Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 34
Giờ ra chơi, Tinh My đi tìm ai kia và Yêm Nhã, nhưng cả hai đều không thấy đâu. Vậy là cô buồn bã ra gốc cây sau trường yên tĩnh.
Cô ngồi ôm gối, mặc cho gió cứ thi nhau vuốt ve mặt mình. Cô ngước lên trời, rõ ràng trời lúc nãy còn đầy nắng, vậy mà xa xa nơi chân trời, một mảng đen xám dần xuất hiện. Chắc là sắp có mưa to đây, nên giờ gió mới thổi nhiều như thế.
Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai nên ngã lưng xuống bãi cỏ, cô thấy nằm đây còn sướng hơn là nằm trong nệm nhiều.
Cô lim dim đôi mắt, nhủ thầm là chỉ nằm một chút thôi, rồi chắc chuông có reng thì sẽ nghe. Nghĩ vậy, cô nhắm mắt, tán cây che bóng mát, ngăn những tia nắng chíu vào mắt, không gian trong lành mát mẻ làm cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
…………………
Minh Quân ngồi gác chân trên giường, hôm nay là ngày thứ hai anh bị nhốt trong đây. Điện thoại của anh bị bọn kia đập bể rồi. Chắc cô lo cho anh lắm. Nhưng sao anh thấy bất an? Lần trước khi bị Vi bắt cóc, anh cũng có cảm giác này. Anh hết đứng lên rồi ngồi xuống, trên sàn nhà cứ in bóng anh hết di chuyển qua trái rồi lại qua phải.
Anh nhìn ra ngoài, bầu trời hỗn loạn mây đen và xanh. Giống như lòng anh vậy, có bao giờ cô làm anh hết lo lắng đâu chứ. Anh chỉ mong khi không có mình, cô cẩn thận một chút.
………………
“Roạt!” Tinh My giật mình tỉnh dậy khi bị nước tạt vào người, cô hít vào không ít nước, làm đầu choáng váng, khó khăn lắm mới mở mắt được.
Cô ngạc nhiên, lúc đứng dậy thì thấy nguyên một đám nam sinh đang chạy đi.
Người cô ướt sũng, lưng áo dính đất loang lổ.
Cô giận đỏ mặt, hét lớn rồi chạy theo.
Đám đó chạy vào trường, cô cũng chạy theo, khi tới cổng thì bất chợt từ trên sân thượng, một lượng bột lớn rơi xuống ,bao trùm lên cô, người thì đang ướt, thế là bột dính đầy người cô.
Cô đứng yên đó, sợ hãi, đôi chân run run. Cô…cô chỉ muốn khóc. Thực sự tức. Giờ thì cô làm được gì chứ. Tự nhiên đầu cô đau rát.
“Ha ha ha!!” cô quay qua nơi phát ra tiếng cười, tên Phong đang đứng khá gần, ôm bụng cười lớn, đây chắc chắn là trò của hắn. Nhưng rồi hắn ngưng cười khi nhìn cô.
Gì vậy nè? Sao trên đầu cô một dòng máu đỏ tươi đang chảy ướt cả một bên má!?
“Ầm!” tiếng sấm vang lên, kéo theo sau là một trận mưa tầm tã. Phong tròn mắt nhìn cô, rõ ràng trong kia chỉ có bột, bột sao có thể làm chảy máu được chứ?
Màn mưa làm trôi đi lớp bột dưới đất, làm lộ lên một cục đá. Mưa làm trôi đi máu và bột trên mặt cô, chảy xuống đất tạo thành một dòng nước màu đỏ. Bây giờ có thể thấy gương mặt trắng bệt của cô.
Phong đứng đó. Gay rồi. Hắn chỉ muốn chơi đùa cô một chút, nhưng ai đó đã cho đá vào? Hắn đứng sững người nhìn cô dưới mưa.
Phong chạy lại, không dám chạm vào cô.
“Cô… cô không sao chứ?” hắn lắp bắp, đôi mắt cố gắng mở to trong màn mưa trắng xóa.
“Chát”
Mặc dù tiếng mưa lớn, nhưng tiếng Tinh My tát hắn dường như còn lớn hơn, Phong thấy má mình đau rát, bất ngờ nhìn cô, chợt hắn thấy xấu hổ, hắn không hiểu tại sao.
Tinh My không nói gì, nhưng trong mắt lại là hàng vạn tia giận dữ, cô không thấy sợ nữa, chỉ là sự tức giận đang choáng ngợp tâm trí cô.
Phong lặng lẽ nhìn cô đang bước từng bước trong mưa.
“Chết tiệt” hắn hét lớn, đây là lần thứ hai cô tát hắn, nhưng tự dưng hắn thấy hắn đáng bị vậy.
Cô thấy mọi thứ dần mờ đi. Cô bước loạng choạng, thân hình như sắp đổ ngã. Không! Chắc tên Phong đang nhìn, cô không muốn đỗ gục lúc này, ít nhất là trước mặt tên đó.
Nhưng đôi chân lại không nghe lời, cô vẫn ngã xuống, rồi cô nhìn trần, từ màu cam, rồi dần chuyển sang màu trắng xóa, rồi màu đen bao trùm, cô thấy thật yên bình.
Cô mơ màng, nửa tỉnh nửa mê. Cô cảm giác ai đó đang bế mình, hương thơm thật quen thuộc, là ai? Ai đang bế? Mấy ngón tay chợt víu vào áo người đó. Cô nắm thật chặt, như níu kéo cái gì đó. Là Đăng! Đúng là cậu rồi! Cậu vẫn quan tâm cô như hồi đó. Đăng, làm ơn trở lại đi. Cô níu kéo cái cảm giác thân thuộc này. Cô muốn quay lại như xưa. Cô không muốn mất người bạn này.
…………………
Một năm trước.
“Hức… Hức…” Tinh My ngồi dưới gốc cây sau trường khóc nức nở.
Đôi tay cố gắng ngăn dòng máu đang tuôn trên đầu gối.
“Ai vậy?” chợt cô nghe giọng một thằng con trai, thấy vậy, cô nhanh chóng quệt nước mắt, vô tình làm bẩn cả gương mặt.
“Soạt!” tiếng bước chân giẫm trên cỏ ngày càng gần.
“Là cậu à?” người con trai kia lại tiếp tục hỏi.
Cô ngước lên, thì ra là hội trưởng Đăng, tuy mới vô trường này, nhưng tần suất cô vào phòng hội trưởng còn nhiều hơn số ngày cô đi học, cho nên lúc này cũng quen biết Đăng.
“Cậu khóc hả?” Đăng nhìn cô, ngạc nhiên hỏi, bởi theo cậu biết, cô là một đứa quậy phá, tính cách phải mạnh mẽ chứ?
“Ai nói?” cô giận dữ hét lớn.
“Ha ha ha! Nhìn cái mặt tèm lem. Không khóc là gì?” Đăng ôm bụng cười.
“Hức… hức… vô duyên! Đau thì khóc, kệ tôi!” cô mếu máo, rồi những giọt nước mắt tiếp tục rơi.
Nghe cô nói, Đăng liền im lặng, đau? Cô nói đau gì chứ?
Rồi cậu bắt đầu chú ý tới chân cô.
“Làm gì mà chảy máu vậy?” Đăng ngồi xuống, định chạm vào thì cô hất ra.
“Không cần! Đi đi! Tôi ngồi đây là được rồi!” cô cố gắng mạnh mẽ, nói lớn.
“Hừ! Cậu điên à? Ngồi đây cho máu nó chảy hết luôn sao?” Đăng không hiểu sao giận dữ, gỡ tay cô ra xem vết thương.
“Mà tại sao cậu bị như vậy chứ?” Đăng bắt đầu dịu giọng.
“Ừm… tôi… tôi vấp trúng cây đinh.” cô lí nhí.
Đăng nhìn cô, khẽ lắc đầu, cậu chưa thấy ai hậu đậu như cô.
“Alo! Cho xe tới trường tôi ngay đi!” Đăng rút điện thoại ra, gọi cho ai đó rồi nói.
Cô tròn mắt nhìn Đăng.
“Cậu cũng trốn học à?” cô hỏi,
hội trưởng hội học sinh mà cũng chơi trò này sao? Đúng là có quyền có khác.
Đăng khẽ lườm cô. Cậu thở dài, rồi đỡ cô dậy.
“Ah! Đau! Cậu làm gì vậy?” cô nhăn mặt.
“Đưa cậu tới bệnh viện!” Đăng chậm rãi nói.
“Éc!! Vô phòng y tế được rồi! Bệnh viện làm gì?” Cô lấy tay hất tay Đăng ra. Nhanh chóng, Đăng không vịn vai cô nữa, mà ôm hẳn eo cô.
“Im coi! Xem chừng bốn mũi là ít!” Đăng nói.
“Mũi… mũi gì?” cô chớp chớp mắt, lắp bắp, quên đi cái bàn tay vô duyên đang nằm trên eo mình.
“Thì vết thương đó, tôi nghĩ chắc phải may bốn mũi là ít!” Đăng nói, cậu quay đầu qua chỗ khác để che đi nụ cười, thật ra cậu chỉ đang chọc cô, nhìn gương mặt tái đi của cô, chợt cậu thấy vui vô cùng.
Tinh My im lặng, lòng đầy sợ hãi. Khâu sao? Hic, chắc đau lắm đây! Cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cây kim nhỏ xuyên qua da thịt.
“Ah! Tôi không đi! Tôi không đi!” mặc cho cơn đau chân, cô bắt dầu vùng vẫy.
“Yên coi!! Cậu muốn chết hả?” Đăng nhăn mặt, đây là cảnh cậu không lường trước được, nên cậu khá là khó khăn để khống chế cô.
Cô thoát được khỏi tay Đăng, ngồi phịch xuống đất, khoanh hai tay trước ngực, làm bộ mặt giận dỗi.
“Hừ!! Tôi mà muốn chết thì cũng tới lượt cậu hỏi sao? Kệ tôi! Đi làm công việc hội trưởng hội học sinh của cậu đi!” cô quay mặt đi chỗ khác.
Nhắc đến hội trưởng hội học sinh , Đăng liền cười ranh mãnh. Cậu liền lấy giấy bút ra, ghi ghi cái gì đó, rồi cậu xé mảnh giấy ra, đưa cho cô.
Cô nhìn Đăng khó hiểu, rồi bình thản đọc tờ giấy.
“Sặc!!! cái gì mà…” cô tròn mắt, miệng mở ra hết cỡ, hết nhìn Đăng rồi nhìn tờ giấy.
“Nè!! Ép người quá đáng nha!!” cô tức giận hét lớn.
“Ép người gì chứ?” Đăng giở đôi mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn cô.
“Đây là giấy phạt!” cô nói khẳng định.
“Ừm!” Đăng gật gù.
Cô tức tối: “làm gì mà có cái tội lì lợm trong đây nữa hả?” cô nói to, giơ tờ giấy ra trước mặt Đăng.
“Vậy thì giờ có!” Đăng nhún vai, rồi thong thả bước đi.
“Hẹn 5 phút sau gặp cậu trong phòng hội trưởng!” Đăng nói vọng lại.
“Nè! Cậu… cậu bị điên hả? Chân tôi như vậy sao đi!” cô nói với giọng ức chế, cứ như sắp bị Đăng làm cho tức chết, cổ họng nghẹn lại, chặn không cho nước mắt tuôn ra.
Đăng quay lại nhìn cô, cậu tiến về chỗ cô, ngồi xuống đối diện.
Cậu nhẹ nhàng lấy tay cô khoác lên vai mình rồi đỡ cô dậy.
“Vậy thì nghe lời chút đi!” cậu nhìn cô cười, nói. Đó là nụ cười đẹp nhất trên môi Đăng từ khi cô quen biết cậu.
Tinh My bất giác đỏ mặt, chỉ biết nhìn xuống đất. Trên sân trường, cô và cậu khoác vai nhau bước đi. Có lẽ đó là sự khởi đầu cho một tình bạn đối với cô. Còn với Đăng… thì lại khác.
…………………
Kí ức tràn về, Tinh My mỉm cười trong khi còn đang mê man.
*Đăng, cậu mãi mãi là bạn của mình* cô nghĩ vậy.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, mưa vẫn còn rất lớn, làm trắng xóa cả sân trường, lá cây chùn xuống dưới mưa tạo nên một không khí ảm đạm mất dần sức sống.
Trong phòng y tế vắng vẻ, cô nằm trên cái giường trắng xóa, đôi mày lâu lâu nhíu lại như gặp ác mộng, đầu đã được băng bó cũng như máu đã ngưng chảy.
Không gian yên lặng bao trùm, chỉ vang lên tiếng thở đều đều của Đăng.
Cậu ngồi cạnh giường, tay để lên cằm, suy nghĩ miên man. Cậu đút tay vào túi quần, ngã người ra phía sau, nhìn vào trần, đôi mắt buồn bã.
Rối lắm, giờ cậu nên làm gì đây!? Nửa muốn giữ khoảng cách với cô, nửa chỉ muốn chạy lại bên cô.
Nhưng những lời nói lúc đó vẫn vang lên trong đầu cậu.
“Cậu… cậu đúng là xấu xa mà!” Đó là câu nói mà cô đã nói với Đăng.
Câu nói đó còn sắc hơn cả dao, nhọn hơn cả mũi tên. Đâm thẳng vào tim cậu, cô làm cậu không thể thở được mỗi khi nghĩ đến, cứ như có bàn tay vô hình bóp chặt tim cậu.
“Đáng ghét! Đáng ghét!” Tinh My nhăn mặt, nói mớ.
Đăng vui mừng khi nghe tiếng cô, nhưng cậu lại tức giận khi nghe người cô gọi lại là anh- Hoàng Minh Quân.
Cậu đứng ậy, đạp đổ cái ghế vừa ngồi. Mặt đầy giận dữ bỏ đi. Cuối cùng cậu là gì trong cô hả?
Khi mở cửa ra, cậu thấy Phong đang đứng cạnh cửa, hình như hắn đã đứng đây nãy giờ, người ướt nhẹp.
“Cậu… cậu kia không sao chứ?” Phong nhăn mặt, hỏi.
Đăng khẽ lườm Phong một cái, xong đút hai tay vào túi , quay lưng bước đi, nói vọng lại: “Chừng nào cô ấy tỉnh, hãy nói chính cậu đã đưa cô ấy vào phòng y tế. Đừng nói là tôi!” xong bóng cậu khuất dạng sau hành lang, để lại Phong với gương mặt khó hiểu đứng đó.