Đọc truyện Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh – Chương 24
Ngày thi đại học kết thúc, Lâm Trần Nghiêu liền tới chào hỏi nhà Nam Lộ.
Sau đó, đưa Thời Khiển đi, đưa cô tới nhà trò anh thuê giúp cô.
Ngày hôm sau, anh tới đón Thời Khiển ăn cơm.
Thuận tiện ân cần dặn cô nhất định phải trả lời tin nhắn của mình, nghe điện thoại của mình, có khó khăn phải nói đúng lúc.
“Còn bận rộn, bớt thời gian trả lời tin nhắn là cũng có mà.” Lâm Trần Nghiêu đầy ngụ ý.
Thời Khiển nhớ tới khoảng thời gian tính tình nửa đùa giỡn nửa là bận học mà không để ý tới anh của mình.
Cô cảm thấy chột dạ, đuối lý lại vẫn gật đầu, Lâm Trần Nghiêu nói cái gì cũng phải cung kính đáp ứng.
Cảnh tượng này, thật giống như một đôi anh em ruột.
Em gái phạm lỗi sai bị anh trai trách mắng, hoàn toàn đuối lý, không dám cãi cọ.
Vào buổi tối, Lâm Trần Nghiêu liền bay về Philadelphia.
Thật sự là trì hoãn lâu lắm rồi.
Rất không dễ dàng gì kiên trì tới bây giờ, chi nhánh Trung Quốc cũng đã tiến hành tới mấu chốt rồi, anh không thể để trong lúc mấu chốt lại sơ suất được, nếu không nỗ lực hơn một năm qua là nước chảy về biển đông rồi.
Lần này rời đi, anh giải thích lý do với Thời Khiển.
Bao gồm cả tính toán tương lai của anh.
Ví như, anh sẽ tranh thủ trong vòng một năm được chuyển về Trung Quốc.
Nhưng anh nói những thứ này, cũng không phải hoàn toàn là giải thích cho cô biết vì sao lúc trước mình thất hứa không trở về.
“Khiển, anh đã gần đạt được kế hoạch rồi.
Hiện tại, đã thi đại học xong, em phải suy nghĩ xem sau này phải chọn công việc gì rồi.”
“Lúc trước anh không muốn vào trường quân đội, kiên trì hướng tới pháp luật.
Anh cảm thấy anh tới bây giờ, cực kì hài lòng với lựa chọn của mình.”
“Anh hi vọng em cũng có thể suy xét một chút nên chọn cái gì, chứ không phải để mình cứ sống tiếp, tùy tiện điền mấy chữ là được.”
Lâm Trần Nghiêu đi rồi, Thời Khiển ở tiệm tiện lợi dưới lầu tìm được một công việc làm thêm.
Lúc không có giờ làm, cô sẽ ở trong phòng trọ Lâm Trần Nghiêu thuê cho cô.
Thỉnh thoảng Nam Lộ cũng tới ở cùng một hai ngày.
Có một buổi tối, Nam Lộ ở trong này, đêm đó Thời Khiển không có ca tối.
Đêm khuya, hai người bắt đầu thảo luyện nguyện vọng đại học.
“Cậu tính chọn chuyên ngành gì?” Thời Khiển hỏi.
“Mình hả…” Nam Lộ xoay người lại, mặt đối mặt với Thời Khiển, “Mình chọn tài chính và kế toán, sau đó tốt nghiệp trở về làm ở công ty ba mình.”
Thời Khiển có chút kinh ngạc: “Mình thấy cậu có vẻ không thích mấy.”
Nam Lộ luôn luôn hấp tấp lại cực kì tỉnh táo: “Nhưng mình đã suy nghĩ rồi, mình không có mong muốn gì lại quá mềm lòng, cực kì không thích hợp với việc buôn bán.
Mà cũng không có sở trường gì, phỏng chừng cũng không mở công ty được.
Tương lai tám chín phần sẽ trở thành một người làm công.
Mình nghĩ, ưu điểm lớn nhất của mình là cẩn thận, phỏng chừng làm tài chính chắc là cũng không tệ lắm…”
Nam Lộ ngáp một cái, nói tiếp: “Với cả, nếu đi đâu cũng là làm công, thì quay về nhà mình tạo giá trị đi, phù sa không chảy ruộng ngoài…”
Thời Khiển nghe kế hoạch của Nam Lộ, cảm thấy mê mang.
Nam Lộ đã nghĩ cụ thể như vậy, nhưng cô lại là một mảng trắng xóa.
Nam Lộ nói xong, hỏi: “Vậy còn cậu, cậu chọn cái gì?”
“Mình không biết… không có đầu mối…” Thời Khiển rầu rĩ nói.
Nam Lộ: “Vậy sau này cậu không hy vọng trở nên rất lợi hại.”
“Lợi hại như nào?” Thời Khiển suy nghĩ một hồi, nói: “Mình hi vọng tương lai kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó mua cho cậu với Lâm Trần Nghiêu thật nhiều thứ tốt, đưa hai người đi ăn nhiều món ăn ngon.”
Nam Lộ tiến sát tới Thời Khiển, ôm lấy cô, cảm động nói: “Hu hu… mỹ nhân, bổn vương thật sự không phí công thương ngươi rồi.”
Hai người náo loạn một trận, Nam Lộ nằm sấp, đầu tiếp tục đưa ra chủ ý cho Thời Khiển: “Mình cảm thấy tiếng Anh của cậu rất tốt, không phải trước kia còn tham gia một cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh sao?”
“Tuy mấy ngày nay cậu có vẻ cực kì khẩn trương, cực kì tự bế, nhưng thành tích cậu rất tốt, các thầy cô vẫn luôn khen cậu phát âm chuẩn.
“Sau suy xét làm phiên dịch đi? Mình có một người chị là phiên dịch, mẹ mình nói làm phiên dịch kiếm được rất nhiều tiền.”
Thời Khiển nghĩ khả năng, cô ngoại trừ học tập được quả thật không có sở trường gì, cũng không hứng thú với cái gì.
Chuyện chọn trường theo cơ sở của mình, quả thật là lựa chọn không sai.
Hai ngày trước, lúc cô thảo luận chuyện này với Lâm Trần Nghiêu, Lâm Trần Nghiêu đề nghị cũng là chọn theo cái bản thân mình am hiểu.
Lúc ấy anh căn cứ theo tình huống của cô đưa ra hai phương hướng: Học viện quản lý kinh tế tài chính kế toán, hoặc là học viện ngoại ngữ.
Thời Khiển vẫn còn đang suy nghĩ, Nam Lộ lại đưa ra đề nghị: “Ngành Anh văn sao, học viện ngoại ngữ Vân Thành kì thật cũng không tồi.”
Thời Khiển trầm mặc một hồi, quyết định theo ý muốn của mình: “Lộ Lộ, mình sẽ không ở lại Vân Thành.”
Nam Lộ nhìn vẻ mặt ảm đạm của Thời Khiển, hơi hơi thẳng dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thời Khiển nói với Nam lộ mối quan hệ ngượng ngùng trong nhà, với không hợp với mẹ nhiều năm.
Bao gồm cả chuyện trước khi thi mình bị đưa đến bệnh viện đã thật sự xảy ra chuyện gì.
Nam Lộ nghe được nổi giận đùng đùng, ánh mắt đã đỏ lên: “Cái gì! Súc sinh!”
“May là thận cậu không thích hợp.
Trên đời này lại còn có người như thế, sao lại có thể là cuộc sống của em trai cậu là được sống, còn cậu thì không chứ?” Cô ấy ôm chặt Thời Khiển, “Không sao, cậu muốn đi đâu mình cũng đi cùng, hai chúng ta cùng chọn một trường đại học, nếu không chúng ta chọn cùng một thành phố.
Mình bảo vệ cậu.”
Thời Khiển vỗ vỗ lưng Nam Lộ, an ủi cô ấy: “Không sao, đều đã qua rồi.
Sau này chính là một cuộc sống mới rồi.”
Nam Lộ vẫn bất bình thay, cô cau mày nói: “Mẹ cậu là bởi vì lúc còn trẻ yêu sai người, sinh cậu ra xong, liền không coi cậu là người sao?”
Thời Khiển ngừng lại một hồi, cô không suy nghĩ sâu về lý do Thời Linh không thích mình, thậm chí chưa từng nghĩ tới vấn đề “Vì sao Thời Linh không thích mình”.
Lúc này Nam Lộ vừa vô ý hỏi xong, cô cũng sững sờ một chút, nhẹ giọng nói: “Có lẽ đi.”
*
Thời Khiển cuối cùng trúng tuyển Đại học Chi Nam ngành Anh Văn.
Trường đại học này phần ngoại ngữ rất mạnh, hơn nữa, lần này đi là cách rất xa rất xa Vân Thành.
Càng vui hơn chính là, Nam Lộ cũng như ý nguyện trúng tuyển Đại học Chi Nam ngành quản lý tài chính.
Ngày hai người nhận được giấy trúng tuyển, hưng phấn ôm nhau hò hét rất lâu.
Nam Lộ giúp Thời Khiển xin hỗ trợ học tập, hai cô gái cùng nhau nghiên cứu rất lâu.
Cuối cùng xin được hai năm hỗ trợ học tập, Thời Khiển cuối cùng cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
Trước khi vào học, Thời Khiển vẫn tới quán tiện lợi làm thêm.
Nửa tháng này, trừ đi chi tiêu hàng ngày, còn được hơn 5000.
Tính toán chi tiêu sau khai giảng xong, cô chuyển cho Lâm Trần Nghiêu 2000.
[Thời Khiển: Tiền thuê nhà em trả trước một phần, đợi sau này từ từ trả lại cho anh.]
Lúc Thời Khiển gửi tin nhắn đi quên tính toán thời gian, tin nhắn gửi qua, là rạng sáng bên Mĩ.
Không ai đáp lại.
Đợi đến tám giờ tối Vân Thành, Thời Khiển nhận được trả lời của Lâm Trần Nghiêu.
Anh nhận số tiền, sau đó lại chuyển lại một 1 vạn.]
[Lâm Trần Nghiêu: Được.
Đến lúc đó trả lại cho anh.]
[Lâm Trần Nghiêu: Sắp khai giảng, cùng Nam Lộ đi dạo phố đi.
Mua hai bộ quần áo đẹp, anh cho em tiền.
Sau đó, thoải mái mua.] Lâm Trần Nghiêu không dùng wechat, trực tiếp gửi tiền qua.
Thời Khiển không có cơ hội từ chối.
Cô hơi mím môi, nghiêm túc gõ chữ đáp lại.
[Thời Khiển: Em nhất định sẽ trả lại tiền.]
Lâm Trần Nghiêu ngậm ổ bánh bao gõ chữ, liếc nhìn tin nhắn nhận được.
Anh lắc đầu cười cười, sau đó nhắn lại cho cô.
[Lâm Trần Nghiêu: Anh biết, cho nên anh mới cho vay hào phóng như vậy.]
[Lâm Trần Nghiêu: Em còn nhớ Nhiễm Cảnh Đồng chứ?]
[Lâm Trần Nghiêu: Lúc anh tốt nghiệp, cậu ta chụp ảnh cho chúng ta.]
Thời Khiển nhớ tới người Lâm Trần Nghiêu nhắc tới, bỗng nhiên nhớ tới tấm hình chụp chung của hai người.
Cô chưa nhìn thấy tấm hình kia, lúc ấy chụp xong lại quên không tìm Lâm Trần Nghiêu xem lại.
Trong di động có tin nhắn mới hiện lên.
Ánh mắt Thời Khiển chuyển tới màn hình điện thoại tiếp tục nhìn.
[Lâm Trần Nghiêu: Tháng trước cậu ta tìm anh vay tiền mua đồ, anh một đồng cũng không cho.] [Lâm Trần Nghiêu: Yên tâm, anh cũng không phải nhà từ thiện.]
[Lâm Trần Nghiêu: Cũng không nhiều tiền tiêu như vậy.]
[Lâm Trần Nghiêu: Đến lúc đó sẽ đuổi theo Thời Khiển nhà chúng ta để đòi tiền.]
Gió đêm rất nhẹ nhàng, thổi từ ngoài cửa sổ vào, rèm che cũng hơi hơi lắc lư.
Căn phòng này nằm ở vị trí cạnh trung tâm thành phố, xung quanh đều là mấy tòa nhà cao mọc lên san sát.
Đêm hè, ánh đèn của các nhà như những ánh sao lấp lánh, yên bình lại ấm áp.
Thời Khiển ghé vào ban công bên cạnh, cầm di động xem tin nhắn.
Trong khung chat, còn có khung hình trắng không ngừng gửi tới.
Ý cười tên mặt Thời Khiển dần dần nồng đậm.
Cô từ từ gõ chữ trả lời lại Lâm Trần Nghiêu.
Trong khung chat cuối cùng cũng có một khung hình màu xanh.
[Thời Khiển: Được, không đuổi theo không trả.]
Lâm Trần Nghiêu đang ngửa cổ uống sữa, mắt thoáng nhìn qua khung chat hiện tin nhắn mới.
Ánh mắt anh quét xuống dưới, sau khi thấy rõ liền hơi sặc.
Cô bé này rõ là…
*
Ngày tân sinh báo danh, Thời Khiển cùng Nam Lộ cùng nhau xuất hiện ở trước cổng trường đại học Chi Nam.
Thời Khiển kéo vali, đồ của cô cũng ít, vali cũng không có gì.
Vali này là Nam Lộ mua cho cô.
Ngày đó Thời Khiển đang làm trong tiệm tiện lợi, Nam Lộ kéo vali vào trong tiệm.
“Thế nào thế nào! Đẹp chứ!” Nam Lộ cực kì hưng phấn cho cô xem vali.
Thời Khiển gật gật đầu, sau đó đưa cô vào mấy chuỗi đồ ăn mỗi lần tới cô ấy nhất định sẽ ăn.
Thuần thục nhập số liệu, điền tên mình, đưa cho bên kế toán.
Cô đem đồ ăn cho Nam Lộ, Nam Lộ cũng không khách khí với cô, cắn một cái, giọng nói mơ hồ nói: “Mình biết cậu cũng thích, đây là người bạn mình đã lâu mới tìm được đúng người.
Thời Khiển nhà chúng ta là mỹ nhân dịu dàng, nên dùng màu hồng nhạt…”
Thời Khiển ngẩn người, hỏi: “Cho mình?”
Nam Lộ nháy mắt gật đầu, hỏi lại: “Không vậy thì sao?”
Thời Khiển liền muốn hỏi: Bao nhiêu tiền?
Nam Lộ liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của cô, trực tiếp đem lời của cô trừng mắt nhìn lại.
Trên mặt đã viết rõ: Dám nhắc tới tiền, liền tuyệt giao.
Thời Khiển nhận được tín hiệu, lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn.
Nam Lộ chủ động nói: “Đợi sinh nhật mình năm sau, mình tìm cậu lấy quà là được?”
Thời Khiển bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lộ Lộ bảo bối, mình còn chưa bước vào đại học cả người đã đội nợ nần rồi.”
“Vậy cũng mặc kệ, người ta chính là muốn lấy tình cảm với cậu!” Nam Lộ bắt đầu theo thói quen khóc lóc lăn lội.
“Ài…” Thời Khiển thở dài, “Xem ra sau khi học đại học, mình phải phân thân rồi…”
Thời Khiển quay đầu nhìn Nam Lộ kéo vali cực kì vất vả, lần thứ 101 đề nghị kéo giúp cô.
Vali của Nam Lộ khác màu với Thời Khiển, cắn răng kiên cường nói: “Không cần, bổn vương đã là người trưởng thành rồi.
Không cần ngươi chưa thành niên giúp đỡ đâu.”
Thời Khiển xấu hổ, từ cuối tháng bảy Nam Lộ sinh nhật xong, chỉ cần hai người ở cạnh nhau, cô ấy liền lấy cớ ‘Mình là người trưởng thành, mà cậu vẫn là nhóc con’ không cho cô làm gì cả.
Lại đi được một đoạn, thấy Nam Lộ thật sự vất vả, Thời Khiển liền dành lấy vali của cô ấy, đưa của mình cho cô ấy: “Ta đây quyết định kính già yêu trẻ.”
Nam Lộ cũng thật sự không còn sức nữa, cô lớn như vậy chưa từng kéo đồ nặng bao giờ.
Lại còn kéo rất lâu nữa.
Sức nặng trong tay bớt đi một nửa, cô liền không muốn từ chối nữa.
Chỉ dặn Thời Khiển: “Vậy cậu đi từ từ thôi, mệt thì chúng ta liền nghỉ ngơi một lát.”
Một giây sau, Thời Khiển kéo tay áo, giúp Nam Lộ kéo valu bước đi như bay.
Hai người tìm tới chỗ báo danh, Thời Khiển đưa Nam Lộ tới trại của học viện quản lý tài chính trước.
Nam Lộ điền thông tin xong, lấy thẻ sinh viên, Thời Khiển thấy có học trưởng kéo vali giúp cô ấy, mới tạm biệt cô, tự mình tìm chỗ báo danh học viện ngoại ngữ.
Ở một khu khác, Thời Khiển tìm được trại ghi ‘Chỗ báo danh học viện ngoại ngữ’.
Lúc này cũng đã sắp mười hai giờ, hình như phải đi ăn cơm, trong trại chỉ có mấy người đang ngồi.
Trong trại Học viện ngoại ngữ có một nam sinh, anh đang cúi đầu, gõ chữ trên di động.
Thời Khiển kéo vali qua, lễ phép gọi anh: “Học trưởng, em tới báo danh.”
Nam sinh kia không ngẩng đầu lên, đưa một tay ra, chỉ vào ghế bên cạnh, nói: “Cứ ngồi ở đây một lúc… Mấy em…”
Nói tới đây, anh ta gửi tin nhắn xong, mới ngẩng đầu lên.
Sau khi thấy được Thời Khiển, lời của anh ta đột nhiên thay đổi.
“Tân sinh các em đường xa mà đến, vất vả rồi.
Học trưởng tìm thẻ sinh viên cho em.”
Thời Khiển nghi ngờ hỏi: “Không điền thông tin sao?”
“A… A…, cần cần.”
Học trưởng này rõ ràng không làm quen, anh ta lấy một tờ khai trống ra, sau đó lật đi lật lại tờ mẫu trong tay, thấy rõ người khác điền như nào xong, mới bắt đầu hướng dẫn cô điền thông tin không được viết sai chỗ nào.
Thời Khiển điền thông tin xong, đem tờ khai đưa cho anh ta, sau đó hỏi: “Học trưởng, ký túc xá của em ở đâu?”
Học trưởng đối diện với cô, trong mắt mê mang.
Tiếp đó, anh ta rất nhanh lấy lại tinh thần, gọi điện thoại, hỏi bên kia ký túc xá ở đâu.
Bên kia rất nhanh đáp lại, anh ta lại rút ra một tờ đầy tên với danh sách ký túc xá.
Học trưởng vừa tìm, vừa hỏi cô: “Học muội, em tên là gì?”
“Thời Khiển.
Thời gian thời, lưu luyến khiển.”
Học trưởng rất nhanh liền tìm được tên cô, sau khi thấy rõ là ở ký túc xá nào, anh ta đứng dậy nhiệt tình nói: “Tòa 9 khu nam đào viên.
Đi thôi học muội, anh đưa em đi!”
Thời Khiển do dự: “Vậy chỗ này không phải là không có ai rồi…”
“Không sai, người kia đi ăn cơm chút nữa sẽ về.” Học trưởng không chút để ý giải thích, sau đó chào hỏi bạn học ở trại bên cạnh một tiếng, nhờ bọn họ giúp anh ta để ý bên này chút.
Liền dẫn Thời Khiển đi tìm ký túc xá của cô.
Mười phút sau, một nam sinh mang theo hộp cơm về trại học viện ngoại ngữ.
Anh ta thấy trong trại không một bóng người, không nói gì nhíu mày.
Anh ta bấm gọi điện thoại.
“Đi đâu vậy!” Điện thoại thông qua, anh ta liền thét lên, “Không phải là tôi đi lấy cơm để cậu trông một lúc sao!”
Bên kia đáp lại gì đó.
Anh ta vẻ mặt không tin: “Thúi lắm, cậu mà có lòng tốt như thế? Hơn nữa, học muội học viện bọn tôi cậu nhiệt tình cái gì chứ.
Tân sinh học viện cậu thì cậu không đi đón…”
Bên kia đã dập máy của anh ta rồi.
Nam sinh trợn trừng mắt, bỏ điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Cảnh Diệu, cái đồ cún này.”.