Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 62: Bỏ đi


Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 62: Bỏ đi

Bên trong, Minh Trí không đuổi theo Rin đẩy Ngọc Diệp đang ngồi trong lòng ra một cách nhàm chán.
– Giám đốc, anh sao vậy khi nãy còn rất nhẹ nhàng. – Ngọc Diệp bất ngờ.
– Chuyện đã xong rồi, cô ra ngoài tiếp tục làm việc. – Minh Trí lạnh lùng nói.
Ngọc Diệp nhìn nét mặt lạnh lùng của Minh Trí, cứ nghĩ anh đã chán ngán cô gái tên Trịnh Hà My nhưng khi thấy cô ta bất ngờ bỏ đi thì lại có thái độ lạnh lùng mà đuổi cô đi như vây. Ngọc Diệp một lần nữa ôm lấy Minh Trí nũng nịu: “Giám đốc, đừng như vậy chúng ta thư giãn một chút được không?”
– Cút! – Minh Trí tức giận hét.
Ngoc Diêp thấy nét tức giận, lửa đang ở trong ánh mắt liền nước mắt bỏ ra ngoài.
Minh Trí đứng từ phía trên lầu, nhìn xuống phía dưới nhìn thấy bóng lưng của Rin, có lẽ cô đang khóc thật nhiều. Đến khi cô lên một chiếc taxi vụt đi trong dòng xe tấp nập thì Minh Trí mới ngồi gục trên bàn làm việc, không một hợp đồng nào anh có thê đưa vào tâm trí.
Nhìn thấy hộp cơm mà Rin mang tới đang lăn lốc trước cửa, Minh Trí bước ra cúi lưng nhặt lên bên trong đã bị xáo trộn không còn như lúc đầu mà cô trang trí. Minh Trí cứ nhìn mãi hộp cơm mà Rin làm ình, khẽ nói:” Rin, đừng buồn, đừng khóc rồi em sẽ sống hạnh phúc. Anh thề sẽ làm bất cứ chuyện gì để tìm ra cách giải cứu em.”
*********************
Rin đi ra khỏi cao ốc RoYal, nước mắt cứ rơi mãi mà không kiềm chế lại được. Minh Trí đang ôm cô thư kí xinh đẹp kia trong vòng tay mà âu yếm. Khi cô nhìn thấy mà bỏ chạy đi, rõ ràng rằng anh đã nhìn theo cô bằng một ánh mắt khó hiểu nhưng cuối cùng anh vẫn không chạy theo cô. Cô luôn hy vọng rằng anh sẽ chạy đến bên cô, giải thích với cô những gì vừa rồi đã xảy ra nhưng chỉ là cô hy vọng mà thôi.
Rin ngồi bên ngoài cao ốc RoYal khóc đến hết nước mắt, cô leo lên một chiếc taxi nhưng hiện giờ cô không biết cô phải đi đâu.
– Tiểu thư, cô muốn đến nơi nào.
– Cho tôi về khu biệt thự, biêt thự Trần gia, đ/c:…
Chiếc xe chạy đi, Rin ngồi phía sau cứ thế mà khóc ngày càng to hơn, trong lòng đau đớn. Điện thoại cô liền nhận được cuộc gọi từ Thiên Kim.
– Hức…hức…hức… – Cô nghe máy, nghen lời không nói được câu nào.
– Rin, có chuyện gì đã xảy ra. – Thiên Kim tưởng chừng em gái mình đang rất hạnh phúc.
– Chị… hức….hức….
– Rin, bình tĩnh nói chị nghe hiện giờ em đang ở đâu? – Thiên Kim nhẹ nhàng nói.
– Em… em đang trên đường về Trần gia… nhưng em không muốn ở nơi ấy nữa… hức hức. – Rin khóc nghẹn cố gắng nói.
– Được, chị sẽ nhanh chóng đến Trần gia cùng em. – Thiên Kim đang ngồi trên xe Trần Hậu nói. – Anh có thể quay xe Trần gia.
– Gặp chị ở nhà. – Rin khóc huhu rồi cúp máy.
Rin về nhà thì Thiên Kim vẫn chưa về tới nơi, bên trong Trần Phó Quang đang đang ở bên trong phòng khách. Khi Rin bước chân vào trong thì nhìn thấy người lạ trong nhà liền bước chân đi tới.
– Xin lỗi, ông là…. – Rin đi về phía người ngồi trong phòng khách.
– Xin chào Hà My tiểu thư. – Trần Phó Quang đứng lên, quay mặt về phía Rin.
– Dạ, chào bác. – Rin nhận ra Trần Phó Quang cúi đầu chào. – Minh Trí hiện đang ở công ty.

– Ta tới đây không phải tìm Minh Trí, là tìm cô Hà My tiểu thư.
– Bác tìm con có việc gì ạ? – Rin lễ phép nói.
– Hiện tại cô và Minh Trí nhà tôi đang sống cùng tại đây? – Trần Phó Quang nói tiếp.
– Dạ. – Rin cúi mặt nói.
– Đây là một số tiền cô có thể sống sung sướng cả đời, hãy nhận lấy. – Trần Phó Quang đưa một sổ tiết kiệm về phía Rin.
– Vì sao bác đưa cho cháu thứ này, bác muốn nói gì thì hãy nói thẳng. – Rin đẩy số tiền kia về lại phía Trần lão.
– Rất thông minh, tất nhiên là ta có điều kiện. – Ông cười khinh khi.
– Con đang lắng nghe đây.
– Ta muốn con tránh xa Minh Trí nhà ta ra, suốt đời đứng xuất hiện trước mặt nó nữa. – Trần Phó Quang lạnh lùng nói.
– Không phải trước kia hai nhà Trần- Trịnh thâm tình rất tốt, vì sao bác lại không thể chấp nhận cháu làm dâu nhà họ Trần.
– Đúng, ta và Trịnh lão đã từng làm bạn bè tốt. Ta cũng không hề vì gia đình cô đã phá sản nên mới không đồng ý chuyện hai người, mà là vì… – Trần lão ngập ngừng.
– Vì sao ạ?
– Vì lời….. – Trần lão chưa nói hết câu, bên ngoài Thiên Kim đã đi vào nói lớn. – Rin, em có sao không?
Rin nghe tiếng chị gái, liền đứng lên nói:” Em ở đây” rồi nhìn về phía Trần lão hỏi tiếp:” Vì sao ạ, bác cứ nói tiếp.”
Trần Hậu nhỉn thấy Trần lão đang ngồi trong phòng khách liền đi tới mà nhỏ vào tai Trần lão vài câu thì ông ta vội vã cáo từ ra về mặc cho Rin tiếp tục muốn biết lí do.
– Trần lão gia, bác yên tâm đi, con sẽ ra khỏi Trần gia. Không phải vì số tiến này. – Cô đưa lại cho Trần Phó Quang. – Mà là vì, Minh Trí không hề nghiêm túc với con, bác cứ yên tâm. – Rin nói, anh mắt buồn cùng cực.
Trần lão gia nhìn cô không nói lời nào lên xe bỏ đi.
Rin nhìn Trần Hậu hỏi:” Anh đã nói gì với ông ấy?”
– Một số việc riêng của công ty. – Trần Hậu đáp không ấp úng.
– Rin, chuyện gì mà khi nãy em lại khóc trong điện thoại. – Thiên Kim đi lên tiếng hỏi.
– Chị, em muốn rời đi. Chúng ta hai chị em mình sẽ sống cùng nhau. – Rin nước mắt lưng tròng khi nghe Thiên Kim nhắc đến chuyện khi nãy.
– EM gái ngoan, bình tĩnh nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra. Chị sẽ làm chủ cho em. – Thiên Kim vuốt mái tóc Rin mà nói.
– Em mang cơm đến nơi anh ta làm việc, thì thấy…. thấy anh ta đang cùng cô gái khác…. – Rin uất nghẹn không nói nên lời.
– Cô ta là ai, em có biết không? – Thiên Kim nghiêm giọng hỏi.

– Là cô thư ký riêng của anh ta, huhu chị ơi em ghét anh ta, không muốn sống tại nơi này nữa. – Rin khóc trong vòng tay Thiên Kim.
– Ngoan, nín nào. Chúng ta lên phòng em nói chuyện. – Thiên Kim nhìn Trần Hậu rồi kéo tay Rin lên phòng.
Trần Hậu sau khi nghe Rin kể lại khi nãy thì vô cùng khó hiểu, thiếu gia Minh Trí không phải là loại người phóng túng trêu đùa cùng nhân viên như vậy. Anh luôn có kĩ cương và phép tắc riêng của mình. Bao năm không có mối quan hệ với bất cứ phụ nữ nào cũng không hề dòm ngó đến thư kí Ngọc Diệp nay đang rất tốt lành với Rin sao lại cùng thư kí làm ra chuyện phong lưu. Trần Hậu nghĩ chắc chắn có hiểu lầm nhưng là thân phân kẻ dưới không tiện xen vào.
Trên lầu, Rin bước xuống cầu thang đi vê phía anh mà nói:” Anh có thể đưa tôi đến cao ốc RoYal.”
– Vâng. – Trần Hậu không hiểu Rin lại tới đó để làm gì, nhưng vẫn đưa cô đến.
Xe dừng trước cao ốc RoYal. Rin bước xuống thì Trần Hậu mới kịp để ý hôm nay Rin lại trang điểm và mang giày cao như vậy, trong cô đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn. Mãi ngắm nhìn cô đến khi bước chân uyển chuyển kia đi vào bên trong toà nhà to lớn.
Cô không đến hỏi quầy lễ tân như trước mà đi thẳng đến thang máy dành cho giám đốc mà đi lên phòng làm việc của Minh Trí. Thang máy mở ra, Ngọc Diệp phía trước đã đứng đợi, gương mặt ý cười khiêu khích.
– Cô còn dám quay lại. – Ngọc Diệp hừ cười.
– Tôi đến thăm chồng sắp cưới, thư kí bé nhỏ như cô có quyền lên tiếng. – Rin cười lạnh đáp trả.
– Nhìn chồng sắp cưới cùng phụ nữ khác lại còn dám tự tin như vậy. – Ngọc Diệp khiêu khích.
– Xem ra cô thật quê mùa, một giám đốc tài ba lại đẹp trai phong độ sao thể tránh khỏi chuyện bị các hồ ly tinh câu dẫn. – Rin bước chân đi tới không nhìn Ngọc Diệp nữa.
– Cô… cô nói ai là hô ly tinh. – Ngọc Diệp tức giận.
– Sao thư kí lại tức giận như vậy, xem ra là đã nói trúng cô rồi sao? – Rin đắc ý quay lại. Thấy cánh cửa phòng giám đốc vừa hé mở, Rin bỗng tự mình bước tới gần Ngọc Diệp rồi vội té xuống. – Á, vì sao cô dám đẩy tôi. Chân tôi đau quá.
Minh Trí vừa bước chân ra khỏi phòng, thấy Rin bị ngã xuống đất liền vội bước tới đỡ cô lên mà lo lắng.
– Em không sao chứ?
– Huhu, Minh Trí là cô ta… cô ta đẩy em, chỉ vì em xin cô ta đừng câu dẫn anh nữa, trả anh về lại cho em. – Rin khóc nép vào lòng Minh Trí.
– Cô dám đẩy Hà My. – Ánh mắt Minh Trí tức giận.
– Giám đốc, em không có, đừng tin lời cô ta. – Ngọc Diệp giật mình vì nghĩ Rin hiền lành không có mưu mô nay lại một bàn hạ cô ta.
– Minh Trí, chân em rất đau. – Rin xoa đôi chân của mình.
Minh Trí liền bế Rin trên tay hướng về phòng làm việc, nhìn về Ngọc Diệp đang đứng chết trân mà nói:” Làm đơn xin thôi việc nộp cho tôi.”
– Giám đốc, hãy tin em, em không có mà. – Ngọc Diệp níu tay Minh Trí nhưng anh hất cô ra mà bế Rin đi thẳng vào phòng làm việc.
Khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Minh Trí đặt Rin xuống đất đi thẳng đến bàn làm việc.
– Minh Trí, anh xem chân em rất đau.

– Hạ màn được rồi Thiên Kim tiểu thư. – Minh Trí lạnh lùng đáp.
– Haha, thì ra anh đã biết trước sao. – Thiên Kim không giả vờ nữa mà đứng lên.
– Nếu dễ dàng bị lừa như vậy, thì tôi không ngồi nơi này. – Minh Trí tiếp tục làm việc mà nói.
– Tôi đến đây để dạy dỗ thư kí của anh một chút, xem ra anh dùng xong thì loại bỏ ngay sao. – Thiên Kim đi tới phía ghế tiếp khách ngồi xuống nói.
– Nếu ý đồ đã thực hiện xong, mời cô ra về. – Minh Trí nói không nhìn Thiên Kim.
– Tất nhiên sẽ ra về, tôi chỉ muốn biết tôi và Rin giống nhau không một nét khác biệt. Vì sao anh lại nhận ra được là tôi. – Thiên Kim tò mò hỏi.
– Rin trong sáng không mưu mô, cô ấy không thích trang điểm khi không cần thiết và không mang giày cao như vậy. – Minh Trí đáp.
– Haha, thì ra chuyện tôi tự ngã anh cũng biết sao. – Thiên Kim cười to.
– Nếu không có chuyện gì, mời cô ra về tôi cần yên tĩnh làm việc. – Minh Trí không trả lời, tỏ vẻ khó chịu.
– Tôi đến đây để hỏi cho Rin về chuyện lúc trưa, ít ra anh cũng phải có lời giải thích cho em gái tôi. – Thiên Kim đi về phía bàn làm việc mà hỏi.
– Tôi không có chuyện gì để nói với cô ấy, những gì cô ấy thấy là sự thật. – Minh Trí nhàn nhạt trả lời.
– Kể cả Rin đòi dọn khỏi Trần gia anh cũng không muốn giải thích. – Thiên Kim bất ngờ.
– Tuỳ cô ấy.
Thiên Kim tức giận đi về phía cửa bỏ ra sau đó đóng mạnh lại nghe một tiếng “ầm”.
Minh Trí đưa ánh mắt ra phía cửa, trong lòng đầy buồn phiền nhấc điện thoại gọi Trần Hậu, bắt buộc thuyết phục bọn họ dọn về biệt thự hoa hồng trắng.
Thiên Kim vừa đi vừa chửi Minh Trí chết tiệt lại dám đối xữ với em gái mình như vậy. Lúc trước cô cũng từng có tình ý với Minh Trí vì gia đình nói cô và anh ta có hôn ước nên cô không mở lòng cho bất cứ ai. Bây giờ sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cô không còn tình cảm gì với Minh Trí nữa, tự nhận đó chỉ là tư tưởng mà cô tự đặt ra không hề có tình yêu. Ra đến xe, Trần Hậu đang đứng đợi thì cô cau có đi tới.
– Hà My tiểu thư, có chuyện gì sao?
– Ngay cả anh cũng không nhận ra. – Thiên Kim nhìn thẳng Trần Hậu.
– Nhận ra? – Trần Hậu đụng phải ánh mắt của Thiên Kim thì tim đập mạnh.
– Không có gì, chúng ta về Trần gia thu dọn. – Thiên Kim lên xe, chán ngán nói.
Chiếc xe lăn bánh, hướng về biệt thự Trần gia
– Hà My tiểu thư, cô thật sự muốn dọn đi sao? – Trần Hậu hỏi.
– Tất nhiên, tên Minh Trí chết tiệt đó. Tôi mà là Hà My sẽ không bao giờ yêu anh ta. – Thiên Kim chửi mắng.
– Cô không phải Hà My sao? – Trần Hậu ngạc nhiên.
– Hừ, đúng vậy. Tôi là Trịnh Thiên Kim.
– Vì sao cô mặc quần áo của cô ấy. – Trần Hậu hỏi.
– Không liên quan đến anh. – Thiên Kim tức giận không nói gì nữa trong suốt thời gian trong xe. Trần Hậu cũng không hỏi nữa.
Khi về tới biệt thự Trần gia, Rin đã chuẩn bị xong hành lý. Cô cũng không biết hai chị em cô và cả bé con sẽ dọn đi đâu, nhưng khi nghĩ tới hình ảnh đó trong lòng Rin lại đau xé không chịu nỗi khi ở lại căn biệt thự đầy kỉ niệm của hai người.

– Chúng ta đi thôi. – Thiên Kim xách hành lý, Rin đang bế Rose.
– Về biệt thự hoa hồng trắng. – Thiên Kim nói với Trần Hậu.
– Không, biệt thự là của anh ta. Em không muốn liên quan đến anh ta nữa. – Rin không muốn về đó nữa.
– Hà My tiểu thư, đó là căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của cô. – Trần Hậu lên tiếng.
– Nhưng… tôi không muốn mắc nợ anh ta. – Rin lắc đầu.
– Người mắc nợ là Minh Trí thiếu gia, xem như cô vì Pi vì Rose có cuộc sống thoải mái mà đến đó ở. Ra ngoài thật rất bất tiện và không an toàn. – Trần Hậu thuyết phục.
Rin nhìn bé Rose còn quá nhỏ, nếu ra ngoài thì chắc chắn không tiện nghi như ở biệt thự hoa hông trắng. Cô không nên vì sự ích kỉ và ghen tức của bản thân mà đưa Rose phải sống khổ cực cùng mình.
– Phải đó Rin, Rose còn quá nhỏ chúng ta cần phải lo đầy đủ tiện nghi cho con bé. – Thiên Kim tuy không ưa Trần Hậu nhưng lời anh ta nói cũng có lí.
– Được, vậy chúng ta đến biệt thự hoa hồng trắng.
Cô vừa bước ra khỏi biệt thự thì một chiếc xe chạy đến trước cổng, Tuấn Hà từ trong xe đi ra ngoài hỏi.
– Chị, chị mang hành lý và Rose đi đâu?
– Em về thật đúng lúc, chúng ta sẽ dọn đi. – Rin vì nhiều chuyện mà quên mất phải dẫn theo Tuấn Hà.
– Vì sao không ở lại với anh rễ, em không muốn đi. – Tuấn Hà không muốn rời đi.
– Mau mang hành lý theo chị. – Sau đó kéo Tuấn Hà vào phòng.
Tuấn Hà nhất quyết không chịu dọn hành lý đi, nhất nhất đòi ở lại để hỏi rõ Minh Trí chuyện gì đã xảy ra. Rin tức giận về độ bướng của em trai:
– Tuấn Hà, mẹ giao em cho chị, em phải đi theo chị.
– Nhưng mẹ cũng giao em cho anh rễ, em muốn ở lại nơi này. – Tuấn Hà ngồi trên giường không dời.
– Em… từ khi nào lại ngang bướng như vậy. Mau đứng lên đi theo chị.
– Chị không nói lý do thì em không muốn đi. Em rất quý anh rễ, không muốn anh chị xa nhau. – Tuấn Hà nhất quyết không đi.
Phía ngoài, giọng nói của một người đàn ông vọng vào.
– Nếu cậu ấy không muốn đi, cớ gì lại ép cậu ấy. – Minh Trí dựa lưng vào tường thờ ơ nói.
Rin nghe giọng trầm của anh, quay mặt lại nhìn nhưng lại nhớ đến cảnh tượng kia: ” Tôi đang dạy dỗ em trai, không đến anh xen vào.” Sau đó quay sang nhìn Tuấn Hà:” Nếu em không theo chị, từ nay chị bỏ mặc em.”
Tuấn Hà vẫn ngồi im lặng nhìn sang Minh Trí. Minh Trí quay lưng, khẽ nói:” Trần gia luôn mở cửa đón chào cậu, Tuấn Hà.”
Được Minh Trí hậu thuẫn, Tuấn Hà càng quyết tâm không muốn đi. Rin tức giận bỏ đi xuống lầu không nhìn Minh Trí một lần.
– Anh rễ, vì sao không ngăn chị lại. – Tuấn Hà thấy Rin đi xuống dưới liền chạy theo hỏi Minh Trí.
– Cứ để cô ấy đi, như vậy sẽ tốt hơn. – Minh Trí dựa vào tường, mắt nhìn theo hướng Rin đi.
Tuấn Hà không hiểu ý Minh Trí, nhưng luôn tin tưởng Minh Trí luôn muốn tốt cho chị gái mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.