Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 30


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 30

Cả một buổi chiều, Tinh My không học hành gì được cả. Cô lo lắng cho anh mình và Yêm Nhã. Tình cảm hai người vốn rất tốt đẹp, vậy mà ở đâu lòi ra tên Phong đáng ghét. Ashh! Cô tức cô tức.

*Chết tiệt. Đụng tới bạn ta là coi như mi xui.* 

Giờ ra về.

Cô đứng đợi trước cửa lớp A3- lớp mà tên Phong học. Bao nhiêu học sinh bước ra nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, mặc kệ, người cô cần gặp là tên Phong.

Vừa thấy Phong bước ra, cô liền tiến tới chặn ngay trước mặt. 

“Ha ha! Phong, mày đào hoa ghê. Có gái tìm nữa kìa.” mấy nam sinh đứng xung quanh Phong cười nói thích thú trước cô.

Tên Phong cũng cười khẩy một cái, nhìn cô.

“chát!” 

Không gian trở nên yên lặng, mọi người căng thẳng…có…có người dám tát Phong sao? Mà đó lại là…cô!? (Aiza thanh niên vàng trong làng “được” gái “tán” đây mà :>> )

“Tôi nói trước cho cậu biết, khôn hồn thì để yên cho con Nhã và anh tôi. Đừng có giở cái trò hèn hạ, xấu xa, đê tiện đó ra nữa! Nói thẳng luôn, làm vậy thì chỉ có cậu nhục mặt thôi. Nếu tôi thấy cậu làm vậy nữa thì coi chừng tôi.” Cô tức giận, nói lớn cho các học sinh xung quanh nghe.

Xung quanh bắt đầu có tiếng xì xầm.

Phong tức đến đỏ cả mặt, lao lên nắm cổ áo cô, ấn cô vào tường.

“Cô là cái gì mà dám tát tôi?!” 


“Là gì à ? Là bạn thân của Lý Yêm Nhã, là em gái của người yêu nó! Vậy đủ chưa?” Cô không sợ hãi, hất mặt.

“Cô…” tên Phong cứng họng trước thái độ của cô.

“Tôi làm sao?”

“Hừ! Tôi vẫn dùng mấy cái thủ đoạn đó đấy, cô làm gì tôi nào?” Phong cười khẩy.

“Hèn hạ!” Cô gằn giọng.

“Ha ha! Cô chỉ được cái miệng sao?” Phong cười lớn.

“Cốp” cô dùng đầu đập vào mũi Phong bật cả máu.

Phong ôm mũi, loạng choạng nhìn cô tức tối.

Cô khẽ lấy tay xoa đầu. Ashhh! Đau quá. Nhưng không quên nhìn Phong với vẻ khinh bỉ.

“Là vậy đó. Được chưa?” Cô cười khẩy, rồi ung dung xách balo bước đi.

“Hừ! Cô được lắm!!” Phong tức tối nhìn theo bóng lưng cô.

———–

“Cạch” 


“Em về rồi!” Tinh My hét lớn khi về tới nhà. Nhưng không gian vẫn yên tĩnh, vì cửa không khóa nên cô chắc chắn là anh mình đang ở nhà.

“Cạch!” Cô mở cửa phòng Thái Huy ra. 

Cô thấy anh vẫn nằm trên giường, người đắp chăn kín mít.

Cô khẽ đi tới, thở dài.

“Anh, chuyện của con Nhã… Thật ra chỉ là hiểu lầm. Đừng có như vậy nữa.” Cô nói nhỏ, giọng nhẹ tênh.

Thái Huy nghe thấy , khẽ cục cựa, nhưng vẫn tiếp tục nằm đó, làm như không nghe thấy gì. 

Cô nhăn mặt, con người khi yêu là vậy sao? 

“Anh, Nhã kể cho em nghe hết rồi. Thật ra tên đó chủ động hôn nó. Nó không có ý gì đâu!” 

Anh vẫn nằm im.

“Anh, Nhã là bạn em. Chẳng lẽ em không biết  nó nghĩ gì sao?” Cô gần như là mất kiên nhẫn.

“Em thôi đi! Mới về là cứ Nhã Nhã Nhã là sao? Anh mệt mỏi rồi. Em im lặng chút đi.” Thái Huy bực mình, ngồi dậy hét lớn.

Cô nhăn mặt, lửa giận trong lòng dâng lên.

“Chẳng phải vậy sao? Em không im đó. Cho em hỏi từ sáng tới giờ anh nằm đây để nghĩ tới ai hả? Chẳng phải anh cũng biết là con Nhã nó không cố ý sao? Anh nói đi. Nói đi chứ! Không phải chính anh cũng biết vậy à? Vậy anh nằm đây để đợi cái gì? Anh đợi nó tới van xin anh tha thứ trong khi nó không hề có lỗi sao? Anh biết nó yêu anh mà?! Sao cứ phải giả ngu hoài vậy hả? Anh làm vậy được gì chứ? Nó khóc anh vui lắm sao?” Cô tuông ra nguyên một hơi.

Thái Huy trố mắt nhìn cô, ngạc nhiên.

Đúng! Cô nói đúng. Anh biết Yêm Nhã không cố ý. Nhưng cảm giác bất lực lại cứ dâng lên trong lòng anh. Bất lực…nhìn một thằng con trai khác hôn người mình yêu. Anh thấy mình quá yếu đuối.

“Hừ! Em nói xong rồi. Mời anh trai ngủ tiếp đi.” Cô xách balo bỏ đi.

Thái Huy ngồi đó, nhìn vào hư vô. Rồi anh tiếp tục đắp chăn nằm đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.