Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 57: Hạnh Phúc Của Chúng Ta


Đọc truyện Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 57: Hạnh Phúc Của Chúng Ta

Một buổi chiều tan học, Tinh My và Minh Quân đến đón con, chỉ thấy nhóc con ngồi ở đằng sau các bạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, buồn bực không vui.

Đúng vậy, sau năm năm, cô và anh có được một bé trai kháu khỉnh- Hoàng Thanh Phong.

Thanh Phong lớn lên được thừa hưởng khuôn mặt lạnh như băng từ ba, là một em bé biết đối nhân xử thế, luôn nói năng cẩn trọng, vậy mà hôm nay khuôn mặt lại xưng xỉa, không thể nhìn ra được đây là một bé trai bốn tuổi.

Tinh My lo lắng, kéo tay bé, dịu dàng hỏi: “Bảo bối hôm nay sao lại không vui thế này?”

Thanh Phong nghiêng đầu sang một bên, không trả lời mẹ.

Minh Quân nhìn con trai qua gương chiếu hậu, thấp giọng quở trách: “Mẹ hỏi con không nghe được à?”

Anh trước mặt con luôn là một người ba vô cùng nghiêm khắc, anh vừa mở miệng, con trai đã ngay lập tức thẳng người, nghiêng đầu nói với cô: “Mẹ ơi, con cũng muốn có em gái.”

Tinh My sững người, sau đó không nhịn được bật cười, xoa đầu nhóc con, hỏi: “Sao con lại muốn có em gái?”

Thanh Phong lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bạn Hoài Nam cũng có em gái, em gái bạn ấy đáng yêu, con thích em ấy lắm.”

Hoài Nam là bạn ngồi cùng bàn của Thanh Phong. Hôm nay em gái Hoài Nam cũng đến trường với cậu bé, hai anh em ngồi cạnh nhau, em gái ôm cánh tay anh trai, rụt rè trốn sau lưng anh. Đôi mắt cô bé to tròn lấp lánh, tựa như chứa cả ngàn tinh tú.

Người bạn nhỏ Thanh Phong ở bên cạnh bỗng cảm thấy thích thú, lặng lẽ tiến tới, muốn ôm em gái nhỏ vào lòng. Ai ngờ vừa mới tiến tới, Hoài Nam đã trừng mặt cảnh giác, còn lớn tiếng dạy dỗ cậu nhóc: “Không cho phép cậu đụng vào em gái tớ!”

Người bạn nhỏ họ Hoàng nào đó cảm thấy vô cùng tổn thương, khuôn mặt nhăn nhó quay về chỗ, cả một ngày buồn bực không nói thành lời.

Tinh My nghe rõ ngọn nguồn, dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Nhưng mà gần đây cô cũng thảo luận với anh về chuyện mang thai. Trước đó chị dâu (Yêm Nhã) có nghi ngờ việc mình mang thai long phượng, bây giờ thì hai anh em đã dắt tay nhau đi học mẫu giáo rồi, người ngoài nhìn vào chỉ biết mỉm cười hâm mộ.

Cô về nhà cũng nói với anh rằng mình muốn sinh con gái, nhưng anh vẫn hơi lưỡng lự, sợ cô mang thai vất vả, nên cứ chậm chạp không quyết định.

Tối hôm đó, Tinh My tắm xong ra ngoài, Minh Quân vẫn đang ngồi trên bàn cặm cụi làm việc. Cô đi tới, cúi người tì cằm xuống bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, anh thấy đấy, một mình Thanh Phong cũng cô đơn mà.”

Anh đặt bút xuống bàn, kéo cô ngồi lên đùi mình, cô thuận thế ôm cổ anh, nói tiếp: “Anh cũng muốn có con gái còn gì?”

Anh nhìn cô cười: “Thế nếu không phải con gái thì làm sao đây?”

Cô ngạc nhiên, trả lời anh: “Thế thì đành thôi vậy, coi như là chúng ta không có duyên với con gái. Nhưng em thật sự vẫn muốn sinh thêm một đứa nữa, anh nhìn gia đình anh Huy với con Nhã kìa, có hai đứa thì mới vui nhà vui cửa chứ. Nhìn lại Thanh Phong nhà mình xem, thừa hưởng luôn cái tính tình lạnh lùng của anh, lúc nào cũng chỉ chơi một mình, có thêm em thì nhóc con không còn cô đơn nữa rồi.”

Cô khuyên nhủ mãi, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.

Để chuẩn bị cho việc mang thai, cô và anh đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, để cơ thể ở trong tình trạng tốt nhất, đầu tháng tám hai người lại tích cực bắt đầu quá trình tạo người.
……………………….


Giữa tháng mười một, Tinh My lại đến bệnh kiểm tra sức khỏe một lần nữa thì nhận được tin mình mang thai, em bé trong bụng mẹ vô cùng khỏe mạnh.

Tin mang thai truyền về hai bên gia đình, trưởng bối đều vui mừng khôn siết. Đặc biệt là ông Hoàng, trước kia ông đã nói nhỏ với Minh Quân nhiều lần, hy vọng hai đứa có thể sinh thêm một bé nữa, nhưng lúc ấy anh đau lòng cô phải chịu nhiều khổ cực nên không đồng ý.

Hôm nay nhận được tin cô mang bầu, ông Hoàng vui vẻ đi lễ tạ tổ tiên đã phù hộ, hôm sau còn rủ ba mẹ Dương lên núi thắp hương cầu nguyện cho cô.

Ngoại trừ hai vợ chồng cô cùng các trưởng bối trong nhà thì người sung sướng nhất chính là bạn nhỏ Thanh Phong khi nghe tin mẹ mang thai em gái.

Thanh Phong vừa tròn bốn tuổi, chưa bao giờ Tinh My thấy nhóc con buồn vì điều gì cho đến khi phát sinh chuyện kia. Mỗi ngày thức dậy, nhóc con đều chạy đến phòng ba mẹ, nghiêng đầu đặt lên bụng cô nghe động tĩnh bên trong, ngây thơ hỏi mẹ: “Mẹ ơi, em gái con đang ở trong này phải không ạ?”

Cô không đành lòng đả kích con trai, nhưng vẫn phải nói cho con hiểu: “Không chắc sẽ là em gái đâu con, cũng có thể là em trai đó.”

Thanh Phong không muốn em trai chút nào, vì vậy rất kiên quyết nói với mẹ: “Không đâu mẹ, chắc chắn là em gái!”

Nhóc con theo thói quen mỗi sáng sẽ chạy sang phòng ba mẹ thăm em gái. Nhưng có một sáng, hai vợ chồng đang thân thiết với nhau thì con trai đột nhiên mở cửa đi vào, Minh Quân giận đến mức nhảy xuống giường, đá văng con trai ra khỏi phòng, nghiêm túc cảnh cáo: “Sau này con không được tùy tiện đi vào phòng ba mẹ như thế, hiểu chưa?!”

Thanh Phong rất sợ anh, gật đầu như giã gạo: “Hiểu ạ.”

Lần mang thai thứ hai này không quá dễ dàng với cô, cô cảm thấy mình lại bị béo lên, bị xấu đi, thai nghén vô cùng nghiêm trọng, tính khí cũng trở nên nóng nảy, rất dễ phát hỏa mà không hiểu vì sao.
…………………….

Cô mang thai những tháng cuối cùng, chân bị sưng to, cả buổi tối anh pha nước cho cô ngâm chân rồi xoa bóp cho cô. Nhiều đêm cô tỉnh giấc cũng thấy anh vẫn đang xoa chân cho mình. Công việc anh chồng chất là vậy, nhưng anh vẫn luôn chăm sóc cô chu toàn.

Cô rúc vào lòng anh, bỗng trở nên buồn bã: “Không hiểu sao lần mang thai này em hay tức giận lắm, lần trước mang thai Thanh Phong cũng không như thế này.”

Anh nhìn bụng cô một lúc lâu, có chút lo lắng: “Thế thì con gái chúng mình phải đanh đá lắm nhỉ?”

Chắc hẳn anh sẽ không nghĩ rằng lời mình nói ra lại chính là sấm truyền cho tương lai sau này.
…………………….

Đầu tháng chín năm sau, cô thuận lợi sinh hạ được một bé gái vô cùng đáng yêu. Cô đặt tên cho con gái, gọi con là Thiên Ngân .

Thiên Ngân vô cùng xinh đẹp, được thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc của ba mẹ, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nữ.

Mới đầu Thanh Phong còn yêu em vô vàn, đi đâu cũng dẫn em theo, gặp ai cũng ôm em ra khoe khoang đây là em gái mình.

Nhưng sau đó, thời gian dần trôi đi, Thanh Phong càng ngày càng cảm thấy em gái mình đẹp như vậy nhưng thực ra là một đứa nhóc vô cùng phá phách nghịch ngợm!

Em gái tròn ba tuổi, cậu nhóc lên bảy, bắt đầu bước chân vào cánh cửa tiểu học.

Cậu bé tan học về nhà đã chăm chỉ làm bài tập rồi đi tắm trong lúc đợi mẹ kiểm tra bài tập rồi ký tên vào vở cho mình.


Nhưng mười phút sau đi ra, vở bài tập đã bị em gái xé nát.

“Hoàng Thiên Ngân!” Lòng Thanh Phong vỡ vụn, hét to với em.

Thiên Ngân ba tuổi hồn nhiên không biết mình vừa gây chuyện, trong miệng vẫn đang cắn vở bài tập của anh trai, còn cười toét miệng với anh.

Thanh Phong lúc ấy chỉ biết gào thét khi xưa đòi ba mẹ sinh em gái làm cái gì cơ chứ?!
……………………

Thời gian dần trôi, Thiên Ngân lớn lên, bản lĩnh gây chuyện, phá hoại nghịch ngợm cũng lớn theo.

Thanh Phong lớn hơn cô bé bốn tuổi, năm anh trai được mười một tuổi, Thiên Ngân tròn bảy tuổi.

Thiên Ngân cũng đã vào lớp một, chuyện cô bé ghét nhất chính là phải làm bài tập về nhà, tối nào cũng mè nheo không chịu làm bài tới tận tám chín giờ tối, đến giờ đi ngủ rồi đành ôm bài tập chạy đến trước mặt Thanh Phong giả bộ đáng thương, nước mắt thi nhau chảy xuống.

“Anh ơi, em van nài anh làm bài tập cho em đi, làm ơn mà, xin anh đó.”

Nhưng với chuyện học hành, Thanh Phong vô cùng nghiêm túc, cậu bé có nguyên tắc riêng của bản thân, thấy em gái như thế thì chạy xuống tầng mách mẹ.

Vì vậy mà bạn nhỏ Thiên Ngân bị mẹ dạy dỗ một trận tơi bời, chỉ đành thức khuya, một mình ngồi trên bàn, vừa làm bài tập vừa khóc, nước mắt rơi lã chã ướt hết xuống vở.

Minh Quân về nhà, việc đầu tiên chính là vào phòng nhìn vợ mình.

Cô đang ôm máy tính ngồi trên giường làm việc, công việc buổi sáng vẫn còn đang dang dở đành mang về nhà làm nốt.

Anh tiến tới, giành lại máy tính trong tay cô: “Anh nói bao nhiêu lần rồi, đến 10 giờ đêm thì không được làm việc nữa cơ mà?”

“Em còn một xíu nữa thôi…” Tinh My đưa tay đoạt lại máy tính nhưng Minh Quân không cho, cúi đầu hôn cô.

Kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm hai người vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu. Anh hôn cô đến mức cô phải thở hổn hển mới buông cô ra. Anh đứng dậy, cởi âu phục rồi ném lên đầu giường, ngay sau đó lại cúi người áp cô nằm xuống giường.

Cô không nhịn cười, đẩy anh ra: “Anh gấp làm gì? Anh qua phòng xem Thiên Ngân làm bài tập thế nào rồi?”

Anh bất ngờ, giơ tay cúi đầu nhìn đồng hồ, ngạc nhiên hỏi cô: “10 giờ rồi vẫn còn làm bài tập sao?”

Cô ngồi dậy than thở với anh: “Chả hiểu con bé giống ai, cả ngày cả đêm nghịch ngợm không ngừng, 3 giờ chiều đã tan học mà về cũng không chịu làm bài, nghe Thanh Phong bảo còn đang trong phòng đóng công chúa kia kìa! Mà… anh biết buồn cười nhất là gì không?”

Anh nhướng mày, hỏi cô: “Là gì?”


“Con bé lại còn khoác áo choàng chạy vào phòng Thanh Phong bắt thằng bé làm thái giám cho mình khiến mặt anh trai nó xanh lét cả vào.”

Anh không nhịn được bật cười, đứng dậy: “Con nhóc giống ai em còn không biết sao?”

“Em…”

“Được rồi! Để anh đi xem một chút.”

Anh vào phòng con gái kiểm tra bài tập thì phát hiện bé con đang ngủ gục trên bàn.

Anh đi tới, thấy khuôn mặt mũm mĩm xinh xắn vẫn còn vương nước mắt, ngón tay trắng trẻo còn đang nắm chặt bút chì.

Bài tập thì mới làm được một nửa, còn lại vẫn trống trơn.

Anh cảm thấy đau đầu, cứ đứng như vậy một lúc lâu.

Nhóc con đột nhiên tỉnh giấc, đôi mắt lim dim buồn ngủ, thanh âm mềm mại gọi: “Ba ơi!”

Con gái gọi “Ba” như vậy làm tim anh muốn mềm đi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho ba nghe, sao Thiên Ngân lại không chịu làm bài tập đúng giờ?”

Bạn nhỏ Thiên Ngân mở to hai mắt, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn ba, cũng không nói dối ba mà trả lời thành thật: “Thiên Ngân muốn chơi một chút thôi, ai ngờ lại quên mất bài tập ạ.”

Đã hơn 10 giờ rồi mà cô nhóc lại đi ngủ muộn như vậy, anh trầm mặc, xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói với con: “Chỉ mỗi hôm nay thì thôi không sao, con đi ngủ đi, sau này phải nhớ hoàn thành bài tập trước rồi mới được chơi, nghe rõ chưa?”

Bạn nhỏ Thiên Ngân nghe thấy ba nói không cần phải làm bài tập nữa thì trong lòng vui vẻ đến điên cuồng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ biết điều, khéo léo nói: “Cảm ơn ba, Thiên Ngân biết rồi ạ.”

Anh ôm con gái vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó lại ôm con về giường, dịu dàng đắp chăn cho con, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô bé: “Ngoan, ngủ đi.”

Thiên Ngân ôm búp bê vào lòng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ở ngoài cửa, người bạn nhỏ Thanh Phong lại vô cùng trầm tư. Trong đầu nghĩ, thì ra chưa làm xong bài tập cũng không sao cả, ừ, vậy sau này cậu cũng không muốn làm bài tập nữa.

Bạn nhỏ Thanh Phong mang trong mình suy nghĩ không cần làm bài tập cũng không bị ba mắng nên ngay hôm sau tan học về nhà đã vứt cặp lên bàn rồi ngồi dưới đất lắp mô hình máy bay.

Chơi một lúc đã đến 8 giờ tối, ba mẹ đi xã giao bên ngoài cũng đã về.

Bạn nhỏ Thiên Ngân hôm nay lại rất biết nghe lời, ngồi vào bàn chăm chỉ làm bài tập, thấy ba mẹ về nhà đã ngay lập tức ôm vở bài tập của mình chạy ra nộp cho ba: “Ba ơi! Con làm xong bài tập rồi!”

Anh dịu dàng xoa đầu con gái: “Ừ, Thiên Ngân ngoan.”

Anh cầm vở kiểm tra bài làm của Thiên Ngân, khen ngợi: “Con làm rất tốt, mấy bài này không sai nhiều lắm.”

Thiên Ngân cười vui vẻ, giây tiếp theo, ánh mắt nhanh như chớp đã xoay chuyển, sau đó kéo tay áo anh: “Ba ơi, ba cúi người xuống đi, con kể cho ba nghe một chuyện.”

Nhóc con tỏ vẻ bí ẩn, anh mỉm cười ngồi xổm người xuống: “Có chuyện gì nào?”


Thiên Ngân khom tay đặt bên miệng, khẽ khàng nói bên tai anh: “Ba ơi, anh hôm nay không chịu làm bài tập, chỉ ngồi trong phòng chơi thôi.”

Thanh Phong bình thường vẫn vô cùng chăm chỉ ngoan ngoãn, lần đầu tiên không làm bài tập đã bị chính em gái mình tố cáo tội trạng. Thật đáng thương.

Anh mở vở bài tập của con trai ra kiểm tra, sầm mặt: “Mấy giờ rồi Thanh Phong? Bài tập còn không chịu làm thì con định để ba làm hộ à?!”

Bạn nhỏ Thanh Phong chắp hai tay ra sau lưng nghiêm túc đứng trước mặt ba, bị ba mắng như vậy cảm thấy tủi thân trong lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Hôm qua Thiên Ngân cũng không làm bài tập mà ạ…”

“Con còn dám cãi à?”

Ở nhà, người Thanh Phong sợ nhất chỉ có ba thôi, bị ba mắng mà không dám lên tiếng thanh minh.

Anh ném vở bài tập của con trai lên bàn: “Lập tức ngồi vào bàn làm bài cho ba! Làm không xong thì không được phép ngủ!”

Vì vậy, cả tối hôm đó, bạn học Thanh Phong phải làm bài tập đến hơn 1 giờ sáng mới được đi ngủ.

Trải qua trận này, cậu bé hiểu sâu sắc một chuyện. Ba thiên vị, vô cùng thiên vị! Sau này không thể học theo mấy cái trò của Hoàng Thiên Ngân được nữa.
………………….

Trong khi Thanh Phong phải thức để làm bài tập thì hai vợ chồng nào đó ôm nhau thắm thiết nằm trên giường. Tinh My đột nhiên xoay người, hai tay ôm eo Minh Quân, ánh mắt sáng ngời nhìn anh, thấp giọng nói: “Đồ đáng ghét, cảm ơn anh!”

Anh khẽ run, hỏi lại cô: “Sao nào?”

“Cảm ơn anh đã yêu em, trao cho một gia đình ấm áp, cảm ơn anh đã tặng cho em hai bảo bối đáng yêu như bây giờ.”

Ý cười ngập tràn trên môi nhưng ánh mắt cô lại trở nên hồng hồng ngập nước.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô: “Đáng lẽ anh mới là người phải cảm ơn em.”

Một người con gái dịu dàng thương yêu, một gia đình ấm áp trọn vẹn, ấy là hai điều anh chưa bao giờ nghĩ tới trong đời mình.

Cô ôm cổ anh, ngẩng đầu chủ động hôn anh: “Em yêu anh, Hoàng Minh Quân.”

“Anh cũng yêu em, rất yêu, rất yêu em.”
_______________
1/9/2018_ END~~~💕

Vậy là Nhóc con, anh yêu em cũng đã đi đến cuối chặng đường rồi. Tôi biết xuyên suốt chặng đường có không ít chi tiết làm mọi người khó chịu. Nhưng cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. ❤
Cảm ơn Tinh My, cảm ơn Minh Quân, cảm ơn tất cả mọi người.

Cuối cùng, tôi chỉ muốn nhắn nhủ một điều. . .

Hạnh phúc đôi khi chỉ có vậy.

Tình yêu thật sự nó không hề xa vời. Chỉ cần cố gắng chờ đợi, một kết thúc vui vẻ sẽ đến.❤

Vậy nhé, hẹn ngày tái ngộ.❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.