Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 56_ Đại Kết Cuộc
Một tháng sau, tại bệnh viện.
Minh Quân ngồi tại phòng bệnh, đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng mở ra, Đăng bước vào trong bộ đồ màu xanh: “Chán quá nhỉ?”
Anh cười khẩy, nếu một tháng trước, vào ngày đó người của Đăng tới chậm trễ thì có lẽ anh cũng không thể ngồi đây để gặm nhắm cái sự buồn chán này.
Đăng nhìn lên đồng hồ, rồi khẽ nhíu mày lại như một đứa trẻ.
“Tới giờ tôi khám rồi! Cả uống thuốc nữa! Nản thật! Tôi đi đây!” Đăng để hai tay lên đầu, rồi chán nản bước ra khỏi phòng anh.
Anh ngồi một hồi, cũng đứng lên, nhưng không phải là đi khám, mà là hướng về phòng bệnh của Tinh My.
Anh đẩy của bước vào, phòng bệnh của cô thật ảm đạm, bởi không có tiếng cười của cô.
Anh lấy một cái ghế, ngồi cạnh cô.
Bác sĩ nói, về thể chất, cô không sao. Nhưng vì shock quá nặng nên có lẽ bản thân chưa muốn tỉnh dậy. Cô đã mê man từ lúc vào đây.
Anh nắm tay cô, hôn lên đó. Rồi vuốt gương mặt nhợt nhạt của cô.
“Em biết anh đang bên cạnh em mà! Đúng không?” Anh nói, cơ thể cô vẫn không phản ứng gì.
Anh hôn lên trán cô.
“Em…làm ơn! Hãy tỉnh dậy đi! Anh không sao! Và…cả Tuấn cũng vậy!” rồi anh mỉm cười, bước ra khỏi phòng cô.
Anh đi ngang qua một căn phòng, nơi có một chàng trai đang nằm trên giường bệnh, trên người đủ thứ dây nhợ của nhiều loại máy móc để duy trì sự sống.
Viên đạn kia đã không tổn hại đến não của Tuấn, nhưng nó có thể khiến cậu phải sống một cuộc sống thực vật.
Bác sĩ nói rằng tình trạng này có thể kéo dài vài tháng, vài năm, kể cả là suốt đời.
Anh cười khẩy, rồi bước về phòng mình.
……………
Vài ngày sau, anh xuất viện.
Về tới nhà, bà quản gia chạy ra ôm anh vào lòng, còn khẽ đánh anh vì đã làm bà lo.
Anh cười, nhưng nụ cười lại tắt khi thấy ông Hoàng.
“Vào phòng gặp ta!” Ông lạnh lùng, rồi tiến về phòng.
Anh nhìn bà quản gia một hồi, rồi cũng bước theo.
“Chát!”
Mặt anh đau rát, khẽ choáng váng vì đây quả là một cú tát rất mạnh.
“Ta đã nói sao hả? Đàn bà chỉ là rắc rối! Mày xem đi! Mày suýt mất mạng đó!” Ông Hoàng hét lớn giận dữ.
Anh vẫn im lặng.
“Mày phải qua Mĩ! Ngay bây giờ!” Ông nói. Gương mặt anh đanh lại, nhìn ba mình.
“Con không đi!” Anh dứt khoát.
“Mày còn dám cãi?!” Ông Hoàng tức đến mặt đỏ đi. Ông giơ bàn tay lên định đánh anh lần nữa.
Chợt ông khựng lại khi thấy ánh mắt kiên quyết của anh.
“Con yêu Tinh My, có chết con cũng yêu!” Anh bình tĩnh nói.
Tay ông Hoàng run rẩy giữa không trung, rồi ông xoa xoa thái dương, sau đó nhìn anh. Anh chầm chậm quỳ xuống trước mặt ông.
“Ba có biết không? Con rất yêu cô ấy, chỉ khi ở bên cạnh cô ấy, con mới có thể cười thoải mái… Ba bắt con rời xa cô ấy, bắt con phải mở to mắt để nhìn cô ấy chịu tổn thương, thì thà để con chết còn hơn! Con vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn rất dài. Ba cứ coi như đây là tình cảm bồng bột nhất thời của con, nhưng bây giờ, ba bắt con phải cắt đứt tình cảm này thì con không thể làm được… Cho dù có làm được thì con cũng sẽ hối hận suốt đời.”
Không gian lắng đọng, ông nhắm mắt lại, suy ngẫm một hồi, rồi nói.
“Con không đi? Được thôi!”
————————–
Một ngày chủ nhật đẹp trời, Minh Quân nghĩ vậy, anh thong thả lái xe tới bệnh viện để thăm Tinh My. Nhưng gương mặt lại đầy vẻ ưu tư, không có gì gọi là vui vẻ.
Anh mím môi thật chặt, rồi rồ ga thật nhanh.
Vẫn như thường lệ, anh ngồi kế bên cô, vẫn nói, mặc dù cô đang ngủ, nhưng anh biết cô sẽ nghe thấy.
Anh nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, rồi hôn lên đó.
“Tinh My, em mau tỉnh lại đi…anh…anh sắp đi Mĩ rồi!” Anh nói, từ khi nào thì anh cũng chẳng hay, trên hai hàng mi giọt nước mắt anh lăn chảy.
“Và có thể…anh sẽ không về! Sẽ…mãi mãi…không trở về!” Anh tiếp tục nói, tim anh nhói lại, đau đớn. Đau hơn gấp trăm lần việc bị trúng đạn.
Rồi anh hôn vào môi cô.
“Em…sẽ còn yêu anh chứ?” Anh nói, rồi toan đứng dậy, chợt bàn tay cô nắm chặt tay anh, anh khựng lại, nhìn cô, nhìn thật kĩ gương mặt cô.
Anh cười, nhưng vẫn gỡ tay cô ra, rồi đặt lên bàn một bức thư, xong bước đi không một lần ngoảnh mặt lại. Anh sợ…sợ nếu ngoảnh mặt lại…sợ nếu…dừng bước…thì anh sẽ không thể bỏ đi được.
………………….
Một màn sương thật dày trước mắt Tinh My, cô không thấy được gì ngoài một màu trắng xóa. Cô hoảng loạn, cô đang ở đâu? Liệu ở đây có nguy hiểm? Cô phải đi về đâu?
Chợt cô thấy bóng dáng một chàng trai ngay trước mặt, cô liền đi theo, cô không hiểu tại sao lại làm vậy? Chỉ biết rằng cô phải đi theo người đó.
Bỗng phía trước hiện lên một cái cây thật to, cái cây có nhìu tán cây vươn ra, cứ như mái vòm của nhà thờ.
Tinh My thất thần nhìn cái cây, cô chợt thấy hai đứa bé, một trai một gái đang chơi trò cô dâu, bất giác cô mỉm cười.
“Bi hứa sẽ bảo vệ tớ chứ?”
“Bi hứa!”
“Bi hứa sẽ không ăn hiếp tớ chứ?”
“Bi hứa!”
“Bi hứa…suốt đời theo tớ chứ?”
“Bi hứa!”
“Mình tuyên bố mình làm vợ của cậu!”
Rồi hai đứa nhóc ấy phá lên cười.
Rồi cái hình ảnh ngây ngô ấy mờ dần, mờ dần, chỉ để lại một chàng trai.
“Tinh My à, cậu nhớ nơi này chứ?” chàng trai đó quay lại, cười thật tươi với cô.
Tinh My ngạc nhiên, chàng trai đó hao hao giống một người, nhất là nụ cười đó.
“Bi?” bất giác cô thốt lên.
Chàng trai kia cười, xong nói tiếp: “Mình đã hứa…theo cậu suốt đời để bảo vệ cậu mà!”
Cô mỉm cười, cậu ấy còn nhớ cái lời hứa trẻ con đó hay sao?
“Nhưng…có lẽ…mình phải đi thôi!”
Bi tiến về phía cô, cầm tay cô.
Cô giương đôi mắt to tròn nhìn Bi.
“Đến lúc cậu tỉnh dậy rồi Tinh My à! Ngoan, đừng chạy trốn, cũng đừng tự trách mình nữa. Mọi người đều biết đó không phải lỗi của cậu. Cậu phải tỉnh dậy.” Bi vuốt mặt cô.
Cô khẽ lắc đầu, gương mặt hoảng loạn: “Không! Mình không muốn ai cũng vì mình mà đau đớn nữa! Mình…không muốn!” Rồi cô ngước mắt nhìn Bi: “Mình sẽ ở đây với cậu! Được chứ?”
Bi cốc nhẹ vào đầu cô.
“Ngốc!”
Rồi Bi quay lưng lại, tiến về phía cái cây.
“Họ sẽ cười khi cậu bỏ trốn như vậy sao? Cậu chạy trốn, họ rượt đuổi! Nếu cậu cứ như vậy thì cái vòng tròn đó sẽ mãi mãi không chấm dứt. Sao cậu lại không đối diện với nó và giải quyết?” rồi Bi leo lên cái cây, khi đã lên được một cái cành, Bi nhìn cô, cười nói.
“Trong cuộc sống, chạy trốn không bao giờ là lựa chọn đúng cả. Có một người đang chờ cậu quay lại, hãy tỉnh dậy đi!” rồi Bi tiếp tục leo, đến khi cả thân hình khuất sau tán cây rậm rạp.
Tinh My đứng đó, suy nghĩ về câu nói của Bi. Cô liền chạy lại chỗ cái cây, nhìn lên thì không thấy Bi đâu nữa.
Cô ngồi phịch xuống gốc cây, bỗng cô thấy bàn tay mình có cảm giác như ai đó đang chạm vào, cô nắm chặt lại, cái cảm giác đó biến mất.
Chợt cô thấy tim đập mạnh, cô cảm thấy mình sắp mất một cái gì đó, cô cần tỉnh dậy.
“Hộc…hộc!” Cô mở mắt, thở dốc.
Cô chợt ngồi bật dậy, nhìn quanh, cô thấy một bức thư trên bàn.
Cô nhanh chóng giở ra.
” Gửi, Tinh My.
Có lẽ…lúc em đọc bức thư này thì anh đã ở bên Mĩ rồi! Anh xin lỗi! Anh không thực hiện đúng lời hứa của mình, anh đã không ở bên em như anh từng nói.
Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em hãy sống tốt khi không có anh.
Có thể…mãi mãi chúng ta sẽ không gặp nhau, hay nói chuyện. Có lẽ là vậy!
Nhưng…có một điều mãi mãi đó là…anh yêu em!
Em…sẽ chờ anh chứ?
…
Anh yêu em, Tinh My!
Hoàng Minh Quân.”
Đọc xong bức thư, Tinh My liền chạy ra khỏi phòng bệnh, nước mắt lăn dài trên má. Cô yêu anh. Yêu nhiều lắm. Làm ơn đừng đi. Cô sẽ không chạy trốn nữa, cô sẽ đối diện với chuyện này. Làm ơn đừng bỏ rơi cô.
“Uỵch!”
Cô vấp té ngay hành lang, một y tá liền đỡ cô dậy.
Cô nắm tay y tá, muốn hỏi về anh, nhưng tại sao không thể nói? Cô đưa tay lên cổ, cô không nói được? Tại sao? Cô hoảng loạn…hoảng loạn thật sự. Cô khóc, những giọt nước mắt muộn màng cứ lăn dài, thay cho lời kêu gào của cô. Ngày chủ nhật hôm đó…đã không còn đẹp nữa.
……………….
Ba năm sau,
Tinh My trên chiếc xe của mình, cố gắng chạy nhanh đến trường.
Đúng là chứng nào tật nấy, tại sao cô không bỏ được cái thói đi trễ này nhỉ?
Thấy được cổng trường thân yêu, cô mừng đến nỗi chảy nước mắt.
Nhưng…nhưng…nhưng…
“Rầm!”
Cổng trường đóng lại, cô ngay lập tức lao vào đó. Mà liệu cô có nhớ được…ba năm trước cô cũng đã hôn cái cổng này.
Cô nhanh chóng bị điều lên phòng hội trưởng để nhận phạt
Sau khi xuất viện lúc ba năm trước, cô đã bị trầm cảm hết một năm, năm thứ hai học lại lớp 11, bây giờ mới học lớp 12. Đăng thì đã ra trường, nên đương nhiên cậu không còn là hội trưởng nữa, hội trưởng mới là một cậu nhóc trẻ măng, mà dù sao trong trường này cô cũng là người già nhất mà.
Bị một đứa nhỏ tuổi hơn mắng te tua, đúng là không gì nhục bằng. Dù sao cô cũng 20 tuổi rồi. Tại sao thằng nhóc đó không biết câu kính lão đắc thọ nhỉ?
Trong lớp học, cô là một đứa im lặng nhất, bởi cô…không nói được. Bác sĩ bảo vì cú shock, nên cô không thể nói trong một thời gian, nhưng bây giờ cũng đã quen với việc này, chỉ là đi đâu cũng mang theo giấy và bút thì quả là hơi phiền phức.
Chiều hôm đó, như bao ngày, Tinh My đến bệnh viện để thăm Tuấn. Cậu vẫn còn tình trạng sống thực vật, nhưng cô tự nhủ rằng sẽ đến thăm Tuấn hằng ngày, chí ít là đến khi cậu ấy tỉnh dậy. Cô phải nói tiếng cám ơn với cậu ấy mà! Đúng không?
Chợt cô nhận được tin nhắn của Đăng.
“Đi uống rượu với mình không?”
Cô mỉm cười…
“OK!”
Tới quán rượu, cô liền bước vào trong, chợt bị bảo vệ cản lại.
“Đây không phải là chỗ dành cho học sinh!”
Cô ngạc nhiên, rồi mới nhớ tới bộ đồng phục mà mình đang mặc. Cô cười khổ, hí hoáy viết vào tờ giấy.
“Tôi 20 tuổi rồi!” đưa cho bảo vệ coi.
Bảo vệ nhìn, rồi quan sát cô, lưỡng lự cho cô vào.
Cô nhanh chóng nhìn thấy Đăng đang ngồi một mình trên quầy rượu, liền mỉm cười đi tới.
Đăng thấy cô, cảm thấy rất vui, liền lấy ghế cho cô.
Cô nhìn Đăng, hí hoáy viết mấy chữ.
“Cậu có chuyện gì cần nói hả?”
Đăng nhìn, rồi cười: “Đúng là chỉ có bạn thân mới hiểu được mình!” rồi Đăng uống cạn ly rượu, cậu tiếp tục nói: “Thật ra…mình quyết định…sẽ đi Mĩ!”
Cô mở tròn mắt nhìn Đăng.
“Tại sao?” Cô ghi.
Đăng nhìn cô, rồi nói: “Mình…vẫn còn yêu cậu!”
Nghe Đăng nói, cô thoáng cảm thấy lúng túng, cậu cười khẩy: “Đó là lí do…mình muốn qua đó! Có lẽ…mình sẽ có cuộc sống mới!” rồi cậu uống thêm một ly nữa.
“Chừng nào đi?” Cô vẫn ghi vào tờ giấy!
“Ngày mai!” Đăng nhanh chóng trả lời.
“Cậu sẽ tiễn mình chứ?” Đăng hỏi cô, cô nhìn Đăng một hồi, mím môi lại rồi gật đầu.
………………..
Tại sân bay, ở đây có rất nhiều người, chật vật lắm Tinh My mới thấy được Đăng. Thấy cô mặc đồng phục, Đăng liền thắc mắc.
“Mình trốn học đó!” Cô ghi vào tờ giấy, kế bên vẽ một gương mặt sợ sệt.
Đăng liền cười lớn, sảng khoái.
Cô lại hí hoáy viết: “Mình sẽ nhớ cậu!”
Đưa cho Đăng đọc xong, cô liền ôm cậu.
“Mình cũng vậy!” Đăng nói, rồi buông cô ra.
“Mình đi đây! Cảm ơn vì đã tiễn mình!” Đăng nói, xong quay lưng , chợt cô níu tay Đăng lại.
Đăng quay lại nhìn cô, cô rụt rè đưa cho Đăng một tờ giấy, có lẽ đã ghi sẵn ở nhà.
“Tìm…cái tên đáng ghét giùm mình!”
Đăng mỉm cười nhìn cô, cậu không nói tiếng nào càng khiến cô lúng túng. Chợt cô cuối gầm mặt xuống. Thấy vậy, Đăng nâng mặt cô lên, khi nhìn được mặt cô thì nước mắt nước mũi đã chảy ròng ròng.
Cô ôm Đăng lần nữa, không muốn rời. Cô sẽ nhớ Đăng, nhớ mãi kỉ niệm của hai đứa, nhớ mãi thằng bạn thân này.
Đăng cũng ôm cô, rồi cậu thở hắt ra.
Khi đứng ở phòng cách li, cậu nhìn ra, thấy cô đang vừa cười vừa vẫy tay chào mình.
Cậu phì cười, cái gương mặt cười gượng gạo của cô quả thật rất buồn cười. Cô thật ngốc, muốn khóc thì khóc. Sao phải cười mếu máo như vậy chứ?
Đăng quay mặt đi, mỉm cười.
“Ngốc! Tên đó luôn bên cậu mà!” Đăng thì thầm, rồi bước đi.
Tối hôm đó, Tinh My nằm ngay ra giường, lăn qua lăn lại. (vẫn là cái trò cũ :”v )
“Rầm rầm!”
Đó là tiếng động phát ra khi thân thể cô chạm vào mặt đất khi té giường.
Cô lồm cồm ngồi dậy, trong lúc hoa mắt, cô chợt nhìn thấy một cái hộp màu xanh biển.
Mở hộp ra, cô mới thấy trong đó là cái đồng hồ, cái đồng hồ màu san hô, cô mua trong lần đi biển với Minh Quân.
Cô cầm cái đồng hồ đó, ngồi cạnh cửa sổ mà ngắm nghía. Cô hối hận. Sao không tặng cho anh sớm nhỉ? Rồi cô ngước nhìn lên bầu trời, tự hỏi anh đang làm gì? Chắc bên Mĩ đang là ban ngày nhỉ? Anh có nhớ cô không? Anh có biết là cô nhớ anh lắm không?
Nước mắt cô tuôn ra từ khi nào. Cô chỉ biết nhìn cái đồng hồ mà tự hỏi khi nào anh sẽ trở về?! Anh nói có thể anh sẽ không bao giờ gặp lại cô. Chỉ là có thể thôi đúng không? Đó chỉ là một câu giả dụ, chứ không phải câu xác định mà. Đúng không? Rồi cô mỉm cười.
*Đồ đáng ghét à! You là sao chổi của tôi! Tôi và you…sẽ gặp lại mà! Đúng không? *
………………..
Một buổi chiều, Tinh My vẫn đi đến bệnh viện thăm Tuấn như thường lệ. Chợt cô kinh ngạc khi không thấy Tuấn bên giường bệnh.
Chẳng lẽ…chẳng lẽ…cậu ấy đã….
Nghĩ vậy, giọt nước mắt cô lại lăn dài. Cô khuỵ xuống bên cạnh giường, khóc nức nở. Sao ai cũng bỏ cô mà đi vậy?
“Ai vậy?”
Cô ngước mặt lên khi nghe tiếng nói. Đã lâu rồi cô không nghe giọng nói này.
Là Tuấn! Cô dụi mắt…đúng là Tuấn rồi. Cô liền lao lên ôm Tuấn. Chợt cô bị cậu đẩy ra.
“Cô là ai?” Tuấn gương mặt ngạc nhiên nhìn cô.
Cô kinh ngạc đến nỗi miệng không ngậm lại được, vội vàng lấy giấy bút ra ghi.
“Cậu không nhớ tôi sao?”
Tuấn đọc xong, liền nhìn cô, rồi nhăn mặt: “Tôi và cô đã gặp nhau?”
Tinh My có phần hơi tức và khó hiểu, tính ghi tiếp thì y tá bước vào.
“Đến giờ bệnh nhân tái khám, mời thân nhân bước ra!” y tá lạnh lùng nói, cô thè lưỡi xong cũng bước đi tìm bác sĩ.
“Cậu ta bị mất trí nhớ sao?” Cô ghi vào tờ giấy, đưa cho vị bác sĩ coi.
Bác sĩ xem xong, gật gù: “Đúng vậy! Nhưng không sao đâu! Chúng tôi sẽ cố gắng tìm cách giúp cậu ấy!”
Cô suy nghĩ một hồi, rồi thở hắt ra, ghi vào tờ giấy.
“Tôi không muốn cậu ấy nhớ lại chuyện trước kia. Quá khứ của cậu ấy đau khổ lắm. Bác sĩ cứ để vậy được không?” bác sĩ đọc xong, ngước mặt lên nhìn cô, liền thấy cô hai tay chắp lại, đôi mắt to tròn van xin.
Vị bác sĩ thở dài, xong gật đầu.
Cô mỉm cười, rồi cúi đầu thay cho lời cảm ơn, xong đi về.
Sau khi cô bước đi, vị bác sĩ nhìn vào trong góc tường, nơi có một tấm màn…
“Cậu thật sự muốn như vậy à?” bác sĩ hỏi.
Tấm màn được vén lên, phía bên trong, Tuấn bước ra, đôi mắt đăm chiêu.
“Cứ cho cô ấy nghĩ vậy! Ít nhất…sẽ đỡ áy náy vì tôi!” rồi Tuấn nhìn bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ!” xong bước đi.
Hôm đó, Tuấn rời khỏi bệnh viện, bước đi trên đường, cậu cứ nghĩ về cô. Trong lòng cậu mong cô được hạnh phúc. Cô đúng là một đứa tốt bụng, thơ ngây, và ngu ngốc.
Tuấn nhìn quanh, bây giờ cậu không còn nơi nào để đi cả, thôi thì xem trời đất là nhà vậy.
“Chúc em hạnh phúc, Tinh My!”
Sau khi từ bệnh viện về, Tinh My ghé vào một tiệm cà phê.
Đây là một tiệm cà phê rất nổi bật với màu tím chủ đạo, mọi vật trong đây đều có đặc điểm là dễ thương, lúc nào cũng đông khách và đặc biệt đây là tiệm cà phê của Thái Huy và Yêm Nhã.
Một năm trước cả hai đã làm đám cưới, tuy cuộc sống có hơi chật vật một tí, nhưng cả hai rất hạnh phúc.
“Em tới rồi à?” Thái Huy nói khi thấy cô, cô gật đầu.
“Nhã đâu anh?” Cô ghi vào tờ giấy.
Thái Huy liền lắc đầu, chợt từ nhà vệ sinh, Yêm Nhã gương mặt thất thần bước ra. Thấy Nhã, cô liền chạy lại, nhưng khi thấy gương mặt của con bạn (kiêm chị dâu), cô liền thắc mắc.
Yêm Nhã đôi mắt rưng rưng nhìn cô…rồi ôm chặt cô.
“My ơi! Tao…tao…tao có em bé rồi!”
“Ầm!”
Tinh My chợt nghe như có tảng đá vạn tấn rơi ngay bên cạnh.
Cô đẩy Nhã ra, luýnh quýnh viết vào giấy.
“Thiệt không?” Cô giơ tờ giấy lên, Yêm Nhã gật đầu lia lịa.
Cô nhảy cẫng lên…thế là sắp có cháu rồi sao? A! Cô thích em bé lắm.
Khi cô ngừng nhảy như điên, thì đã thấy Thái Huy đang ôm Yêm Nhã, có lẽ nhỏ đã nói cho anh biết rồi. Cô thấy mừng cho cả hai.
Nhưng cái gì vậy nè? Sao cô lại khóc? Có thể vì vui? Nhưng cô biết rõ, cô khóc vì tủi. Cô nhớ anh, không ngày nào là không nghĩ về anh. Cái tên đáng ghét, đáng ghét. Sao lại bỏ đi chứ? Cứ đợi đó đi. Khi anh trở về, cô sẽ đạp anh, đánh anh, sẽ chửi anh…sẽ….ôm anh thật chặt. Chặt đến nỗi cho anh khỏi thở luôn. Ôm anh…cho anh không chạy được luôn. Ôm anh…để anh không thể đi được nữa.
Ash! Cái gì vậy nè? Cô đang tức anh mà. Sao lại nghĩ như vậy chứ?
Nhìn hai người kia đang hạnh phúc, cô lẳng lặng bước ra khỏi quán.
Tinh My không về nhà, chợt cô muốn ra công viên. Sau khi gửi xe xong, cô bước vào bên trong.
Tối hôm nay khá lạnh, cô nghĩ vậy, lạnh đến nỗi cặp tình nhân nào đi trên đường đều ôm nhau.
Cô lấy hai tay xoa xoa vào nhau, hà hơi vào cho ấm. Chợt nước mắt lại ngân ngấn, cô lấy tay quệt đi rồi mạnh mẽ bước tiếp.
Tới một cái ghế đá, cô ngồi xuống đó…tự kỉ.
Cô nhìn bâng quơ, cái gì cũng nhìn, nhìn trời, nhìn sao.
Chợt…cô thấy sao băng xoẹt qua.
Một truyền thuyết cũ kĩ kít nói rằng, nếu ước khi có sao băng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Cô nghiêng đầu tự hỏi đó có phải là thật?
Cô nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau.
Cô ước…Minh Quân đang bên cạnh mình. Có được không? Điều ước này có khả thi không? Cô cười khẩy, mắt vẫn nhắm nghiền, khóe mắt giọt nước mắt lại rơi.
Cô cúi xuống lau nước mắt, cô đang làm điều ngu ngốc gì vậy nè? Về thôi.
Khi cô ngước mặt lên…tim cô nhói lên Nhói lắm. Nước mắt lại trào ra.
Là Minh Quân sao? Anh đang đứng trước mặt cô sao? Có phải trời lạnh quá nên cô hoa mắt!? Cô nhớ anh quá chăng? Chắc là vậy rồi? Sao băng linh nghiệm tới vậy sao? Đã mang anh đến thật, hay chỉ tạo nên ảo ảnh để day dứt trái tim cô?
Nhưng khi vòng tay đó ôm cô, cô biết đó là thật.
“Anh trở về rồi!” Minh Quân thì thầm vào tai cô.
Tinh My bất động một hồi, rồi yếu ớt đánh anh, đánh vào lưng anh, cô khóc thành lời. Anh đi đâu chơi cho đã rồi về đây là sao? Tưởng nói xong một câu là cô sẽ bỏ qua sao? Mơ đi mơ đi! Bao nhiêu ngày cô đợi thì sao hả? Bao lần cô khóc cho anh thì sao hả? Nghĩ vậy, cô càng đánh mạnh hơn.
Nhưng rồi lí trí vẫn không nghe lời con tim, cô bất giác ôm anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ anh, cô khóc thật nhiều.
……………………..
Ba năm trước,
“Con không đi? Được thôi!”
Sau khi nghe ông Hoàng nói, Minh Quân cảm thấy rất vui.
“Ta không dám nói mình là người ba tốt, nhưng con là người thân duy nhất của ta, sao ta lại không thương con chứ… Ta muốn con hạnh phúc, hy vọng con sẽ tìm được một người con có thể tin tưởng suốt đời, cũng sợ con sẽ đi vào vết xe đổ của ta… Nhưng lần này ta tôn trọng quyết định của con. Con muốn yêu thế nào thì yêu, nhưng con cũng phải chứng minh cho ta thấy con bé đó yêu con thật lòng. Yêu cầu của ta có quá đáng không?”
“Không quá đáng, nhưng…” Anh liền im lặng, cúi đầu thấp hơn, dường như vẫn không hiểu cho lắm.
“Con hãy nói với con bé rằng con phải đi Mĩ và không gặp lại con bé nữa. Trong vòng ba năm, con chỉ được quan sát con bé, không được lại gần, không được nói chuyện, không được xuất hiện trước mặt con bé. Nếu sau ba năm, con bé đó không thay đổi, vẫn chờ con thì ta tin con!” Ông Hoàng nói.
Gương mặt anh đơ lại, ba năm…chỉ được nhìn cô thôi sao? Vậy chẳng khác gì sát muối vào tim anh ba năm?
“Được! Con đồng ý!” Anh nói kiên định, anh tin…anh sẽ làm được.
Hiện tại, anh vẫn không buông cô ra, ba năm rồi, đã ba năm rồi anh không được gần cô, không được ôm cô. Còn gì khó chịu hơn khi thấy người mình yêu trước mặt mà không được lại gần chứ? Ba năm trước, nhìn cô chạy ra khỏi phòng bệnh tim anh nhói đau. Nhất là khi cô té, anh muốn chạy lại đỡ cô, nhưng không thể, nếu anh làm vậy thì sẽ xa cô mãi, anh chỉ có thể hối giục y tá đến giúp cô.
Anh sẽ giữ cô mãi mãi, sẽ không để mất cô, sẽ yêu cô, sẽ bên cạnh cô, sẽ bảo vệ cô…
Anh hôn lên trán cô: “Anh sẽ không đi đâu nữa! Anh sẽ mãi bên cạnh em!” Anh thì thầm vào tai cô: “Anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh, đồ đáng ghét!”
Sau đó, cô nói lại được.
Sau đó, cả hai có một đám cưới tại quán cà phê của Nhã và Huy.
Và sau đó……
Và sau đó…………
Sau đó thế nào thì chờ phiên ngoại nhé :>>>