Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 14: Chuyến đi chơi của trường - Say xe


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 14: Chuyến đi chơi của trường – Say xe

Hôm nay chính là ngày đi chơi đó – cái kì nghỉ mà Lăng Từ Nhật đã trông chờ biết bao nhiêu lâu, chờ đến nỗi chảy cả nước mắt nước mũi. Phải nói sao nhỉ?? Cô rất kì vọng vào chuyến đi chơi này…
– Oắt đờ hợi??
Lăng Từ Nhật trố mặt nhìn bảng danh sách chuyến đi, miệng sắp rớt chạm sàn nhà. Mở to mồm nhìn bảng danh sách dáng phía trước mặt…
Xe số 7 : 6a4, 7a3, 8a2, 9a1,…
– Quoaa!! Chung xe luôn này!! May ghê ha??
– Á!!!! *bốp*…
Giọng nói như dọa ma cô vang lên phía bên cạnh khiến cô giật thót, không chần chừ “tặng” cho nạn nhân xấu số một cái bốp trời giáng… Hoàng hồn quay lại, ngay sau đó là một cảnh tượng làm cô khẽ cười thầm nhếch môi…
– Hahaha!! Chừ cái tật NGU !!
Lăng Từ Nhật cười lớn thành tiếng, vẻ. Vẻ mặt đắc thắng nhìn Dương Duy ngã bịch xuống đất, cười hả hê, tay không yên phận xoa cái mũi đỏ ửng…
– Hay lắm!! Chị dám chơi tôi…
Lăng Từ Nhật ngây thơ nhún vai, đắc ý đi thẳng, để lại Dương Duy tức điên người ngồi lại…

.
.

.

– Ui!! Nhớ cục cưng quá đi à!!!!!…
Ngay khi vừa lên xe, Hạ Kim Vy liền tóm Lăng Từ Nhật lại, ôm hôn đủ điều khiến cô cười trừ, phơi phới nhìn Hạ Kim Vy…
– Chị Hạ!! Lâu quá không gặp!!
– Gì mà chị Hạ chứ?? – Hạ Kim Vy nhéo cái má bầu bĩnh… – là chị Vy!! Chị Vy ấy!!
Lăng Từ Nhật phút chốc cười tươi… Nhưng đó chỉ là sự việc của hai phút trước…
– Tránh ra!!! Tránh ra!!!!
Lăng Từ Nhật mếu, to họng hét lớn, cái tay rất không yên phận đẩy… Dương Khánh Nam ra…
– Bà làm cái trò gì thế?? Tôi ngồi đây thì bà chết à??
Không thể kiềm chế được nữa, Dương Khánh Nam lớn giọng quát cô. Lăng Tự Nhật run run rụt cổ lại, nhưng vẫn mạnh miệng hét to…
– Ông không thấy bạn tôi đứng phía sau sao??
Dương Khánh Nam nhíu mày xoay lưng lại, đúng là có người thật. Riêng Tố Mạc Như bị anh nhìn chằm chằm như vậy, càng thấy lúng túng hơn. Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ nhường chỗ ngay cho anh, nhưng đằng này… người anh muốn ngồi kế là Lăng Từ Nhật, cô sẽ có cơ hội sao??…Liệu nhường chỗ cho anh rồi, anh sẽ để hình ảnh của Tố Mạc Như cô trong ánh mắt của anh chứ??…
– Xin lỗi cô bé!! Mạn phép cho anh ngồi đây nhé??…
Dương Khánh Nam cười nhẹ một cái tỏa nắng khiến Tố Mạc Như điêu đứng, mặt đỏ rần rần, đến Lăng Từ Nhật phía sau còn há mồm ngạc nhiên. Tố Mạc Như e lệ gật đầu, lúng túng đi xuống hàng ghế sau ngồi với Lệ Nhan…
… Lăng Từ Nhật một lần nữa mồm mở lớn không thể ngậm lại, nhìn Dương Khánh Nam cười nụ cười đắc thắng gian manh… Gzzzz… Làm sao cô có thể đấu lại cái tên chết tiệt này đây??…
– Hừ!! Ông coi chừng tôi đó!!
Lăng Từ Nhật miễn cưỡng ngồi rút sát vào tường xe, nghiễn răng ken két lườm Dương Khánh Nam, trái lại anh còn cười tươi hơn, nói bỡn cợt cô…
– Được!! Tôi sẽ chờ bà!!…

.
.
.

Từ đây đến địa điểm du lịch cũng mất hết hai tiếng rưỡi. Biết vậy, ai nấy đều làm việc riêng của mình. Từ lướt wed đến nhắn tin, từ nghe nhạc đến chém hoa quả, zombie,… Nhưng đều an phận không làm ồn người khác. Riêng Lăng Từ Nhật cô, thật sự là sắp hết chịu nổi rồi, huống chi là cầm cái phone lên mà chí chóe như hằng ngày…

… Còn cái tên cao 1m8 kế bên nữa, nói miệng thì giỏi lắm, cuối cùng xe chưa khởi hành được mười phút, đã chán chê nằm ngáy khò khò ngon lành. Nhìn Dương Khánh Nam ngủ ngon vậy, không hiểu sao cô thấy ức chế quá… Cơ mà nhìn Dương Khánh Nam cà gục cũng thương ghê, cứ như là ngủ không đủ giấc ấy nhỉ…
… Phịch…
Lăng Từ Nhật cảm thấy vai mình phút chốc nặng trĩu, nặng quá đi…

Hửm??…
… Nặng??…
Phát giác xoay sang bên cạnh, Lăng Từ Nhật thấy đầu anh gục vào vai cô, còn cười cười ngủ trông rất thoải mái… Hưm ~!! Tóc Dương Khánh Nam rất thơm nha ~!! Anh dùng loại dầu gội gì mà thơm vậy nhỉ?? Cái mùi bạc hà dễ chịu ghê… Ặc ặc!! Lăng Từ Nhật cô đang suy nghĩ biến thái gì vậy nè??…

Dương Khánh Nam bị tiếng nhạc chuông của giáo viên đánh thức. Uể oải vươn vai ngáp dài, giáo viên nào mà vô ý tứ thế này??… Bất chợt, anh quên mất con mèo nhỏ bên cạnh mình, không kiềm được xoay qua nhìn cô một cái. Phút chốc, cảnh tượng khiến anh rùng mình, vừa xót vừa thương…
Mặt Lăng Từ Nhật tái xanh, thở dốc một cách khó nhọc, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, nhíu cả vào nhau. Mồ hôi từ hai thái dương đỏ xuống, khiến tóc cô bết lại hai bên gò má… Bờ môi run run đã tím tái từ khi nào… Dương Khánh Nam cất giọng ân cần, vén tóc mái của cô sang một bên…
– Bà sao thế?? Mệt à??
– Không sao!! Chỉ bị say xe!!…
Lắc lắc đầu, đến nói chuyện cũng khó khăn. Lần này đến anh nhăn trán, không vội lục tìm chiếc balo sau lưng, lấy ra chai dầu gió xoa cho cô…
– Nóng quá!!!
– Nóng một chút cho dễ chịu, tôi thấy bà đi làm đá ướp cá ươn được rồi đấy, cả thân run lên kìa…
Dương Khánh Nam mở miệng châm chọc cô, ngược lại trong khí chất lại rất dịu dàng khiến người con gái nào cũng rung động… Anh lo lắng cho cô như vậy, thậm chí trên xe bỏ mặt cả cái “couple bạn” của anh để đi ngồi gần cô… Lừa cô mẻ này thật là không uổng phí a ~!!…
Anh cất lại chai dầu vào balo sau lưng, nhìn cô trông có vẻ còn khó chịu lắm nên xót không thôi. Lập tức nhấn đầu cô xuống đùi mình, khiến Lăng Từ Nhật một chốc định la oai oái…

– Ông…!!!
– Bà nhỏ mồm thôi, không để cho người khác ngủ à??…
Nghe vậy, Lăng Từ Nhật dáo dác nhìn xung quanh, đúng thật là gần 2/3 số người trên xe đều đã ngủ. Lăng Từ Nhật liền thấp giọng với anh…
– Nhưng như vậy…
– Ngủ đi!! Bà nhiều lời thật!!…
Lăng Từ Nhật bị anh lấy bàn tay to lớn che mắt lại, cũng không cựa quậy nhiều lời, một phát nhắm mắt ngủ rất ngon…

Dương Khánh Nam mỉm cười hài lòng nhìn cô, không nhịn được hôn nhẹ lên má cô một cái. Ai dà ~!! Sức chịu đựng của anh hôm nay đã bị anh đánh gục hoàn toàn rồi… Nhìn cô ngủ ngon như vậy trên đùi anh, thật làm Dương Khánh Nam có tâm trạng đánh thêm một giấc nữa nha ~!!

.
.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.