Nhóc Lùn

Chương 25: Ông Anh Bị Bỏ Rơi


Bạn đang đọc Nhóc Lùn: Chương 25: Ông Anh Bị Bỏ Rơi

Chương 25
Không khí bây giờ dường như đã tốt hơn rất nhiều, bố mẹ nó thì cứ hỏi Hắn tới tấp, nào là chuyện của tập đoàn, chuyện gd Hắn, chuyện củ, chuyện mới….. bla bla… Còn anh em nhà Nó thì chỉ biết ngồi nhìn bố mẹ mà lắc đầu. Bố nó tuy là rất nghiêm khắc, nhưng nếu đụng chuyện thì…. bỏ…bỏ hết, ko còn hình tượng gì nữa.
– Nè, bé Ngọc chuẩn bị qua đó- Anh 2 nó
– cái gì? sao nó biết mà tới? Nó giật mình
– Nè- Anh 2 nó đưa cái điện thoại về phía Nó, trong dt đang hiên cuộc nói chuyện của anh nó voái nhỏ Ngọc
– Trời ạ, cảm ơn ông anh lắm chuyện nhiều lém- Nó hết nói nổi
– Hì, lâu lâu cũng phải cho ông anh này đc nói chuyện với bé Ngọc dễ thương chứ. kekeke- ông Sơn cười đểu
– Đồ mê gái- Nhóc Quân chọc quê ông Sơn, khiến ổng đỏ mặt
– Này, cái thằng này, mày muốn chết hả? đứng lại đó- Thât là cả 2 rược đuổi nhau chay vòng vòng quanh phòng.
– Ha Ha….. giỏi lém Quân, cố lên nhóc- Nó vỗ tay cổ vũ cho nhóc em của nó
– Chị 3 khỏi lo, em là ai chứ, 2 chả là gì đâu, 2 yếu lém- nhóc Quân vẫn tiếp tục chọc quê ông Sơn
– Á… 2 đứa bây giám hợp sức à, được lém- ông Sơn gần như hụt hơi

Rầm
– Á má ơi
Một tiếng động lớn phát ra từ phía cửa. À thì ra đó là nhỏ Ngọc, Nhỏ đạp mạnh cánh cửa, khiến nó bật mạnh ra bay thẳng vào mặt của ông Sơn. Ổng chỉ còn biết ôm mặt mà hét toán lên, rồi bật ngửa ra sau, bất tỉnh.
– Em xin lỗi nha! anh nằng đó chút đi- Ngọc bước qua xác của ổng tiếng thẳng đến chỗ NÓ.
Ko chỉ có mỗi nhỏ Ngọc đến, mà còn có cả Bảo, Thái, và các thành viên trong đội karate club của trường ( t/g nói rồi, NÓ là trưởng hội). Cái phòng nhỏ nay chật kín, ko có chỗ nào đẻ nhúc nhích nữa.
– Mày sao lại thế này, sao ko gọi cho tao hả?- Ngọc lo lắng ôm chắc Nó mà khóc.
– Thái lôi nó ra giùm tui đi, tui sắp nghẹt thở rồi- Nó hụt hơi
-Ái chà, giờ còn dám sai tui hả? con cọp gảy răng- Thái nói móc Nó
– Ơ- nó như đơ ra
– Để tôi- Bảo lặng lẽ kéo nhỏ Ngọc ra khỏi người Nó
– 3 đứa cũng đến à- Daddy nó lên tiếng
-Vâng ạ- cả 3 đồng thanh
– Ừm, nhưng sao cái đám này là gì?- Daddy nó chỉ về cái chợ bên cạnh ( thành viên trong club karate đó)
– Họ là bạn của Hy ạ, nghe tin Hy nằm viện, họ muốn qua thăm ạ- Ngọc nói như báo cáo thông tin
– Vậy hả? nhưng có lẽ hơi….-Mommy nó lên tiếng, mắt hướng về phí các thành viên
-Dạ, để con nói họ về- Nó
– Mọi người về đi, gặp nhau ở trường sau vậy- Nó nói như ra lệnh, y như một chỉ huy
– Yes, sir- đồng thanh rồi xếp hàng tiếng về phía cửa, bước qua người ông Sơn rồi đi về
– Ghê ghê nhỉ- Thái
-hì, chứ sao nữa- Nó

– Thôi đi chị 2 , giờ mà còn mạnh miệng- Ngọc
– Mọi người đã đến hết rồi, tôi về đây. Con chào 2 bác con về, chúng ta sẽ nói chuyện sau vậy- Hắn
– Ơ nãy giờ anh ở đây hả? sr tui ko để ý- Ngọc
– Tôi về đây- Hắn bước đi mắt liếc nhìn Bảo rực lửa
– Ừm, cảm ơn anh- Nó
– À, mấy đứa ở lại chơi với nó nhé, 2 bác về lấy một số đồ cho nó đã, nhìn nó thế chắc phải ở lâu đấy. À coi giùm bác cái thằng Sơn luôn nha, Quân ở chơi với anh chị đi, bố mẹ quay lại liền- Daddy nó
– Vâng ạ- cả 3 đồng thanh
– Ê Bảo qua giúm tui ném ổng lên ghế đi, chứ để chả nằm đó vướng quá- Thái nói chỉ tay về phí anh 2 nó
( đúng là số khổ, ăn ở sao mà bị người ta kêu là vướng víu vậy trời)
– ok, cho ổng ở đó đi- nó chỉ về phía cái ghế đối diện, chỗ Hắn đã ngủ tối qua
– Hy à, giờ nói tao nghe đi, sao mày lại thế này- Ngọc
– ko gì mà, do tao bắt cẩn quá thôi, ko gì đâu- Nó cố trấn an nhỏ bạn
– thiệt ko đó?- Ngọc
– thiệt- nó
– Sao Tùng lại ở đây?- Ngọc nghi ngờ

– Hắn giúp tao thôi- Nó
– 2 người ko xảy ra chuyện gì chứ- Bảo nãy giờ im lặng bắt đầu lên tiếng. Bảo có vẻ khá tức giận
– à, ko, ko gì- Nó rụt rè
– Sau này mà có chuyện gì, thì Hy cũng phải gọi cho tôi đó- Bảo gắt
– ha..ha mọi người ơi, bình tĩnh nào- Thái cố chửa lửa
– Có ai muốn chơi bài ko?- Thái tiếp lời
– Ờ Ờ chơi chơi đi- Nó như hiểu đc ý, liền hùa theo, chứ ko chắc cái núi lửa sẽ phun trào quá
– Cho em chơi với- nhóc Quân lí lắc chạy tới
Thế là NÓ, Ngọc, Thái, và nhóc Quân ngôi xung quanh giường NÓ chơi bài tiến lên, còn Bảo thì chỉ im lặng đi về phía cửa sổ ngồi nhìn Nó. Bảo đang cảm thấy rất ko vui. Hắn đang nghĩ tại sao người ở bên nó ko phải là mình, mà là cái tên đáng ghét kia chứa. Sao nó ko bắt dt của mình chứa? ko lẽ nó ko muốn nói chuyện với mình. Bảo hét lên với chính mình, sau đó thì ngả người dựa vào bước tường , nhắm ghiềm mắt vào để ngủ, vì hắn nghĩ ngủ thì sẽ ko suy nghĩ vẩn vơ nửa
Còn về cha Sơn thì bị vứt đi một góc phòng, ko ai thèm quan tâm.
( mọi người nếu thấy truyện ko ổn, có thể ình thêm ý kiến nha!!!!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.