Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 29
————————
Tinh My nhìn quanh, nhiều sương quá.
Đôi chân cô như muốn lạnh cóng, màn sương dày đặc, lâu lâu cô dùng tay mò mẫm đường đi, may mắn là xung quanh không có bất cứ chướng ngại vật nào. Nhưng đây là đâu?
“Bi…hức… Bi ơi…Đừng có ngủ!…Bi ơi!”
Cô nghe thấy tiếng khóc, hình như là của một bé gái. Màn sương trước mặt chợt biến mất.
Cô thấy trên mặt đất là một bé gái, đang dùng đôi tay nhỏ bé của mình lay lay cậu nhóc đang nằm ở dưới đất.
Gương mặt cậu bé tái xanh, đôi mắt lim dim, nhắm hờ, trên môi là một vệt máu khô.
Cô lấy tay bịt miệng lại để không thốt nên lời. Đây…đây chẳng phải là…
Vậy đứa bé gái kia là cô!?
“Bi đừng có ngủ mà. Bi ơi …My… My sợ lắm Bi. Đừng có ngủ mà Bi! Oa oa oa!! Bi ơi, đừng có ngủ, anh My sẽ tìm ra chúng ta mà Bi…” đứa bé gái gương mặt tèm lem nước mắt, cái váy màu hồng bị vấy bẩn, tay không ngừng lay cậu nhóc kia.
Cô như chôn chân tại chỗ. Đúng! Hình ảnh này là của mười năm về trước. Cô như muốn khuỵu xuống.
Nước mắt cô trào lên, làm mờ đi hình ảnh trước mặt.
“My…đừng có khóc.”
Cậu bé nằm dưới đất, tay run run lau nước mắt cho cô bé, nở một nụ cười khó khăn.
“Đừng để…bọn người đó…thấy cậu yếu đuối.” cậu bé nói tiếp.
Cô bé khóc to hơn.
Từ trong túi quần, cậu bé lấy ra một con búp bê nhỏ.
“My…mình…mình lấy lại được rồi nè…khụ…khụ…thấy mình…hay không? Mình…mình không sợ mấy người đó đâu.” cậu nhóc vẫn giữ nụ cười trên môi, khó khăn nói trấn an cô bé.
Hình ảnh của quá khứ đang ở trước mặt, nước mắt cô lăn dài, đôi mắt dại đi vì những hình ảnh đau thương. Tim cô như bị bóp nghẹt, đã có một người từng vì cô mà…
“Aaaaa, Bi ơi! Đừng có ngủ mà Bi! Bi ơi, mở mắt ra đi Bi! My không muốn búp bê nữa đâu. Bi ơi, My sợ lắm Bi ơi! Đừng có bỏ My mà Bi. Oa oa oa oa oa !!! Ba mẹ ơi…cứu con ba mẹ ơi!!!”
Đứa bé gái khóc thét lên khi bàn tay của cậu bé lạnh dần, rồi bất lực rơi xuống nền nhà lạnh ngắt.
Đôi mắt không mở nữa, nhưng trên môi vẫn là nụ cười trấn an cô bé.
“Cái gì ồn vậy?” cánh cửa nhà kho mở ra, một tên bặm trợn bước vào, hắn hững hờ nhìn xác cậu bé lạnh dần đang nằm trên sàn nhà.
“Chết rồi à?” cười khẩy một cái hắn thốt lên một câu nói lạnh lùng.
Để chắc ăn, hắn lấy chân đá vào cậu bé.
“Không được đụng vào Bi! Bi đang nằm ngủ, không được đụng vào Bi! Bỏ ra!” cô bé đùng thân mình che cho cậu bé, lấy đôi tay nhỏ bé cố gắng hất chân của hắn ra.
“Con ranh này!” hắn tức giận, nắm cổ cô bé, quăng vào góc phòng, rồi bế cái xác lên.
Đau đớn, nhưng cô bé vẫn cố gắng lết lại nắm chân hắn.
“Đừng mà! Cho…cho Bi ngủ đi…đừng đánh Bi nữa mà.” cô bé van xin.
Hắn hừ mạnh một cái, rồi vô tâm đá vào người cô bé văng ra một khoảng xa.
Cô bé bất lực nhìn hắn đóng cửa, đi ra ngoài, mang theo xác của cậu bé.
“Bi ơi! Oa oa oa! Đừng đánh Bi mà Oa…oa…đánh My đi! My không đòi búp bê nữa đâu…oa…oa” cô bé lấy tay quệt nước mắt, nhưng cứ hết giọt này tới giọt khác tuôn ra.
“Phụt” bỗng đèn trong căn phòng ngừng sáng.
Cô bé sợ hãi hét toáng lên.
Từ bên ngoài chỉ vọng lại giọng một người đàn ông.
“Ranh con! Khôn hồn thì nghe lời! không thôi tao cho mày chết theo thằng kia!”
Cô bé đó run lên vì sợ, ngồi khép mình trong góc phòng, bóng tối bao trùm, bóng tối thật đáng sợ.
……………
Tinh My mở mắt ra. Đó không phải là ác mộng, mà là giấc mơ của quá khứ.
Nước mắt cô lăn dài trên gương mặt đầy mồ hôi.
Cô ngồi dậy, thở khó nhọc, rồi ngồi khóc.
Đúng! Đó là lí do cô cho rằng mình không xứng đáng nhận của ai bất cứ thứ gì. Kể cả tình cảm.
“Đồ đáng ghét, hức…tôi…tôi xin lỗi.” Cô khẽ nói trong nước mắt. Cô không xứng đáng nhận tình cảm của anh.
“My ơi, dậy đi học!” Thái Huy từ dưới nhà nói vọng lên.
Cô không trả lời, gần một đêm thức trắng làm cô kiệt sức, cô VSCN, rồi soạn bài vở.
Chợt cô đụng trúng một cái hộp màu xanh biển.
Cô mở ra, thì ra là cái đồng hồ san hô cô mua ở biển cùng anh, cô thở dài.
Cô tính tặng anh nhưng…
Chán nản, cô đóng hộp lại, quăng vào góc phòng.
“Khịt…khịt” Tinh My ra sức ngửi, bởi hình như có một mùi lạ trong nhà cô.
“Á! Cháy cháy!!” Cô hét toáng lên khi bước vào nhà bếp.
Cô chạy vào, cô không biết Thái Huy còn đây không. Cô hoảng sợ cực độ.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cô muốn té xỉu.
Thái Huy tay cầm cái chảo chiên cái miếng gì đó không biết, bởi chung quy bây giờ thứ đó đã thành cục than đen xì.
Mắt thì đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.
“Tách!” Cô tắt bếp, tức tối nhìn vào cái chảo, ai ăn được thứ này nữa chứ!?
“Này này! Trái đất khẩn cấp gọi Dương Thái Huy!” Cô quơ quơ tay trước mặt anh mình.
“Ha…hả?” Thái Huy giật mình.
“Hả hả gì chứ? Có biết anh xém làm cháy nhà không?” Cô tức giận nói, tay chỉ trỏ chung quanh cái bếp.
Thái Huy nhìn theo tay em gái mình, giật mình bởi khói bao xung quanh.
“Cộp cộp” Cô lấy đũa, gắp cái miếng than trong chảo hồi nãy đập đập xuống bàn.
“Oa~~ hay nha! Anh đã giúp thế giới tạo ra than mà chỉ tốn vài phút trong khi than tự nhiên tốn vài triệu năm là ít.” Cô ra vẻ trầm trồ để chọc tức anh.
Cô quăng cái cục than đi , nói vọng lại: “Mai mốt được giải gì đó thì đừng nói tôi là em gái của ông!”
“…”
Cô quay lại, quái. Bình thường thì đáng lẽ ông Huy phải đốp chát với cô rồi chứ. Sao bây giờ lại im như vậy?
Cô kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, Thái Huy thở dài, chống tay xuống bàn, gương mặt đăm chiêu sầu não nhìn xuống đất.
Anh từ từ tháo tạp dề ra rồi đi thẳng lên phòng đóng cửa lại.
Tinh My ngơ ngác. Chuyện gì vừa xảy ra vậy!?
“Nè…không …không đi học à?” Cô nói với theo.
“Không!” anh nói vọng ra, giọng nói đầy bi thương.
Cô ngớ ngẩn đứng đó một hồi, rồi cũng mang mấy câu hỏi đó tới trường.
…………….
“My!” Cô quay lại bởi tiếng kêu.
Minh Quân chợt cười trước gương mặt cô. Miệng thì ngậm cái bánh mì trét đầy bơ, người như khúc gỗ di động.
Anh lấy tay vén vài sợi tóc rối trên gương mặt cô, khi tay anh chạm vào mặt, cô mới bừng tỉnh.
Anh thì tâm trạng đang rất vui. Từ ngày hôm qua, anh đã biết cô cũng có cảm tình với mình nên anh rất phấn khích.
Tuy cô không nói, nhưng nụ hôn hôm qua có lẽ đã nói lên tất cả.
Anh nắm tay cô, cùng cô đi vào trường trước nhiều ánh mắt của bao học sinh khác.
Tinh My thì tiếp tục ngẩn ngơ đi theo như cái máy. Bao nhiêu câu hỏi đang bay vòng vòng trong đầu cô bởi cái biểu hiện kì lạ của ông Huy sáng nay.
…………..
Giờ ra chơi,
Chuông vừa reng là Minh Quân đã tới lớp cô, lôi cô ra sau trường cùng ăn trưa.
“Em bị gì à?” Anh khẽ nhíu mày.
“Hở? Có đâu?” Cô liền chối.
“Không có sao mặt em kì vậy?” Anh vẫn không buông tha.
“Không …không có thiệt mà!” Cô lẩn tránh câu hỏi của anh bằng cách vùi mặt mình vô cái dĩa cơm.
Lúc ngước lên thì trên mặt lấm tấm vài hạt.
Anh liền cười nghiêng ngã.
Cô đỏ mặt, vụng về lấy tay lau mặt.
“Để anh!” Rồi anh từ từ dùng tay gỡ từng hạt cơm cho cô. Anh làm rất nhẹ nhàng, cứ như sợ mạnh tay một chút thôi cũng làm cô đau.
Cô thoáng bối rối, gương mặt anh gần quá, cô nghe được hơi thở của anh, cảm thấy tay anh hơi run run mỗi khi chạm vào cô.
Gương mặt anh liền từ từ tiến gần gương mặt cô.
“Ah! Tôi có việc bận…tôi… tôi đi trước.”
Khi khoảng cách chỉ còn 1cm, cô liền đẩy anh ra, đứng dậy bỏ đi, để lại anh với tâm trạng hụt hẫng.
Tinh My bước mà cứ như chạy, sợ hãi, sao cô lại không kiểm soát được bản thân chứ, làm vậy chẳng khác nào chấp nhận tình cảm của anh, cô không xứng, thật sự là cô không xứng. Cô phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?
Haizz! Bây giờ là giờ ra chơi, chẵng lẽ lại về lớp ngủ? Cô quyết định đi tìm Yêm Nhã.
Ngộ thật! Hôm bữa cô hứa bao Yêm Nhã chầu kem. Vậy mà cô lại quên. Nhưng tại sao Nhã không làm ầm lên như mọi lần nhỉ?
Cô tới lớp của Yêm Nhã, thấy con bạn đang ngồi ngả người lên bàn học. Ashh, hình ảnh này quen quá, sao giống ông Huy vậy nè!?
Cô liền lôi con bạn xuống căn tin mặc cho Nhã kêu í ới.
Cô đẩy Yêm Nhã ngồi xuống ghế, rồi nhìn thẳng vào mắt nhỏ, tỏ ra vẻ hình sự.
“Nói đi!! Hai người xảy ra chuyện gì? Khai mau!” Cô nói cứ như quan trên đang xử phạm nhân.
Yêm Nhã nước mắt rưng rưng, môi mím chặt cứ như là sắp bật máu.
Cô liền chạy tới ôm con bạn.
“Nè! Tao nói vậy thôi cũng sợ là sao?” Cô nói một cách bối rối.
“Hức! Chắc ổng chia tay với tao quá mày ơi.” Yêm Nhã mếu máo như đứa con nít.
“Hả? Nghiêm trọng tới vậy sao?” Cô ngạc nhiên.
“Ừm…” Yêm Nhã gật đầu, lấy tay lau nước mắt.
“Nhưng tại sao chứ?” Cô hỏi: “Mày nói đi! Có gì tao giúp cho. Ông Huy mà bắt cá hai tay là tao triệt sản ổng. Tao theo phe mày mà. Đừng lo nha!” Cô nói một hơi.
Yêm Nhã lắc đầu: “Không phải tại ổng. Tại tao.” Nhỏ vẫn thút thít.
Cô liền im lặng, không biết nói gì hơn.
Yêm Nhã thấy vậy, liền lấy bình tĩnh kể cho cô nghe.
………
Hôm qua,
Giờ ra chơi kết thúc, Yêm Nhã bực mình vì cô tự dưng biến đâu mất trong khi là đã hứa bao kem nhỏ.
Đang hậm hực bước đi thì Yêm Nhã bị một bàn tay kéo lại.
Đang bất ngờ, Nhã dần dần mới nhìn thấy thằng con trai đang đứng trước mặt.
Là…là…đại ca của A3?! Hic, Yêm Nhã làm gì đắc tội với tên này sao?
“Chào bạn!” tên đó lên tiếng.
“Ờ….ờ….chào!” Cô lắp bắp, cố gắng lục soát lại trí nhớ coi đã làm gì đắc tội với tên này. Nhưng vẫn không thấy một chút kì ức nào liên quan tới tên đó.
Tên đó nhét vào tay Yêm Nhã một mảnh giấy màu hồng, nếu không lầm thì có cả nước hoa nữa, đang ngớ ngẩn thì tên đó lên tiếng.
“Ra về hẹn gặp bạn ở cổng trường.” tên đó nói rồi bước đi về lớp, để lại Nhã với gương mặt khó hiểu.
…………………..
“Thằng đó ghi gì vậy?” Tinh My hỏi, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
“Ghi là để ý tao!” Yêm Nhã yểu xìu.
“Phụt!” Cô phun ngụm nước trong miệng rồi cười muốn té ghế. Cô cứ tưởng trên đời chỉ có ông anh đáng ghét của cô mới dám chấm nhỏ bạn mình. Không ngờ trên đời vẫn có người dũng cảm tới vậy.
“Ha ha ha…ha ha !!”
Cô liền im lặng khi gặp ánh mắt muốn nói “cười nữa ta sẽ giết ngươi” từ Yêm Nhã.
“Rồi… rồi sao nữa!” Cô lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị nói.
………
Yêm Nhã gấp tờ giấy lại, cảm giác thích thú dâng trong lòng. Nhưng người mà cô thích chỉ có Thái Huy. Rất tiếc là cô phải từ chối tên này rồi.
Giờ ra về, để tỏ ra rằng mình trân trọng tình cảm của người ta, Yêm Nhã vẫn ra chỗ hẹn.
Tên đó đã đứng ở cổng trường từ lúc nào, hai tay đút vào túi quần, dáng đứng kiêu ngạo, mấy nam sinh cố gắng tránh xa tên đó ra để khỏi phải gặp rắc rối. Ai mà chẳng biết hắn là Nhật Phong- đại ca nổi tiếng ở trường. Mặc dù không là nhất, nhưng cũng phải khiến người khác nể.
Trước cổng cũng bắt đầu vắng vẻ, Yêm Nhã bước tới, tay cầm tờ giấy màu hồng.
Cô hơi run, bởi đây là lần đầu tiên cô làm vậy.
“Chào!” tên đó cười tươi khi thấy Yêm Nhã bước tới.
Cô không biết nói gì , chỉ cười lại.
“Mình đi ăn chút gì đi!” Phong nắm tay Yêm Nhã một cách tự nhiên, cô liền rút tay lại khiến Phong hụt hẫng.
Cô liền đưa tờ giấy hồng ra.
“Xin lỗi! Mình có bạn trai rồi. Mình không thể chấp nhận tình cảm của cậu được. Mong cậu hiểu giùm.” Cô run rẩy, bởi lỡ tên này vì chuyện này kêu giang hồ xử thì chỉ có nước chết.
Tên đó cười khẩy, nhìn Yêm Nhã.
“Mình biết!”
Cô thắc mắc, biết rồi mà hắn vẫn làm mấy cái trò dư hơi này sao?
“Nhưng không lâu đâu!” Phong nói , rồi ôm eo cô.
…………
“Cái gì? Hắn cưỡng hôn mày sao?” Tinh My tức giận đập bàn.
“Không! Tao né được, nên thành ra chỉ hôn má. Nhưng…” Nhã ngập ngừng.
“Sao?” Cô hỏi.
Yêm Nhã ôm mặt gục xuống bàn.
“Tao không biết. Tự nhiên lúc đó anh Huy xuất hiện!” Nhã bắt đầu khóc nấc lên.
“Cái gì? Trùng hợp vậy sao?” Cô ngạc nhiên.
“Tao không biết. Ổng không nghe tao giải thích.”
“Hừ!! Vậy là tên kia sắp đặt rồi.” Cô chắc nịch.
Yêm Nhã kể tiếp.
……………
Thái Huy dường như không tin vào mắt mình. Hồi chiều, tự dưng có một số lạ nhắn tin cho anh, bảo là Yêm Nhã đang bị nguy hiểm, phải đến trường Trần Lâm ngay.
Vậy mà…cảnh tượng trước mặt lại là…cô đang hôn một tên lạ hoắc?
Anh liền bỏ chạy.
Cô đẩy Phong ra , chạy theo.
Chợt Phong nắm tay cô lại.
“Tôi một khi đã muốn là sẽ có cho bằng được. Đừng hòng thoát khỏi tôi!” ánh mắt Phong như tối sầm lại, nhưng không hiểu sao cô không thấy sợ, ngược lại còn tức giận, tát vào mặt Phong rồi bỏ đi.
Phong đứng đó, để tay lên má.
“Hay lắm! Như vậy mới thú vị chứ!” xong, tên đó bước đi, để lại một cổng trường vắng lặng.