Bạn đang đọc Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta – Chương 56: Phan Minh Hà – Rose
Mọi người đang chuẩn bị bữa tối thật nhộn nhịp, mọi việc đã gần như hoàn tất cả. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, Rin bước chân xuống cầu thang nằm ngay chính giữa căn biệt thự rộng lớn này. Từ xa, Minh Trí tiến tới phía cô nhẹ nhàng dìu lấy.
– Em như một con mèo lười. – Minh Trí trêu chọc.
– Em.. không phải. – Rin đỏ mặt
– Đi theo anh. – Minh Trí nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Rin mà kéo đi.
Rin cứ thế mà đi theo Minh Trí đến khi anh dẫn cô ra đến ngoài vườn thì đã thấy một chiếc bàn màu trắng cùng hai chiếc ghế đặt đối diện nhau. Trên bàn có một chai rượu màu vàng trên cổ chai được thắt một chiếc nơ thật xinh đẹp. Minh Trí thẻ bàn tay của cô ra, đi tới phía ghế nhẹ kéo ra.
– Mời tiểu thư. – Minh Trí mỉm cười cuối đầu cung kính nói.
Rin nhìn anh cung cách trong buồn cười, thật không giống một Minh Trí ngông cuồng lạnh lùng mà cô từng biết. Rin cười nhẹ ngồi vào chiếc ghế thì Minh Trí cũng tiến tới chiếc ghế đối diện cô mà ngồi xuống. Khi cả hai cùng yên vị, một tiếng nhạc du dương vang lên.
2a.m and the rain is falling
Here we aer at the crossro once again
Youre telling me youre so confused
You cant make up your mindIs this meant to be
Youre asking me
But only love can say – try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So ill just play my park
And pray youll have a change of heart
But I cant make you see it through
Thats something only love can do
In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousans miles apart
Ive tried my best to make you see
Theres hope beyond the pain
If we give enough, if we learn yo trust
But only love can say – try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So ill just play my park
And pray youll have a change of heart
But I cant make you see it through
Thats something only love can do
I know if I could find the words
To touch you deep inside
Youd give our dream just one more chance
Dont let this be our good-bye
But only love can say – try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So ill just play my park
And pray youll have a change of heart
But I cant make you see it through
Thats something only love can do.
Cả hai cùng lắng nghe bài háy Only love một cách chăm chú và thấu hiểu nhưng gì lời bài hát đang muốn nói. Minh Trí rót một ít rượu vào ly cô và một ít vào ly của anh, khẽ đưa ly nâng lên ý muốn mời cô.
– Hôm nay anh thật là lạ. – Rin cầm ly rượu cụng vào ly Minh Trí nghe một tiếng Keng mà nói.
– Vì ngày chúng ta cuối cùng được hạnh phúc bên nhau. – Minh Trí đưa ly rượu lên môi khẽ nhấp.
Sau đó. người làm trong nhà từng người mang những món đồ ăn đặt lên chiếc bàn màu trắng, hai ánh nến được thắp lên rồi mọi người lui đi cả, để lại một không ian lãng mạng ột bữa tối dành cho hai người yêu nhau.
Rin gắp một miếng thịt trên bàn. thô bạo mà cắt gương mặt lộ rõ nét cáu kỉnh.
– Em không thích không khí này. – Minh Trí nhìn thấy nét mặt của Rin liền hỏi.
– Anh là tên xấu xa. – Rin ngước mắt lên nhìn Minh Trí rơm rớm.
– Cô gái nhỏ, vì sao mắng anh. Minh Trí ngạc nhiên.
– Hôm nay là ngày đặc biệt, anh lại chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạng như vậy mà không hề báo em trước. Anh xem, không gian thật lãng mạng vậy mà em đang mặc một bộ đồ ngủ còn anh thì một bộ vest sang trọng. Thật là xấu hổ. – Rin ấm ức nói.
– Anh không quan trọng. – Minh Trí khẽ cười nhìn cô
– Nhưng…
– Trong mắt anh, em đẹp nhất dù là có mặc gì hay không. – Minh Trí cười lớn.
– Anh… anh là tên xấu xa mà. – Rin đỏ mặt.
– Em nên tha iếng thịt ấy đi, dùng cái này. – Minh Trí đưa dĩa của mình đã cắt thịt sẵn về phía cô.
– Minh Trí, bé con khi nào mới có thể đón về.
– Vài ngày nữa chúng ta có thể đón bé con về, em đã đặt tên cho con bé chưa?
– Pi đặt cho bé con tên là Phan Minh Hà, em sẽ dùng tên ấy.
– Ukm, cái tên hay.
– Em đang nghĩ một cái tên gọi thông thường nhưng chưa nghĩ ra.
– Gọi là Rose.
– Rose sao. – Rin suy nghĩ. – Được, dùng tên ấy.
Đang trò chuyện, điện thoại của Rin reo vang. Rin khẽ nhìn thấy là số của Ken gọi, có lẽ anh ta đến tìm cô ở biệt thự hoa hồng trắng nhưng cô đã chuyển đi nên gọi. Rin khẽ nhìn Minh Trí, đưa tay tắt máy.
– Em không nghe sao? – Minh Trí thấy cô tắt máy liền hỏi.
– À, không quan trọng. – Rin ấp úng.
– Là hắn. – Minh Trí chau mày.
– Chỉ là một người bạn mà thôi. – Rin không muốn phá hỏng không khí lãng mạng này.
Vừa dứt lời, điện thoại cô lại reo lên, vẫn là Ken đang gọi. Rin nắm chắc điện thoại trong tay dự tính tắt đi.
– Em nghe đi, có vẻ bạn em có chuyện gấp. – Minh Trí nhìn cô chăm chăm.
Rin lúng túng, bật máy nghe.
– Alo, Rin nghe ạ.
– Rin, em đang ở đâu. Vì sao anh đến nhà lại không tìm thấy em. – Ken nói với giọng hoảng hốt.
– À, em chuyển nhà rồi. Em sống rất tốt anh không phải lo lắng. – Rin đáp. – Hiên giờ em đang bận, chào anh.
– Rin, hiện giờ em đang ở đâu? – Ken lo lắng hỏi.
– Em… em ở….
– Cô ấy đang ở nhà tôi. – Minh Trí rút điện thoại trong tay Rin mà nói vọng vào.
– Mày là ai? – Ken hét lớn.
– Không nhận ra người quen sao, tôi và cậu đã từng gặp nhau. – Minh Trí lạnh lùng đáp/
– Trần Minh Trí, là mày sao? – Ken tức giận.
– Vâng, tôi là Trần Minh Trí.
– Chết tiệt, mau trả điện thoại cho cô ấy.
– Hiên giờ chúng tôi rất bận, Rin cũng có vẻ không thích nghe điện thoại của cậu. Từ nay không cho phép cậu gọi làm phiền người phụ nữ của tôi. – Minh Trí nói như gầm lên trong điện thoại.
– Phụ nữ của anh, nực cười. Bằng mọi giá, Rin sẽ là của tôi. – Giọng nói của Ken cũng không kém phần thách thức.
– Được, tôi sẽ đợi xem cậu sẽ làm gì. – Minh Trí cười nhạt rồi tắt máy.
Rin nghe những lời Minh Trí nói mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào, Minh Trí đang ghen với Ken trong thật đáng yêu. Cô khẽ mỉm cười nhìn anh nói:
– Có thể trả điện thoại cho em.
– Từ hôm nay, không được liên lạc với tên đó. – Minh Trí đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô gương mặt không chút nét cười nào.
Cô chưa kịp trả lời, cũng không kịp cầm điện thoại về thì lại tiếp tục reo vang lên. Minh Trí lộ rỗ nét tức giận, nhanh tay cầm điện thoại lại mà nói lớn vào trong.
Hả, nhầm số rồi sao? Không là số con bé Rin mà. – Bên đầu giây bên kia giọng một người phụ nữ có tuổi nói.
Minh Trí nghe vậy, nhìn lại tên đang gọi tới trong điện thoại thì khẽ giật mình, sau đó liền nhanh tay đưa cho Rin.
– Là mẹ em. – Minh Trí ngây mặt nói.
Rin đón nhận điện thoại, phát ra một trần cười rơi cả nước mắt.
– Mẹ, là con đây ạ.
– Là Rin đúng không, vừa nãy mẹ nghe tiếng một thanh niên hét vào điện thoại thật đáng sợ. MẸ cứ nghĩ mình nhầm số.
– Dạ, là Minh Trí tưởng người khác phá máy con đó, làm mẹ giật mình.
– Ừ, cậu ấy bảo vệ con như vậy là tốt. Nếu mẹ là tên phá máy cũng sợ hãi mà không dám phá nữa.
– Dạ, hihi. Mẹ gọi con có chuyện gì ạ.
– À, chuyện hôm trước mẹ nói. – Mẹ cô ấp úng.
– Dạ, chuyện Tuấn Hà ạ. – Rin khẽ đáp, mắt hơi nhìn Minh Trí. – Mẹ cứ đưa em con lên đi ạ, con sẽ chăm sóc cho Tuấn Hà thật tốt.
– Ừ, mai mẹ sẽ đón xe lên.
– Dạ.
Rin đặt điện thoại xuống bàn, không biết mở lời thế nào.
– Em trai em sẽ lên đây sao? – Minh Trí hỏi.
– Dạ, em có chuyện muốn nói. – Rin khẽ nói. – Em muốn đón em trai về sống cùng, nhưng thật ngại vì em và bé con đã phiền anh rất nhiều.
– Em chính là chủ nhân của căn nhà này, em có thể đón người nào đến và đuổi người kia đi. – Minh Trí vừa cắt miếng thịt bò trên dĩa vừa nói.
– Cảm ơn anh, Minh Trí. – Rin khẽ cười vì có thể chăm sóc Tuấn Hà.
– Em ốm quá, ăn nhiều vào. -Minh Trí đút cho cô miếng thịt vừa cắt xong.
Rin ngại ngùng há miệng đón nhận. Cô đang vô cùng hạnh phúc vì được ở bên cạnh người cô yêu thương, được chăm sóc bé con và chuẩn bị đón em trai mà cô thương yêu coi như em ruột. Đây sẽ là một gia đình hạnh phúc, Rin mỉm cười tin vào điều đó.
– Tôi đã nói cậu không được phép gọi người phụ nữ của tôi.