Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 15: "Chỉ có con trai mới hiểu"


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 15: “Chỉ có con trai mới hiểu”

Chương 15 :
Boo~chan (phggtrnh) ới ơi!! Chương này cho bà nè!! Không ra được thường xuyên thiệt buồn quá. Cũng muốn lắm chứ nhưng học thêm tùm lum hết a ~… Rồi còn việc này việc kia nữa *nói nhỏ* nhất là cái việc mommy iu dấu đòi đập cái máy tính + cái điện thoại là cắt đường ra truyện luôn nên phải giấu. Hê hê!! Đọc truyện vui vẻ nka ~!! :3 :3…

– Chua choa!!! Hình đẹp ảnh hiếm bây ơi!!… Chụp tung web nào!!…
Hạ Kim Vy cười gian manh nhìn cặp dựa vai nhau ngủ thắm thiết, trên tay thủ sắp cái điện thoại camera đã bật sẵn và chờ xuất chiêu… Nhiều mấy đứa lớp sáu, bảy ngây ngô nhìn lớp tám, chín chen hết lối xuống, bu một đống quanh cửa, câm nín không nói lời nào…
– Uê uê!! Con Lăng Từ Nhật dựa vai anh nào lớp 9a1 ngủ kìa bây!! Ai muốn làm paparazi chuyên nghiệp không?? Một bức bán để tụi fan nó treo khung anti chắc cũng được 10 tệ đó bây…
– Gớm chưa!! Nghe nó quen hotboy lớp 9 tưởng tin đồn, ai ngờ thật luôn nha…!!
-…
-…
-…
…..
Tất cả dường như đều chú tâm vào sự việc lạ có thật, riêng chỉ có Tố Mạc Như, trong lòng dâng lên một cổ ghen tỵ và đau xót… Là bạn thân, thứ gì Lăng Từ Nhật có mà Tố Mạc Như cô không có chứ?? Cô không cam tâm…
– Bà làm sao thế??
Lệ Nhan nghiêng đầu nhìn Tố Mạc Như đứng câm lặng, hoàn toàn không để ý bàn tay đang siết chặt đến mức muốn rỉ máu…

– Dậy!! Dậy nào!!…
Dương Khánh Nam khó chịu vì cái đám nhoi đằng kia đánh thức, miễn cưỡng ngồi dậy vỗ vào mặt Lăng Từ Nhật vài cái khiến cô nàng liêm diêm vài cái, mệt mỏi mở mắt ra… Dụi dụi mắt như con mèo nhỏ…
– Ư ~!! Đến rồi à??…
– Ừ!! Xuống thôi!!…

Dương Khánh Nam dịu dàng xoa đầu cô, nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuống xe. Cũng vì thế mà dọn luôn cái chợ di động mới mở của xe số 7…
– Oáp!! Thoải mái quá ông ạ!!
Lăng Từ Nhật thoải mái ngáp một cái khiến anh lắc đầu cười. Không thoải mái sao được, cô đã ngủ hơn một tiếng chứ có ít gì đâu…
– Nè!! Bà muốn đi…
– Đi đâu?? Ông muốn dụ dỗ em gái tôi à??
Dương Khánh Nam nhăn mặt cay cú, cái giọng nói trời ban này còn ai ngoài bà nội tiền kiếp nhà anh chứ?? Rõ là muốn phá hoại chuyện tốt của người khác mà… Dương Khánh Nam cáu, nghiến răng ken két…
– Hạ Kim Vy!! Bà muốn phá hoại chuyện tốt của tôi đến bao giờ đây hả??
– Chuyện tốt?? – Hạ Kim Vy nhướn mày khó hiểu, đảo mắt sang Lăng Từ Nhật, “à” một cái… – Chuyện tốt của ông??… Vớ vẩn!! Đây là vấn đề khẩn cấp của con gái, OK??…
– Thế tên kia… – Dương Khánh Nam chỉ tay về phía Gia Hoàng Đăng đứng một góc bên cạnh Hạ Kim Vy… – Mày cũng là con gái luôn à?? Đứng đấy làm gì??…
– Nhiều chuyện!! Mặc tao. Vợ tao, tao có quyền!!
– Anh qua kia đứng luôn…
Gia Hoàng Đăng vừa dứt lời, giọng của Hạ Kim Vy đã vang lên, hằm hè như lời hăm dọa khiến hắn cứng người. Vợ à ~!! Sao em có thể phủ phàng thế chứ??…
– Lăng Từ Nhật!! Sang đây với chj nào!!
Hạ Kim Vy phẩy phẩy tay bảo Lăng Từ Nhật lại gần, rồi một mạch lôi cô em đi tuốt luốt. Để lại cho hai thằng đực rựa một khoảng trời trong sạch…
– Anh Nam??…
Giọng nói của Hạ Kim Vy dường như còn chưa tan theo không khí, cái chất giọng trầm trầm có chút trẻ con vang lên. Dương Khánh Nam nhíu mày xoay đầu?? Dương Duy??…
– Đi đâu đấy??
– Hỏi vớ vẩn!! – Dương Duy chẹp miệng… – Đương nhiên em đi thay đồ bơi, hai người không tính đi à??

Dương Khánh Nam và Gia Hoàng Đăng “à” lên một tiếng, quàng vai bá cổ thằng em tiến thẳng đến phòng thay đồ nam…

.
.
.

– Úi chị ơi!! Không được đâu!! Kì chết mất!!…
– Kì gì mà kì!! Bỏ tay ra ngay cho chị!!… Chòa!! Ngực em to phết!!…
– Á!! Đừng xoa mà!!

Thật may cho Lăng Từ Nhật biết bao. Trong phòng thay đồ mà nói những lời người nghe người đỏ mặt, đến con gái cũng không ngoại lệ. Lăng Nhã Linh vừa vào phòng thay đồ, thấy cảnh tượng như thế thì không thể không đỏ mặt mà đằng hắng vài tiếng… Lăng Từ Nhật ngước đầu lên nhìn em gái mình…
– Giúp chị…!!
– Ừm… Em thấy chị mặc bộ đồ đó cũng hay…
… Lăng Từ Nhật há mồm vụn vỡ. Ôi ~ Con em yêu quái này… Chị em em không bênh lại bênh người hại chị em là sao chứ??…
Thú thật là vừa vào phòng thay đồ, Hạ Kim Vy đã một phát lôi tuột hết quần áo cô ra mặc cho cô la oai oái phản đối. Tiếp đến là tròng vào người cô hết bao nhiêu đồ bơi. Mà bộ nào bộ nấy toàn là………..
– Đi nào!! Đến giờ tập trung rồi!!!
Hạ Kim Vy mau chóng thay đồ bơi, lôi cổ Lăng Từ Nhật ra ngoài bãi biển. Để lại Lăng Nhã Linh đứng cười mỉm chi dịu dàng. Một chốc, trong đôi mắt mã não đen hiện lên một tia u phiền thấy rõ…

.
.
.

Dương Khánh Nam ngồi trên bãi cát trắng cùng Gia Hoàng Đăng, thằng em nhà cậu sau khi đã thay đồ thì phắn từ đời nào rồi… Hey ~!! Hai chàng nhà ta “vợ” đi tý xíu mà đã như “dong thăng”, sau này làm sao mà lo cho tương lai thế hệ trẻ??…
– Ê mày!!…
Sau gần mười lăm phút câm lặng, anh ngước đầu lên nhìn thằng bạn, đến lúc nào cảm nhận được cái mặt cứng đơ nhìn về một phía. Không lầm chứ?? Đây là biểu hiện chết lâm sàng này nha ~!!…
– Mày nhìn gì mà nước dãi chảy thành sông luôn đấy?? Không nghe câu “chó ngáp phải ruồi” à??…
” Chó ngáp phải ruồi” gì ở đây?? Ý Dương Khánh Nam không phải nói sâu xa nghĩa bóng mà là nói ngay nghĩa đen luôn. Chó ngáp = chó mở miệng, thằng điên này đang mở miệng => nó là chó. Chẹp chẹp!! Chứng minh quá đơn giản… Gia Hoàng Đăng não thu tiếp bộ được, nghiến răng ken két, một phát vỗ bốp vào đầu Dương Khánh Nam…
– Thằng điên này!! Mày mở con mắt ra giùm tao cái đi!!…
– Chứ mày thấy mắt tao đang làm gì??…
Gia Hoàng Đăng tức muốn ói máu, chỉ tay về phía đằng xa. Tò mò, Dương Khánh Nam xoay đầu về phía ngón tay đang chỉ của thằng bạn… Phút chốc, đồng tử anh mở lớn như đang muốn mở tung…

Lăng Từ Nhật ngại lắm, tay che đằng trước tay chặn đằng sau. Cảm giác như có vài (chục) ngàn ánh mắt đang xỏ xiên nhìn cô ấy. Lắp bắp mặt đỏ cả lên… Hạ Kim Vy cho cô mặt đồ bơi trông rất… e hèm… Dễ thương thì dễ thương thật nhưng kì kì sao ấy… Nhìn nó màu xanh da trời cùng một chút màu kem, không có hoa văn gì nhiều nhưng trông rất thu hút… Chiếc áo bơi bó sát phần ngực điểm một cái nơ bướm to ngay giữa… Váy ngắn lộ cả đùi, xếp ly trông rất tinh tế… Có phải là do cô quen mặc quần hay không mà cô cảm thấy cái váy này… ngắn đến nỗi có mặc mà cứ như không mặc ấy…
– Tôi… ông… ông…
Hạ Kim Vy nháy mắt tinh nghịch đẩy cô về phía Dương Khánh Nam. Anh không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn cô một chốc. Ngược lại, cô càng lắp bắp hơn, ngượng chín…
– Ông… đừng đừng… A!!!!
Chưa kịp để cô nói xong, anh lập tức tròng ngay cái áo khoác to thùng thình của anh lên người cô, che khuất cả đầu gối… Mau chóng vác cô lên vai mặc cô la oai oái, bình thản lấy thêm cái phao và đưa cô ra biển…
– Nam bị gì thế nhỉ??…
Gia Hoàng Đăng cười phì xoa đầu Hạ Kim Vy, cũng mau chóng lấy cái áo thun của mình tròng vào người cô, cười cưng chiều…
– Có con trai mới hiểu thôi!!…



… Tủm …
Dương Khánh Nam để cô ngồi lên cái phao trôi bồng bềnh… A ~!! Nước cao thật. Anh cao đến một mét tám mà nước đã gần tràn qua ngực anh rồi đấy. Lăng Từ Nhật nhìn anh hoang mang…
– Này!! Ông có sao không đấy?? Nước sâu như vậy…
– Ai cho…
– Hả??
Cô ngớ người, anh vừa mới nói gì vậy?? Dương Khánh Nam nói lại lần nữa…
– Ai cho bà mặc như vậy??
Lăng Từ Nhật nhìn anh, không hiểu vì sao mà từ nãy giờ anh cứ nhìn xuống. Vội giải thích…
– Không phải là do tôi đâu!! Là do chị Vy ấy!! Tôi biết là tôi mặc không đẹp mà chị ấy cứ ép tôi mãi… Để tôi vào bờ thay ra…
Cô vội vàng liền định leo xuống, chợt nhớ mực nước cao hơn chiều cao cho phép, tức khắc liền rụt chân lại… Nói khẽ…
– Ông… ông cho tôi xuống?? – vẫn thấy anh cúi gằm mặt xuống, cô cắn môi… – Tôi… mặc thế này… xấu lắm à???…
– Không!!
Anh dứt khoát lên tiếng khiến cô giật mình. Cúi thấp đầu nhìn anh… Tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài… Hình như Dương Khánh Nam đang… đỏ mặt??… Anh nói khẽ…
– Tại bà không biết gì hết… Mấy tên đó… cứ nhìn…
Nhớ lại khoảnh khoắc cô vừa bước ra, trông thật xinh đẹp và mạnh mẽ… Ngay lúc đó, anh chỉ muốn nhét cô vào balo mà mau chóng quay về nhà. Đầu ong ong nóng điên lên khi nhớ lại viễn cảnh mấy tên con trai trên bãi biển cứ nhìn chằm chặp vào cô… Thật muốn dùng đĩa mà móc mắt chúng ra…
– Ông nói gì thế?? Tôi nghe không rõ…
Lăng Từ Nhật cúi đầu xuống nhìn anh làm anh hơi thót… Ngay lập tức hất đổ cả cái phao lại, mau chóng bơi vào bờ. Chết thật!! Cô mà thấy gương mặt đỏ rần của anh thì sao đây??
… Còn cô, cả người ướt nhẹp lền bền trên biển. Bặm môi trợn mắt nhìn bóng anh đã khuất xa. Nếu không phải may cho cô biết bơi, thì cô đã về chầu Thánh Thượng luôn rồi à?? Tên kì quái chết giẫm này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.