Đọc truyện Nhớ Mãi Không Quên – Chương 18: Sáu vị thiếu gia tề tụ
Cố Mặc Hàm đứng dậy mặc quần áo rồi rón rén ra cửa.
Sanlitun vẫn luôn là nửa đêm nhạc Rock sôi động nhất,
là thần thoại trong những quán bar không có tuổi, đẹp đẽ quyến rũ, dùng ánh đèn
cám dỗ cùng âm nhạc khuấy động sự nhiệt tình của người ta. Tại nơi xa hoa truy
lạc Cố Mặc Hàm trong tiếng âm nhạc điếc tai tìm được bọn họ.
“Tiểu
Cố, cậu đến rồi, tớ chờ cậu nửa ngày rồi đó.” Lý
Thanh Viễn vừa nhìn thấy anh liền nhảy đến.
“Tớ
có thể không tới sao, cậu so với mẹ tớ đều nói dông dài.” Cố Mặc Hàm đi qua Doãn Đông Tuân ngồi xuống.
“Tớ
đây không phải là nghĩ đến cậu sao, cậu trở lại mấy ngày ngay cả bóng người đều
không thấy, đang bận cái gì vậy?”
“Không
bận gì hết, chỉ chuẩn bị quay lại thành phố C.”
Doãn Đông Tuân liếc mắt: “Thật tính quay lại?
Trong nhà đã đồng ý?”
Cố Mặc Hàm uống một hớp rượu: “Đồng
ý.”
Doãn Đông Tuân nở nụ cười ý vị: “Cậu
thật là có biện pháp.”
Mạc Sính Dã cảm thán: “Haiz, thực hoài niệm
chuyện lúc bé, mấy người chúng ta luôn bên nhau, cái gì cũng không cần nghĩ,
muốn thế nào thì chơi như thế ấy, nay ngay cả tụ cùng một chỗ cũng khó khăn. Tớ
cũng muốn đi thành phố C, ngây ngốc ở Bắc Kinh cũng chán rồi. Chúng ta hùn vốn
mở một công ty đi, miễn cho ông cụ nhà tớ cả ngày giáo huấn tớ, trời cao mà
hoàng đế lại xa, nghĩ giáo huấn cũng với không tới.”
“Được,
tớ cũng đi!” Lý Thanh Viễn cũng đến chung vui.
Cố Mặc Hàm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Có thể
cân nhắc.”
Doãn Đông Tuân mắt sáng rực lên: “Mở
công ty làm gì, trực tiếp nhập cổ phần vào Phong Hoa đi, thật đúng đó, về sau
Phong Hoa chính là của chúng ta.”
“Các
cậu chỉ là bớt việc mà thôi.” Thạch
Lỗi bĩu môi.
“Tốt!
Quyết định vậy đi! Mai tớ sẽ nói chuyện với ông cụ nhà tớ.”
Cố Mặc Hàm nhìn bọn họ một lượt: “Đây là
các cậu nói đùa, hay là thật dự định làm như vậy đó?”
“Đương
nhiên là thật sự! Shit tớ ở Bắc Kinh này đã đủ rồi.” Mạc Sính Dã rõ ràng đã rất say.
“Chờ
các cậu tỉnh táo rồi lại nói. Chuyện đó không gấp được.”
Khi một đám người ra khỏi quán bar thì trời cũng sắp
sáng, sau khi Cố Mặc Hàm đem một đám ma men bọn họ lần lượt đuổi về nhà, tại
quảng trường nhìn màn kéo cờ, tản đi mùi rượu, sau đó mua bữa sáng rồi mới về
nhà.
Về đến nhà đưa bữa sáng cho người giúp việc, thì mới
lên lầu tắm ngủ bù.
Sau đó bị tiếng điện thoại đánh thức, Cố Mặc Hàm vừa
nhìn đồng hồ điểm hơn mười một giờ.
“Alô?” Trong giọng nói mang theo lười biếng.
“Ha
ha, ông đây đã trở về!” Trong
điện thoại truyền đến giọng nói phấn khích.
“Hà
Văn Hiên?” Cố Mặc Hàm bất ngờ mở mắt ra.
“Bingo!
Đáp rất đúng, tớ quay về Bắc Kinh rồi, mọi người chuẩn bị đón tiếp tớ đi!” Sau đó liền cúp điện thoại.
Cố Mặc Hàm nhìn màn hình di động dần tắt, từ từ lộ ra
mỉm cười.
Trong buổi chiều cuối thu thoáng đãng, mặt trời không
kiêng nể gì mà chiếu rọi khắp nơi, ở trước quán cà phê bên đường, một chiếc dù
che nắng có năm người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai đang ngồi, bọn họ ăn
mặc cao cấp, cử chỉ tao nhã, trò chuyện vui vẻ, một bức tranh mỹ nam, thu hút
người đi đường cứ liên tục liếc nhìn.
Bất ngờ trên đường một chiếc xe thể thao màu đỏ lao
tới đây, trực tiếp phóng tới năm người đàn ông, sau đó bỗng nhiên dừng trước
bàn cà phê, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng ma sát rất lớn. Bước từ trên xe
xuống là một người đàn ông, cặp kính râm thật to đeo trên mặt, ngũ quan thanh
tú mang theo một chút nữ tính, vẻ mặt tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
Năm người đàn ông đang bình phẩm cà phê nhìn thấy anh
ta đều lộ ra ý cười.
“Tớ
nói, Hà Văn Hiên, cậu a rốt cục đã cam lòng quay về?” Doãn Đông Tuân mở miệng đầu tiên.
“Tớ
nghĩ tớ là một người Trung Quốc, Đảng và nhân dân đào tạo tớ không dễ dàng gì,
tớ học thành tài thì liền trở về thôi, cũng định vì xây dựng chủ nghĩa xã hội
khoa học mà cống hiến một phần sức lực nhỏ bé của mình.” Hà Văn Hiên tháo kính râm ngồi xuống vẻ mặt tràn đầy
nghiêm túc nói.
Hà Văn Hiên cũng là cùng bọn họ lớn lên, về sau học
đại học được một nửa thì chạy đến Mĩ học y khoa lâm sàng, Cố Mặc Hàm ở Mĩ năm
năm vẫn cùng anh giữ liên lạc.
“Phốc
~” Tập thể năm người phun ra.
“Các
cậu đây là ý gì? Được rồi, tớ là cảm thấy con gái Trung Quốc mới hợp khẩu vị
của tớ, vì vậy tớ mới quay về.” Hà
Văn Hiên vẻ mặt thất bại hoàn toàn biểu tình thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
“Quay
về đã có dự định gì chưa?” Cố
Mặc Hàm lau sạch cà phê trên người hỏi cậu ta.
“Còn
có thể dự định gì nữa, đến bệnh viện thôi!” Hà Văn Hiên giơ tay gọi tách cà phê.
“Chúng
tớ đang bàn bạc đây, tập thể đều đi thành phố C, nếu không cậu cũng cùng
đi.” Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta hỏi.
“Một
đám các cậu cuối cùng cũng buông tha nhân dân thủ đô để đổi đi thành phố C hại
nước hại dân à?” Hà Văn Hiên liếc
mắt một lượt.
“Cậu
đừng nói cái giọng đó? Nếu không phải là đánh không lại cậu tớ đã sớm trở mặt
với cậu.” Lý Thanh Viễn vẻ mặt tức giận.
“Cắt
~” Hà Văn Hiên vẻ mặt khinh thường.
Mọi người cười rộ lên.
“Thành
phố C sao, cũng không tệ lắm, tớ sẽ suy nghĩ thử xem.” Hà Văn Hiên lên tiếng lần nữa.
“Suy
nghĩ cái đầu của cậu! Không ai cầu cậu đi hết!” Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta bộ dạng thảnh thơi thì rất
tức giận.
“Cậu
không cho tớ đi? Vậy tớ càng phải đi. Hàm Tử, lúc nào đi thì gọi tớ đó.”
Cố Mặc Hàm bất đắc dĩ xoa trán, Lý Thanh Viễn và Hà
Văn Hiên từ nhỏ tranh cãi rất nhiều, hiện giờ gặp mặt vẫn cứ như vậy.
“Vậy
đi sớm một hai ngày.”
Hai ngày sau, sáu người tầng tầng lớp lớp hướng thành
phố C mà đến, không nghĩ đến bọn họ đã thành nhân vật tiêu điểm của thành phố
C.