Nhớ Mãi Không Quên

Chương 17: Nghiêm khắc của cha hiền từ của mẹ


Đọc truyện Nhớ Mãi Không Quên – Chương 17: Nghiêm khắc của cha hiền từ của mẹ

Một lúc lâu, Cố Mặc Hàm đứng lên, rời khỏi thư phòng.
Đi vào phòng khách thì nhìn thấy bà Cố Diệp Thấm Đình ngồi trên ghế sofa.

Bà Cố mang trên mặt vẻ hiền từ vỗ vào ghế sô pha bên
cạnh. Cố Mặc Hàm thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, mang trên mặt nụ cười nghịch ngợm,
đi đến, nắm cả bờ vai của mẹ.

“Mẹ
~” Cố Mặc Hàm đưa tay nắm lấy bờ vai của mẹ làm nũng.

“Con
đứa nhỏ này, đã lớn rồi còn làm nũng, lát nữa bố con nhìn thấy lại bị mắng
đấy.” Bà Cố cười vỗ vỗ tay của con trai.

“Đúng
rồi, bố con đâu?”


Sáng sớm ông ấy đã đi ra ngoài rồi, sẽ về ngay đó. Đúng rồi, bố con gần đây
tính tình cũng không tốt đâu, con chốc nữa nói chuyện chừa một chút mặt
mũi.” Vẻ mặt bà Cố lo lắng.

“Mẹ
yên tâm, con trai mẹ bây giờ rất biết điều mà.”

“Mặc
Hàm, qua hai năm con đã 28 rồi, nên cưới vợ đi, mẹ cũng chờ được ôm cháu trai
đây. Lần trước bác Lý con có nhắc tới muốn giới thiệu cháu gái bà ấy cho con,
mẹ đã gặp đứa nhỏ kia rồi, bộ dạng sáng sủa thông minh, trang nhã khéo léo, con
thấy hợp thì đi gặp thử ? Mẹ cũng không ép con, nhà chúng ta cũng không cần
thông gia gì đó. Nếu như con có vừa ý cô gái nào thì đưa đến cho mẹ xem, con
thích thì mẹ chắc chắn sẽ không phản đối.” Bà Cố sờ tóc con trai nói.

Cố Mặc Hàm nghe mà chua xót: “Mẹ,
con thích một cô gái ở thành phố C, lúc đi học thì có quen, lúc đó con không
trân trọng, về sau thì tách ra. Con mấy năm này ở Mĩ, mỗi ngày đều nhớ cô ấy,
nhớ cô ấy đến không ngủ được, con muốn trở lại tìm cô, nhưng con không dám, con
sợ cô ấy vẫn còn hận con. Hiện giờ con đã trở về, nhưng cô ấy lại lờ con đi,

xem con như người xa lạ, con cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể
làm. Con biết rõ con cả đời này sẽ không thể yêu một người khác, đúng là vừa
rồi ông nội nói con phải học được cách chọn lựa. Con vừa nghĩ tới từ bỏ cô ấy,
là trái tim của con rất đau, đau đến con không thở nổi…”

Diệp Thấm Đình nhìn con trai mắt ửng đỏ trong lòng cảm
xúc lẫn lộn, cậu nhóc luôn cười vô tâm vô phế trước mặt cô giống như là chuyện
của ngày hôm qua, nó giống như cậu con trai nhỏ hay bị uất ức thì sẽ trốn trong
ngực bà khóc thút thít. Bà nắm lấy tay Cố Mặc Hàm cái gì cũng không nói, bà
biết con trai cũng không cần bà nói cái gì, nó chỉ là muốn tìm người nghe nó
nói những lời này thôi.

Lúc Cố Dật Phong đi vào thì chứng kiến một hình ảnh mẹ
hiền con thảo như vậy, vừa định mở miệng, Diệp Thấm Đình hướng ông nháy mắt,
ông liền không lên tiếng nữa.

Đến gần, Cố Mặc Hàm lại khôi phục sự cợt nhả: “Ơ, thủ
trưởng Cố đã về rồi? Ngài dùng trà dùng trà chứ hay cứ dùng trà đi?”

Cố Dật Phong liếc anh một cái: “Con
nói chuyện đàng hoàng cho bố!”

Cố Mặc Hàm vẫn cười hì hì như trước: “Bố,
con thật vất vả trở về một chuyến bố cũng đừng mặt nặng mặt nhẹ với con?”

Diệp Thấm Đình nói với Cố Mặc Hàm: “Con đi
rót cho bố con tách trà đi.”

“Ok,
khách quan ngài chờ chút.” Cố
Mặc Hàm hấp tấp rời đi.

Không biết Diệp Thấm Đình nói gì đó với Cố Dật Phong,
mà lúc Cố Mặc Hàm trở lại, sắc mặt ông Cố dễ chịu đi rất nhiều, vẻ mặt còn ôn
hoà nói với anh: “Cơm
trưa muốn ăn cái gì?”

Cố Mặc Hàm vẻ mặt đưa đám nói: “Bố,

ngài nên mặt nặng mặt nhẹ với con đi, ngài trở mặt quá nhanh, con sợ hãi
đó!”

Bà Cố ở bên cạnh bật cười, ông Cố thì đen mặt.

Ăn cơm xong, Cố Mặc Hàm theo lệ cũ lên lầu nhận lời
dạy bảo.

Ông Cố ngồi trên ghế ở phía sau bàn làm việc, nâng
tách trà lên uống một ngụm, nhìn con trai đứng vô cùng cung kính trước bàn làm
việc.

Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã thông minh lanh
lợi, cơ bản không có làm cho ông phải lo lắng. Công việc của ông liên tục bề
bộn, thiếu quan tâm với nó, nhưng bất cứ việc lớn việc nhỏ nào nó luôn có thể
giải quyết rất tốt, với những đứa nhỏ ở trong đại viện có thể ví là hạc giữa
bầy gà. Lúc ở Mỹ đã bắt đầu sự nghiệp của mình, hiện giờ ở thành
phố C cũng phong sinh thủy khởi, tác phong cũng không có vấn đề, không giống
con cháu thế gia khác luôn làm chuyện xấu. Tổng thể mà nói, ông rất hài lòng.

“Bố
cũng không phải là không cho phép con quay về, con đã theo ý mình ở lại thành
phố C thì cũng ở lại đó đi. Thành phố C cũng không kém Bắc Kinh, mấy năm này
phát triển rất nhanh, ở đó cũng rất có tiền đồ. Nhớ kỹ trước kia bố đã nói với
con, không cần phải đánh đồng ông nội con với bố sợ như lúc chơi cờ vậy. Ở bên
ngoài không thể so với trong nhà, bản thân phải cẩn thận nhiều, chú ý thân thể,
có vấn đề gì có thể trở về tìm cha thương lượng. Được rồi, không có việc gì thì
đi ra ngoài đi. Mà này, ở nhà thêm mấy ngày đi, mẹ con rất nhớ con.”

Cố Mặc Hàm có chút ngạc nhiên, từ nhỏ anh không thân
thiết với bố nhiều, kính sợ là có thừa, trước đó trở về dạy bảo cũng hai ba
giờ, trước đó là lời nói gai góc thần sắc nghiêm nghị, mà lần này như thế nào
lại nhanh như vậy, lại còn vẻ mặt ôn hoà nữa.

Cố Mặc Hàm không thể tin mở cửa đi ra ngoài, sau đó

lại quay đầu nói với ông Cố: “Bố, ngài có phải làm chuyện gì có
lỗi với mẹ con và con phải không?”

Ông Cố tức giận: “Cái tên nhóc thối này,
lập tức đi ra ngoài cho bố!”

Cố Mặc Hàm rất nghe lời lập tức ra cửa.

Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng cười lớn, Cố
Dật Phong dở khóc dở cười.

Cố Mặc Hàm đàng hoàng ở nhà ngây người hai ngày bồi mẹ
uống trà, tưới hoa, bồi ông nội chơi cờ, bồi cha nói chuyện phiếm, mỗi ngày tu
sinh dưỡng tức [1], ngủ
sớm dậy sớm.

Buổi tối ngày thứ hai, anh đã đi ngủ rồi, thì tiếng
điện thoại vang lên.

“Hàm
Tử, đang ở đâu vậy?” Mạc
Sính Dã giọng nói cà lơ phất phơ thông quá loa truyền đến.

“Ở
nhà ngủ đây.” Cố Mặc Hàm nhắm
mắt lại trả lời.

“Ngủ?
Lúc này mới mấy giờ đó? Cậu làm sao vậy, bị bệnh? Ông cụ dùng gia pháp rồi
à?” Mạc Sính Dã bỗng nhiên la lớn.

“Mạc
thiếu gia, ngài có phải trông tôi có chuyện phải không?” Cố Mặc Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hì
hì, tớ đây không phải là đang quan tâm cậu sao, đi ra ngoài đi, Sanlitun (2),
tất cả mọi người đều ở đây, chỉ còn thiếu mình cậu.”

“Không
đi, tớ đã lên giường rồi.”

Mạc Sính Dã nghe được câu trả lời của anh, hình như
nghiêng đầu nói một câu với người nào đó: nhóc Hàm nói cậu ta ngủ rồi không đến
được. Sau đó bên kia lập tức có người đoạt qua điện thoại: “Hàm

Tử, thật sự ngủ à?” Là Lý
Thanh Viễn.

“Nói
nhảm, đã mấy giờ rồi.”

“Lúc
này mới mấy giờ đó, cậu không phải là đang trên giường với người đẹp chứ? Chẳng
lẽ mấy người bọn mình còn không sánh bằng người đẹp? Cậu đến đi, đến đây anh em
tìm cho cậu một cô còn xinh hơn.”

“Nhảm
nhí! Tớ đang ở nhà cụ ông bên này.” Cố
Mặc Hàm thay đổi tư thế trả lời.

“Vậy
cậu cứ tới đây!” Lý Thanh Viễn
kiên trì nói không ngừng nghỉ một đống dù có muốn hay không muốn.

Cố Mặc Hàm thực không chịu nổi: “Rồi,
tớ đi! Chờ đó! Cái cậu Đường Tăng!”

_________________

[1] Tu
sinh dưỡng tức: gìn giữ, gia cố cho lớn mạnh.

[2] Sanlitun
(Trung Quốc: 三里屯; bính
âm: Sānlǐtún) là một khu vực quận Triều Dương, Bắc Kinh có chứa nhiều quán bar
đường phố phổ biến và các cửa hàng quốc tế.

Sanlitun Bar Street phân
phối tổng cộng 80 quầy bar. Theo số liệu thống kê, Sanlitun trong vòng bán kính
một km tập trung tại Bắc Kinh cho hơn 60% quán bar.

Khu vực đã được tái sinh gần như liên tục kể từ cuối
thế kỷ 20 như là một phần của một dự án tái phát triển kinh tế trên toàn thành
phố. Hiện tại chứa nhiều quán bar và câu lạc bộ phổ biến với cả người nước
ngoài và người dân địa phương cũng như các cửa hàng tên thương hiệu quốc tế như
American Apparel, Apple Inc và Adidas. Điều đáng chú ý cho nơi cư trú các cửa
hàng Adidas lớn nhất thế giới. Trong những năm gần đây, trung tâm mua sắmVillageđã trở thành một điểm đến phổ biến cho cả
người nước ngoài và thanh niên Trung Quốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.