Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 33
Minh Quân khó khăn mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Người anh ê ẩm , anh nhìn xung quanh, hình như anh đã ngất được một ngày rồi. Ánh nắng dịu hắt từ khe cửa sổ vào phòng cho anh biết bây giờ có lẽ là buổi chiều.
“Rầm!”
“Mở cửa ra!” Anh đập cửa, kêu ầm lên.
Anh tức giận, sao ba anh lại như vậy chứ!? Sao lại nhốt anh như một con thú chứ!? Những tiếng thủy tinh vỡ choang chói tai vang lên đều đều trong phòng anh.
Mệt mỏi, anh buông mình xuống giường.
“Cạch!” chợt cửa mở ra, anh liền ngồi phắt dậy, là bà quản gia.
“Cậu chủ, ăn tí gì đi. Nhanh lên! Tôi lén mang vào cho cậu đấy!” bà quản gia khẽ nhăn mặt nói.
Anh liền chạy tới đỡ khay cơm còn bốc khói. Anh xem quản gia như người thân của mình, bà luôn chăm sóc anh, yêu thương anh như con cháu. Bà quản gia năm nay đã hơn sáu mươi, tuy vậy người phụ nữ này vẫn còn rất minh mẫn, đôi mắt vẫn còn tinh tường.
Anh ăn một cách nhanh lẹ. Bà quản gia thở dài nhìn anh, rồi bà khẽ xoa đầu anh.
“Cậu chủ yêu cô bé ấy đến như vậy sao?”
Anh ngưng động tác múc cơm, nhìn vào hư vô một hồi lâu rồi khẽ “Dạ!” rồi tiếp tục ăn, nhưng động tác không còn nhanh nữa.
Bà quản gia nhìn anh, rồi thở dài nhìn trần nhà.
“Bà già này ủng hộ cậu chủ. Nhưng mong cậu chủ hãy khôn ngoan một tí, cậu biết lão gia là người như thế nào rồi đấy. Sau cái chết của mẹ cậu, lão gia đã trở nên câm ghét tất cả đàn bà trên đời.” rồi bà nhìn anh.
“Nhưng cũng mong cậu hiểu rằng lão gia làm vậy chỉ vì quá yếu đuối thôi.”
Anh nghe xong, ngạc nhiên nhìn quản gia.
Bà khẽ cười hiền, làm lộ nên lúm đồng tiền phúc hậu trên gương mặt.
“Tình yêu cũng giống như một trò cá cược vậy. Với mẹ của cậu, lão gia đã đặt cược vào đấy tất cả, nhưng lại thất bại hoàn toàn. Nên bây giờ ông không dám đặt niềm tin vào tình yêu cũng vì sợ mình sẽ một lần nữa thất bại.”
Anh đôi mắt đượm buồn nhìn quản gia, ba anh như vậy sao? Ông không phải hận đàn bà, mà chỉ sợ tình yêu.
Bà quản gia đứng dậy, bưng khay cơm lên, vừa đi vừa nói: “Già này biết lão gia rất lo cho cậu, chỉ vì ông sợ cậu sẽ giống ông, đặt cược vào một ván cờ mà sẽ lấy đi của cậu tất cả.” rồi bà khựng lại: “Cậu chủ à, cậu có chắc là cậu đặt đúng ván cờ chứ?” bà trìu mến hỏi.
Anh không đợi giây nào trôi qua, với ánh mắt cương quyết anh gật đầu.
Bà quản gia cười, bước về phía cửa, trước khi đóng của bà nói vọng lại một câu: “Vậy thì già yên tâm rồi!”
Cánh cửa khép lại làm anh bừng tỉnh. Anh lại nằm xuống giường gác chân, à nhầm, gác tay lên trán, mắt dán vào trần nhà cao. Cuộc nói chuyện này làm anh mãi suy nghĩ. Anh cũng đang tự hỏi mình đã đặt cược đúng không? Anh… đã đặt tất cả, nếu… nếu cô không yêu anh thì sao? Rồi tim anh như có lửa đốt, anh muốn biết câu trả lời ngay lập tức, thế là nguyên đêm anh thức trắng với vô vàn câu hỏi trong đầu.
…………………….
Tinh My mở mắt, nhìn đồng hồ, 7 giờ 30 rồi?! 8 giờ vô học. Chạy xe hết 15 phút, nghĩ tới đó, như có lò xo, cô ngồi bật dậy nhanh chóng chuẩn bị với tốc độ tên lữa.
Trên đường chưa bao giờ có cảnh tượng lạ lùng như vậy. Một con nhỏ chạy xe nhanh như gió, miệng ngậm miếng bánh mì khét lẹt trét đầy bơ đến nỗi nước bọt chảy tùm lum. Và đó không ai khác mà chính là cô. Mồ hôi cô nhễ nhãi, bây giờ cô không quan tâm gì hết. Mất sĩ diện cũng được. Cô không thể trễ học, học bạ nhiều tội danh lắm rồi. Cực khổ lắm mới leo lên được hạng nhất, giờ mà bị thêm tội nữa là không được học sinh giỏi à!?
Cô cười tít cả mắt khi thấy cổng trường màu xanh ngay trước mắt, chưa bao giờ thấy thương cổng trường tới vậy. Nhưng…
“Aaaa!! Đừng đóng cổng!! Chú bảo vệ yêu dấu ơi.” Cô hét lên khi thấy cổng trường đang từ từ khép lại.
“Rầm!” thế là xong. Cổng trường đóng, cô thì đang phi với tốc độ cao, thế là không kịp thắng, nên hôn luôn cổng trường, miếng bánh mì rơi xuống đất.
*Huhu!! Không kịp rồi!* cô mếu máo.
Vậy là cô liền bị lôi lên phòng hội trưởng với hai tội danh, một là đi học trễ, hai là tội phá hoại tài sản của nhà trường.
“Cạch!” Cô bước vào. Khá là e ngại khi phải gặp mặt Đăng.
Đăng đang xem cái gì đó, thấy động liền ngước mặt lên xem. Cô quay đầu đi để tránh ánh mắt cậu.
Cô khẽ nhấc từng bước chân đi tới chỗ Đăng, trong khi mắt vẫn nhìn bâng quơ.
Cô không nói gì, đưa tờ giấy phạt cho Đăng xem. Đáng lẽ đi học trễ chỉ cần vào phòng giám thị là được, nhưng với tội phá hoại của công thì phải do hội trưởng quyết định.
Đăng cũng chậm rãi cầm tờ giấy lên xem. Cô nhìn trời, nhìn mây, nhìn sàn nhà, lâu lâu liếc Đăng một cái, mỗi lần cậu nhíu mày là tim cô thót lên. Hức. Hôm bữa chửi người ta, tát người ta. Mong là Đăng đừng lấy chuyện công để trả thù tư.
“Soạt” Đăng đọc xong, để tờ giấy xuống bàn, cô mở to mắt, dỏng tai để nghe hình phạt.
Cậu chống hai tay lên cằm, nghiêng người rồi ngước mắt nhìn cô. Cô quay mặt đi, đứng không yên, đôi chân cứ như muốn chạy khỏi đó.
“Cậu về lớp đi!” Đăng lên tiếng làm cô ngạc nhiên.
“Cậu… à không! Hội trưởng không phạt tôi à?” Cô lấy tay chỉ vào mình, rồi nghiêng người hỏi.
“Về lớp! Đừng làm phiền tôi!” Đăng tiếp tục cầm xấp giấy lúc nãy đang xem dỡ lên.
Cô chu môi, cúi đầu xuống, cầm tờ giấy bước ra khỏi căn phòng đó. Hừ! không phạt thì thôi, cũng tốt.
Cô nhanh chóng bước về phòng học.
Sau khi cô đóng cửa, Đăng liền buông tay cho những tờ giấy kia rơi xuống bàn, có tờ theo gió bay xuống đất. Cậu ngã người ra phía sau, ngước mặt lên thở dài. Hồi nãy cậu đóng kịch cũng không tệ. Khi thấy cô, cậu chỉ muốn cười, cười thật tươi, muốn buông những lời trêu ghẹo cô như hồi đó khi cô bị cậu phạt. Nhưng cậu bối rối, cô có muốn như vậy không? Chỉ sợ cô lại nổi giận.
Từ khi cô bước vào, mặc dù chỉ nhìn một chút thôi, cậu cũng phát hiện ra một vết thương mới trên đầu gối cô, rồi đôi mắt quầng thâm, rồi cái mũi đỏ hoe, có lẽ là do đâm trúng cổng trường như trong mẩu giấy ghi.
Cậu lấy tay che mắt lại, mong bóng đen bao trùm, mong dừng nghĩ tới cô, cậu nổ tung mất.