tim lão. Mình sẽ chặt đầu lão quăng vào lửa.
-Hừ, bao giờ cậu mới có cơ hội đó? Rồi chắc cậu còn moi óc ông ta để nhồi tỏi vào nữa chứ
Tôi hét toáng lên: 
-Đến nước này mà cậu còn giỡn được à?
Evra ngập ngừng nói:
-Lỡ không phải ông ta thì sao?
-Thôi đi, không phải lão thì là ai?
-Mình không biết
-Hút đến cạn kiệt máu! Ghê tởm quá!
-Đó chỉ là phỏng đoán của các phòng viên. Chính họ cũng chưa chắc chắn mà.
Tôi tức đến nghẹn thở:
-Vậy thì cứ ngồi chờ cho đến khi lão ta giết thêm năm sáu mạng nữa sao?
Evra thở dài:
-Không biết chúng ta phải làm gì, nhưng mình nghĩ, chúng ta phải có bằng chứng trước khi kết tội ông ta. Chặt đầu một con người là kết thúc cuộc đời người đó. Nếu sau này mới khám phá ra người ta vô tội, làm cách nào sửa chữa đây? Không thể gắn lại cái đầu lên cổ ông ta mà nói:”Xin lỗi. Chỉ là một sai lầm. Đừng buồn nhé”.
Nó nói đúng. Chưa có bằng cớ gì thì không thể giết ông Crepsley. Nhưng tôi tin chắc là chính ông ta. Đêm nào cũng âm thầm đi, lặng lẽ về, không hề hé môi cho ai biết ông ta đã đi đâu, làm gì. Cộng tất cả những hành tung lạ lùng đó, chẳng là đi giết người hút máu thì là đi đâu?
Evra lại nói:
-Coi như ông Crepsley là thủ phạm đi. Nhưng vì sao ông ta làm chuyện này? Đó không phải là tính cách của ông. Mình biết ông ta lâu hơn cậu nhiều, chưa bao giờ mình nghe nói hay nhìn thấy ông ta làm những điều như thế. Ông Crepsley không phải là một kẻ giết người.
-Ông ta đã từng giết người khi còn là một tướng quân
Rồi tôi kể cho Evra nghe những gì ông Gavner Purl đã nói. Nó đồng ý.
-Đúng. Ông ấy giết những ma-cà-rồng độc ác, những kẻ đáng tội chết. Điều mình muốn nói là, nếu quả thật ông ta giết sáu mạng kia, có thể vì đó là sáu kẻ cần phải giết. Họ cũng là ma-cà-rồng.
-Nhưng ông ta đã từ chức tướng quân từ nhiều năm trước rồi.
-Có thể ông Gavner Purl thuyết phục ông Crepsley trở lại. Chúng mình không biết nhiều về những tướng quân ma-cà-rồng và công việc của họ, nhưng rất có thể đó là lý do ông Crepsley đã tới đây.

Hơi có lý, nhưng tôi vẫn không tin:
-Sáu ma-cà-rồng độc ác lang thang trong một thành phố? Chuyện khó tin!
-Làm sao biết được? Cậu biết hành tung của ma-cà-rồng xấu thế nào à? Mình cũng không biết. Có thể chúng lập băng đảng thì sao nào?
-Và chỉ một mình Crepsley dẹp sạch bọn chúng? Sáu người bình thường còn nghe được, nhưng sáu ma-cà-rồng, xin lỗi, sức mấy ông ta hạ nổi.
-Ai bảo ông ta chỉ có một mình? Có thể còn có cả Gavner Purl, hay… còn nhiều tướng quân khác nữa.
-Lý lẽ thứ hai của cậu hơi bị yếu đấy.
-Mình biết, nhưng điều đó không có nghĩa là mình sai. Darren, chúng ta không thể giết ông Crepsley một cách hồ đồ mà phải đợi. Nghĩ kỹ xem mình nói đúng hay sai.
Tôi ráng bình tĩnh suy nghĩ rồi thở dài bảo Evra:
-Ok. Ông ta vô tội cho đến khi đủ bằng cớ chứng minh. Nhưng bây giờ chúng ta phải làm gì? Cứ ngồi đây, làm như không biết gì đã xảy ra? Báo cảnh sát? Hay hỏi thăng Crepsley.
Evra ngẫm nghĩ rồi bảo:
-Nếu ở trong đoàn, những chuyện như thế này, chúng ta chỉ việc báo với ông Cao là xong hết.
-Nhưng lúc này chúng ta không ở trong Gánh Xiếc Quái Dị.
-Vì vậy chúng ta mới phải tự tính toán. Hay là, chúng ta theo dõi mỗi khi ông ta ra khỏi khách sạn, để biết ông ta đi đâu, làm gì. Nếu khám phá ra chính ông ta là thủ phạm và sáu nạn nhân là những người bình thường thì chúng ta sẽ hạ thủ ngay.
-Cậu sẽ giết?
-Chưa bao giờ mình chém giết ai. Chỉ nghĩ đến chuyện đó mình đã gớm ghiếc rồi. Nhưng nếu ông giết người không lý do chính đáng, mình sẽ giúp cậu hạ ông ta. Nếu có người khác giúp cậu việc này thì vẫn tốt hơn, nhưng ở đây có còn ai nữa đâu.
Nhìn vẻ mặt vừa buồn rầu vừa nghiêm nghị của nó, tôi biết có thể tin cậy nó việc này. Evra nói thêm:
-Nhưng phải biết chắc, chỉ một thoáng còn nghi ngờ, chúng ta không hành động.
-OK.
-Mình nói thật đó. Nếu mình thấy ông Crepsley vô tội, mà cậu ra tay, mình sẽ làm mọi cách để ngăn cậu. Kể cả nếu phải…
Nó bỏ lửng lời đe doạ. Tôi nói:
-Đừng lo. Mình cũng chẳng mong gì chuyện đó xảy ra đâu. Mình đã quen sống cùng ông Crepsley. Nếu phải ra tay, mình cũng rất khổ tâm.
Tôi nói thật lòng. Chỉ mong sao những nghi ngờ của chúng tôi là không đúng sự thật. Nhưng tôi có cảm giác kỳ lạ là những nghi ngờ đều đúng. Evra bảo:
-Mình hy vọng chúng mình nghi oan cho ông ta. Vì nói thì dễ, làm không dễ chút nào đâu. Ông Crepsley không phải loại người nằm ì ra đó, không phản ứng gì khi bị tấn công.
-Chuyện đó sẽ tính sau. Ngay lúc này, cậu chỉnh âm thanh lớn lên đi. Nếu chúng ta may mắn, cảnh sát giải quyết xong vụ việc và phát hiện kẻ sát nhân là một thằng cha tâm thần, gã xem quá nhiều phim quỷ nhập tràng thì mọi chuyện đều êm đẹp.
Suốt đêm, chúng tôi ngồi im thin thít bên nhau, xem tin tức thời sự và chờ đợi ma-cà-rồng Crepsley – kẻ sát nhân? – trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.