Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 8
“Reng”
Sau khi Tinh My bước ra khỏi phòng hội trưởng thì cũng là giờ ra chơi.
Bỗng cô thấy 1…2…3…nhiều và rất nhiều nữ sinh đi ngoài hành lang. Sẽ chẳng là gì ngạc nhiên nếu các nữ sinh đó không đi một hướng và đang nói cùng một đề tài.
“Đẹp trai lắm hả?”
“Ừm, nghe tụi 11A1 nói vậy!”
“Tụi nó còn nói đẹp hơn hotboy trường mình nữa!”
“Éc! Hơn sao?”
“Ai biết!”
“Đi coi thử mới biết!”
Rồi những nữ sinh đó dắt nhau đi, trong khi mắt cô sáng lên. . . trai đẹp?
Không suy nghĩ, chân cô vô thức hòa nhập với binh đoàn nữ sinh kia.
Tại 11A1,
Tụi con gái đứng ngoài cửa che hết cả tầm nhìn, cô chật vật lắm mới chen vào được .
Theo thông tin nghe lỏm được từ tụi con gái trong lúc đi thì tên này là học sinh mới chuyển vào hồi sáng, học lớp 11A1- lớp dành cho học sinh giỏi nhất khối. ( trong đó có Đăng )
Bây giờ cô đang ở tâm trạng phấn khởi, hồi hộp chờ được ngắm tên kia. Vừa đẹp vừa thông minh, trên đời hiếm thấy.
Tinh My khẽ nhíu mày vì tên đó đang quay lưng về phía mình.
*Quay lại coi. Ừm… sao cái màu da quen quá! Cái body nữa… hình như thấy ở đâu rồi? Ở đâu ta? * cô gãi đầu tò mò.
Bỗng một đứa con gái ở phía sau vô tình đẩy, làm cô ngã về phía trước.
Tinh My chỉ kịp la một tiếng, rồi. . . miệng cô hôn mặt đất.
Mũi bắt đầu chảy máu, cô ngồi dậy, lấy hai tay bịt mũi lại.
Mọi người xung quanh đều cười to làm cô xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ mong có động đất hay sóng thần nào đó xảy ra cho mặt đất nứt nguyên một đường để nhảy vào.
Cái mắt kính rớt mất, cô nhìn thấy mờ mờ như có ai đó đi về phía mình.
Người đó càng lúc càng gần, gương mặt to hơn rõ hơn…
*Quái? Sao mình lại thấy cái tên đáng ghét hồi hè vậy? Không phải chứ? Hồi nãy té làm mắt mình có vấn đề à?* cô khó hiểu.
“Mắt kính của em nè!” người đó đeo mắt kính cho cô, bây giờ cô thấy rõ mọi thứ, kể cả người đang ngồi trước mặt.
Thế nào là duyên phận? Đó là nhân sinh trùng phùng.
“Aaaaaa! Sao. . . sao. . . sao lại là you? You làm gì ở đây?” cô hoảng hốt chỉ thẳng vào mặt anh.
Anh tung nụ cười lãng tử ra khiến bao nữ sinh đứng xung quanh xém nữa chảy máu mũi giống cô.
“Chào, không ngờ được gặp lại em.” Hoàng Minh Quân để tay lên trán như kiểu chào trong quân đội.
Mặt cô đần ra trông ngu cực kì. Oan gia ngõ hẹp, cô vốn không tin vào câu đó nhưng chắc giờ phải suy nghĩ lại.
“You làm gì vậy? Thả tôi ra!” cô la lên khi anh bế mình.
“Im nào! Em đang chảy máu nhiều lắm để anh dẫn em vào phòng y tế!” anh bình thản, không biết rằng đằng sau có bao nhiêu con mắt đang nhìn theo cô ghen tị.
Nhận ra được sát khí, cô càng vùng vẫy mong là anh thả mình xuống để được hai chữ bình yên với đám con gái phía sau.
Hơi bực mình, Minh Quân thì thầm vào tai cô.
“Nếu không chịu yên thì cẩn thận anh hôn em đó!”
Mặt cô đỏ như gấc khi nghe được câu đó, não đình trệ, không vùng vẫy nữa.
“Ừm, như vậy không phải ngoan sao?” anh cười hiền. Cô cũng đơ vì nụ cười đó, anh cười như một đứa con nít .
*Tên này. . . Rốt cuộc là có tí liêm sỉ nào không vậy?*
Phòng y tế,
Giáo viên hiện giờ không có ở đây, nên Minh Quân tự tay sơ cứu cho cô, mũi cô ngưng chảy máu.
“Xong!” anh nói, cất hộp sơ cứu.
“Ừm, cám ơn!” cô lí nhí.
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà. Lần sau đừng để bị té như vậy nữa, nghe chưa!?” vừa nói anh vừa lấy tay xoa đầu cô, vẫn nụ cười đó trên môi.
Cảm giác như có dòng điện chạy từ đỉnh đầu đi thẳng xuống chân, bất chợt cô thấy thích cảm giác được anh xoa đầu.
“Khoan!” cô hất tay anh ra: “You đang làm gì vậy hả? Sao lại xoa đầu tôi!? You lớp 11 tôi cũng lớp 11 đấy nhé. Đừng có hành động như người lớn! Còn nữa, đừng có xưng hô anh- em ngọt xớt như vậy, tôi muốn nổi da gà hết rồi nè! Đừng tưởng đẹp trai thì muốn làm gì thì làm!” cô ném vào mặt anh một tràng xanh rờn, khiến anh bất ngờ.
“Ha ha ha!” anh bỗng cười lớn.
*Tên này, bị mình chửi nên hắn lên cơn sao? Không phải lúc này chứ, phòng không có ai hết, hic! Lỡ hắn giết mình thì sao? Không được, 36 kế tẩu là thượng sách! Chạy thôi!*
Nghĩ là làm, cô đưa chuẩn bị đứng dậy đi thì…
“Nhóc à! Anh lớn hơn em một tuổi đó!” trong tiếng cười khúc khích anh nói lớn.
Vô thức, bước chân cô dừng lại…