Bạn đang đọc Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 33: 3-11* [hiện Đại] Thế Thân
Thế giới 3 : Thế thân và tổng tài
《Cầu hôn, tổng tài chính thức mang thế thân về nhà.》
1
Trịnh Lâm Phong gấp rút chuẩn bị một ngày, hắn không nỡ để Tú Chiêu đợi lâu. Vì vậy mà thư kí riêng của hắn phải tăng ca làm việc liên tục, thay thế cho vị chủ tịch đã hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu này.
Tú Chiêu hơi có biểu hiện thiếu ngủ, cậu mệt mỏi xoa mắt. Đợi Trịnh Lâm Phong 10 phút đã bắt đầu muốn ngủ, cậu xoa cái bụng mềm hơi nhô lên một chút sau đó nằm dài ra sô pha. Khắp nơi trong nhà đều được Trịnh Lâm Phong chỉnh lại, chỗ nào cũng có thể cho cậu lười biếng cả ngày không sợ bị lạnh, duỗi chân ra là có thể ngủ.
Tú Chiêu ôm bụng nằm lười biếng trên sô pha, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lim dim chìm vào giấc ngủ, nhìn ngoan ngoãn hệt như mèo con. Cậu ngủ say đến nỗi Trịnh Lâm Phong đã về mà cũng không hay biết, cứ như thế để hắn ngắm thật lâu.
“Em ham ngủ thật đấy…đáng yêu quá.”
Trịnh Lâm Phong dịu dàng hôn lên cánh môi của người tình nhỏ một cái, dùng bàn tay to lớn ấm áp xoa lên mái tóc mềm của cậu. Đợi đến khi Tú Chiêu muốn lật người hắn mới bế cậu về phòng ngủ tiếp. Khi mang thai phải cần có rất nhiều dinh dưỡng, Trịnh Lâm Phong không nỡ đánh thức Tú Chiêu nhưng cũng không thể để cậu ngủ đói được. Hắn nhân lúc thỏ con còn ngủ say sưa trong phòng, tự tay nấu vài món bổ dưỡng ít mùi tanh, làm bánh ngọt cậu thích xong mới kêu cậu dậy.
“Cục cưng, mau dậy đi nào. Ăn rồi ngủ tiếp.”
Trịnh Lâm Phong xoắn tay áo, bế cả người Tú Chiêu ngồi dậy. Nhìn ánh mắt mơ màng thèm ngủ của cậu, hắn lại hôn thêm vài cái nữa. Thỏ con của hắn không có tính gắt ngủ, lúc nào vừa ngủ dậy cũng vô cùng ngoan ngoãn, bảo gì nghe nấy.
“Em muốn ngủ nữa…em buồn ngủ lắm, cho em ngủ một chút nữa thôi~”
Tú Chiêu mắt nhắm mắt mở, chất giọng mềm như tơ mang theo chút giọng điệu làm nũng, hệt như kẹo bông mềm mịn ngọt ngào, lặng lẽ cào vào trái tim của Trịnh Lâm Phong. Hắn thương yêu xoa đôi mắt cậu, cho dù không nỡ cũng phải cứng rắn ép cậu dậy ăn cơm.
“Ngoan, ăn xong tôi sẽ cho em ngủ. Không ăn thì cả em và con đều đói. Tôi có làm bánh ngọt em thích, mau dậy nếm thử xem, không được làm nũng nữa.”
Tú Chiêu được hắn bế đi rửa mặt, cậu tự nhiên vòng cánh tay ôm cổ hắn, phối hợp với Trịnh Lâm Phong để ăn cơm tối. Cả người cậu không có sức, ăn vài miếng đã ngồi trong lòng hắn để được đút cơm, hoàn toàn không có chút tiền đồ nào.
Kết quả làm nũng tất nhiên vẫn được đền đáp, Tú Chiêu được hắn dỗ đi ngủ, nằm trong vòng tay vững chắc của Trịnh Lâm Phong rồi chìm vào mộng đẹp.
Hắn ôm cậu vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng mượt mà nhẹ nhàng, mang theo cảm giác an toàn cực kì lớn. Vừa mới đây thôi, hắn còn phải lo đứng lo ngồi vì lo sợ sẽ có lúc cậu đi mất, nhưng bây giờ hắn lại hạnh phúc hơn bao giờ hết. Trái tim không những được lấp đầy mà còn trải qua niềm vui vô cùng lớn khi được chào đón thành viên mới.
Nhìn thiếu niên ngủ trong lòng mình, Trịnh Lâm Phong say lòng hơn bao giờ hết. Trái tim tựa như đã tìm được chốn về, vững vàng xây dựng một thành trì ngay tại đây, mà bên trong chỉ có hắn và Tú Chiêu. Hắn chưa từng cảm thấy như vậy, từ khi gặp Tú Chiêu cuộc đời của hắn đã thay đổi hoàn toàn, không thể không nói cậu là báu vật trời ban cho hắn được…
Trong văn phòng chủ tịch buổi sáng sớm, Trịnh Lâm Phong mặc một bộ âu phục lịch lãm, hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế gọi điện thoại. Khuôn mặt có chút cứng ngắt dịu dàng hơn thường ngày, bàn tay to lớn thon dài liên tục kí tên trên giấy, nhưng toàn bộ sự chú ý đẵ đặt vào câu chuyện bên kia điện thoại.
“Chuyện tôi nói với cậu làm tới đâu rồi?”
“Thưa chủ tịch, nhẫn ngài đặt làm đang được gia công, có thể là ngày mai sẽ hoàn thành.”
“Tốt lắm, cậu giúp tôi giám sát quá trình gia công. Tôi sẽ đền bù cho cậu thích đáng.”
Trịnh Lâm Phong an tâm cúp máy, chỉ còn một ngày nữa thôi hắn có thể chính thức công khai Tú Chiêu ra bên ngoài với danh phận khác. Bây giờ hắn đã có thể yên tâm khiến cậu ở bên cạnh mình, không còn cảm giác bất an những ngày trước đó nữa. Trong lòng đã hết khúc mắt, làm gì cũng tự động trở nên thuận lợi, nháy mắt mà Trịnh Lâm Phong đã hoàn thành xong công việc cả một ngày.
Sự việc chủ tịch Trịnh có người yêu đã không còn mới lạ gì nữa, Trịnh thị từ trên xuống dưới ai ai cũng biết. Người yêu trong lời đồn ấy không ai khác chính là thế thân ngày xưa đã từng được hắn bao nuôi, đúng là tin tức chấn động, thậm chí đến cả người nhà của chủ tịch cũng đã từng đến đây náo loạn một lần. Lời đồn bát quái kiểu gì cũng có, nhưng chung quy vẫn là nói về tình yêu của Trịnh Lâm Phong. Vị chủ tịch nổi tiếng cuồng công việc quanh năm giống như sống trong Nam cực này mà lại dịu dàng chiều chuộng người yêu đến thế, càng nhìn càng khiến người khác ghen đỏ mắt.
Mà người có được sự dịu dàng độc nhất ấy lại đang lười biếng ở nhà, cậu hoàn toàn hóa thân thành chú mèo lười được chủ nhân cưng nựng trong tay, cả ngày chỉ biết ngủ rồi ăn. Chủ tịch Trịnh không cho cậu làm gì, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo hắn, kết quả Trịnh Lâm Phong đã nuôi cậu thành một cục bột trắng, ngoài tình yêu ra thì không còn giá trị gì. Mỗi ngày đều quấn lấy hắn đòi hôn, cả người mềm mại không xương quấn chặt lấy hắn. Còn thường xuyên dùng chất giọng đáng yêu làm nũng đòi hắn những thứ linh tinh, Trịnh Lâm Phong bị sự dễ thương này của cậu đánh đến mức không thở nổi, hận không thể ngay lập tức lấy ra thứ cậu muốn.
Đối với người khác thì Tú Chiêu chính là loại ham hư vinh thích trèo cao, chỉ thích ăn chứ không thích làm, hơn nữa cũng chỉ thích được yêu chứ không thích yêu. Trịnh Lâm Phong không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn chỉ quan tâm mỗi một mình Tú Chiêu. Mà đã yêu thì không quan tâm đến những chuyện ấy, cho dù cậu có muốn thứ gì đi chăng nữa hắn vẫn có thể vui vẻ rút tiền ra thỏa mãn cậu. Đó là điều hắn muốn, chứ không phải là điều Tú Chiêu đòi.
1
Trịnh Lâm Phong chỉ cần tình yêu, vừa vặn thay Tú Chiêu lại có tình yêu mà hắn ao ước. Cho nên hai người nghiễm nhiên trở thành mảnh ghép hoàn hảo của nhau. Chỉ cần nghĩ đến ngày tháng sau này hắn được ở bên Tú Chiêu, trái tim cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Trịnh Lâm Phong chuẩn bị một lễ đính hôn công khai, lần này hắn không kín đáo như lẽ thường nữa. Trước đó hắn đã khiến cho Tú Chiêu phải chịu những tin đồn và tổn thương tinh thần rất lớn, bây giờ là lúc hắn phải lấy lại toàn bộ vinh dự cho cậu, bao gồm cả tin đồn thế thân ngày trước.
Tú Chiêu được hắn mặc đồ đẹp ở nhà, mái tóc mềm mượt được vuốt kĩ, cả khuôn mặt sáng bừng đầy năng lượng. Làn da trắng nõn được khoát lên một bộ âu phục thanh lịch, bộ đồ này được Trịnh Lâm Phong đặt may riêng theo một cặp cho nên số đo vừa khít người cậu. Tú Chiêu bình thường ở nhà đều mang theo một chút lười biếng làm nũng, lúc nào cũng toát ra vẻ đáng yêu làm trái tim người khác phải mềm nhũn, nhưng khi khoát lên bộ âu phục này thì cả người cậu giống như được bao phủ một tầng quý khí, giống như một đích tử của nhà giàu từ nhỏ đã được cung phụng đến khi lớn lên, vừa có chút thanh cao lại vừa có chút mềm mại không nhiễm bụi trần.
Tú Chiêu còn đang mang thai, tuy rằng cậu là nam nhưng vẫn không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Thời gian đầu vẫn còn tốt cho nên Trịnh Lâm Phong mới tận dụng cơ hội để làm lễ cầu hôn trước.
Tuy rằng quá trình thay đồ chải chuốt không mấy phức tạp, nhưng hai người lại làm rất lâu. Trịnh Lâm Phong vừa cởi áo cậu ra đã nhịn không được nhìn chằm chằm hai bầu vú nhỏ của Tú Chiêu, ánh mắt thèm khát giống như muốn nuốt trọn hai núm vú hồng hào kia vào miệng. Hắn nhịn cơn thèm khát của mình xuống, tiếp tục cởi quần cho cậu. Nhưng ngay sau khi dương vật nhỏ lộ ra ngoài không khí, hắn lại không kiềm chế được hôn lên nó một cái.
“Ưmm….anh…sao anh lại hôn chỗ đó. Em muốn mặc đồ mà…”
Trịnh Lâm Phong liếm môi, ánh mắt vẫn dán chặt vào dương vật nhỏ của cậu. Tú Chiêu bị hắn nhìn chằm chằm vào nơi nhạy cảm một lúc lâu, cậu ngượng ngùng kẹp chân lại không cho hắn nhìn nữa. Nhưng hành động này lại làm hắn thèm khát hơn, đôi tay to lớn mạnh mẽ tách hai chân cậu ra, khuôn mặt đẹp trai nhích lại gần nơi riêng tư của cậu.
1
“Em đã mang thai con của tôi rồi mà còn ngại cho tôi nhìn à? Đáng lẽ em phải tự động tách chân ra, mời chồng tương lai của em thương yêu em mới đúng chứ. Có phải không?”
Tú Chiêu không cãi lại được hắn, hơi thở nóng rực kia phả vào lồn non của cậu. Dương vật nhỏ bị kích thích bắt đầu cứng lên, cửa lồn từ từ trào ra một chút nước dâm. Cậu không dám nhúc nhích nhìn gương mặt kia đang từ từ dính vào lồn non của mình, cánh mũi thẳng tắp nghiêm nghị của hắn chạm vào hột le của cậu, kích thích tê dại truyền đến từng tế bào, nháy mắt đã khiến cho thân thể cậu mềm ra.
“Em…em…anh đừng có biến thái nữa…em muốn mặc đồ…em muốn đi chơi..ưmmmm~”
Trịnh Lâm Phong không nói lời nào đã bú trọn lồn non vào trong miệng. Môi lồn múp rụp hấp dẫn hắn không rời mắt, theo nhịp thở của cậu mà đóng mở nhả nước liên tục, khiến hắn thèm đến mức bay sạch lí trí. Đầu lưỡi vừa chạm vào thịt lồn mềm mịn đã điên cuồng khuấy đảo khắp nơi, mút mát nước dâm ngon ngọt bên trong lồn non của cậu. Cánh môi của hắn ngậm chặt cửa lồn, tận tình bú liếm lồn non xinh đẹp của Tú Chiêu. Mà thỏ con của hắn lại phản ứng cực kì đáng yêu, đôi chân nuột nà thẳng tắp run rẩy không ngừng, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy đầu tóc của hắn, chịu đựng sung sướng khi được hắn yêu thương.
“Aaaaa….sướng quá….anh đừng bú mạnh như thế mà….sướng lồn em quá ưmmm….”
Trịnh Lâm Phong không muốn chậm trễ thêm một chút nào, hắn giống như sói đói lâu ngày, điên cuồng gặm nhấm chiến lợi phẩm vừa săn được của mình, nhấm nháp thịt lồn một cách thô bạo. Đầu lưỡi liên tục moi đào nước dâm bên trong, đảo lộn thịt lồn mềm mại ướt át, hắn dùng lực cực mạnh hút lỗ lồn, uống sạch nước dâm chảy ra trong cơn sướng của Tú Chiêu.
Lồn non bị hắn địt mãi vẫn còn chật hẹp, lối đi bị thịt lồn bao vây chặt chẽ, đầu lưỡi của hắn tựa như lạc vào mê cung, bị bao quanh bởi thịt lồn ngon ngọt. Có báu vật như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha? Càng không thể nhịn được cơn thèm thuồng. Hắn bú mạnh một hồi, đợi đến khi thỏ con cao trào run rẩy một lần mới từ tử nhả miệng ra khỏi cửa lồn, dùng chất giọng trầm khàn bị tình dục chi phối dụ dỗ cậu:
“Lồn em ngon thế này, bảo tôi phải nhịn thế nào? Hôm nay tôi sẽ không đút cặc vào đâu. Chỉ cần em cho tôi bú vài cái, sẽ nhanh thôi.”
“Nhưng….nhưng mà sẽ trễ mất…”
Trịnh Lâm Phong không quan tâm trễ hay không trễ, hắn thật sự nhịn không nổi. Nếu bây giờ không thỏa mãn dục vọng của bản thân trước, hắn sợ hắn sẽ phát điên mất. Hắn ôm Tú Chiêu đặt xuống gường, tách hai chân cậu ra rồi ngay lập tức ịn môi vào lồn non bú nước dâm. Đôi chân trắng nõn được đặt lên vai hắn, bàn tay cuộn tròn trong ngực, cong eo chịu đựng khoái cảm từ lồn non truyền đến. Cả người trắng nõn phủ lên một lớp màu hồng nhạt, mồ hôi ướt nhẹp tóc mảnh trước trán. Tú Chiêu cứ thế cam chịu để Trịnh Lâm Phong bú lồn mình thỏa thích, lỗ lồn còn vui vẻ tiết nước dâm vào miệng hắn.
Trịnh Lâm Phong được lồn non đút nước dâm thỏa mãn một hồi, hắn liếm môi giống như đã tạm thời thỏa mãn. Còn lồn non giống như đã bị địt nát, thịt lồn đỏ chót lộ ra, hai cánh môi lồn dính đầy nước miếng của hắn. Nhìn tổng thể dâm đãng vô cùng. Hắn hài lòng ôm cậu dậy, sau đó lại không nghe lời bú hai bầu vú múp đến mức sưng lên mới thật sự mang đồ cho cậu. Cả quá trình Tú Chiêu đã hoàn toàn xụi lơ, cả người mơ màng như trên mây, khoái cảm điên cuồng như sóng gầm còn chưa vơi đi hết.
Nét mặt đáng yêu nhuộm một lớp hồng nhạt, đuôi mắt ướt nhẹp do nước mắt sinh lí chảy ra không ngừng, cậu mệt mỏi dựa người vào vai Trịnh Lâm Phong để hắn mặc đồ. Tâm trạng háo hức vì sắp được đi chơi cũng bị hắn hôn đến mức tan biến một nửa, cậu chỉ đành giận dỗi chặn đôi môi mỏng đang muốn bú núm vú của mình lại, cảnh cáo hắn sắp trễ giờ rồi.
Dù sao Tú Chiêu sớm muộn gì cũng đã thuộc về hắn, Trịnh Lâm Phong còn rất nhiều thời gian để tận hưởng cơ thể và trái tim của cậu. Hắn quyết định tạm dừng một chút, nhanh chóng mặc đồ chỉnh lại tây trang, đưa Tú Chiêu đến buổi lễ cầu hôn.
Nơi hắn chọn để công bố tình yêu của mình là khu tích hợp của một chuỗi khách sạn nhà hàng và giải trí của Trịnh thị có tên là Thịnh Phong Plaza. Nơi đây chính là một cây hái tiền khổng lồ mà Trịnh Lâm Phong phát triển khi vừa làm chủ tịch Trịnh thị.
Vốn được cải tạo lại từ trung tâm thương mại cũ, hắn đã biến một nơi có nguy cơ bị bỏ hoang trở thành nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất thành đô. Một nơi đã từng là dự án chết, khiến cho cả mảnh đất của thành đô ảm đạm không có sức sống. Trịnh Lâm Phong vừa lên chức đã hồi sinh mảnh đất này, biến nó thành một miếng vàng đắt giá thu hút dòng người lao động và ăn chơi dồi dào đến đây.
Có thể nói Thịnh Phong Plaza chính là một trong những thành tựu đáng tự hào trong cuộc đời thương nghiệp của hắn.
Tuy Thịnh Phong Plaza có rất nhiều khu tích hợp khác nhau từ văn phòng, tòa nhà hành chính, nhà thờ đến khu thương mại… Nhưng nơi hắn đầu tư nhất đó chính là khu nhà hàng và khách sạn. Đây cũng là một trong những nơi đáng đến nhất khi du lịch ở thành đô, và cũng là nơi thể hiện quyền lực của các nhà giàu mới nổi. Nơi này cũng là một địa điểm cầu hôn và tổ chức lễ cưới hoa lệ và tốn kém hàng đầu, bởi vì chúng được quảng cáo dưới hàng loạt đám cưới của minh tinh và diễn viên nổi tiếng, ngay cả những tài phiệt có tiếng cũng chọn Thịnh Phong plaza. Hắn chọn tổ chức lễ cầu hôn Tú Chiêu ở đây, sự chú ý giữa truyền thông và trong vòng thương nghiệp rất lớn.
Khi Tú Chiêu được Trịnh Lâm Phong dắt ra khỏi cửa xe, ánh đèn flash nhấp nháy trắng xóa cả cổng quảng trường buổi đêm. Cậu hoang mang nhìn cảnh tượng trước mắt, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn người đang mỉm cười với ống kính bên cạnh mình. Người đàn ông của cậu không trả lời, hắn tự nhiên đặt bàn tay to lớn của mình lên vòng eo của người tình nhỏ, thể hiện sự chiếm hữu rõ ràng trước ánh đèn nhấp nháy của truyền thông.
Bên trong sảnh đã chật kín người, vào sâu hơn thì những người được Trịnh Lâm Phong mời đến đã có mặt đầy đủ. Hắn mỉm cười dắt Tú Chiêu đến những đối tác của mình, giới thiệu cậu với vai trò bạn đời vô cùng đặc biệt. Những khách mời đều là đối tác thân thiết và quan trọng của Trịnh Lâm Phong, họ không những là những ông lớn mà còn là những mạch máu quan trọng chi phối kinh tế của cả thành đô. Hắn đã nhọc lòng mời đến để thông báo chuyện này, trong lòng ai cũng ngầm hiểu đây chính là Trịnh phu nhân tương lai.
Nhìn khung cảnh xa hoa trước mắt cùng những vị khách mời không phải lúc nào cũng có thể gặp mặt. Không thể không nói chủ tịch Trịnh đã nâng người tình của mình vào hạng nhất của sự cưng chiều, nâng mặt mũi của cậu lên rất nhiều. Chỉ cần sau hôm nay thôi, làm gì còn có ai không biết đến Trịnh phu nhân nữa?
Buổi lễ cầu hôn diễn ra vô cùng nhanh chóng, dưới sự chứng kiến của toàn bộ quan khách, Trịnh Lâm Phong dịu dàng đeo chiếc nhẫn tinh xảo vào ngón áp út của Tú Chiêu, trao cho cậu một nụ hôn đầy trân trọng. Hắn tuyên bố trước ánh đèn hoa lệ nhấp nháy liên hồi, dõng dạc trước toàn bộ khách mời của mình rằng hắn cuối cùng cũng có được cậu, đây chính là vợ tương lai của hắn.
Và trong nụ hôn nhẹ nhàng sau khi trao nhẫn, hắn và Tú Chiêu chính thức thuộc về nhau.
Bởi vì cơ thể đang mang thai của cậu, Trịnh Lâm Phong không muốn ở chỗ đông người quá lâu. Hắn chủ trì quan khách ở tại Thịnh Phong Plaza ăn mừng một đêm, sau đó ôm thỏ con của mình về nhà ăn cơm. Cho dù ở đây đồ ăn có ngon đến mấy, Tú Chiêu kén ăn lại còn đang mang thai của hắn vẫn chỉ đòi cơm của hắn nấu mà thôi.