Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 63: Sự thật “đau lòng” hơn cả đau lòng.
Chương 62: Sự thật “đau lòng” hơn cả đau lòng.
Sau khi Rin rời khỏi Trần gia thì Minh Trí cũng ra xe lái về căn nhà ngày bé mà anh ở. Khi vừa bước vào nhà thì đã nhìn thấy Trần Phó Quang đang ngồi trong bên trong, Minh Trí đi đến phía ghế đối diện Trần lão mà ngồi xuống, gương mặt lộ ra nét thâm trầm.
– Đã bao lâu rồi con không về nhà. – Trần Phó Quang vui mừng khi nghe Trần Hậu nói Minh Trí nói muốn gặp ông tại nhà mình thì nhanh chóng đi về.
– Tôi muốn hỏi ông một số chuyện liên quan đến mẹ tôi. – Minh Trí lạnh lùng nói.
– Ta cũng đã đoán trước được, được ta sẽ trả lời tất cả. – Trần lão nói với nét mặt đầy tâm sự.
– Trước khi mẹ mất, nói là nhất định phải trả thù cho bà. – Minh Trí nói trong sự căm giận. – Có phải là vì ông đang có quan hệ với một cô người mẫu bên ngoài khiến mẹ tôi đổ bệnh.
– Từ xưa đến nay con luôn nghĩ như vậy mà rời xa ta, vì sao hôm nay còn muốn hỏi lại. – Trần Phó Quang đáp lại
– Tôi muốn biết sự thật. – Minh Trí gằng giọng.
– Ta biết con đã biết một số chuyện nhưng đang trong giai đoạn nghi ngờ, thật ra thì ngay từ đầu con nên hỏi ta. – Trần Phó Quang lắc cái đầu điểm bạc của mình mà nói tiếp. – Thật ra thì mẹ con dù biết ta có mối quan hệ bên ngoài cũng không hề vì thế mà đổ bệnh, việc bà nói muốn trả thù cũng không phải là trả thù ta.
– Vậy mẹ tôi là muốn trả thù ai. – Minh Trí giọng nói hơi rung.
– Con đã biết, là Trịnh gia. – Trần Phó Quang ánh mắt buồn bã nhìn con trai.
– Ông biết được gì về mối thù oán đó. – Minh Trí hơi mất bình tĩnh.
– Ta biết Trịnh Đạt đã kể cho con nghe câu chuyện về Trịnh gia nên con đã tìm ra manh mối về người phụ nữ kia. Nhưng ông ta chỉ kể lấp lững nữa chừng mà thôi, đoạn sau chắc có ăn gan hùm ông ta cũng không dám trước mặt con mà thú nhận.
Minh Trí không nói, đôi bàn tay nắm chặt thành một nấm đấm.
– Thật ra thì chuyện về Trịnh gia là chuyện có thật. Mẹ con chính là con cháu của người đàn bà bị bỏ rơi và trao lời nguyền kia. – Trần lão dừng lại, uống một ngậm trà nói tiếp. – Sau bao nhiêu năm truy tìm tung tích thì cuối cùng Trịnh Đạt cũng tìm ra mẹ của con chính là huyết thống có thể xóa bỏ lời nguyền. Ông ta tìm đến và van xin mẹ con hãy xóa bỏ nó đi để ông ta có thể đón con gái thứ hai của mình về chăm sóc. Nhưng mẹ con nhất định không chấp nhận, có lẽ vì tư tưởng từ bà ngoại con đã ăn sâu vào trong tâm trí nên luôn nuôi ý trả thù Trịnh gia khi có cơ hội, nay Trịnh Đạt lại sinh ra 2 đứa con há chẳng phải cơ hôi của mẹ con.
– Vậy vì sao mẹ tôi đang khỏe mạnh lại lâm bệnh mà chết. – Minh Trí khó khăn mà hỏi.
– Thật ra thì mẹ con chết đi vì người của Trịnh Đạt bắt cóc bà ấy nhưng bà ấy phản kháng thì từ trên cao ngã xuống. Có lẽ vì sợ mình ra đi mà chưa nói với con về chuyện trả thù nên đã nhanh chóng gọi con từ Mỹ về. Nhưng thật không may cho bà ấy, vì con vừa về tới thì bà ta vừa dứt hơi thở cuối, chỉ có thể nhắn nhủ hai từ ngắn ngủi là “trả thù”.
– Vì sao ngay lúc ấy, ông không nói cho tôi biết mặc cho tôi hiểu nhầm ông bao nhiêu năm nay.
– Ta không muốn con sống trong thù hận như mẹ của mình. Thật ra thì ta và ông ấy muốn kết thúc mọi thù hận nhưng có lẽ mẹ con không muốn như vậy nên mới để con biết được điều này.
– Chuyện hôn sự có liên quan đến chuyện này hay không.
– Chỉ là khi con đã lấy con gái nhà họ Trịnh, sinh con đẻ cái thật nhiều thì tình thương đối với con cái mà chính con là người có huyết thống xóa bỏ được lời nguyền.
– Trịnh Đạt giết mẹ tôi, ông còn muốn làm xui gia nhà họ Trịnh.
– Ta chỉ là không muốn con sống trong thù hận.
– Vậy vì sao ông lại không chấp nhận Trịnh Hà My.
– Vì đó là đứa con thứ hai đã trúng phải lời nguyền, dù là con cũng không thể hóa giải được. Nó sẽ phải chết ở tuổi 22, ta không muốn con tiếp tục đau lòng.
– Vì sao không thể, không phải tôi là người có huyết thống với người phụ nữ kia. – Minh Trí khó hiểu.
– Vì tình yêu đã lấn ác lý trí của con. Con không thể thay đổi được gì, dù con có cố ý đẩy cô ta ra khỏi mình nhưng quan trọng là con yêu cô ta.
Minh Trí nghe xong những lời Trần Phó Quang nói lặng lẽ đứng lên ra về, tâm trạng hỗn loạn không như một kẻ thất bại. Từ trước đến nay tất cả mọi việc lớn nhỏ anh đều có thể xoay chuyển theo ý mình, nhưng hiện tại Minh Trí cảm thấy bất lực.
****************************
Rin cùng Thiên Kim đưa Rose về lại biệt thự hoa hồng thì tâm trạng của cô cũng không mấy là vui vẻ, cô thường hay ngồi buồn một mình nước mắt cứ thế mà rơi không kìm nỗi, không thể không nhận rằng cô rất nhớ anh.
Cô biết một giám đốc như anh sẽ có chuyện phong lưu cùng các cô gái xinh đẹp bên ngoài, nhưng cô không thể nào chịu được khi người mình yêu nhất lại âu yếm cùng một cô gái khác.
– Em gái, lại nhớ anh ta sao. – Thiên Kim bế Rose phía sau đi tới nói.
– Không, em không có. – Cô khẽ lau giọt nước mắt trên khóe mi.
– Ừ, đừng buồn nữa. Chị đã được nhận vào làm trong một công ty thương mại. Từ ngày mai chị sẽ bắt đầu đi làm. – Thiên Kim vui vẻ nói.
– Thật sao, em cũng muốn ra ngoài làm việc nhưng em không có bằng cấp gì. – Rin tủi thân nói.
– Em còn phải chăm sóc Rose nữa, công việc của chị lương rất khá đủ cho gia đình chúng ta sống. Chị có một chuyện muốn nói với em.
– Chị nói đi.
– Chị muốn đón mẹ về ở cùng. Trước đây chị không có việc làm nên sợ làm gánh nặng cho em nếu đón mẹ về. Hiện giờ chị sẽ lo ẹ.
– Thiên Kim, sao chị lại nói như vậy. Mẹ dù gì cũng là người sinh ra em sao em có thể, chỉ là em lo sợ mẹ không thích em vì em mà cha ở tù. – Rin rớm lệ nói.
– Em đừng nghĩ vậy, mẹ rất thương em, chị tin sau tất cả mọi chuyện đã qua cả nhà ta sẽ đoàn tụ vui vẻ, chúng ta sẽ nhận ra thế nào là hạnh phúc.
Rin ôm Thiên Kim thật chặt, cảm thấy thật ấm áp khi có một người chị gái để khi cô buồn có thể tâm sự nỗi lòng.
Bên ngoài trời mưa rả rít, có một người đàn ông đứng trước căn biệt thự màu trắng với một bộ vest sang trọng nhưng đã ướt đẫm nước mưa. Ánh mắt anh nhìn vào căn biệt thư kia, tay chân bất động không tiến tới. Phía sau, một chiếc xe màu đen chạy đến, Trần Hậu phía sau mang dù đến che chắn cho anh.
– Thiếu gia, mưa rất lớn chúng ta về thôi. – Trần Hậu lo lắng.
– Trần Hậu, hãy mang Hà My đi thật xa, đi khỏi tầm mắt của tôi.