Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh - Song Tính - Thô Tục

Chương 32: 3-10* [hiện Đại] Thế Thân


Bạn đang đọc Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 32: 3-10* [hiện Đại] Thế Thân

Thế giới 3: Thế thân và tổng tài
     《Người nhà xuất hiện, hình mẫu tổng tài tiêu chuẩn, thế thân mang thai》
1

     Tú Chiêu mệt mỏi rã rời mở cửa văn phòng ra ngoài, tên tổng tài biến thái dâm dục của cậu vừa mới sung sướng đi họp. Hắn đã mượn lồn non của cậu tròn nửa ngày, hại toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng như bị cán qua, đau nhức ê ẩm. Kể từ ngày Trịnh Lâm Phong thuyết phục được cậu đến công ty, không ngày nào hắn không mượn cớ để cặc bự ngâm vào lồn non, bắt cậu ủ tinh cả ngày mới chịu. Hơn nữa hắn cũng rất biết ý, địt nhừ cậu xong thì lập tức dỗ dành bằng đồ ăn ngon, xoa bóp thoải mái để Tú Chiêu nguôi giận. Vì có cục cưng của mình trong phòng làm việc, Trịnh Lâm Phong không cho bất kì người nào không có sự cho phép của hắn vào đây, thậm chí cả thư kí bên cạnh mình cũng không được.

     “Cậu để cho tôi vào gặp nó có được không? Nó nhất định sẽ gặp tôi mà! Dù sao tôi cũng là mẹ nó, chẳng lẽ ngay cả mẹ nó cũng không muốn gặp sao?”

     Tú Chiêu vừa mở cửa ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Là thư kí của Trịnh Lâm Phong và một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ kia mặc một chiếc đầm đỏ thẫm vô cùng sang trọng, gương mặt cũng vô cùng quý phái, giống hệt như những phu nhân trong phim tài phiệt cậu đã từng xem trên tivi. Thư kí của Trịnh Lâm Phong rất cứng rắn, cho dù người phụ nữ kia có nói bao nhiêu, anh ta vẫn một mực cản đường không cho vào.

    “Xin lỗi phu nhân, chủ tịch Trịnh đã có chỉ thị không cho phép bất kì ai vào văn phòng chủ tịch khi chủ tịch không có ở đây. Mời phu nhân về cho!”

     Tú Chiêu thấy người phụ nữ này ăn mặc sang trọng như vậy, dựa theo lời nói của thư kí thì bà ấy chắc hẳn có vai vế rất cao. Hơn nữa bị chặn đứng ở đây đúng là có hơi bất lịch sự, vì vậy Tú Chiêu bước tới ngăn hành động muốn tiễn người về của anh ta, lịch sự mời vị phu nhân kia vào văn phòng của Trịnh Lâm Phong ngồi.

     “Lúc nãy thư kí của chủ tịch Trịnh chỉ làm theo nguyên tắc thôi ạ, xin phu nhân đừng để ý.”

      Tú Chiêu pha một bình trà rồi rót cho người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của bà ấy làm cậu nổi da gà, trong lòng căng thẳng. Lúc này người phụ nữ kia mới chầm chậm bưng ly trà lên thổi nguội, nhẹ nhàng nói với Tú Chiêu:

     “Cậu là ai? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ, cậu là thư kí mới của Lâm Phong phải không?”

      “Dạ…cũng có thể nói như vậy ạ…”

     Tú Chiêu ngượng ngùng gật đầu, cậu không dám nói mình là người yêu của Trịnh Lâm Phong. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt không thân thiện lắm gây áp lực vô hình cho mình, bàn tay không tự chủ được siết chặt góc áo, chờ đợi người phụ nữ kia nói tiếp. 


      “Tôi là mẹ của Lâm Phong. Đã hơn một tháng nay nó không thèm về nhà, hôm nay tôi mới lên đây xem thử nó như thế nào. Đến cả gia đình cũng không thèm nhìn một lần nào.”

      Tú Chiêu âm thầm giật mình, Trịnh Lâm Phong không hề nhắc gì về gia đình cho cậu biết. Cậu cứ nghĩ rằng hắn lớn như vậy rồi thì sẽ tự lập, có nhà riêng xe riêng và sự nghiệp riêng. Cho nên khi yêu hắn mới thoải mái như vậy, Tú Chiêu còn tưởng rằng chỉ khi nào Trịnh Lâm Phong lập gia đình mới phải ra mắt, không ngờ lại là vì có mâu thuẫn với gia đình cho nên không muốn gặp. Vị phu nhân kia thấy Tú Chiêu không trả lời, bà đặt tách trà trên tay xuống, tiếng ly chạm vào bàn thủy tinh vang lên một tiếng tách, giọng nói cũng trở nên thong thả vài phần:

      “Xem ra nó vẫn còn tốt lắm, chỉ là mãi mà nó không chịu chấp nhận người mẹ này. Nó chống đối tôi bằng cách không chịu kết hôn, không chịu về nhà cũng không chịu giải thích về tin đồn đồng tính xuất hiện khắp nơi trên truyền thông kia.”
1

     Tú Chiêu cắn răng, thì ra vị phu nhân này đã biết cậu từ trước, vậy mà còn vòng vo không chịu nói thẳng. Theo dự tính của cậu, vị phu nhân này nhất định đã mang định kiến trong người, đến đây không phải vì chuyện cậu với Trịnh Lâm Phong yêu nhau thì cũng là vì muốn chia cắt cả hai. Tú Chiêu cố nén chút khó chịu đã lên men trong lòng, nở một nụ cười tiêu chuẩn:
4

     “Anh ấy và cháu thật sự yêu nhau ạ, đó không phải là tin đồn đâu. Hơn nữa…”

      “Cậu không cần phải giải thích, tôi không có hứng muốn nghe. Người tôi muốn gặp là Lâm Phong không phải cậu, đừng có khua môi múa mép trước mặt tôi.”

     Vị phu nhân kia lạnh giọng cắt ngang lời nói của Tú Chiêu, bà không kiên nhẫn liếc nhìn cậu nhóc đối diện. Vẻ mặt này cũng khá ưa nhìn, biểu hiện lại khá nhu nhược ngoan ngoãn. Trong lòng bà âm thầm có chút chán ghét, không ngờ Trịnh Lâm Phong lại yêu thích loại người như vậy, hơn nữa lại còn là một thằng con trai. Nhìn thấy đôi mắt to tròn kia sắp khóc, bà lại mất kiên nhẫn gõ lên mặt bàn, lớn giọng chỉ trích:

     “Cậu đừng có ra vẻ ấm ức trước mặt tôi, là một thằng con trai mà lại vì một câu nói thôi đã rưng rưng muốn khóc. Cậu muốn tôi buồn nôn chết sao? Muốn ở bên nó với dáng vẻ này, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình thật đấy.”

     Tú Chiêu nào biết được vị phu nhân trước mặt mình lại thẳng thắn như vậy, trong lòng ấm ức nhưng không dám nói. Rõ ràng vẻ bề ngoài vô cùng quý phái thanh lịch, mà lời nói ra lại sắc bén chanh chua như vậy. Cậu chỉ mong da mặt mình đủ dày để ngồi lại đây thêm một chút chờ Trịnh Lâm Phong về, nhưng ánh mắt của bà thật sự làm cho cậu quá khó chịu. Đợi vị phu nhân kia lớn tiếng đuổi thêm một câu nữa, cậu mới xin lỗi rồi đi ra ngoài.

     Tú Chiêu thật sự rất muốn lớn tiếng nói lại bà ấy, cũng muốn giải thích rõ ràng mình và Trịnh Lâm Phong yêu nhau bao nhiêu. Nhưng cậu và hắn chỉ mới là người yêu, gia đình của hắn cũng chỉ biết cậu qua truyền thông, vậy cậu lấy cái gì để chứng minh dõng dạt với mẹ của hắn rằng mình thật sự có địa vị trong lòng Trịnh Lâm Phong đây? Nếu như hắn thật sự chỉ coi cậu là người yêu thôi, vậy mình sẽ tính sao? Làm trò cười cho bà ấy ư?


     “Sao em lại đứng đây? Mặt của em sao thế? Có chuyện gì?”

     Trịnh Lâm Phong vừa bước ra khỏi phòng họp, trên tay hắn cầm một hộp bánh ngọt màu xanh vô cùng đẹp mắt. Lúc làm việc trong phòng vô tình thấy cậu đắn đo phân vân nhìn cái bánh này một lúc lâu, chắc là tại vì có quá nhiều lựa chọn cho nên mới không biết mua cái nào. Trịnh Lâm Phong âm thầm ghi nhớ tên tiệm bánh, gần họp xong thì lập tức đặt cho thỏ con nhà mình một phần. Vừa đến văn phòng đã bắt gặp Tú Chiêu đứng dựa vào tường, gương mặt rủ rũ muốn khóc, hắn lập tức đi đến dỗ dành. Trịnh Lâm Phong cẩn thận nhìn kĩ mặt cậu một lát, sau đó mới hôn lên trán thỏ con một cái rồi kéo người vào phòng.

      “Đừng có đứng ở đây, vào phòng kể cho tôi nghe. Vừa nãy tôi có đặt một phần bánh ngọt cho em, mau nếm thử xem có ngon không.”

    Hắn vừa đi vừa nói, bàn tay to lớn ấm áp đan chặt vào cánh tay nhỏ bé thon dài của Tú Chiêu. Đến khi nhìn rõ người đang ngồi trong phòng mới đột ngột im lặng. Sau một hồi suy đoán, đại khái hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Âm thanh ngọt ngào trầm thấp đầy vui vẻ khi dỗ dành người yêu đã hoàn toàn biến mất, Trịnh Lâm Phong lạnh nhạt hờ hững nhìn người phụ nữ đang ngồi trong văn phòng của mình:

    “Bà tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói với thư kí không cho phép bất kì người lạ nào vào đây rồi sao.”

    Trịnh Lâm Phong vừa lạnh nhạt nói với người phụ nữ kia xong, quay lại nhìn người tình nhỏ đang đứng bên cạnh nắm chặt tay mình, hắn hôn lên mu bàn tay đang nắm kia một cái giống như an ủi, thản nhiên dắt cậu lại bên ghế ngồi xuống. Từ đầu tới cuối hắn đều coi nhẹ vị phu nhân ở trước mặt mình, tận tâm dỗ Tú Chiêu ăn bánh ngọt mình vừa mua, thấy cậu ăn ngon lành mới từ từ di chuyển ánh mắt. Mà lúc này vị phu nhân đã nhìn cảnh tượng ngọt ngào kia đến mức cay mắt, bàn tay được cắt gọn sơn tỉa đẹp đẽ nắm chặt vào nhau, nhưng vì có Trịnh Lâm Phong ở đây, bà ta lại không dám bộc lộ sự tức giận của mình:

     “Sao con lại xa cách với mẹ của mình như thế chứ? Cả tháng rồi không thèm về nhà một lần nào, bố mẹ và cả nhà đều rất lo lắng cho con.”

     Từ khi ông nội mất, Trịnh Lâm Phong đã hoàn toàn không còn chút tình cảm gia đình nào nữa. Ngôi nhà kia giống như một nỗi đau không thể nào bù đắp được trong quá khứ của hắn, chỉ có duy nhất ông nội là người cho hắn hơi ấm của gia đình. Sau khi tiếp quản toàn bộ sự nghiệp mà ông nội để lại, Trịnh Lâm Phong tiếp tục mở rộng và phát triển nó cho tới bây giờ. Hắn đã trưởng thành hoàn toàn độc lập mà không hề dính tới hai chữ gia đình. Hắn không thể quên được người đàn ông vì gái điếm mà không quản mặt mũi đem về nhà trước mặt vợ, không thể quên người bố đã vì một đứa con riêng mà ruồng bỏ con ruột. Nhưng nhờ có vậy mà hắn mới học được cách trưởng thành, được thừa hưởng toàn bộ sự giáo dục nghiêm khắc của ông nội. Để có được ngày hôm nay, hắn đã phải chịu đựng tất cả một mình. Đứa bé sống trong sự khắc nghiệt lạnh lùng ngày xưa đã có thể khiến bọn họ nứt mắt ra mà nhìn, thậm chí còn phải cúi thấp đầu nịnh nọt ôm chân.

     Người đàn bà này trong mắt của hắn chỉ xứng đáng được gọi là gái điếm, không hơn không kém. Cho dù có gần 20 năm đã trôi qua đi nữa, hắn vẫn không bao giờ tha thứ. Trịnh Lâm Phong không tự chủ được nắm chặt bàn tay của Tú Chiêu, ngón tay của hắn xoa nhẹ lên lòng bàn tay của cậu giống như đang che giấu tâm tư bạo ngược trong lòng mình. Trước thái độ thờ ơ của Trịnh Lâm Phong, rốt cuộc vị phu nhân kia cũng mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng lớn thêm vài phần nhắm về phía Tú Chiêu:

    “Có phải vì thằng nhóc ẻo lả nhu nhược này mà con không thèm về nhà không? Con gái nhà hào môn xinh đẹp kiểu gì mà không có, con lại chọn một tên vặn vẹo không ra gì này để chơi đùa? Có phải nó cho con uống lộn thuốc gì rồi phải không?!”

     Tú Chiêu ngồi không cũng bị bà ta nhắc đến, đương nhiên vô cùng ấm ức. Nhưng cậu không dám nói lại, chỉ rưng rưng nhìn Trịnh Lâm Phong, ánh mắt tội nghiệp giống như sắp khóc tới nơi. Trịnh Lâm Phong vất vả lắm mới dỗ được cậu, kết quả lại bị bà ta chọc cho sắp khóc. Đương nhiên hắn rất tức giận, trong đầu bùng lên ngọn lửa giận không kiềm chế được. Hắn lạnh lùng quét mắt qua, âm thanh trong cổ họng đã nhẫn nhịn đến mức trầm xuống:

1

    “Cút. Tôi nói bà cút ra ngoài !”

    Vị phu nhân kia tái xanh mặt mày, bà ta cũng không ngờ được Trịnh Lâm Phong lại coi trọng thằng nhóc trước mặt này như vậy. Bà ta nhìn sắc mặt của hắn, biết rằng mình đã chọc giận hắn không nhẹ cho nên hoảng hốt rời đi. Hôm nay đến chỉ vì muốn ra oai với Tú Chiêu kia một chút, khẳng định vị thế của mình, tiến hành giao dịch với cậu ta. Ai ngờ rằng Trịnh Lâm Phong thật sự yêu thằng nhóc đó, thương nó đến mức đút từng miếng ăn nước uống. Kết quả không những không dọa được mà còn bị mất mặt quay về, đúng là xui xẻo. Tuy bà ta đã được làm phu nhân của Trịnh gia, nhưng phận gái điếm làm vợ nhỏ cũng không có lợi ích gì, bề ngoài thì của ăn không hết nhưng bên trong lại sống chui rúc nịnh bợ người khác mới có thể có được chỗ đứng cho mình.

    Đứa con trai của bà ta nhỏ hơn Trịnh Lâm Phong 2 tuổi, nhưng lại học thói ăn chơi trụy lạc như bà ta thời trẻ, hoàn toàn không coi trọng việc học hành bài bản. Trịnh Tuấn Hải dung túng cho nó làm bậy ăn chơi bên ngoài, hoàn toàn không giáo dục đàng hoàng đúng cách. Cho nên từ đầu đến cuối, bà ta không thể dựa vào con trai nhận một chút di sản thừa kế nào. Phận là phu nhân mà lại trông chờ vào tiền của Trịnh Tuấn Hải và Trịnh Thị của Trịnh Lâm Phong mới có thể sống trong nhung lụa vinh hoa được, cho nên lúc nào cũng phải ra vẻ hiền hòa an phận. Bởi vì điều này mà bà ta đã sắm vai người mẹ đảm đang hiền từ bao dung trong mắt biết bao nhiêu người để đổi lấy vị thế của bản thân, có thể tỏ vẻ thân thiết với Trịnh Lâm Phong bao nhiêu thì sẽ làm bấy nhiêu.

     Trịnh Lâm Phong ôm thỏ con vào lòng, xoa mái tóc mượt của cậu. Thấy Tú Chiêu mãi không chịu mỉm cười, đành thở dài xoay người ngồi trên đùi đối diện với mình, quyết định nói với cậu:

     “Em đừng lo lắng không vui nữa, đó không phải là mẹ ruột của tôi. Đừng để ý đến bà ta, chuyện tôi yêu em không một ai có thể ngăn cản được. Hiểu không?”

     Tú Chiêu ngạc nhiên nhìn hắn, hóa ra không phải là mẹ ruột. Bảo sao lại nói chuyện với nhau xa cách đến như vậy. Những lời nói tiếp theo của hắn lại khiến cho cậu xót xa vô cùng.

     “Tôi mất mẹ từ lúc còn nhỏ, bà ta chính là gái điếm do bố tôi mang về nhà. Tôi chưa bao giờ coi bà ta là mẹ, em đừng quan tâm đến những người đó. Ngoan, đừng để ý đến lời nói của bà ta nữa, cẩn thận bị bẩn tai.”

    Không đợi Tú Chiêu tiếp lời, hắn đã chủ động kể lại quá khứ của mình cho cậu biết. Bàn tay to lớn kia liên tục xoa lên bờ lưng mượt mà của Tú Chiêu, tựa như an ủi tủi thân trong lòng của thỏ con, lại giống như đang xoa dịu nỗi đau khi nhắc lại vết thương đã từ rất lâu của mình. Lời nói của hắn ngập tràn cảm giác an toàn, nhưng lại vô tình bộc lộ một câu chuyện quá khứ đau thương. Cậu có thể cảm nhận được Trịnh Lâm Phong vô cùng buồn khi nhắc đến mẹ mình. Hắn có thể trưởng thành đến mức đồ sộ thế này, có thể trở thành một chiếc ô to lớn che đi mưa sa bão táp cho cậu, nhưng lại có một tuổi thơ vô cùng đau thương và cô đơn.

      Tuy rằng ông nội của hắn là người nâng đỡ và yêu thương cháu trai hết mực, nhưng cách dạy dỗ hắn lại khô cằn cứng nhắc hợp với tư cách một người thừa kế tương lai, vì vậy mà có đôi lúc Trịnh Lâm Phong vô cùng cố chấp, gần như điên cuồng vì một điều gì đó mà hắn thích. Sau khi trưởng thành, hắn học cách kiềm chế và không quan tâm những điều cản trở công việc của mình nữa, bao gồm cả gia đình. Tú Chiêu thương Trịnh Lâm Phong vô cùng, vừa nghe hắn kể hết đã vội vàng ôm lấy cổ hắn hôn lên cánh môi mỏng kia liên tục, vùi cả thân thể vào vòng tay của hắn lặng lẽ an ủi.

     “Đó là quá khứ thôi. Bây giờ tôi đã không còn cảm giác gì rồi, em không cần phải buồn như vậy đâu.”

     Tú Chiêu không nghe hắn nói bậy, tổng tài của cậu dù sao cũng hơi ngốc, quá khứ đau buồn như vậy mà lại nói như không có gì. Thỏ con đau lòng hộ hắn, không tự chủ được mà nghĩ cách để bù đắp cho người yêu. Mặc dù cậu không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai cậu có thể thay đổi được. Vì vậy Trịnh Lâm Phong nói gì cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo, không hề có chút khó chịu nào. Hắn muốn hôn môi thì cậu sẽ ngay lập tức chu môi cho hôn, muốn sờ vú thì cậu sẽ ngoan ngoãn dâng vú vào tay cho hắn sờ, thậm chí muốn lồn non ủ tinh cả ngày cậu cũng sẽ không có chút phản kháng nào, tự nguyện ngậm cặc bự vào cho địt.

     Hắn nhìn người tình nhỏ ngoan ngoãn trong lòng ngực, khóe môi mỏng nhếch lên, ánh mắt tính toán nhìn phần gáy trắng mịn của Tú Chiêu đảo một vòng, xấu xa liếm môi.


     Nói thật một nửa cũng là nói thật, đúng không?
7

   Tú Chiêu nằm gọn trong lòng hắn, tư thế này vô cùng thuận tiện cho việc xoa nắn cơ thể non mềm của cậu. Trịnh Lâm Phong vuốt ve sướng tay một hồi, hắn bất chợt thở dài một hơi, tựa cả đầu vào vai thỏ con. Âm thanh trong cổ họng trở nên tủi thân đáng thương:

    “Tuổi thơ của tôi có chút không vui, em tính làm gì để bù đắp đây? Hôn một cái không đủ đâu.”

    Thỏ con chột dạ trong lòng, sao hắn lại biết mình muốn hôn để bù đắp nhỉ? Nhưng đã bị vạch trần rồi, không thể thừa nhận là hắn nói đúng được. Vì vậy Tú Chiêu mới dõng dạt nói mình muốn bù đắp bằng cách khác, cậu chỉ có mỗi tấm thân này để làm nhiệm vụ thôi, đương nhiên bù đắp cũng từ cậu mà ra.

     “Em muốn bù đắp cho tôi bằng em à? Tôi rất thích, nhưng mà chưa đủ. Tôi vẫn còn buồn lắm…”

     Tú Chiêu thở dài, cái tên này lại dở chứng trẻ con nữa rồi. Nhưng nể tình hắn đang buồn, cậu không thể để tổng tài nhà mình thất vọng được. Cho nên thỏ con hạ giọng, làm nũng bên tai hắn:

    “Không chịu mỗi em à, anh còn muốn gì nữa đây?”

    Trịnh Lâm Phong siết chặt vòng eo của cậu thêm một chút, dùng một tay còn lại xoa đều lên cái bụng mềm mại, cử chỉ ám muội của hắn khiến cho thỏ con run rẩy cả người. Bàn tay nóng ấm mang theo cảm giác tê dại không thể nói thành lời, Trịnh Lâm Phong thừa cơ thổi vào tai Tú Chiêu ý muốn của mình:

    “Tôi muốn em sinh cho tôi một bé con, từ một thành hai. Lúc đó tôi sẽ không còn cô đơn nữa, em thấy có đúng không?”
1

    Tú Chiêu nghe hắn dụ dỗ mình, lập tức đẩy cái đầu đang tựa lên vai mình rồi nhéo cái mũi cao kia một cái. Đôi mắt xinh đẹp cong lên, quả nhiên tổng tài của cậu trong đầu toàn là ý nghĩ không có chút đứng đắn nào. Nhưng ánh mắt của Trịnh Lâm Phong rất nghiêm túc, con ngươi đen láy sâu thẳm kia giống như đang trói buộc cậu, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn rốt cuộc Tú Chiêu cũng phải ngoan ngoãn đồng ý.

    “Đừng nhìn em nữa, em sinh cho anh mà~”

     Trịnh Lâm Phong đã biết trước được cậu sẽ đồng ý, ánh mắt u ám lóe lên một chút ánh sáng. Hắn âm thầm vui sướng trong lòng, nếu biết trước quá khứ của của mình có thể làm cho người tình nhỏ này chịu sinh con cho hắn, ngoan ngoãn bên cạnh hắn cả đời thì hắn đã không phải đau đầu nghĩ cách nhiều như vậy rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.