Bạn đang đọc Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 3: Địa đạo máu ) – Chương 6 + 08
Chương 7
Tôi cứ tưởng Debbie sẽ chưng diện ghê lắm, nhưng cô bé chỉ mặc đơn giản một quần jean, áo len và khoác cái áo choàng rộng thùng thình. Nhìn đôi găng tay màu đỏ trên tay Debbie, tôi hỏi:
– Bạn tìm thấy rồi?
Cô bé nhăn mặt:
– Ngay dưới lò sưởi trong phòng mình. Có điều, trước khi tìm thấy, mình đã thú thật với má vụ đi dạo ngoài trời lạnh rồi. Ông già và anh trai bạn có nhà không?
– Ông Cre…À, ba mình ra ngoi rồi. Chỉ có anh Evra thôi. Nhưng có một chuyện, mình muốn cho bạn biết trước khi gặp anh ấy.
– Chuyện gì?
– Anh ấy… không giống như những người khác.
Debbie phì cười:
– Trời đất! trên đời này có ai giống hệt ai bao giờ.
– Nhưng, bạn phải biết là…Evra là một…
– Mình không cần biết anh bạn như thế nào. Hãy đưa mình vào giới thiệu với anh ấy đi.
-OK.
Tôi cười cười mà trong lòng phát run. Debbie rất tự tin tiến vào. Sau mấy bước vừa thấy Evra, cô ta đứng lại, kêu lên:
– Wow! Bộ quần áo ngộ quá.
Cậu bé rắn đứng khoanh tay, bối rối mỉm cười. Tôi lên tiếng:
– Debbie, đây là anh Evra. Anh ấy là…
Debbie xán lại gần:
– Đây là vẩy hả?
Evra ậm ừ gật đầu. Debbie tíu tít:
– Cho mình sờ được không?
Evra đang mặc áo thun ngắn tay. Nó bảo:
– Được chứ.
Debbie vuốt cánh tay phải, rồi tay trái của Evra. Cô ta như nín thở:
– Wow! Anh luôn luôn… phủ thứ này sao?
Tôi cắt nghĩa ngay:
– Anh ấy là người rắn.
Debbie quay phắt lại tôi, giận dữ:
– Bạn nói gì ghê tởm thế. Dù anh ấy có khác thường cũng không nên đùa giỡn như thế chứ.
– Mình đâu có đùa giỡn…
– Bạn nghĩ sao nếu người ta nói bộ quần áo bạn đang mặc trông loè loẹt, ngô nghê cóc chịu nổi?
Evra nhẹ nhàng nói:
– Darren nói đúng đó. Mình là cậu bé rắn.
Debbie trố mắt nhìn nó. Evra tiếp:
– Thật mà, mình có đủ cá tính cuả loài rắn: máu lạnh, lột da và, Debbie không thấy sao, mình có đôi mắt của rắn.
Debbie yếu ớt nói:
– Nhưng dù sao, cũng không nên… bị đem so sánh với loài rắn.
Evra vui vẻ:
– Nên chứ, nếu người ta thích rắn.
Debbie nhìn tôi, ngượng nghịu nói:
– Mình xin lỗi.
– Có gì đâu
Tôi trả lời, mừng thầm: hình như cô bé không có thành kiến gì với bộ da rắn của Evra.
Trái lại Debbie mê mẩn hỏi đủ thứ chuyện: Evra ăn gì? Nói chuyện được với rắn không? Bao lâu lột da một lần?
Tôi bảo Evra biểu diễn trò ngoáy mũi bằng cái lưỡi dài thòng của nó. Debbie hít hà:
– Tuyệt vời, trên cả tuyệt vời. Ước gì mình cũng làm được như thế. Lũ bạn trong trường cứ là phục sát đất.
Sau cùng cũng tới giờ đi xem phim. Tôi bảo Evra:
– Mình sẽ không về trễ lắm đâu.
Nó nháy mắt bảo:
– Yên tâm. Chúc vui vẻ.
Đi bộ một đoạn đường ngắn là tới rạp, nhưng còn lâu mới tới giờ chiếu phim. Mua bắp rang và nước uống xong, chúng tôi vào rạp, ngồi tán chuyện trong thời gian chiếu quảng cáo cho những phim tuần sau.
Debbie bảo:
– Mình thích anh của bạn. Anh ấy hơi có vẻ ngượng nghịu, chắc vì vẻ ngoài quá đặc biệt thôi.
– Đúng vậy. Evra sống không được thoải mái lắm.
– Trong gia đình bạn còn có ai giống rắn như thế không?
– Không, chỉ có mình Evra thôi.
– Má bạn có gì khác thường không?
Tôi nói dối là bố mẹ tôi đã ly dị và chúng tôi sống nửa năm với cha, nửa năm với mẹ. Debbie lại hỏi cha tôi có gì lạ không. Tôi bảo:
– Lạ. Nhưng không giống Evra đâu.
– Bao giờ mình mới gặp được ông?
Tôi lại phải nói dối là thế nào cô ấy cũng được gặp. Debbie mau chóng thân thiện với cậu bé rắn, nhưng khi gặp một ma-cà-rồng, cô ta sẽ phản ứng sao đây?
Bộ phim hôm đó là một hài kịch rẻ tiền. Debbie cười nhiều hơn tôi.
Trên đường về, chúng tôi lại tiếp tục bàn tán về bộ phim mới xem. Qua một con hẻm tối, Debbie nắm chặt tay tôi, như… muốn tôi che chở. Cô bé hỏi nhỏ:
– Bạn không sợ bóng tối à?
Với đôi mắt của ma-cà-rồng, tôi thấy chẳng tối tăm chút nào:
– Không, có gì phải sợ đâu?
Debbie rùng mình:
– Mình biết là kì cục, nhưng vẫn cứ sợ bị ma-cà-rồng hay ma sói tấn công thình lình. Ngốc thật há?
Tôi cười gượng. Nếu cô ta biết…
– Ừa, ngốc thật.
– Móng tay bạn dài quá.
– Xin lỗi.
– Không cần phải khách sáo quá vậy.
Qua khỏi đoạn đường tối, cô bé nhìn tôi lom lom dưới ánh đèn thành phố. Tôi hỏi:
– Bạn nhìn gì mà khiếp thế?
– Bạn có một vẻ gì đó rất khác thường, Darren. Một cái gì đó mà mình không nắm bắt được.
Tôi cố pha trò:
– Chắc vì mình quá đẹp trai, phải không?
– Không. Thật mà, một điều gì đó… thỉnh thoảng mình chợt bắt gặp trong mắt bạn.
– Debbie, bạn làm mình bị bối rối rồi đó.
– Mình vẫn bị ba mắng vì hay suy diễn và phát biểu linh tinh.
Tới cửa nhà Debbie, tôi đứng ngẩn ra, chẳng biết phải làm gì. Debbie hỏi:
– Vào nhà mình không?
– Ba má bạn có nhà không?
– Ồ, yên tâm, ba má mình thoải mái lắm. Mình sẽ bảo bạn là bạn của mình.
– OK.
Debbie mỉm cười, nắm tay tôi dắt vào nhà.
Tôi run như đêm lẻn vào rạp hát, ăn trộm quý bà Octa trong khi ông Crepsley say ngủ vậy.
Chương 8
Nhưng ba má của Debbie cũng hiền lành và dễ thương như cô ta vậy. Ông bà tên là Jesse và Donna (hai người không cho tôi gọi bằng ông bà Hemlock) và đón tôi rất vui vẻ, thân tình.
Vừa thấy tôi, ông bố lên tiếng ngay:
– Chào cháu. Nhưng cháu là ai nhỉ?
Debbie nói:
– Darren là bạn của Annie. Chúng con vừa gặp nhau trong rạp xi-nê. Con mời bạn ấy về nhà chơi, được không ba má?
– Được, được chứ.
Bà mẹ tiếp:
– Cả nhà sắp ăn cơm. Darren ăn cùng gia đình cô nhé?
– Dạ, nếu không có gì phiền.
– Chẳng phiền phức gì cả. Cháu thích trứng chiên không?
– Món ruột của cháu đáy ạ.
Sau đó tôi kể cho ông bà nghe một chút về tôi. Ông Jesse hỏi:
– Thế còn chuyện học hành?
Tôi lại phải nói dối:
– Ba cháu là thầy giáo. Ông dạy cho cháu và anh Evra.
Bà Donna bảo tôi:
– Cháu ăn thêm trứng nhé.
– Dạ. Ngon quá. Cô cho gì vào trứng vậy?
– À, một chút gia vị. Cô từng là đầu bếp mà.
Bà mỉm cười, hãnh diện nói. Tôi bảo:
– Phải chi khách sạn cháu có những đầu bếp giỏi như cô. Món ăn ở đó tệ lắm.
Ăn xong, tôi xin phép rửa chén dĩa, nhưng ông chủ nhà nói ngay:
– Đó là việc giảm stress của chú sau một ngày làm việc căng thẳng đó. Không gì hiệu quả hơn là rửa mấy cái dĩa, chùi bóng soong nồi, và hút bụi mấy tấm thảm.
Tôi hỏi Debbie:
– Chú nói giỡn hả?
– Không. Ba mình nói thật đó. Ba má, con đưa Darren lên phòng được không?
– Nhưng mau mau xuống. Đừng quên chúng ta còn hai chương cuối của Ba Người Lính Ngự Lâm nữa đấy.
Debbie nhăn nhó:
– Ôi lại “một người vì mọi người, mọi người vì một người”. Con thấy có hay ho gì đâu.
Tôi hỏi:
– Bạn không thích Ba Người Lính Ngự Lâm sao?
– Bạn thích à?
– Thích. Mình xem phim đó ít nhất 8 lần rồi.
– Nhưng bạn đọc sách chưa?
– Mình đọc truyện tranh một lần rồi.
Debbie khinh khỉnh nhìn tôi làm ba má cô phát phì cười. Cô bé rên rẩm:
– Mình không nói đến phim hay truyện tranh, ông tướng ạ. Đây là nhưng quyển sách dày cộm được kêu bằng… VĂN HOC CỔ ĐIỂN. Đọc ớn tới cổ luôn.
Phòng của Debbie trên lầu ba. Một gian phòng lớn gần như trống trơn, với một tủ áo chìm trong tường và chẳng thấy hình ảnh trang trí nào.
Thấy tôi nhìn quanh, Debbie hỏi:
– Mình ghét cái gì có vẻ lộn xộn lắm.
Nới góc phòng có một cây Giáng sinh nhân tạo giống như cây dưới phòng khách. Tôi nhận thấy những phòng tôi mới đi qua cũng đều có cây Giáng sinh. Tôi hỏi Debbie:
– Sao nhiều cây quá vậy?
– Ba mình đó. Ông mê cây Giáng sinh lắm. Phòng nào cũng có một cây. Những hộp nhỏ dưới gốc là hộp trang trí. Buổi tối ngày lễ, cả nhà cùng mở và treo lên cây. Đêm sẽ qua đi rất dễ thương và mọi người đều mệt nhàoi, đặt đầu lên gối là ngủ được ngay.
– Thích thật.
Tôi nói nhỏ, nhớ lại những đêm cùng gia đình bên cây thông trong đêm Giáng sinh.
Debbie lặng lẽ quan sát tôi rồi nói:
– Bạn có thể đến nhà mình đêm Giáng sinh, cả ba và anh bạn nữa. Giúp nhà mình cùng trang trí cây cho vui.
– Bạn nói thật?
– Thật. Mình sẽ xin phép ba má, nhưng mình tin ba má cũng sẽ đồng ý ngay. Trước kia gia đình mình cũng thường có bạn bè đến dự lễ chung, càng vui chứ có sao đâu.
Thấy tôi bối rối, Debbie bảo:
– Mình xuống nhà hỏi ba má nhé?
– Mình không chắc còn ở đây tới Giáng sinh. Ông Cre…, à ba mình phải đi bất kỳ lúc nào, khi công việc đòi hỏi.
– Vậy nếu bạn còn ở đây, mình mời cả ba cha con bạn. Nếu bạn phải đi thì… đành thôi. À, có mua đầu máy nghe nhạc cho Evra không?
– Có. Cả mấy CD nữa.
– Bạn mua gì cho ông già?
Hình như ông Crepsley chẳng thèm quan tâm gì tới quà cáp. Không biết một ma-cà-rồng quan tâm tới điều gì? Tôi tủm tỉm cười bảo Debbie:
– Mình sẽ mua cho ông một cái đèn tắm nắng.
– Hả?
– Vì ba mình làm việc suốt trong nhà, ít được ra nắng, nên da ông xanh xao lắm.
Debbie đứng dậy hỏi:
– Nào, bây giờ chúng ta hôn chia tay chứ?
Tôi tưởng mình sắp lăn đùng ra, chết ngất:
– Mình…. Mình…
– Thôi, quên đi. Mình đưa bạn ra.
Chúng tôi hấp tấp xuống cầu thang. Tôi muốn đượcchaof ba má Debbie, nhưng cô ta kéo tôi thẳng ra cửa. Tuy nhiên, tôi vẩn phải trở vào đề lấy áo chàong.
Vừa lúng túng xỏ tay vào áo, tôi vừa lắp bắp:
– Mai mình trở lại được không?
– Nếu bạn muốn.
– Debbie, mình không hôn bạn là vì mình…
– Sợ?
Tôi tiu nghỉu thú nhận:
– Đúng.
Cô bé cười lớn:
– OK. Ngày mai bạn cứ tới chơi. Nhưng nhớ phải can đảm lên một tí. OK?
Cánh cửa khép ngay lại.
Con gái khiếp thật!