Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 12: Rắc rối ngày đèn đỏ


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 12: Rắc rối ngày đèn đỏ

Dù không hài lòng cho lắm mà tại làm quá nên cho em chap này nhá. Vào nhận hàng đi nhóc NhaNha – mirajane…
Còn phggtrnh với hikaruichi nka. Chap này ra sớm hơn dự định vì các pà cmt nhiệt tình quá. Đọc truyện vui vẻ… :-))

– Lăng Nhã Linh!!!!!!!!!
Đang ở trên phòng, Lăng Từ Nhật bỗng hét toáng lên khiến Lăng Nhã Linh giật thót, hấp tấp chạy lên. Dương Duy thì không thể thôi nghiến răng lầm bầm nguyền rủa ai kia vì phá hoại giây phút tốt đẹp của cậu…
– Gì thế ạ?!
Lăng Nhã Linh mở cửa vào, tối mặt khi thấy cảnh tượng trước mặt. Lăng Từ Nhật ngồi giữa phòng, xung quanh là toàn quần áo và áo quần, gương mặt nhèm nhẹp nước mắt nước mũi, thậm chí còn có… máu…
– Chị… chị sao thế??…
Lăng Nhã Linh vội đóng cửa lại, hoàng hồn chạy về phía chị mình, tuyệt nhiên là đỡ Lăng Từ Nhật đứng lên từ trong vũng máu, cô mếu…
– Chị tìm mãi mà không thấy… không thấy em ạ!!…
Lăng Nhã Linh nghiêng đầu ý không hiểu, thấy vậy, Lăng Từ Nhật hấp tấp giải thích, mặt vẫn đầm đìa nước mắt…
-… Băng bảo hộ ấy!!…
Ngớ người nhìn cô chị mình, rồi lại một lần nữa liếc sơ qua căn phòng. A ~!! Đã hiểu. Lăng Từ Nhật đang đến ngày… đèn đỏ… Lăng Nhã Linh vò đầu, nói an ủi cô chị mít ướt của mình. Thật là… còn tưởng cô gặp chuyện gì…

– Chắc là lúc dọn nhà em quên lấy theo!! Chị đợi chút… để em đi mua!!
Nhận được cái gật đầu từ cô chị mình, Lăng Nhã Linh mau chóng chạy xuống nhà…

– Bà định đi đâu đấy??
Dương Duy đang ngồi trên sofa bỗng ngước mắt ra cửa hỏi lớn. Dương Khánh Nam đúng lúc đi ra từ phòng tắm, tò mò ngước mắt nhìn theo…
– À… tôi…!! – thấy Lăng Nhã Linh phút chốc đỏ mặt, lắp bắp. Dương Duy chỉ tò mò khó hiểu nhưng cũng không làm khó cô bạn gái, hỏi thêm một câu có duyên…
– Hay để tôi đi cùng với bà??…
– Á!! Không không!! Tôi tự đi được!!…
Lăng Nhã Linh xua xua tay ý không cần rồi vụt chạy ra khỏi cửa khiến Dương Duy chau mày. Riêng Dương Khánh Nam lại khác, nhàn nhã tới đáng sợ, đương nhiên rồi, vì chuyện này có dính dáng gì tới anh đâu!!… Lại thong dong đi lên phòng của… Lăng Từ Nhật…
… Phải nói Dương Khánh Nam da mặt dày gấp 9 lần bê tông a~!!. Tự tiện vô cùng, mở toạc cửa ra mà không thèm gọi hay gõ cửa. Có sao?? Nhà của anh mà lị ~!!… Nhưng sự việc đáng ngờ, cửa không khóa, nhưng lại cứng ngắc… Nheo nheo mày bất mãn, nhưng chưa kịp lên tiếng, bên trong đã mở lời trước…
– Linh?! Em về rồi à?? Sao nhanh thế??…
Dương Khánh Nam nghe giọng cô thút thít như vừa mới khóc xong, mi mắt càng nheo lại, tự cắn môi không cho bản thân lên tiếng hay đạp cửa xông vào phòng ngay lúc này…
– Em mua được chưa?!

Mua?? Mua cái gì mới được?? À phải rồi… Lăng Nhã Linh cũng vừa nói là ra ngoài mua đồ. Là đồ cho Lăng Từ Nhật??…
– Linh…?!
Lăng Từ Nhật thấy không có tiếng trả lời, liền mở cửa te hé ra thử. Sau một giây thì cánh cửa đóng lại và khóa không thương tiếc, cô tím mặt, tim đập thùm thụp…
Còn Dương Khánh Nam ư?? Đương nhiên là trên gương mặt thanh tú đầy những tạp xúc?? Lo lắng, có!! Buồn tủi, có!! Nghi ngờ, có!! Thắc mắc, có!!… Nhưng trên tất cả… là sự giận dữ!!… Đương nhiên, cô dám đóng cửa trước ngay mũi anh cơ mà!!…
Và vừa rồi, qua cánh cửa… 1 giây thôi, nhưng đủ chậm để anh thấy tất cả những điều gì đang xảy ra trong căn phòng đó!!…
Gương mặt đỏ ửng lên vì nước mắt. Dưới sàn là vải vóc đã bị xé vụn, vứt lung tung. Và rồi… anh thấy một màu đỏ tươi đập ngay vào mắt…
Oắt đờ hợi?!! Cô bị thương à???… Nhưng không đúng… về gương mặt xấu hổ của Lăng Nhã Linh khi bước ra khỏi cửa, và về tất cả những chuyện anh đã thấy, đến thằng ngu cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Còn với một người có IQ ba chữ số như anh, chuyện này lật tẩy quá dễ dàng… Anh ôm bụng cười sặc sụa, kìm nén lắm mới không bò lăn ra sàn nhà ~!! =.=
– Huoaaaaaa!!!!!!!!!
Nghe tiếng Dương Khánh Nam cười, cô xấu hổ đến òa khóc lớn…. Dương Khánh Nam giật sững người nhìn vào cánh cửa, tiếng khóc của Lăng Từ Nhật ngày một lớn hơn… Cô càng khóc to hơn!! Anh chắc chắn đã biết chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn là biết hết rồi!!! Huhu!! Lăng Từ Nhật muốn độn thổ mà chết quá!! Anh thậm chí còn cười nữa chứ!! Anh thật quá đáng!!!…..
– Huhuhu!!!!!! hức… huhu!!!…
– Này nhóc!! Mở cửa cho tôi cái nào!!
Nghe tiếng nức nở của Lăng Từ Nhật khiến anh hơi xót, biết mình đùa hơi quá!! Anh khẽ gõ cửa… Ngược tác dụng!! Cô lại càng khóc lớn hơn a ~!!…
– Không!! Không!! Ông chết đi!!! Chết ngay cho tôi!! Hhuhuhu!!!…

… Cạch …
// Rầm //…
Lăng Từ Nhật tái mặt dùng thân chèn cửa lại, quên ngay cả khóc. Cô có nhìn nhầm không chứ?? Anh vừa mở cửa, mở cửa phòng cô?? *Bíp* thật!! Tên khốn đấy có chìa khóa phòng cô… Và hiện giờ, cô phải dùng sức bình sinh của cô chèn cánh cửa lại. Nhưng biết sao được, cô là con gái cơ mà…
Trái ngược với cô chật vật dùng cả thân người chèn cánh cửa, Dương Khánh Nam lại rất thoải mái a~!! Chỉ cần một tay thôi, một tay thôi đấy!! Anh đã dễ dàng mở được cái cửa nâu gỗ ra… Rất dễ dàng…
– Huhuhuhu!!!! Tôi ghét ông!! Ghét ông nhất đấy!!! Tôi sẽ chết cho ông xem, chết cho ông xem!!!!!!
Lăng Từ Nhật hoảng loạn òa khóc lớn, nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào, cô lại càng thét to… Dương Khánh Nam nhăn trán, chết?? Ai cho cô nói mấy từ bậy bạ ấy thế?? Nghĩ là làm, anh dùng sức đẩy cánh cửa ra…
Lăng Từ Nhật nấc to… Anh có còn xem cô là con gái không vậy?? Một thằng con trai vào phòng một đứa con gái mà cái căn phòng ấy giờ phút này không còn gì tốt đẹp. Máu và màu, còn cái mùi tanh nồng tởm lợm ấy nữa. Vào rồi anh sẽ nghĩ gì đây??? Mà tại sao cái tên mặt ngáo ấy lại tỉnh rụi như không có việc gì xảy ra thế??!!!….
… Phút chốc, đầu cô quay cuồng, tím mặt. Lăng Từ Nhật cảm thấy đau nhức đến nỗi muốn ngất đi… Trên người như không còn tý sức nào nữa…
… Phịch…
Dương Khánh Anm nghe thấy tiếng động lớn, nhanh chóng mở cửa ra. Đập ngay vào mắt anh là Lăng Từ Nhật nằm ôm bụng co rúm dưới sàn nhà, mặt tím tái… Tim Dương Khánh Nam đau như bị dao cắt, vội vã lại gần cô…
– Này này!! Bà sao thế?? Đau ở đâu?? Nói tôi nghe xem…
Lăng Từ Nhật cắn môi, khó nhọc lắc đầu. Thấy vậy, anh càng đau… Mau chóng bế thốc Lăng Từ Nhật khiến cô giật mình nhưng không đủ sức phản kháng, mặc anh làm gì thì làm… Nhanh chóng, anh để Lăng Từ Nhật nằm trên giường mình. Cô thở dốc, tay ôm bụng, bờ môi tím tái run run…
– Không… được!!… Bẩn…
Anh cau mày chặt hơn, Lăng Từ Nhật muốn chọc điên anh à?? Đau như vậy còn cứng đầu không nói mà lại lo, lo cái gì cơ chứ?? Bẩn thì giặt, con gái đúng phiền phức mà!!…
– Dương Duy!!!!! Mang thuốc giảm đau lên đây, ngay!!!…

Dương Duy đang chú tâm đến việc chúi mũi vào cái máy game dưới nhà, bị Dương Khánh Nam quát như thế thì không khỏi giật mình. Nhưng cũng lũi hũi làm theo không dám oán trách, hiếm khi Dương Khánh Nam giận như vậy, không làm theo á?? Có mà đầu lìa khỏi cổ…

Cậu mang thuốc giảm đau vào phòng Dương Khánh Nam mà không thể nguôi thắc mắc. Thuốc giảm đau à?? Thường thì anh có bao giờ dùng loại thuốc này đâu nhỉ??… Nhưng đến khi mở cửa, dường như mọi thắc mắc đã được giải đáp…
Cái cảnh tượng này thật không khỏi rùng mình a… Lăng Từ Nhật nằm co rúm trên giường, mặt tím tái cả tấn mồ hôi tuôn ào ạt… Môi dưới bị Lăng Từ Nhật cắn đến trắng bệch mà không có ý định nhả ra. Dương Khánh Nam ngồi dưới đất bên cạnh giường, gương mặt đen ngùn ngụt như ác ma… Ặc!! Ai đã chọc giận “con sói” này vậy??…
– Anh… thuốc giảm đau!!…
Dương Duy khẽ đặt thuốc giảm đau trên kệ rồi cũng mau chóng chuồn lẹ. Đừng nói cậu nhát gan, ma quỷ lên đây còn khiếp cái bộ mặt đưa đám của Dương Khánh Nam chứ nói chi là cậu…
– Uống thuốc!!…
Giọng Dương Khánh Nam trầm trầm rợn gáy, áp đảo cả người nghe. Dù lời lẽ sắc bén là vậy, nhưng cử chỉ của anh lại rất dịu dàng, giống như sợ sẽ làm đau cô… Nhưng Lăng Từ Nhật dường như thở dốc, phà phà ra khói trắng, gương mặt nhớt nhát. Gương mặt mở hồ như mất cả ý thức, tai vù vù đi, chẳng còn nghe thêm được một lời nào nữa…
Dương Khánh Nam nheo mày, bỏ viên thuốc đắng nghét vào miệng cùng một ngụm nước, tinh tế dùng tay tách miệng cô ra, áp bờ môi anh vào, để dòng nước ấm cuốn qua khuôn miệng người đối diện…
…………………………
Happy HALLOWEEN ~ :-)))
VOTE or TREAT hả mọi người??…
Nhớ vote nha!! ~ Không ta ghẹo mấy mem nhá!! ( Sẽ chẳng ra chap mới đâu, cách ghẹo vui nhỉ ) ^.^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.