Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 11: Cảm giác ăn giấm chua


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 11: Cảm giác ăn giấm chua

Lăng Từ Nhật thực sự rất giận, chưa bao giờ cô cảm thấy nóng máu và tức điên như thế. Thường ngày, ừ chỉ thường ngày mà nếu cô có giận chút chút, Lăng Từ Nhật cô sẽ chỉ hét và chửi, và cùng lắm đập nát mấy cái chậu hay vài (chục) cái bình cổ trong nhà mà thôi. Riêng lần này, cô thực sự rất giận…
– Này…
-…
– Giận thật đấy à??…
-…
– Tôi có làm gì đâu mà giận chứ??
-…
Ừ thì anh có làm cái gì to lớn đâu. Chỉ là lừa cô ti tí thôi mà, vừa lừa vừa hớt tay trên, hại cô lo gần chết, may mắn là chưa đột quỵ ngã xuống thôi đấy. Mà dù trong lòng nghĩ vậy, có chết cô cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra… Lăng Từ Nhật vụt chạy đi mất, để lại Dương Khánh Nam đứng lại xoa đầu phiền não. Kì này coi bộ giận thật rồi…

.
.
.

– Mặt bà làm gì mà như đưa đám thế??…
Tố Mạc Như cùng Lệ Nhan lại đi đến bên bàn của Lăng Từ Nhật, hỏi lạnh tanh. Cô chỉ chu môi hờn dỗi…
– Nhà có tí chuyện… ày!! Bực chết mất!!…
Nghe thế, Lệ Nhan cùng Tố Mạc Như khẽ nhau, liếc mắt một cách hờ hững rồi bỏ đi mất…
Lăng Từ Nhật cũng nằm bệch xuống bàn, không nói thêm lời nào nữa, thở dài một cách buồn phiền, miệng không thể thôi lầm bầm…
– Dương Khánh Nam!! Ông quả là cái tên chết bầm!!…

.
.
.

Dương Khánh Nam rảnh rỗi sinh nông nỗi, đi vài vòng quanh trường, khẽ thở dài, phải tìm cách cho cô nhóc đó nguôi giận thôi…

… Phịch…
– Á!! Xin lỗi…
Bỗng đâu có một người tông vào anh. Vì lực rất nhẹ khiến anh đứng bình thường, khác với ai kia ngã phịch xuống mặt đất… Dương Khánh Nam thở dài xoa đầu, đưa tay ra trước mặt…
– Không sao chứ?? Anh giúp em nhé??…
Chất giọng trầm trầm dịu dàng vang lên khiến Tố Mạc Như quên hết bực dọc, khẽ ngước mặt lên, sững người trong giây lát rồi đỏ mặt, lắp bắp…
– Em… em không sao!! Xin lỗi anh…
Tố Mạc Như đưa tay cầm lấy bàn tay của Dương Khánh Nam, tim phút chốc khẽ run lên một nhịp…
– Em ổn rồi phải không?? Anh đi nhé??
Dương Khánh Nam xoay gót bước đi, ngay sau đó bị một lực nhẹ kiềm lại. Anh nhướn mày nhìn Mạc Tố Như đang túm lấy gấu áo của mình… Hơi ngượng ngùng, Tố Mạc Như lắp bắp…
– Ư… em… em tên Tố Mạc Như, học 8a2 ạ!!… Em… em cảm ơn anh Dương Khánh Nam rất nhiều vì chuyện lúc nãy…
– Em biết anh??
– V… vâng!!…
Và thế rồi, cuộc nói chuyện lại chìm vào im lặng, chả ai nói với ai câu nào. Khẽ khàng, Tố Mạc Như buông gấu áo của Dương Khánh Nam ra, vội vã chạy đi, để lại Dương Khánh Nam phía xa gãi đầu khó hiểu…

.
.
.

– Ủa?? Bà vừa đi đâu thế?? – Lệ Nhan nghiêng đầu khẽ hỏi cô bạn, gương mặt còn vương chút đỏ khiến Lệ Nhan nãy sinh nghi ngờ, cười trêu…
– Sao vậy?? Mới tông trúng anh chàng đẹp trai nào sao??
– … Ừ!!…
– Haha!! May thật nhỉ??…
Lệ Nhan vẫn tưởng Mạc Tố Như trêu mình, cười nói tít mắt, dù vậy, Tố Mạc Như vẫn đăm chiêu, e thẹn nghĩ đến người con trai vừa mới lướt qua trong lòng mình…
Giọng nói của anh khiến cô xao xuyến quá…

.
.
.

Chuông reo vào lớp khiến mọi người ùa vào như ong vỡ tổ. Lăng Từ Nhật phẩy tay, vờ hét to trêu…
– Ai mở cửa sổ ra giùm đi. Cái mùi gì đấy lấn chiếm hết cả oxi rồi đây này!!…
Và thế rồi cả lớp bắt đầu một tràng cười dài không ngớt, vài đứa thì giận đến tím mặt. Quả thật là trong lớp, ai cũng quý Lăng Từ Nhật…
– Nè bà!!
Tố Mạc Như đi đến bàn của Lăng Từ Nhật, nhưng lần này, lại không có Lệ Nhan… Lăng Từ Nhật nghiêng nghiêng đầu, ý muốn hỏi…
– Nè bà…
Mạc Tố Như mãi vẫn ngập ngừng không nói, khiến Lăng Từ Nhật nhướn mày cao hơn. Tay Mạc Tố Như run run, lấy hết can đảm ra mà hỏi…
– Tôi… tôi thích anh Dương Khánh Nam lắm!! Bà giúp tôi được không??
Lăng Từ Nhật ngớ người, phút chốc trong tim xuất hiện một cảm giác nhoi nhói. Thích?? Tự nhủ bản thân phải trấn an cảm giác khó chịu này lại, Lăng Từ Nhật nhàn nhạt cất tiếng…
– Bà… không phải đã nói… rất ghét hắn ta sao??…
– Ừ thì… tôi… tôi…
Thấy Tố Mạc Như lúng túng, trong lòng không thể tự vả vào mặt mình. Lăng Từ Nhật cô chơi với Tố Mạc Như gần ba năm, khoảng thời gian dài như vậy, mà số lần cô thấy Tố Mạc Như cười chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi giờ đây, chỉ vì một tên con trai mới gặp vài lần, lại có thể lộ ra một vẻ mặt như vậy…
– Bà thích anh ta, thì đi mà tỏ tình, cớ sao lại nói với tôi??
Lăng Từ Nhật mỉm cười hơi chua chát, sao cô cảm thấy dường như bản thân thật ích kỷ khi nói như vậy. Thế mà Tố Mạc Như chỉ mím môi, nói khẽ…
– Vì dường như… có tin đồn hai người đang quen nhau…
Lăng Từ Nhật trong lòng như càng tích thêm sự tức giận, nhưng cô bỗng nắm chặt gấu váy, mắt cụp xuống nhìn mũi giày, giọng trầm…
– Bà biết rằng người ta đang quen tôi, mà bà vẫn theo đuổi sao??
… ” Bà có xem tôi là bạn không vậy??”… nhưng nếu là cô, có chết cô cũng sẽ không nói ra câu sau. Dù sao, Tố Mạc Như cũng là bạn cô, nhưng có vẻ… chỉ mình cô nghĩ vậy…
Tố Mạc Như lạnh tanh nhìn cô, khẽ bĩu môi quay đi, nói nhỏ…

– Không muốn giúp thì thôi!!…
Lòng Lăng Từ Nhật khẽ dấy lên nỗi đau xót, cười lạnh. Tới khi nào cô mới chịu nói thật với lòng mình?? Cô ích kỉ giữ Dương Khánh Nam bên cạnh làm gì??… Vì ở bên nhau… Lăng Từ Nhật không còn đủ thời gian để làm việc đó…

– Ơ??! Anh Dương Khánh Nam??
Tố Mạc Như vừa bước ra khỏi lớp đã gặp ngay Dương Khánh Nam đang đứng dựa lưng vào cửa, điệu bộ ung dung. Anh hơi nghiêng đầu nhìn Tố Mạc Như, khiến tim cô khẽ run lên một nhịp…
Dương Khánh Nam nhìn cô nàng đứng trước mặt, cố gắng lục lọi trong cái trí nhớ xa thăm thẳm của mình xem cô nàng này là ai. Khẽ nhếch môi cười, là ai ư?? Anh vốn không quan tâm, gìơ anh chỉ muốn gặp con nhóc bướng bỉnh đấy thôi… Loay hoay mãi trước cửa lớp 8a2, may rủi hay không khi bỗng dưng gặp cô nàng này??…
– A… anh…
– Cho tôi gặp Lăng Từ Nhật được không??
Dương Khánh Nam lên tiếng cắt đứt giọng nói của Tố Mạc Như. Cô xót, ha ~!! Anh thậm chí còn không thèm nhớ cô là ai?? Chẳng phải vừa rồi mới gặp sao??…
Dương Khánh Nam có cảm giác gì đó không mấy thiện cảm ở cô nàng này. Chỉ là… nói sao nhỉ?? Cảm giác thân thiện với cô nàng này làm anh cảm thấy thập phần khó chịu… Nhất là chữ “anh” từ miệng cô nàng này thoát ra làm anh thấy hơi ngứa tai. Hay là được nghe Lăng Từ Nhật xưng hô ông bà hoài nên thấy… quen quen nhỉ??…
Tố Mạc Như thấy anh đăm chiêu suy nghĩ không nói gì liền buồn bã. Tự cắn môi xoay lưng bước đi. Cư nhiên bị trẹo chân, lập tức ngã nhào về phía trước. May mắn thay được Dương Khánh Nam nắm lại khiến cô bật ngửa ra sau, ngã nhào vào lồng ngực của anh, thậm chia còn nghe được nhịp tim nam tính… Tố Mạc Như bỗng run run, gương mặt đỏ hoắc. Nhưng chưa kịp sung sướng đến một phút, đã một lực đẩy mạnh ra đằng sau khiến cô té nhào… Ngay sau đó giọng Dương Khánh Nam vang lên, vẫn là giọng nói mà cô rất thích nghe, nhưng lần này… lại tê tái lòng đến kì lạ…
– Lăng Từ Nhật!! Bà mau đứng lại!!!…
Lăng Từ Nhật?? Cô bỗng hừ lạnh… Chẳng phải chuyện giữa Lăng Từ Nhật và anh chỉ là tin đồn thôi sao?? Nhưng sao trong chất giọng của anh, cô lại nghe thấy… có cả yêu thương chất đầy…
… Phút chốc, anh vụt chạy đi, để lại Tố Mac Như đứng quạnh hiu trên hành lang cô độc…

.
.
.

– Bà đứng lại cho tôi!! Không nghe à??
Dương Khánh Nam chạy theo Lăng Từ Nhật, giật mạnh tay cô về phía sau, bắt cô đối diện với anh. Nhưng khi Lăng Từ Nhật xoay lại, anh đã ngỡ ngàng biết bao nhiêu…
– Bà… sao thế??
Lần này đến lượt Lăng Từ Nhật sững sờ, lau vội đi những giọt nước mắt trên khóe mi…
– Chả… chả sao hết!!
Cô đang nói dối, phải rồi!! Chắc chắn là đang nói dối. Làm sao cô có thể nói thật lòng mình… tim cô quặn đau khi thấy anh ôm… Tố Mạc Như??…
– Sao vậy?? Bà giận tôi lắm à?? Tôi xin lỗi…
Dương Khánh Nam vụng về lau đi nước mắt còn đọng lại, giọng tỏ vẻ hối lỗi. Dương Khánh Nam cũng đâu có ngờ… cô sẽ khóc chứ?? Cô khóc… nhưng anh đau… Lăng Từ Nhật buồn bã nhìn anh, anh đâu có lỗi… Người có lỗi là Lăng Từ Nhật cô cơ mà…
– Tôi…

Giọng cứ nghẹn ứ trong cổ họng, không nói nên lời. Làm sao đây?? Cô chỉ muốn nghe một lời giải thích cho khi nãy, nhưng cô không đủ can đảm để làm điều đó…
– Được rồi được rồi!! Tôi xin lỗi!! Lần sau sẽ không như thế nữa!!
Dương Khánh Nam cười cười, điệu bộ không giống như đanh hối lỗi mà giống như đang chọc tức cô hơn. Cô bĩu môi, mọi buồn phiền cũng bay mất…
– Thử mà có lần sau thử xem, tôi sẽ nhét thuốc chuột vào cái miệng láo toét của ông!!
Dương Khánh Nam nhíu mày, là cô đang uy hiếp anh sao?? Cười cười vỗ đầu Lăng Từ Nhật…
– Tất nhiên là sẽ không có lần sau…
Lăng Từ Nhật nhướn mày nghi ngờ, tin được không đây??…
– Này!!
Dương Khánh Nam bỗng lên tiếng khiến bước chân Lăng Từ Nhật sững lại, nghiêng đầu nhìn anh ý hỏi. Cô chợt rung mình, cái vẻ mặt gian manh đểu cáng đó là sao??
– Gọi tôi là anh!!
Dương Khánh Nam cười toe, cảm giác như rất muốn được nghe cô kêu tiếng “anh” một lần. Biết sao được!! Vì vừa rồi khi Tố Mạc Như gọi Dương Khánh Nam là “anh”, cảm rác rất là ngứa tai a~!!
– Sao?? Giờ lại quay về cái vấn đề muốn thuở này à??!
– Lắm lời mãi!! Gọi thử đi!!
– Hừm ~…
Lăng Từ Nhật nheo mày nhìn anh, khẽ nhếch môi một cái…
-… muốn tôi gọi là anh sao?? Đợi khi nào… ông thành bạn trai tôi rồi hẵng nói nhá!!…
Nghe thế, Dương Khánh Nam nhếch môi cười gian xảo…
– Được rồi!! Là do bà nói đấy nhé!!…
Lăng Từ Nhật chưa kịp nói gì thêm, Dương Khánh Nam đã đi lướt qua cô, trên khóe môi còn vương nụ cười chưa tắt hẳn…
….
~ Kham khảo ý kiến ~ Các bạn có thể bỏ qua mục này, nhưng mình sẽ rất vui nếu các bạn chịu khó đọc nó ạ ~!! :-))
1) Giữa Lăng Từ Nhật x Dương Khánh Nam và Lăng Nhã Linh x Dương Duy, các bạn thích cặp đôi nào hơn ạ??…
2) Theo các bạn, Tố Mạc Như và Lệ Nhan là hai nhân vật như thế nào??…
3) Từ đầu câu chuyện đến nay, có chương nào các bạn cảm thấy quá nhàm và nhảm không ạ??
4) Điều gì khiến bạn không hài lòng ở bộ truyện này??
5) Nếu câu chuyện này trên dưới 50 chương, các bạn có cảm thấy quá dài không ạ??
Mọi người nếu có đọc thì chịu khó cmt để mình biết mà chỉnh sửa ạ, đồng thời cũng tăng tốc độ ra chương!! Bạn nào cmt đầy đủ và nhanh nhất ,chương sau xin làm món quà tặng bạn ấy!! :-)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.