Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta

Chương 27


Bạn đang đọc Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Chương 27

Khi những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới len lỏi chiếu vào phòng, Linh Chi khẽ mở mắt, nhíu mày một lúc rồi ngồi dậy. Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ, Linh Chi vội vã đi làm vệ sinh cá nhân rồi xem lại đồ đạc. Mẹ nhỏ đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một tô cháo còn nóng hổi, nhẹ nhàng nhắc:
– Con ăn sáng rồi đi.
– Vâng ạ!
Linh Chi lại bàn, xúc từng thìa cháo một, ăn một cách từ từ. Từng hương vị như quyện vào tình yêu thương của mẹ, tạo nên một vị ngọt ngào. Bà chăm chú quan sát con gái ăn, nhìn lại khuôn mặt nhợt nhạt, gầy gò mà trái tim như muốn vỡ ra, tan thành nghìn mảnh.
Một giọt nước nhạt lặng lẽ rơi…
Linh Chi ngẩng đầu, nhìn mẹ một lúc rồi ôm chầm lấy mẹ, thỏ thẻ:
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm! Lúc nào con cũng làm mẹ lo lắng hết!
Bà mỉm cười hiền hậu, vuốt mái tóc mượt của con gái, nước mắt lại rơi…
– Con đừng nói vậy! Con là đứa con gái ngoan của mẹ.
– Mẹ à, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không rời xa mẹ đâu. Con yêu mẹ!
Những cơn gió thoảng lùa vào phòng, làm tấm rèm tung bay, nắng từ từ chiếu vào…
Chiếc xe dừng lại đột ngột. Trước mặt tụi nó bây giờ là một khung cảnh phải nói là rất đẹp. Thảm cỏ dường như trải đến cuối chân trời, những đám mây bồng bềnh như que kẹo bông trông thật nổi bật giữa bầu trời trong xanh. Linh Chi thoáng mỉm cười, chợt Khánh Ly quay sang hỏi :

– Cậu cảm thấy khỏe chứ!
Linh Chi gật đầu thay cho câu trả lời, nhỏ đang muốn tạo cho Khánh Ly một cảm giác an tâm về nhỏ, để Khánh Ly có thể thoải mái vui chơi mà không phải lo lắng cho nhỏ. Khánh Ly nở một nụ cười, nói:
– Tớ xuống xe trước nhé! Cậu cũng mau xuống xe đi, tớ sẽ đợi cậu.
Trong không gian yên tĩnh, thanh bình vang lên tiếng cười đùa hồn nhiên và tinh nghịch…
Mẹ Linh Chi lấy trong túi ra một hộp thuốc, lấy vài viên rồi đưa cho nhỏ, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng:
– Con sẽ chịu được tác dụng phụ của thuốc chứ! Hay là con đừng uống.
Linh Chi lắc đầu nguây nguẩy, nhỏ là người cực kì bướng bỉnh, dù sao hôm nay cũng là ngày mà nhỏ muốn trân trọng từng giây phút một. Lấy thuốc từ tay mẹ, nhỏ liền cho vào miệng rồi uống nước một cách nhanh chóng. Nhỏ đưa tay vẫy vẫy rồi chạy đi.
Mẹ nhỏ khuôn mặt đượm buồn, xót xa nhìn đứa con gái của mình…
– Linh Chi , lại đây mau tớ cho cậu xem cái này nè!
Lệ Anh ra sức hét lên, nhỏ vội chạy lại kéo tay Linh Chi đi, không quên dùng một chiếc khăn bịt mắt Linh Chi lại. Cả bọn cười to dẫn Linh Chi đi. Đến nơi, Anh Nhật nhẹ nhàng mở khăn ra, nhỏ dường như bất động.
Như Thiên đặt tay lên vai, mắt kiên định hướng về phía trước, nói:
– Người ta thường nói, chong chóng chỉ quay khi trời xanh có gió, nếu không có gió thì chong chóng cũng sẽ không quay. Chong chóng và gió giống như một đôi bạn thân thiết, mãi bên cạnh nhau vậy!
Anh Nhật tiếp lời:
– Linh Chi, cậu hãy cố gắng lên. Bên cạnh cậu vẫn luôn có những người bạn như chúng tớ, chúng tớ sẽ mãi mãi ở bên cậu, cùng cậu bước qua từng khó khăn. Chúng tớ tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu một mình, sẽ luôn ở bên chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với cậu.
Linh Chi mím môi, nhỏ xúc động quá, các bạn của nhỏ thật là tốt! Chợt Anh Nhật ôm lấy Linh Chi rồi nói nhỏ:
– Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi!
Lúc này, nhỏ không kìm nén được nữa, nước mắt cứ tuôn trào ra. Tụi nó cũng không kìm được nữa, thế là ôm lấy nhau khóc nức nở.
Ngày hôm đó, bọn nó đã chơi thật vui vẻ, có những khoảnh khắc chẳng bao giờ quên bên nhau, cùng nhau làm những động tác cực dễ thương để chụp ảnh lưu giữ làm kỉ niệm. Linh Chi cảm thấy thực sự rất vui. Nhỏ sẽ không bao giờ quên những ngày tháng học trò này, mãi mãi không bao giờ quên. Đến tối, cả bọn lén lút ngó trước ngó sau để tránh Linh Chi.
Ra một chỗ mà bọn nó đã thống nhất chọn làm nơi trang trí từ hồi chiều, Thế Bảo vội lấy ra một túi nến nhiều màu sắc, cùng với tụi nó, thắp sáng từng cây nến.
Phù, cuối cùng công việc cũng đã hoàn thành, tụi nó cố gắng lấy hết sức, gào thật to:

– LINH CHI ƠI, CẬU CỐ LÊN! CỐ LÊN!
Linh Chi giật mình, vội chạy đến chỗ bọn nó, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trước mặt nhỏ là những cây nến nhỏ được xếp lại tạo thành chữ: I love 10A. Nhỏ hạnh phúc vô cùng, nói:
– Cảm ơn các cậu nhiều lắm.
Trời đã khuya, sau khi chở từng đứa về nhà, chiếc xe lại lăn bánh. Linh Chi khẽ mấp máy môi như muốn nói điều gì:
– Xin lỗi các cậu.
Sáng…
Tụi nó chạy vội đến bệnh viện, trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất an…
Đến nơi, tụi nó đã thấy ba mẹ Linh Chi ngồi chờ trước phòng phẫu thuật, gương mặt lo lắng.
Tụi nó cũng ngồi xuống, mắt hướng về căn phòng phẫu thuật…

Đã bảy tiếng trôi qua, mà đèn của phòng phẫu thuật vẫn giữ nguyên màu đỏ, đã vậy, lúc cô ý tá ra ngoài, cô tỏ vẻ rất gấp gáp, còn có cả sự lo lắng nữa.

Thêm một tiếng nữa trôi qua, tụi nó bắt đầu sợ, sợ rằng sẽ không còn được gặp lại Linh Chi. Tụi nó phải làm gì bây giờ?

Đèn đã chuyển màu xanh, bác sĩ bước ra, mọi người đều dồn dập đến hỏi:
– Bác sĩ, con gái tôi/ bạn Linh Chi thế nào rồi ạ!
Bác sĩ khẽ lắc đầu, nói:
– Tôi xin lỗi.
Khoảnh khắc đó thời gian như đứng lại, tụi nó đứng chết lặng, bác sĩ vừa nói gì cơ? Xin lỗi ư?
Mẹ Linh Chi gào lên:
– Không phải, ông nói dối. Xin hãy cứu lấy con gái tôi. Tôi xin ông đấy!
Bà quỳ xuống, ba Linh Chi như người mất hồn, ông không tin, không tin chuyện này.
Bà cười chua chát:
– Sao con lại thất hứa, con đã bảo là sẽ không bao giờ rời xa mẹ mà! Con đã nói vậy mà!
Rồi bà ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.