Đọc truyện Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé? – Chương 13
Lôi chìa khóa trong túi ra, nó mở phong mà mẹ nó dặn trước khi đên bà đưa cho nó bản đồ của ngôi nhà nên nó mới biết được phòng của mình. Phòng của nhỏ cạnh phòng của nó, cất giọng trong trẻo của mình, nó hỏi nhỏ
– Tỉnh chưa?! Có cần phải lố thế không!
Nhỏ lúc này cũng bừng tỉnh, đáp qua loa
– Hả… À, ừm.. Mà thôi tao dọn đồ đây, mày dọn đi nhé.
– Có chìa khóa chưa? Ê…- nó gọi với lại nhưng nhỏ đóng cửa cái “rầm”
” Nhỏ này lâu lâu chập một tẹo!”
Nó hài lòng với suy nghĩ khác người của mình, vác hành lý vào trong phòng của mình. Vừa vào nó khá hài lòng với phòng của mình, rộng ngang căn nhà mà nó ở với màu xanh biển dịu nhẹ khiến cho tinh thần thật thoải mái. Nhưng hài lòng nhất đối với nó vẫn là chiếc giường to đùng giữa phòng, vội vứt hành lý ở cửa, nhảy phắt lên giường.
– Oa, mềm quá ngủ ở đây sướng phải biết!
Nó vừa nói vừa dụi mặt vào chiếc gối ôm đầu giường, lăn đi lăn lại. Vội bật dậy, lôi laptop trong đống hành lý nó mở game hay chơi lên, phẫn nộ.
– Gì đây!? Mới có mấy ngày không lên mà chúng nó dám lộng hành thế này rồi, chúng bay đúng là không coi chị ra gì mà.
Sau một hồi đánh chiếm, nó cũng giải quyết xong đám lộng hành bá chủ thiên hạ ( t/g: game thui nha mn) gập chiếc laptop, thu dọn hành lý.
Vật lộn một hồi cũng xong, bước xuống nhà nó thấy bọn hắn thản nhiên ngồi xem phim xem ra bọn “ưỡn ẹo” kia về rồi. Ngó lơ bọn hắn, nó xuống bếp tự nhiên như nhà của mình, lôi bình nước ra uống ừng ực. Nhỏ cũng vừa xuống ngồi đối diện bọn hắn không khí trầm lặng nhỏ cứ nhìn chằm chằm anh khiến cho anh nổi da gà. Nó đi đến, tay vẫn cầm bình nước khều vai nhỏ
– Nè, mày nhìn cái tên tóc vàng hoe như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tên đó sắp tè ra quần rồi kìa.
– Cô kia, cô nói ai tè ra quần?!- anh nhảy dựng lên.
– Tôi nói đích thị tên anh ra không mà nói ghê vậy.
Thản nhiên ngồi xuống cạnh nhỏ, hắn lúc này mới lên tiếng.
– Các cô đến đây làm gì?
– Hỏi thừa, ở chứ làm chi. Anh nghĩ tôi đến đây ngắm hai người chắc.- nó không kiêng nể, đáp lại.
– Hừ! Nếu đã ở đây thì phải phục vụ chúng tôi cho tận tình vào. Nếu không…- hắn nhếch mép, nói lấp lửng nhìn nó một lượt khiến lông tay, lông chân nó dựng đứng lên
– Nghĩ sao vậy! Bọn tôi mà phải phục vụ cho hai người sao.- nhỏ lúc này mới lên tiếng, hồn trở lại rôi.:D
Cả hai gật đầu như là hiển nhiên.
– Tôi đến ở chứ không phải làm ô sin cho mấy người.- nó vốn không chịu được sai khiến phản đối kịch liệt.
– Vậy thì…- hằn đảo mắt nhìn căn nhà một lượt. Dừng trước bộ game mới tậu đươc – Chơi game để phân thắng bại. Nếu bên nào thua sẽ phục vụ cho bên đó một tháng không được kêu than hay phản kháng bất cứ điều kiện nào mà bên thắng đưa ra.
Không nghĩ ngợi nhiều, nhỏ gật đầu cái “rụp”, nó nói nhỏ.
– Mày tự tin sẽ thắng không?
– Chắc chắn. Mày chơi đỉnh thế còn gì nữa!
– Điên mất thôi. Thua là cái chắc, cái thể loại bốn nút thần thánh này tao có biết chơi đâu mà đồng ý. Trời ơi, còn đâu là thiên đường của tui nữa!!- nó than vãn
– Mày đùa phải không, tao không muốn làm khổ sai đâu.- nhỏ cũng bắt đầu than trời.
Bọn hắn nghe thấy vậy, mở cờ trong bụng đặc biệt là hắn: “Các cô chết chắc rồi”
– Các cô bàn xong chưa?! Luật chơi như sau: Mỗi đội được chia thành hai người, ai làm cho boss chết trước thì đội đó thắng. OK.- anh giải thích luật cho bọn nó nghe.
Tay run run cầm điều khiển trò chơi, trong khi chẳng biết bấm thế nào, trên màn hình phẳng hiện dòng chữ “start”. Cả người toát mồ hôi trong khi điều hòa mát lạnh, nó với nhỏ càng chơi càng loạn hò hét om sòm.
Bọn hắn thắng bọn nó một cách vinh quang. Không tin được vào kết quả trước mặt, nó đề nghị chơi lại nhưng chắc tu mười kiếp nó chơi cũng không thể giỏi bằng hắn được kết quả bọn hắn chiến thắng oanh liệt. Đành đắng cay ngậm nỗi nhục này, chấp nhận thua cuộc lòng thầm nhủ “nữ nhân trả thù 10 năm chưa muộn”.
– Hừm, từ nay cô là ô sin của tôi rồi, ngoan ngoãn nghe lời chút đi, nếu không….- lại lấp lửng, nó ghét nhất ai nói kiểu này.
– Nếu không sao?- nó vênh mặt đáp lại
Hắn kề sát mặt nó, thì thầm hơi thở lành lành hòa với hương bạc hà phả vào tai nó khiến cho các dây thần kinh căng ra hết cỡ, tóc gáy dựng đứng, giọng chỉ đủ cho hai người nghe.
– Tôi sẽ cho cô nếm mùi địa ngục là như thế nào.
Người nó cứng đơ, cái gì mà “địa ngục” ảo tưởng quá!!
– Mà bọn tôi đói rồi, cô nấu tạm cái gì ăn đi.- anh lên tiếng.
– Còn lâu, có chân có tay tự mà làm.- nó với nhỏ đồng thanh.
– Các cô lại quên rồi à? Không được cãi lại.- hắn nở nụ cười quỷ dị khiến cho ai cũng dựng tóc gáy.
Cảm nhận được nguy hiểm, vội kéo nó vào kẻo lại có chiến tranh, nhỏ hỏi nó
– Mày biết nấu gì không?
– Mày có thấy tao bao giờ động tay vào bếp núc bao giờ không? Lục xem trong bếp có gì thì nấu!- nó thản nhiên
Cái phòng bếp mà cũng to bằng cả căn nhà của nó, mở tủ lạnh bao nhiêu là thức ăn. Nó đóng tủ cái “rầm”, nhỏ lúc này khều nó.
– Có mấy gói mì, nấu tạm đi!
Nó cũng đồng ý với ý kiến của nhỏ gật đầu, sắn tay áo bắt đầu công việc cao cả. Sau n cái ngáp của bọn hắn thì đồ ăn cũng được bưng lên.
– Bọn tôi chả biết nấu, ăn tạm!- nó từ trong bếp đi ra, tay cầm mấy đôi đua đưa cho bọn hắn.
Tất cả ngồi vào bàn, bữa ăn diễn ra một cách suôn sẻ không một tiếng nói chỉ nghe thấy tiếng mì sột soạt. Ăn xong, bọn hắn định bỏ đi, nó gọi lại.
– Bọn tôi nấu rồi, vật thì bọn anh rửa đi!
– Đại thiếu gia như bọn tôi phải đi hầu hạ các cô!- anh ngạc nhiên.
– Thiếu gia hay thiếu gì đó thì đều là người, phải công bằng. Ok!
– Cô đừng quên, giờ cô đang là osin của bọn tôi! Chủ bảo gì phải nghe!
Câu nói của hắn làm cho bọn nó thức tỉnh, đành ngậm ngùi đi vào bếp dọn đống bát đĩa. Bỗng có bàn tay kéo nhỏ lại.
– Cô đi với tôi!- anh kéo tay nhỏ.
– Ê, thế tôi rửa bát một mình à?- nó gọi với lại nhưng chỉ nghe tiếng “rầm”.
– Bạn bè thế đấy!
Nó lủi thủi đi vào trong bếp, dọn bát đũa nhưng đừng nghĩ rằng nó biết rửa. Một người quanh năm ngày tháng đi ăn tiệm cộng với mì cốc thì còn không biết nước rửa bát nó như thế nào.
“Choang…”
Hắn ngồi ngoài phòng khách nghe thấy tiếng vỡ vội chạy vào, nhìn đống bát ngổn ngang dưới sàn. Nó kiên trì ngồi nhặt từng mảnh vỡ nghe thấy tiếng bước chân vội ngẩng mặt lên nhưng ngón tay vô tình quệt vào mảnh vỡ khiến cho máu chảy ra.
– Đưa tay cô đây!- hắn ra lệnh.
Nó đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt hắn, nhíu mày khi nhìn vết thương. Đưa vết thương lên miệng, nó giật mình trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện những vệt hồng trước đây không hề có.
– Anh… anh làm gì vây?
– Xử lý vết thương.
Nó rụt tay lại, giọng ngập ngừng.
– Thôi, không cần đầu tẹo là khỏi mà, tôi rửa lại bằng nước được rồi!
Hắn nhìn biểu hiện dễ thương hiếm có trên mặt nó, mà khẽ cười.
– Ừm.
Nó nhìn hắn mà đơ mất vài giây: “Tến đó cười nhìn cũng đẹp trai phết.”
– Anh vừa cười?
Nụ cười trên môi hắn đóng băng, lấy lại phong độ thường ngày, giọng điệu cứng ngắc.
– Rửa bát! Sáng mai làm cơm hộp cho tôi!
Nói xong hắn đi luôn không thèm ngoảnh đầu lại để lại nó một đống bát đĩa.
Quạ…. quạ….. quạ….
Một đàm quạ bay ngang qua đầu nó, tên này có phải là người đa nhân cách không? Vừa mới khen được câu… vậy nên đã bảo “ác quỷ thì không bao giờ biến thành thiên thần được”.
————————–
” Cười ư? Mình đã không cười từ bao giờ rồi?!”
Hắn ngồi một mình cô độc trong màn đêm ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tấm ảnh trên bàn. Trái tim khẽ nhói lên, nỗi đau này không biết đã hành hạ hắn bao nhiêu năm nay….