Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 3: Địa đạo máu )

Chương 2


Bạn đang đọc Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 3: Địa đạo máu ) – Chương 2

Tôi lạnh cả người vì lưỡi dao kề sát da và giọng nói đầy đe dọa, nhưng ông Crepsley tỉnh bơ đẩy lưỡi dao ra, thở dài nói:
– Ôi! Gavner ôi là Gavner, tôi luôn phát hiện ra anh từ cách xa nửa dặm rồi.
– Dóc tổ. Anh chẳng nghe gì ráo.
Thu lưỡi dao trên cổ tôi về, người kia càu nhàu nói. Ông Crepsley bảo:
– Dóc sao được. Trên đời này, không thằng cha nào thở hồng hộc như anh. Có bịt mắt tôi cũng nhận ra anh ngay giữa một đám đông cả ngàn con người.
– Sẽ có đêm tôi chộp anh, thử xem anh khôn ngoan đến cỡ nào.
– Hãy chờ đến khi đó. Còn bây giờ anh không thấy ngượng vì làm một thằng nhỏ phát khiếp lên thế kia ư?
– Biệt tài của tôi là hù dọa trẻ con và bà già mà.
Từ từ tôi quay lại, đối diện với người có tên là Gavner Purl. Ông ta không cao lắm, nhưng to ngang, thân hình như một tay đô vật. Mặt đầy thẹo, vành mắt đen thui. Tóc màu nâu và ngắn ngủn. Ông ta mặc một quần jean bình thường và áo rộng thùng thình như một cái bao. Nụ cười cởi mở, với những cái răng màu vàng bóng lộn.
Chỉ đến khi nhìn mười đầu ngón tay với dấu thẹo nhỏ, tôi mới biết ông ta là một ma-cà-rồng. Hầu hết ma-cà-rồng được tạo ra bằng cách truyền máu qua đầu những ngón tay.
Ông Crepsley giới thiệu:
– Darren, đây là ông Gavner Purl: một người bạn cũ, trung tín và… hơi hơi xấu xí, vụng về của ta. Anh Gavner, còn đây là Darren Shan.
– Rất vui được biết cháu. Cháu không nghe thấy ta đến, phải không?
– Cháu không nghe tiếng động nào khi ông đến.
– Đó. Thấy chưa?
Mặt ông ta tươi lên, đầy hãnh diện. Nhưng ông Crepsley nói ngay:
– Tài quá! Xin chúc mừng. Nếu anh lẻn vào nhà trẻ trong giờ các cháu ngủ, chắc không cháu nào phát hiện ra đâu.
Gavner nhăn mặt:
– Thời gian không làm anh dịu dàng lại chút nào. Vẫn cái giọng xiên xỏ đó. Bao lâu rồi nhỉ? Mười bốn hay mười lăm năm rồi?
– Tháng Hai này nữa là đúng mười bảy năm.

– Mười bảy năm. Thật không ngờ suốt mười bảy năm rồi anh vẫn cay đắng như xưa. Này Darren, lão ta vẫn càu nhàu như một mụ già khó tính khi thức dậy chứ?
Tôi rúc rích cười:
– Dạ… chính xác.
– Cho đến tận nửa đêm, chưa bao giờ ta nghe lão ta nói được một câu cho êm tai. Vậy mà có lần ta phải chia xẻ chung một quan tài với lão trong suốt bốn tháng trời. 
Gavner rùng mình tiếp:
– Khiếp thật! Bốn tháng dài nhất trong đời ta.
– Hai ông ngủ chung một quan tài?
– Bắt buộc. Vì chúng ta đang bị săn lùng mà. Ta và lão phải gắn bó với nhau. Nhưng ta sẽ không bao giờ chịu sống lại cảnh đó nữa đâu, thà bị ánh sáng mặt trời thiêu chết còn sướng hơn.
Ông Crepsley gắt lại:
– Chung quan tài với anh sung sướng lắm sao? Ngáy tới nỗi tôi muốn hóa điên luôn.
Tôi tò mò hỏi:
– Vì sao các ông bị truy lùng?
Gavner chưa kịp trả lời, Crepsley nhìn bạn cũ, lên tiếng bảo tôi:
– Không có gì quan trọng đâu.
Gavner nghiêm mặt:
– Larten, gần sáu mươi năm rồi. Tôi thấy có gì phải giữ bí mật nữa đâu?
– Darren không quan tâm tới quá khứ. Gavner, anh đang ở trên đất của tôi, mong anh tôn trọng ý nguyện tôi.
– Lẩm cẩm.
Gavner làu bàu, nhưng cũng gật đầu, rồi quay qua hỏi tôi:
– Nào, Darren, cháu làm gì trong gánh xiếc?

– Những việc lặt vặt, như giúp các diễn viên sửa soạn, tìm thức ăn cho đám Tí-hon…
– Tụi Tí-hon vẫn theo đoàn lưu diễn sao?
Ông Crepsley trả lời:
– Còn nhiều hơn trước. Hiện nay có đến hai mươi đứa ở cùng chúng tôi.
Hai lão ma-cà-rồng lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì thêm về chuyện đám Tí-hon nữa. Nhưng nhìn nét mặt lằng nhằng thẹo của Gavner co rúm lại, tôi đoán ông ta đang có vấn đề khó xử. 
Ông Crepsley hỏi:
– Các tướng quân có gì lạ không?
– Cũng bình thường.
Ông Crepsley bảo tôi:
– Ông Gavner là một Tướng quân ma-cà-rồng.
Đã nghe nhiều, nhưng chưa ai cho tôi biết Tướng quân ma-cà-rồng là gì, nên tôi vội hỏi:
– Cháu xin lỗi, Tướng quân ma-cà-rồng là sao? Họ làm gì?
Gavner cười lớn, nhìn ông Crepsley, nói:
– Một trong những công việc chính của chúng ta là phải để mắt tới những kẻ lạc bầy như lão già này đây. Phải bảo đảm sao cho chúng không gây nên ác nghiệp.
Ông Crepsley cắt nghĩa thêm:
– Các Tướng quân kiểm soát phẩm hạnh của thị tộc ma-cà-rồng, bảo đảm chúng ta không phạm tội giết người vô tội hay sử dụng quyền lực vào tội ác. Nếu các vị đó phát hiện một ma-cà-rồng trở thành kẻ xấu, sẽ xử tử ngay.
– Ồ…! 
Tôi kêu lên kinh ngạc, vì trông ông Gavner chẳng có vẻ gì là một sát thủ cả. Nhưng… mớ thẹo chằng chịt trên mặt ông ta quả đáng nể thật.
Gavner nói:

– Chẳng thú vị gì đâu. Đó là một công việc chán ngắt. Ta cứ như một anh bảo vệ xóm, không giống một chiến sĩ tí ti nào. Không bao giờ ta ưa nổi chức danh “Tướng quân”. Nghe phách lối, kiểu cách quá!
Crepsley bảo:
– Các Tướng quân không chỉ kềm giữ những ma-cà-rồng độc ác, công việc của các vị đó còn là ra hình phạt đối với những ma-cà-rồng yếu kém và… ngu ngốc.
Ông thở dài, tiếp:
– Tôi đang chờ đợi chuyến viếng thăm này. Gavner, chúng ta vào lều tôi, bàn tiếp vấn đề, được chứ?
– Anh… đang chờ đợi tôi?
– Trước sau gì mọi người cũng biết. Nhưng tôi không cố tình giấu giếm chuyện thằng nhỏ hay chối bỏ sự thật. Xin anh hãy ghi nhận điều đó: vì tôi sẽ sử dụng những gì tôi vừa nói trong phiên tòa xét xử, khi tôi được gọi để tự bào chữa.
– Tòa án nào? Sự thật và thằng nhỏ nào?
Ông Gavner kinh ngạc hỏi, rồi nhìn xuống mười đầu ngón tay tôi. Thấy những dấu hiệu ma-cà-rồng, miệng ông há hốc. Ông hốt hoảng thét lên:
– Thằng nhỏ là ma-cà-rồng sao?
– Đúng vậy. Nhưng chắc chắn là anh đã biết rồi chứ.
– Tôi không hề biết chút gì về chuyện này. Nhưng trông nó yếu quá…
Chăm chú nhìn tôi, ông ta vui mừng reo lên:
– Nó chỉ có một nửa là ma-cà-rồng.
– Tất nhiên. Chúng ta không được phép sử dụng một ma-cà-rồng một trăm phần trăm làm phụ tá.
Ông Gavner nói ngay, giọng đầy quyền uy, khác hẳn lúc trước:
– Nhưng cũng không được sử dụng trẻ con vào việc đó. Anh sao vậy? Một đứa trẻ con? Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sao không báo cho ai biết?
– Gần một năm rưỡi rồi. Vì sao tôi làm thế ư? Đó là một câu chuyện dài. Còn lý do tôi chưa cho ai biết, đơn giản vì anh là đồng loại đầu tiên tôi gặp lại. Tôi đã định sẽ đưa nó ra trước hội đồng, nếu không tình cờ gặp một tướng quân nào. Giờ đã gặp anh, chuyện ra hội đồng không còn cần thiết nữa.
– Rắc rối to rồi.
– Tại sao? Anh có thể phán xét sai sót của tôi và tuyên án. 
– Tôi? Xét xử và tuyên án anh? Không, không. Cám ơn. Tôi rất ghét dính dáng vào mấy vụ như thế này.
Tôi bật hỏi:
– Cháu xin lỗi, nhưng chuyện gì vậy? Ai bị xét xử? Hội đồng là ai? Là cái gì?

– Ta sẽ cho cháu biết sau.
Ông Crepsley bảo tôi, rồi đăm đăm nhìn Gavner:
– Nếu anh không đến đây vì vấn đề thằng nhỏ, thì vì chuyện gì? Khi gặp nhau lần cuối, tôi tưởng đã nói rất minh bạch với anh là tôi không muốn dính líu gì tới các Tướng quân nữa.
– Đúng, anh đã nói rất rõ về điều đó. Nhưng tôi đến gặp anh chỉ để… nói chuyện ngày xưa.
Ông Crepsley cười cay đắng:
– Sau mười bảy năm để tôi được tự do làm theo ý mình? Còn chuyện gì để nói nữa, Gavner?
– Đây không là vấn đề của các tướng quân, mà chuyện cá nhân. Tôi nghĩ là anh cần được biết…
Thấy ông ta ngập ngừng, Crepsley bảo:
– Anh nói tiếp đi.
Gavner nhìn tôi, tằng hắng:
– Tôi không ngại nói trước mặt Darren, nhưng dường như anh không muốn nó nghe những chuyện ngày xưa. Những gì tôi sắp nói, chắc anh không đồng ý cho Darren biết.
Ông Crepsley bảo tôi:
– Darren, ta và ông Gavner vào lều bàn chuyện. Cháu hãy đến báo cho ông Cao, đêm nay ta không trình diễn được.
Tôi muốn ở lại nghe chuyện hai người, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Crepsley, tôi đành phải làm theo ý ông ta.
Crepsley còn dặn vói theo:
– Darren, ta biết cháu có tính tò mò, nhưng ta cảnh cáo trước: cấm nghe trộm…
– Ông cứ làm như cháu…
– Darren, ta lập lại: cấm nghe trộm.
Tôi vừa bước đi, ông Gavner vội nói theo:
– Tươi tỉnh lên nào. Ông Crepsley vắng mặt, ta sẽ kể cho cháu nghe ngay.
Thấy mắt Crepsley long sòng sọc, ông ta vội đưa hai tay lên, cười lớn:
– Giỡn chút thôi mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.