Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 57: Ghen
Buổi sáng, Rin tỉnh giấc thì đã không còn thấy Minh Trí bên cạnh mình. Có lẽ vì công ty có quá nhiều công việc nên anh luôn bận rộn như vậy, nếu trước kia không có nhiều chyện xảy ra cô đã không phải giữa chừng xin bảo lưu mà nghĩ học thì giờ cô có thể phụ giúp cho anh phần nào công việc. Hôm nay là ngày Tuấn Hà sẽ lên sống cùng với cô, trong lòng có thêm sự hân hoan nhưng cũng đầy trách nhiệm, ngày xưa cha mẹ đã nuôi dưỡng và yêu thương cô như con gái do chính họ sinh ra thì bây giờ cô sẽ chăm sóc Tuấn Hà như chính huyết thống của mình.
Buổi chiều mẹ và Tuấn Hà sẽ đến nên buổi sáng cô quyết định sẽ vào bệnh viện thăm bé con. Khi cô vừa bước ra khỏi cổng thì gặp Trần Hậu đang đứng phía trước, Rin mỉm cười đi tới phía anh.
– Chào buổi sáng, hôm nay anh không đến công ty sao? – Rin cười nói với Trần Hậu.
– Hôm nay tôi được thiếu gia phân cho công việc khác. Hôm nay trông cô đã đỡ tiều tuỵ. – Trần Hậu đáp lời.
– Cảm ơn anh, tôi đi đến bệnh viện thăm bé con đây, tạm biệt. – Rin vừa nói chân bước về phía cổng lớn.
-Tôi đưa cô đi. – Trần Hậu vội đi theo.
– Anh còn làm việc mà, tôi tự có thể đi không phiền đến anh. – Rin từ chối.
– Cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi, một mình ra ngoài thật không an toàn. – Trần Hậu nắm lấy tay Rin mà nói.
Rin hơi bất ngờ, vội rút tay mình lại: À, được rồi, tôi sẽ đi cùng anh.
– Mời tiểu thư lên xe. – Trần Hậu cúi đầu, gương mặt không một cảm xúc.
Chiếc xe được Trần Hậu cho ra khỏi Trần gia, trên xe một sự im lặng đang bao trùm. Rin ngượng ngùng cứ nhìn ra cửa sổ theo dõi dòng đường, Trần Hậu tập trung vào con đường phía trước. Cả hai không một ai nói ra bất cứ lời nào nhưng trong lòng đều đang rối bời suy nghĩ.
Đến bệnh viện, Rin bước xống xe chào Trần HẬu rồi vội đi vào trong. Bên trong bệnh viện đã có người được bố trí để bảo vệ bé con nên Trần Hậu không đi theo cô, lặng lẽ bên ngoài đợi. Đôi mắt anh nhìn theo cô không dứt cho đến khi cô mất hút bên trong cánh cổng lớn. Trần Hậu khẽ lắc đầu: Hà My, em nhất định phải hạnh phúc. Anh sẽ làm tất cả chỉ cần em hạnh phúc.
Rin đến phòng bé con, hôm nay bé con đã có thể ra bên ngoài không cần nằm trong lòng kín nữa. Bác sĩ có nói rằng vài hôm nữa có thể đón bé về nhà chăm sóc, Rin cảm thấy rất vui, cô nhìn bé con mỉm cười đôi tay nhẹ nhàng chạm vào đôi má phún phín của Rose.
Rose có ánh mắt to tròn như mẹ Pi, đôi má phún phín và chiếc mũi cao thừa hưỡng từ cha mình. Gương mặt Rose xinh xắn như một thiên thần khiến người khác chỉ muốn cưng nựng. Một cô bé mất mẹ từ khi mới lọt lòng nhưng Rin hứa sẽ thương yêu Rose hơn cả bản thân mình.
Ngắm nhìn Rose mãi không chán nhưng bác sĩ phải đưa Rose đi tắm và cho uống sữa. Rin nhẹ nhàng hôn và tạm biệt Rose ra về, cô háo hức một ngày có thể đón Rose về nhà, cp6 ngày nào cũng có thể ngắm nhìn thiên thần này.
Rin ra ngoài đi đến gần xe của Trần Hậu, anh đang nghe điện thoại của ai đó nét mặt khá căng thẳng. Cô không tiện làm phiền nên tự mình vào xe đợi.
– Hà My, có lẽ chuyện này nên nói cho cô biết. – Trần Hậu vẫn giữ nét căng thẳng mà nói.
– Có chuyện gì sao? – Rin cũng bất an.
– Chuyện nhà họ Trịnh. – Trần Hậu nói. – Trịnh Thiên Kim vì được cha nhận hết mọi trách nhiệm và buộc tội nên cô ta chỉ bị cảnh cáo vài tháng và hiện giờ đã được tự do.
Tim Rin đập liên hồi vì hoảng sợ, cô nhớ đến hình ảnh Trịnh Đạt dùng súng đưa thẳng vào đầu cô và Trịnh Thiên Kim mánh khoé muốn giả cô mà ở bên Minh Trí. cô im lặng không trả lời, người run lên.
– Thiếu gia nhất định sẽ khiến cô ta vào tù, cô ta phải trả giá cho những việc mình làm. Hà My, cô không cần phải e sợ. – Trần Hậu trấn an.
– Đừng, đừng ép chị ta vào con đường cùng. – Rin chợt nói, dù sao cũng là chị em của mình nhưng…. cô thật không biết mình muốn gì.
– Cô ta tự do sẽ tìm cách hại cô. – Trần Hậu đáp.
– Tôi sẽ cẩn thận, tôi sẽ không để chị ấy hạ được mình. – Rin giả như mỉm cười nói.
– Chuyện này cứ để thiếu gia quyết định. – Trần Hậu cho xe chạy đi.
– Minh Trí đã biết chuyện này chưa? – Rin vội hỏi.
– Có lẽ biết rồi, thông tin của thiếu gia làm sao chậm trễ hơn tôi.
– Anh có thể đưa tôi đến nơi Minh Trí đang làm việc. – Rin khẽ nói.
– Vâng. – Trần Hậu khẽ lắc đầu.
Xe được đậu trước cao ốc của tập đoàn tài chính Royal, Rin bước xuống xe với ánh mắt lạ lẫm của nhiều người. Chuyện giám đốc Minh Trí đính hôn với cô gái tên Tố Uyên làm công ty một phen xôn xao rồi lại có thông tin cô ta dính dáng đến một vụ giết người và bị bắt. Chuyện này khiến cổ phiếu RoYal tụt giá nghiêm trọng nhưng Minh Trí đã lên tiếng từ hôn với cô ta và hiện tại chuẩn bị phát triển ra ngoài thị trường vàng bạc đá quý nên đã lấy lại phong thái như xưa. Hôm nay lại xuất hiện thêm một cô gái đi đến tìm giám đốc khiến nhiều người tỏ ra lo lắng.
Trần Hậu ở bên ngoài vì không muốn xen vào việc của hai người mà để Rin một mình đi vào. Cô đi tới quầy lễ tân khẽ cười.
– Chào chị, chị cần giúp gì ạ. – Một cô gái chân dài xinh đẹp hỏi.
– Dạ, em đến gặp Minh Trí. – Rin khẽ nói.
– Minh Trí, làm bộ phận nào ạ. – Cô gái mỉm cười nói, không nghĩ cô gái bình thường này đến gặp giám đốc tối cao.
– Làm giám đốc ạ. – rin nói nhỏ hơn.
– Dạ, chị có hẹn trước không. – Cô gái có vẻ hơi ngạc nhiên.
– Không. cô cứ nói có Rin đến thì giám đốc Minh Trí sẽ gặp.
– Vâng, đợi một chút ạ.
Trên phòng giám đốc, Ngọc Diệp nhận được một cuộc điện thoại nói rằng có một cô gái đến tìm giám đốc thì không suy nghĩ và không báo cho Minh Trí một câu mà tự động từ chối.
– Dạ, giám đốc không gặp ạ. Chị nên đặt lịch hẹn trước để giám đốc bên chúng em phê duyệt.
Gặp Minh Trí khó như vậy! Rin cúi đầu chào chị chân dài kia rồi đi ra phía bên ngoài lấy điện thoại ra gọi Minh Trí. Nhưng gọi mãi không thấy Minh Trí nghe máy, cô lo sợ anh lại ra tay thì Trịnh Thiên Kim khó mà thoát cảnh tù tôi, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Cô ngồi trên những chiếc ghế chờ bên phía gần cửa cứ nhìn về phía chiếc thang máy rồi lảng tránh ánh mắt của những cô gái ở quầy lễ tân. Rồi đợi mãi vẫn không thể gọi cho anh, cô đang vừa định đứng lên ra về thì chợt nhớ vì sao không nhờ Trần Hậu đưa lên, tự mắng mình ngốc thì nhìn thấy Minh Trí bước ra khỏi thang máy cùng một cô gái xinh đẹp, chân dài và vô cùng quyến rũ.
Thì ra vì đang đón tiếp người đẹp nên khi biết cô tới vẫn không muốn tiếp sao, rõ ràng là thích phụ nữ lẳng lơ mà hôm qua lại nói cô xinh đẹp nhất trong mắt anh. Rin tức giận đí về phía anh giả vờ đụng phải cô gái kia.
– Á, xin lỗi. – Rin nói nhưng ánh mắt nhìn Minh Trí vẻ giận dữ.
– Cô không nhìn đường sao. – Cô gái kia tức giận vì cú va chạm khá mạnh. – Trí, đây là nhân viên của anh sao. Công ty anh lại có nhân viên vô phép gặp giám đốc không thèm chào hỏi sao?
Minh Trí có vẻ bất ngờ vì sự có mặt của Rin, khẽ đáp: Cô ấy không phải nhân viên ở đây.
Rin cũng không nói gì đáp trả lại ánh mắt Minhb Trí.
– Cô nghĩ xin lỗi tôi sẽ dễ dàng bỏ qua sao. Mau quỳ xuống xin lỗi, nếu không tôi mang cô tới công an vì có tình gây thương tích cho tôi.
– Chỉ là một cú va chạm nhỏ, em không nên làm quá như vậy. – Minh Trí khẽ nói, ánh mắt vẫn nhìn Rin.
– Em là người mẫu đang nổi nhất hiện nay, cô ta đụng trúng em khiến em bị thương anh nghĩ làm sao đền bù nỗi.
– Cô có can hệ nào thì không phải bám theo giám đốc đây sẽ sung sướng cả đời sao. – Rin mỉa mai.
– Cô… tôi đây mà bám theo sao.
– Được rồi, động phải cô tôi xin lỗi, nếu cô muốn tôi quỳ tôi sẽ quỳ. -Rin vừa nói vừa chuẩn bị quỳ xuống.
Minh Trí nhanh chóng ôm lấy Rin trong tay mà hét: Ai cho phép ngưới phụ nữ của tôi quỳ gối trước mặt người khác.
Giọng nói của Minh Trí hét lớn, khiến cả những người đang làm việc xung quanh nhìn laị to mắt ngạc nhiên.
– Người phụ nữ của anh? Ý anh là sao? – Cô người mẫu to mắt kinh ngạc.
– Cô về trước đi, hợp đồng của chúng ta đã kí kết, lần sau tôi sẽ mời cô dùng bữa. – Minh Trí lạnh lùng nói, tay bế Rin lên tiến về phía thang máy.
– Nhưng anh đã hẹn hôm nay sẽ dẫn em đi mà. – Cô gái kia tức giận.
– Không thấy tôi bận. – Minh Trí không quay lại nói mà đi thẳng.
– Anh mà bỏ đi tôi sẽ huỷ hợp đồng này.
– Gọi trưởng phòng kinh doanh xuống nói chuyện huỷ hợp đồng với cô ta. Số tiền bồi thường kêu phía luật sư làm thật mạnh tay. – Minh Trí bế Rin đi ngang qua cô gái lễ tân khi nãy dặn dò cô ta.
– Dạ, thưa giám đốc.
Minh Trí bế Rin vào thang máy, cô tuy không còn tức giận như khi nãy nhưng có một chút giận dỗi.
– Anh thả em xuống. – Rin lạnh lùng nói.
– Thả em xuống để em dễ dàng quỳ gối trước mặt người khác. – Minh Trí hơi nghiêm nhìn cô.
– Anh nghĩ em sẽ quỳ sao, em chỉ làm vậy xem thái độ của anh. – Rin hờn dỗi nói.
– Em đến khi nào. – Minh Trí mỉm cười nói.
– Cũng khá lâu rồi, gặp giám đốc Minh Trí thật khó khăn. – Rin dỗi hờn.
– Là ai không cho em lên phòng anh.
– Cái chị xinh đẹp khi nãy nói là anh từ chối gặp em. Em phải ngồi ở dưới đợi anh rất là lâu nha, đến khi nhìn thấy anh thì anh lại đi cùng một cô gái vô cùng quyến rũ.
– Em ghen sao? – Minh Trí cười trêu chọc
– Em mà ghen sao, đừng hòng. – Rin hất mặt nói
– Vậy sao em lại cố tình va vào người ta. – Minh Trí tiếp tục trêu
– Chỉ là vô tình.
Cửa thang máy mở ra, Minh Trí bế cô đi vào phòng làm việc của mình. Ngọc Diệp nhìn thấy liền cúi đầu chào nhưng khi nhìn thấy anh bế trên tay Rin thì gương mặt đen đi, trong lòng vô cùng tức giận.
– Cho tôi một cafe và một sữa tươi. – Minh Trí đi ngang qua Ngọc Diệp nói nhưng không nhìn cô ta rồi đi thẳng vào phòng.
Trong phòng làm việc của Minh Trí, anh đặt rin xuống ghế sô pha.
– Cô gái nhỏ, tới tìm anh vì chuyện gì. – Minh Trí đưa sát gương mặt mình vào gương mặt Rin.
– Em…em… đến là có chuyện muốn nói. – Rin tránh né
– Vậy em nói đi. – Minh Trí hôn vào đôi môi đỏ ửng của Rin.
Rin vội đẩy anh ra, gương mặt đỏ lên như quả cà chua: Đừng như vậy, đây là phòng làm việc của anh.
– Chính em nói nó là của anh, anh có quyền làm bất cứ chuyện gì. – Minh Trí bá đạo nói.
– Em đang rất nghiêm túc mà. – Rin chau mày.
– Không được chau mày, được rồi em nói đi. – Minh Trí chỉnh lại gương mặt Rin rồi mỉm cười đáp.
– Chuyện là……………
Cô chưa kịp nói thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
– Vào đi. – Minh Trí nói lớn.
– Dạ, nước giám đốc gọi. – Ngọc Diệp cười tươi mang hai ly nước vào.
– Cô để đó, không có việc gì thì ra ngoài làm việc đi. – Minh Trí cầm ly sữa lên đưa về phía Rin. – Em uống đi.
Ngọc Diệp nhìn hành động của Minh Trí mà thấy lạ lẫm, Minh Trí lạnh lùng mà cô từng thấy đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại, anh rất nhẹ nhàng và chiều chuộng cô gái kia mà ngay cả Tố Uyên cũng không có được. Ngọc Diệp cứ đứng đó nhìn mà suy nghĩ không rời bước.
– Còn có chuyện gì sao? – Minh Trí nhẽ nhíu mày nhìn Ngọc Diệp.
– Dạ… không… tôi ra ngoài làm việc. – Ngọc Diệp vội vàng đi ra ngoài.
Rin đón lấy ly sữa trên tay Minh Trí, đưa vào miệng hợp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn.
– Minh Trí, em muốn nhờ anh một chuyện. – Rin thấy Ngọc Diệp ra ngoài liền nhanh nhảu nói.
Minh Trí thấy một giọt sữa dính trên chiếc mũi của Rin, anh đưa gương mặt tiến sát lại phía cô dùng lưỡi liếm giọt sữa trên chiếc mũi: Cafe thêm một chút sữa hương vị thật lạ.
Rin đỏ mặt với hành động của anh, gương mặt Rin đỏ ửng lên. Minh Trí nhìn thấy Rin đỏ mặt trong lòng liền dâng lên cảm xúc nhẹ nhàng đưa môi đặt lên đôi môi nhỏ bé của cô như cuốn lấy toàn bộ hơi thở của Rin.
Rin đắm chìm với nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy mãnh liệt của Minh Trí. Minh Trí nhấc bổng Rin trên tay từ từ tiến vào phòng nghĩ ngơi của giám đốc.