Đọc truyện Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh – Chương 23
Ngày 6 tháng 6, trước ngày thi đại học một ngày.
Thời Khiển đang sắp xếp lại công thức anh văn, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Lâm Trần Nghiêu.
Anh gọi cô xuống lầu một chuyến, nhưng không cần sợ, không có chuyện gì sốt ruột cả.
Lâm Trần Nghiêu đứng ở cửa tiểu khu chờ cô.
Hôm nay anh mặc một tây trang màu đen, gọn gàng sạch sẽ, có khí chất tự phụ.
Áo khoác ngoài đã bị anh cởi xuống, tùy ý khoác trên cánh tay, trên tay xách một gói to, đựng hoa quả đã được cắt xong.
Anh cao lớn vững chãi, đang đứng nhìn người đứng ngẩn người cách đó không xa.
Ba năm không gặp mặt, lần gặp nhau vừa rồi lại rối loạn, Thời Khiển vẫn chưa nhìn kĩ anh.
Lúc này, anh cứ lẳng lặng đứng ở đó, Thời Khiển bỗng nhiên không muốn vội vã tiến lên nữa.
Cô đứng ở một chỗ không xa yên lặng nhìn anh.
Thời Khiển cảm thấy Lâm Trần Nghiêu gầy đi không ít.
Đường cong góc mặt của anh cũng trở nên sắc bén, đường cằm càng thêm rõ ràng, đã có thể nói là sắc bén rồi.
Mí mắt cũng nhìn thoáng bạc hơn trước một chút, lúc không cười lại có chút không giận tự nghiêm.
Lúc anh nhìn cô, đôi mắt hồ ly tám chín phần đều đang cười.
Thời Khiển cũng không có cơ hội nhìn kỹ bộ dáng không cười của anh.
A…, cũng có một lần.
Lần trước cô trèo mái nhà bị Lâm Trần Nghiêu bắt được đó.
Ngày đó anh nổi giận rất rõ, nhưng cô vẫn cúi đầu, cũng không nhìn thấy.
Sau cùng lúc cô ngẩng đầu lên, trên mặt anh đã chỉ còn lại giận.
Lâm Trần Nghiêu hồi mười năm tuổi hơi hơi cau mày, cúi đầu nói với mình: “Thành thật đợi ở đó, anh đi lấy, sau này không được bò lên trên… Nếu không thì sẽ đánh em.”
Anh khi đó gò má mượt mà hơn hiện tại, trên trán cũng có khí thế thiếu niên.
Lâm Trần Nghiêu hiện tại, có lẽ được xã hội tôi luyện qua, khi anh nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ lộ ra vài phần lệ khí.
Lúc anh cúi mắt xuống lông mi khẽ động, làm như muốn giương mắt rồi.
Thời Khiển khẩn trương thu hồi suy nghĩ, cất bước đi về phía trước, làm bộ như vừa mới tới.
Lâm Trần Nghiêu thấy cô.
Cười cười với anh, vẫy vẫy tay.
Cũng không hỏi cô ôn tập thế nào hoặc là ở có quen không, đi lên liền đi thẳng vào vấn đề.
“Em trai em với em không thích hợp, không cần lo lắng chuyện này, an tâm đi thi đi.”
Thời Khiển kinh ngạc, đây là cô nghĩ cũng không dám nghĩ, kết quả tốt nhất.
Cô không thể tin được mình lại có vận khí tốt như vậy, thử thăm dò hỏi: “Là thật sự không thích hợp sao, là anh…”
Lâm Trần Nghiêu cười, mắt hồ ly cong lên, giảo hoạt đắc ý như lão hồ ly nhìn gà con.
“Khiển, em chỉ cần biết kết quả không thích hợp này thôi.
Không cần miệt mài theo đuổi, bởi vì anh cũng không có đáp án.
Đây là kết quả anh muốn, là kết quả anh muốn truyền đạt cho em, cũng là kết quả cuối cùng.
Mấy năm sau, lúc em nhớ lại chuyện này, cũng chỉ cần nhớ rõ, là vì thận em không hợp mới không thể cứu em trai.”
“Nhưng em ấy cũng sẽ không chết.
Lúc ấy cũng không phải chỉ có một mình em ghép thận cho em trai, chỉ là có tỷ lệ thành công nhất thôi.” Lâm Trần Nghiêu nhớ tới cái gì đó, châm chọc hơi cong môi một cái, “Trước em đã có người ghép thành rồi.”
Thời Khiển theo bản năng muốn hỏi là ai.
Nhưng cô bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng sắp nổi điên của Thời Linh, lại nhớ tới vẫn chưa thấy qua Tưởng Mậu Kiệt.
Trong đầu cô có một ý nghĩ, giống như sắp thốt ra.
Lâm Trần Nghiêu khẽ lắc đầu, ý bảo cô không cần nghĩ nữa, sự tình phát triển thế nào, đã không liên quan tới cô rồi.
Thời Khiển lấy lại bình tĩnh, lại nghĩ tới vừa rồi anh gọi mình là Khiển.
Cô chớp chớp mắt, xác nhận: “Anh vừa mới… gọi em là Khiển sao?”
Lâm Trần Nghiêu gật đầu, thật thà thông báo với cô: “Anh cảm thấy cái tên này gọi hay, về sau cứ gọi em như vậy đi.”
“Đây là hoa quả anh vừa mới mua, đã nhờ nhân viên cửa hàng cắt xong rồi.
Em mang lên cùng Nam Lộ với mẹ em ấy ăn cùng đi, nhưng mà ăn ít thôi, mau ăn đi, đợi đến tối không cần ăn nữa, đến lúc đó mở ra để lâu rồi, sẽ không tươi nữa.”
“Ở nhà người ta, phải chú ý lễ phép.”
“Chỉ là, chỉ cần ở hai ngày là được.
Thi xong anh đón em đi, anh thuê cho em một phòng rồi.”
*
Thời Khiển mang theo tâm tình thả lỏng vào trường thi.
Ngày đầu tiên thi đại học, toàn bộ cũng rất thuận lợi.
Thi ngữ văn xong, Lâm Trần Nghiêu ở ngoài trường thi chờ cô, cũng không hỏi thi thế nào, chỉ là hỏi: “Ngày hôm qua quên không hỏi em muốn uống cái gì không.
Cũng không dám tùy tiện chuẩn bị, sợ em nghĩ quá, không muốn uống cũng đừng uống.
Trời nóng nực, trưa mau nấu cho em ít canh giải nhiệt?”
“Canh đậu xanh hay nước ô mai? Có thể trả lời anh không muốn uống, nhưng không thể trả lời quá phiền toái anh rồi.”
Thời Khiển: “Muốn uống canh đậu xanh, hai ngày này rất nóng, muốn giải nhiệt.”
Lâm Trần Nghiêu gật đầu đồng ý, lái xe đưa cô về nha Nam Lộ.
Thời Khiển cùng Nam Lộ không được chia thi cùng một nơi.
Nhưng may mà trước đó vùng giải tỏa của Vân Thành mới quy hoạch, không ít trường mới đều xây dựng ở trong này.
Địa điểm thi của hai người không cách nhà Nam Lộ mấy, mẹ Nam Lộ tự mình đưa Nam Lộ đi, vốn định gọi xe đưa Thời Khiển đi.
Nhưng Lâm Trần Nghiêu đã dặn, nói anh tự tới đưa cô đi, Thời Khiển liền khéo léo từ chối.
Mẹ Nam Lộ nghe là anh họ của Thời Khiển tới đón, cũng không dị nghị gì, chỉ dặn dò cô nhất định phải trở về ăn cơm trưa.
“Dì đưa Lộ Lộ đi rồi trở về nấu cơm cho hai đứa, ăn đồ mình nấu, bảo đảm hai đứa ăn thoải mái dễ chịu, ăn xong còn có thể ngủ một giấc.”
Lần này, Thời Khiển không tiện từ chối, liền đáp ứng.
Lâm Trần Nghiêu đưa Thời Khiển tới dưới lầu nhà Nam Lộ, cũng không đi lên.
Anh nói: “Còn có chút việc, em đi lên ăn cơm, ăn xong rồi nghỉ ngơi thật tốt,trước một giờ anh tới đón em.”
Thời Khiển không biết anh là đang kiếm cớ hay là có chuyện gì thật sự, cũng không dám giữ anh lại, liền để anh rời đi.
Buổi chiều thi xong, Lâm Trần Nghiêu lại đưa cô về nhà Nam Lộ.
Lần này anh lại mua hai hộp sữa tươi với mấy cái bánh mì nướng, để cho cô mang lên.
Thời Khiển hỏi: “Vì sao lại mang đồ lên? Nhà Lộ Lộ có mà.”
“Ăn đồ của nhà người khác em có thể thoải mái không? Dù sao cũng phải có chút gì đó để em an tâm chút.” Lâm Trần Nghiêu nhìn cô một cái, giọng nói đương nhiên, “Hơn nữa, nào có đứa nhỏ nhà mình ở nhờ nhà người khác lại buông tay mặc kệ thật sự? Đợi ngày mai thi xong, tối mai anh còn chuẩn bị tạ lễ thật tốt, tới cửa cảm ơn.”
Đứa nhỏ nhà mình.
Thời Khiển đem bốn chứ trong lòng lăn một vòng, cúi đầu cười, sau đó đánh mạo hỏi anh: “Vậy, anh kí một bản, về sau em sẽ trả anh từ từ.”
“Kí kí, một bản, một phân tiền cũng không thiếu.” Lâm Trần Nghiêu nhét đồ vào tay cô, để cô nhanh chóng lên nhà, “Đi đi, mau lên đi, an tâm ăn cơm nước xong, sau đó ôn tập, nhưng nhớ phải đi ngủ sớm.”
Thời Khiển gật đầu, sau đó nhảy nhót chạy lên.
Ngày hôm sau, xảy ra biến cố.
Thời Khiển thi xong môn thứ ba ra cổng trường thi, vừa đi vừa tìm bóng dáng của Lâm Trần Nghiêu.
Ngày hôm qua chỗ anh đứng lại không thấy người đâu.
Thời Khiển nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thấy một gương mặt u ám.
Thời Linh.
Da đầu Thời Khiển tê rần, lập tức liền quay đầu, bước nhanh tới hướng khác, tính tránh bà.
Nhưng lại có nhiều người, cho dù cô có ý muốn chạy, cũng chỉ có thể chen lách từ từ.
Thời Khiển đang bước đi, trong giây lát cảm giác da đầu bị đau đớn.
Tóc bị người ta mạnh mẽ giật lấy, cô bất ngờ không kịp phòng ngự, hét lên một tiếng, thân thể theo lực kéo kia ngã ngửa ra sau.
Thời Khiển cố gắng trợn mắt muốn thấy rõ tình hình, lại thấy gương mặt hung dữ của Thời Linh.
Vẻ mặt bà sinh ác độc, thét chói tai mắng cô: “Tiện nhân, mày còn có lương tâm không! Em trai mày hấp hối mày còn chạy đi thi! Nó sắp chết rồi mày còn nghĩ tới tương lai của mày?”
“Mày mơ đi! Tao sẽ không cho mày như ý nguyện!”
“Nếu nó không sống được, mày cũng đi chết theo đi!”
“Đi theo tao! Theo tao! Đừng thi nữa! Không cho thi nữa!”
Thời Khiển vùng vẫy.
Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
Xung quanh không ít phụ huynh tới đón con đi thi.
Mọi người bất thình lình bị dọa cố nán lại một cái, giống như không hẹn mà muốn tới trợ giúp.
Có người kéo Thời Linh, có người đỡ Thời Khiển, có người gỡ tay Thời Linh túm tóc Thời Khiển ra.
“A, cái cô này, làm gì vậy, sao lại đánh người? Buông tay ra!”
“Dựa vào cái gì mà không thi! Cô có biết ôn tập khó khăn rất nhiều không!”
“Ôi chao ôi, người thân học sinh này đang nắm tóc em ấy, đừng để em ấy bị thương.
Tôi không dám giúp quá, sợ túm bị thương.”
…
“Ôi chao ôi, em gái này, có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh đứa nhỏ.”
“Nói vớ vẩn cái gì vậy, mau buông tay, chiều này đứa nhỏ vẫn còn cuộc thi.”
“Đúng vậy đúng vậy, đừng kích động, có cái gì thi xong lại nói tiếp…”
…
Tất cả mọi người hỗ trợ, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể tách Thời Linh với Thời Khiển ra.
Thời Linh còn đang lớn tiếng mắng chửi Thời Khiển, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với âm thanh xung quanh.
Thời Khiển bị túm tóc, không dùng được lực.
Người ngoài cũng không dám dùng quá sức kéo Thời Linh ra, sợ làm Thời Khiển bị thương, cũng sợ bị làm Thời Linh bị thương.
Bỗng nhiên, đám người bị tách ra.
Một người đàn ông lạnh mặt tách đám người đi vào trong, vừa đi vừa nói “Cho qua một chút”.
Trong giọng nói của anh không có cảm tình, chỉ miễn cường cố gắng không để mình tức giận.
Lúc anh tiến vào trong thấy rõ tình hình xong, anh không chút do dự, nắm lấy tay Thời Linh, ra sức rời khỏi tóc Thời Khiển.
Cổ tay Thời Linh truyền đến tiếng rắc rắc.
Bà ta bị khí lực này bức bách, thét chói tay buông lỏng tay.
Lâm Trần Nghiêu tay lanh mắt lẹ đem Thời Khiển bảo vệ trong ngực, cúi đầu nhìn đầu cô, quan sát xem có chảy máu không.
Thời Khiển ôm đầu, vừa khóc vừa lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em muốn rời khỏi nơi này…”
Lâm Trần Nghiêu gật đầu, che chở cho cô xoay người đi ra ngoài.
Thời Linh vẫn muốn ra tay, lại bị đám người ngăn cách, tất cả mọi người ngăn cản bà ta, khuyên bà ta đừng làm loạn.
Bà ta gần như không tới gần được Thời Khiển, chỉ khàn giọng chửi mắng phía sau Thời Khiển: “Thời Khiển mày sẽ bị trời phạt! Mày sẽ gặp báo ứng! Mày sẽ không được chết tử tế! Tao không nên sinh mày ra! Nên cho mày chết đi!”
Thời Khiển khóc đến phát run, nhưng vẫn gắt gao cắn môi, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Thời Linh thấy Thời Khiển sắp đi xa, bỗng nhiên đổi mặt, tuyệt vọng lớn tiếng hô: “Mau cứu nó đi! Khẳng định kết quả kiểm tra có vấn đề rồi! Lại kiểm tra lại một lần nữa! Nói không chừng có thể ghép được! Con đừng đi! Quay về cứu tiểu bảo đi!”
Lâm Trần Nghiêu dừng lại, anh buông tay đang che chở Thời Khiển ra, để cô đứng một chỗ chờ mình một chút, xoay người đi tới phía Thời Khiển.
Thời Linh mặt đầy nước mắt khó hiểu nhìn anh đến gần.
Anh dáng người thon dài cúi đầu, ở bên tai cô nói câu gì đó.
Thời Linh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đều là không dám tin.
Bà suy sụp ngã xuống đất, nói một loạt: “Mày nói dối… Mày nói dối… Tao không tin… Mày đang nói dối…”
Tiếp đó, không để ý ánh mắt của mọi người, Thời Linh lảo đảo nghiêng ngả bò dậy, không biết đi đâu.
“Bà cầu xin Thời Khiển như vậy, không bằng về hỏi chồng bà xem.”
“Về hỏi ông ta, kết quả phối hợp thế nào.”.