Bạn đang đọc Nhảy, nhảy, nhảy: Chương 34
Chương 34
Vào một buổi tối thứ Hai ở Hakone, Dick North đang đi mua sắm, vừa bước ra khỏi siêu thị với một túi hàng hóa trong tay thì một chiếc xe tải lao tới đâm thẳng vào anh. Người lái xe tải thú nhận anh ta không hiểu nổi điều gì đã khiến mình chạy hết tốc độ trên con đường có tầm nhìn kém như vậy. Bản thân Dick cũng hơi bất cẩn. Anh nhìn về phía tay trái, nhưng lại lơ là phía bên phải trong một hai cái nháy mắt. Đó là lỗi phổ biến của những người sống ở nước ngoài được một thời gian và vừa mới trở về Nhật Bản. Người ta vẫn chưa quen với chuyện lái xe bên trái đường. Phần lớn những người đó đều thấy ớn lạnh khi ra đường, nhưng đôi khi còn tệ hơn thế. Chiếc xe tải hất văng Dick sang phía bên kia đường, rồi một chiếc xe lái nhỏ đang lao tới cán lên lần nữa. Anh chết ngay tại chỗ.
Khi nghe tin đó, điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là cảnh đi mua sắm với Dick tại một siêu thị gần giống như vậy ở Makaha. Dick chọn lựa hàng hóa, kiểm tra trái cây và rau tươi thật thành thạo, không ngại ngùng bỏ một bịch băng vệ sinh Tampax vào giỏ hàng. Một gã đáng thương. Bất hạnh đến tận cuối đời. Mất cánh tay ở Việt Nam khi người đi bên cạnh giẫm phải mìn. Cả ngày quanh quẩn từ sáng tới tối để dập thuốc lá cháy dở cho Ame. Và bây giờ là một cái chết giữa lòng đường với một túi rau quả.
Đám tang đã mang anh ta trở về với gia đình chính thức của mình, vợ con anh ta. Cả Ame, Yuki và tôi đều không đến dự.
Tôi mượn lại chiếc Subaru ở chỗ Gotanda và đưa Yuki tới Hakone vào chiều thứ Ba. Đó là vì Yuki thúc giục. “Mẹ cháu không xoay xở mọi việc một mình được đâu. Chắc chắn rồi, có người giúp việc, nhưng bà ấy quá già để có thể làm được gì. Chúng ta không thể để mẹ ở đó một mình được.”
“Phải, có lẽ sẽ tốt hơn cho cháu khi dành thời gian ở với mẹ,” tôi nói.
Yuki lướt qua tập bản đồ. “Này, chú còn nhớ cháu đã nói xấu chú ấy không?”
“Ai cơ? Dick North à?”
“Phải.”
“Cháu gọi chú ấy là một gã ngốc,” tôi nói.
Yuki ném quyển sách vào túi ở cửa xe, chống tay lên cửa sổ và chăm chú nhìn cảnh vật phía trước. “Nhưng chú biết đấy.” con bé nói, “chú ấy cũng không đến nỗi tệ. Chú ấy rất tốt với cháu. Chú ấy dành thời gian chỉ cho cháu cách lướt ván và mọi thứ nữa. Mặc dù chỉ có một tay nhưng chú ấy hoạt động còn nhiều hơn hầu hết mọi người có hai tay. Với lại, chú ấy chăm sóc mẹ cháu rất chu đáo.”
“Chú biết.”
“Nhưng cháu đã nói những điều tệ hại về chú ấy.”
“Cháu không kiềm chế được bản thân,” tôi nói. “Đó không phải lỗi của cháu.”
Con bé nhìn thằng con đường trước mặt. Nó không quay sang nhìn tôi. Một làn gió thổi qua cửa sổ làm rối tóc mai của nó.
“Thật đáng buồn, nhưng chú nghĩ chú ấy là típ người như thế,” tôi nói. “Một người tốt, xứng đáng được tôn trọng. Nhưng chú ấy bị đối xử cứ như cái thùng rác lòe loẹt. Lúc nào người ta cũng đổ rác lên người chú ấy. Có thể chú ấy sinh ra với số phận như thế rồi. Xoàng xĩnh như một cái chấm trên áo sơ mi vậy, không bao giờ tẩy sạch được.”
“Bất công.”
“Đời là bất công, đó là quy luật rồi,” tôi nói.
“Vâng, nhưng cháu nghĩ mình đã nói ra những điều tồi tệ.”
“Về Dick?”
“Phải.”
Tôi dừng xe bên lề đường và tắt máy.
“Thế là ngu ngốc, kiểu suy nghĩ đó của cháu ấy,” tôi nói, nhìn chẳng vào mắt con bé, “Thay vì hối hận về những điều đã làm, lẽ ra cháu đã phải đối xử tử tế với chú ấy ngay từ đầu. Lẽ ra, cháu nên thử tốt với chú ấy. Nhưng cháu đã không. Cháu thậm chí còn không có quyền hối hận nữa.”
Yuki nhìn tôi, sốc và bị tổn thương.
“Có thể chú quá khắt khe với cháu. Nhưng nghe này, chú không quan tâm người khác nghĩ gì. Chú không muốn nghe những lời như vậy từ cháu. Cháu không nên dễ dàng thốt ra những điều đó như vậy, cứ như nói ra là có thể giải quyết được chuyện gì ấy. Chúng không mang lại điều gì đâu. Cháu nghĩ là cháu thấy mình có lỗi với Dick, nhưng chú không tin cháu thực sự thấy như vậy. Nếu chú là Dick, chú sẽ không muốn sự hối tiếc dễ dàng này từ cháu. Chú không muốn nghe người ta nói những câu như : “Ôi, tôi đã cư xử thật tồi tệ. Vấn đề không phải là cách cháu thể hiện nó ra, mà là sự công bằng. Đó là điều cháu cần phải học.”
Yuki không đáp lại lời nào. Con bé ấn ngón tay lên thái dương và lặng lẽ nhắm mắt lại. Trông con bé như đã lơ mơ ngủ, chỉ trừ làn mi đang khẽ khàng chớp và đôi môi đang run rẩy. Khóc thầm trong lòng, không nức nở, không nước mắt. Tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở một cô bé mười ba tuổi chăng? Tôi là ai mà có quyền tự cao tự đại đến vậy? Nhưng cho dù Yuki có mười ba tuổi hay không, cho dù tôi có là một con người mẫu mực hay không, cũng không thể để mọi thứ diễn ra như vậy. Ngu ngốc là ngu ngốc. Tôi sẽ không bao giờ chịu đựng được điều này.
Yuki không hề nhúc nhích. Tôi với ra chạm vào tay con bé.
“Thôi được rồi,” tôi nói. “Đầu óc chú hạn hẹp lắm. Không công bằng mà nói, cháu đã làm tốt nhất những gì được mong đợi rồi.”
Một hàng nước mắt lăn dài trên má Yuki và rơi xuống vạt áo. Tất cả chỉ có vậy. Đẹp và quý phái.
“Vậy giờ cháu có thể làm gì?” vài phút sau con bé lên tiếng.
“Không gì cả,” tôi đáp. “Chỉ cần suy nghĩ kỹ càng về hậu quả có thể xảy ra trước khi nói. Cháu nợ người chết điều đó. Theo thời gian, cháu sẽ hiểu. Cái gì kéo dài, sẽ kéo dài mãi, cái gì không, sẽ không, thời gian giải quyết được gần như mọi thứ. Và những thứ thời gian không thể giải quyết được, cháu phải tự mình giải quyết. Có quá khó hiểu không?”
“Một chút,” con bé nói và cố gượng cười.
“Tất nhiên là vậy rồi,” tôi nói, cũng cố nở một nụ cười. “Chú không tin rằng ai cũng có thể hiểu được điều này. Nhưng chú nghĩ mình đúng. Lúc nào cũng có những người chết đi. Cuộc sống là một thứ mong manh hơn chúng ta tưởng. Vì vậy cháu nên đổi xử với mọi người sao cho sau này không phải nuối tiếc điều gì. Công bằng, và nếu có thể, hãy chân thành, thật quá dễ dàng khi chẳng cố gắng gì cả, nhưng sau đó lại khóc lóc rồi vò đầu bứt tai khi người ta chết đi. Cá nhân chú, chú không chấp nhận.”
Yuki tựa lên cửa xe
“Nhưng điều này rất khó, phải không chú?” con bé hỏi.
“Thật sự khó,” tôi trả lời. “Nhưng đáng để cố gắng. Nhìn Boy George xem: thậm chí một anh chàng pê đê béo phì không hài nổi một câu cũng trở thành ngôi sao được.”
“Vâng,” con bé mỉm cười, “nhưng tại sao lúc nào chú cũng lấy Boy George ra làm ví dụ thế? Cháu cược rằng chú thực sự thích anh ta, sâu trong lòng ấy.”
“Chú sẽ nghĩ về điều đó,” tôi nói.
Ngôi nhà của mẹ Yuki nằm trong một khu nghỉ dưỡng cao cấp rất lớn. Có một cánh cổng lớn, một hồ bơi và một quán cà phê liền kề. Thậm chí còn có cả một siêu thị nhỏ bán đầy đồ ăn vặt. Không phải là nơi mọi người như Dick North sẽ đi mua hàng. Cả tôi cũng vậy. Khi con đường tới đoạn vòng và dốc hơn, chiếc Subaru thân thiện của tôi bắt đầu thở hổn hển.
Nhà Ame nằm ở lưng chừng đồi, quá rộng cho hai mẹ con. Tôi dừng xe và xách hành lý của Yuki lên bậc đá. Phía dưới con dốc, giữa những hàng cây tuyết tùng, có thể nhìn thấy bờ biển Odawara. Không khí mù sương, biển ảm đạm với những con sóng nặng nề của mùa xuân.
Ame đi tới đi lui trong căn phòng lớn chan hòa ánh nắng, một điếu thuốc trên tay. Một chiếc gạt tàn pha lê to tướng đầy tràn những điếu Salem, mặt bàn cũng vương vãi tàn thuốc. Chị bỏ điếu thuốc cuối cùng xuống gạt tàn rồi ra đón Yuki, nghịch tóc của con bé. Ame mặc áo thun chấm bi rộng thùng thình và quần jean bạc màu, tóc không chải, ánh mắt lờ đờ.
“Thật khủng khiếp,” Ame nói. “Sao những điều tồi tệ này luôn xảy đến?”
Tôi nói lời chia buồn và hỏi thăm chi tiết về tai nạn ngày hôm qua. Ame nói với tôi rằng tất cả xảy ra quá đột ngột chị có cảm giác không kiểm soát nổi, rối bời và bất an. “Thế mà bà giúp việc còn bảo bị sốt và hôm nay sẽ không đến. Lúc nào chẳng thế, lúc nào cũng sốt! Tôi phát điên mất thôi. Cảnh sát đến, vợ Dick gọi tới, tôi không biết bọn họ trông chờ gì ở tôi nữa.”
“Vợ Dick nói gì?”
“Tôi không hiểu nổi.” Ame nói. “Cô ta chỉ khóc. Và khi không khóc, cô ta lầm bầm gì đó, tôi chỉ hiểu loáng thoáng những gì cô ta đang nói. Còn tôi, ở địa vị này, tôi nên nói gì?… Tôi nên nói gì đây?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi nói sẽ gửi đồ đạc của Dick cho cô ta ngay khi có thể, nhưng rồi người đàn bà đó thậm chí còn khóc dữ hơn.”
“Thật khủng khiếp.”
Chị thở dài và ngồi phịch xuống sofa.
Tôi hỏi Ame muốn uống gì khống, chị nói cà phê. Tiện thể, tôi dọn luôn gạt tàn và đám cốc toàn cặn cacao, rồi lau bàn. Trong khi đợi nước sôi, tôi dọn bếp. Dick North giữ chạn bát rất ngăn nắp, nhưng giờ nó đã thành một đống lộn xộn. Bát đĩa bàn ngập trong bồn rửa bát, cacao chảy nhỏ giọt trên chiếc bếp ga mốc, dao dính bết pho mát và những thứ chỉ có trời biết quăng lung tung mỗi nơi một con, nắp hộp đường thì chẳng thấy đâu.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Một gã đáng thương, tôi nghĩ trong khi pha một bình cà phê đặc. Anh ta đã rất cố gắng mang lại trật tự cho nơi này. Nhưng bây giờ, chỉ trong một ngày, tất cả thành công toi. Là như vậy đấy. Con người để lại dấu vết ở những nơi họ cảm thấy xứng đáng và thoải mái nhất. Với Dick, nơi đó chính là gian bếp này. Nhưng thậm chí cái dấu tích mong manh đó giờ đây cũng không còn.
Một gã đáng thương.
Tôi mang cà phê ra, Ame và Yuki đang ngồi trên sofa. Đầu Ame ngả trên vai con gái. Đờ đẫn và kiệt sức. Yuki có vẻ không thoải mái lắm. Nhìn họ ở bên nhau lúc này thật kỳ lạ – khác hẳn với lúc mỗi người một nơi – sao lại có sự thay đổi lớn đến vậy nhỉ.
Ame để ly cà phê bằng hai tay, uống chậm rãi và kiểu cách. Đã có chút sức sống trong mắt.
“Cháu muốn uống gì không?” tôi hỏi Yuki.
Con bé lắc đầu, không hề bộc lộ cảm xúc gì.
“Còn việc gì cần giải quyết không?” tôi hỏi Ame. “Chuyện về vụ tai nạn, những vấn đề pháp lý, tất cả mọi thứ?”
“Xong rồi. Các thủ tục này không khó lắm. Đây hoàn toàn là một vụ tai nạn thông thường. Một cảnh sát đến nhà báo tin cho tôi, chỉ có vậy. Tôi bảo họ liên lạc với vợ Dick, và cô ta lo mọi chuyện. Ý tôi là tôi cũng không có quan hệ pháp lý hay thậm chí là quan hệ nghề nghiệp với Dick. Rồi vợ anh ta gọi tới đây. Cô ta gần như không nói được lời nào, chỉ khóc, thậm thí cô ta cũng không la hét, không gì cả.”
Hoàn toàn là một vụ tai nạn thông thường.
Ba tuần nữa Ame sẽ quên mất rằng từng có một người đàn ông tên là Dick Norrh trong đời mình. Ame là típ người dễ quên, và thật không may, Dick là người dễ bị lãng quên.
“Tôi có giúp chị được gì không?” tôi hỏi.
“Ồ, có, đồ đạc của…” chị lẩm bẩm. “Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ mang trả những đồ đạc đó lại cho cô ta phải không?”
“Phải.”
“Đêm qua tôi đã sắp xếp mọi thứ của anh ấy. Bản thảo, máy đánh chữ, sách, quần áo – tất cả vừa vặn một vali. Không nhiều đồ đạc lắm. Chỉ có một vali thôi. Tôi ghét nhờ vả, nhưng anh có thể mang nó cho vợ Dick được không?”
“Chắc chắn rồi. Gia đình đó sống ở đâu nhỉ?”
“Tôi không biết địa chỉ chính xác. Chỉ biết là đâu đó ở Gotokuji thôi. Anh tìm giúp tôi được không?”
Yuki chỉ cho tôi phòng làm việc, chỗ để đồ đạc của Dick. Trên gác, một căn gác xép dài, hẹp ở cuối hành lang, trước đây từng là phòng của người giúp việc. Trông khá dễ chịu và đương nhiên, Dick sắp xếp một thứ gọn gàng không chê vào đâu được. Trên bàn có năm cái bút chì gọt nhọn và một cục tẩy, một bức tranh tĩnh vật, trên tường treo một cuốn lịch có những chú thích tỉ mỉ.
Yuki tựa vào cánh cửa, lặng lẽ chăm chú nhìn đồ đạc trong phòng. Tất cả những gì có thể nghe thấy lúc này chỉ là tiếng chim hót ngoài kia. Tôi nhớ tới căn nhà ở Makaha. Nơi đó yên tĩnh, và cũng có tiếng chim hót.
Tấm thẻ trên vali, chữ viết tay của Dick, có tên và địa chỉ của anh ta. Tôi xách xuống cầu thang. Với sách và bản thảo của Dick bên trong, chiếc vali nặng hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó. Song trọng lượng này cũng là một gợi nhớ nữa tới số phận của Dick North.
“Trong nhà không còn nhiều đồ ăn.” Ame nói. “Dick ra ngoài mua đồ, rồi xảy ra chuyện.”
“Đừng lo. Tôi sẽ đi mua đồ,” tôi nói.
Tôi kiểm tra tủ lạnh xem còn những thứ gì. Rồi tôi lái xe xuống thị trấn, đến siêu thị nơi Dick đã trải qua những thời khắc cuối cùng của đời mình, mua đủ thức ăn dự trữ trong bốn đến năm ngày.
Tôi xách các thứ vào, và Ame cám ơn. Tôi có cảm giác như mình vừa hoàn thành một nhiệm vụ mà Dick để lại dang dở.
Hai người phụ nữ đứng trên bậc đá tiễn tôi. Giống như ở Makaha vậy, chỉ khác là lần này không có ai vẫy tay. Đây là nhiệm vụ của Dick. Hai người vẫn đứng đó, không nhúc nhích, mắt hướng về phía tôi. Một cảnh gần như là trong truyền thuyết, giống một biểu tượng. Tôi nhấc chiếc vali màu xám đặt lên ghế sau và nhẹ nhàng cho xe chuyển bánh. Khi tôi rẽ về phía đường vòng và khuất xa khỏi tầm mắt, hai mẹ con vẫn đứng đó. Mặt trời bắt đầu chìm dần xuống mặt biển nhuộm vàng ánh hoàng hôn. Không biết đêm nay họ sẽ xoay xở thế nào? tôi tự hỏi.
Bộ xương người mất một cánh tay trong bóng tối kỳ quái của căn phòng ở Honolulu, giờ thì rõ ràng rồi, chính là Dick North. Vậy năm người còn lại là ai?
Để xem nào, người bạn cũ của tôi. Chuột cống, là một. Chết vài năm trước ở Hokkaido.
Rồi sau đó là Mei.
Như vậy vẫn còn ba người. Còn ba người nữa.
Kiki làm gì ở đó? Tại sao nàng lại muốn chỉ cho tôi thấy sáu người chết đó?
Tôi xuôi xuống Odawara rồi rẽ lên đường cao tốc Tokyo – Nagoya. Rời đường cao tốc ở Sangenjaya, tôi lần theo bản đồ ra vùng ngoại ô Setagaya và tìm thấy nhà Dick North. Một ngôi nhà ngoại ô bình thường, hai tầng, rất nhỏ. Cửa ra vào, cửa sổ, hòm thư – và ngọn đèn ngoài cửa – tất cả trông như bị thu nhỏ vậy. Một con chó lai bị xích loanh quanh trước cửa. Trong nhà có ánh đèn và tiếng người. Tang lễ của Dick đang được cử hành, ít nhất anh ta cũng có nhà để về.
Tôi nhấc vali ra khỏi xe kéo đến trước cửa. Tôi bấm chuông và một người đàn ông trung niên xuất hiện. Tôi giải thích rằng mình đem đồ đạc của Dick tới, vẻ mặt của tôi như muốn nói rằng tôi không biết gì nhiều hơn thế. Người đàn ông nhìn tấm thẻ, lập tức hiểu ngay.
“Vô cùng cảm ơn anh,” người đàn ông nói, cứng nhắc nhưng vẫn thân thiện.
Không còn việc gì nữa, tôi trở về căn hộ ở Shibuya của mình.
Ba người nữa, tôi nghĩ.
Trong âm mưu này, cái chết của Dick North có ý nghĩa gì?
Một mình trong phòng, tôi vừa ngẫm nghĩ trong lúc nhâm nhi một ly whiskey. Chuyện xảy ra quá đột ngột, có thể có ý nghĩa gì không nhỉ? Vô số chỗ trống trong tấm hình ghép và mảnh này không khớp vào bất cứ chỗ nào, lật lên hay xoay chiều cũng không mang lại kết quả. Hay miếng ghép này hoàn toàn thuộc về một nơi khác?
Thậm chí nếu bản thân cái chết của Dick không có ý nghĩa gì, một thay đổi lớn trong tình thế này cũng là điều không tránh khỏi. Không phải theo chiều hướng tốt, trực giác mách bảo tôi như thế. Dick North là một người đàn ông tốt. Anh ta đã kết nối các thứ lại với nhau theo cách riêng của mình. Nhưng giờ anh đã ra đi, mọi thứ sắp thay đổi, trở nên khó khăn hơn.
Ví dụ?
Ví dụ như tôi không quan tâm đến vẻ mặt vô hồn của Yuki khi ở cạnh Ame. Cũng như tôi không thích cái nhìn chằm chằm đến đờ đẫn của Ame khi ở cạnh Yuki, có gì đó không tốt lành. Tôi thích Yuki. Một cô bé ngoan, thông minh, đôi khi hơi bướng bỉnh, nhưng ẩn sâu bên trong là sự nhạy cảm. Và thực sự tôi cũng không có gì khó chịu với Ame cả. Chị ta quyến rũ, có tầm nhìn rộng nhưng yếu ớt. Tuy nhiên khi đặt hai người cạnh nhau thì sự kết hợp đó thật tồi tệ.
Có một thứ năng lượng nào đó gắn kết hai ngươi phụ nữ này lại với nhau.
Sau Makimura, Dick North đã từng là bộ đệm giữa họ. Nhưng giờ anh ta đã chết, tôi là người duy nhất còn lại phải đối diện với hai người phụ nữ này.
Chẳng hạn thế…
Tôi gọi cho Yumiyoshi vài lần. Cô vẫn lạnh lùng như mọi khi, mặc dù tôi có thể nhận ra âm sắc dễ chịu trong giọng nói của cô. Có vẻ tôi không phải là một kẻ làm phiền quá đáng. Hàng ngày cô đi làm, tới câu lạc hộ bơi lội hai lần một tuần, thỉnh thoảng hẹn hò. Chủ nhật tuần trước, một anh chàng đã chở cô đi chơi hồ, cô kể.
“Anh ấy chỉ là bạn. Bạn học cũ, giờ đang làm việc ở Sapporo. Có vậy thôi.”
Tôi nói, tôi không bận tâm chuyện đó. Lái xe, đi bộ hay gì, tôi không cần biết. Điều tôi quan tâm là câu lạc bộ bơi lội của cô.
“Nhưng dù sao, tôi chỉ muốn kể với anh.” Yumiyoshi nói. “Tôi ghét phải giấu giếm.”
“Tôi không quan tâm”, tôi nhắc lại. “Tôi chỉ nghĩ đến chuyện sẽ tới Sapporo để gặp cô. Cô có thể đi với bất kỳ ai cô thích. Chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta cả. Cô vẫn luôn ở trong tâm trí tôi. Tôi nói rồi, tôi cảm nhận được mối liên hệ giữa hai chúng ta.”
Lại một lần nữa, cô hỏi tôi điều đó có nghĩa là gì. Và lại một lần nữa, tôi nói với có ý nghĩ của mình, nhưng giải thích là vô nghĩa. Tôi lúc nào chẳng vậy.
Và sau đó là một khoảng lặng nhẹ nhàng. Sự im lặng trung tính hơi có khuynh hướng tích cực. Đúng thôi, yên lặng vẫn là yên lặng, trừ khi ta nghĩ về nó quá nhiều.
Lần nào gặp Gotanda, trông cậu ta cũng mệt mỏi. Cậu ta đang phải nhét những cuộc hẹn hò với vợ cũ vào lịch làm việc vốn đã kín mít của mình.
“Tôi chỉ biết rằng mình không thể thế này mãi được,” cậu ta thở dài nói. “Tôi không hợp với kiểu sống như thế này. Tôi là típ thích ở nhà. Đó là lý do khiến tôi tồi tệ thế này. Tôi đã kiệt sức và hết cả sức sống rồi.”
“Cậu nên đi nghỉ ở Hawaii,” tôi gợi ý. “Chỉ có hai người thôi!”
“Cậu tưởng tôi không thích à?” cậu ta nói, nở một nụ cười yếu ớt. “Có thể là năm ngày, nằm dài trên bãi biển và không phải làm gì cả. Thậm chí ba ngày thôi cũng đã là tuyệt lắm rồi.”
Tối hôm đó tôi tới căn hộ ở Azabu của Gotanda, ngồi trên bộ sofa hợp mốt, đồ uống trên tay, xem loạt phim quảng cáo thuốc giảm axít trong dạ dày mà cậu ta đóng. Đây là lần đầu tiên tôi xem chúng.
Trong tòa nhà văn phòng, bốn chiếc thang máy không có cửa cũng chẳng có tường đang chạy lên chạy xuống với tốc độ cao như những cái pít tông. Gotanda vận bộ lê tối màu, tay xách cặp táp, từng centimet trên người toát lên vẻ lịch lãm của bậc đại gia. Cậu ta nhảy từ thang máy này sang thang máy khác, bàn bạc công việc với ông chủ ở chỗ này, hẹn hò với cô thư ký trẻ xinh đẹp ở bên kia, lấy giấy tờ ở một nơi, rồi nhanh chóng mang sang nơi khác. Ở thang máy cách đó có điện thoại kêu. Cứ nhảy qua nhảy lại giữa những chiếc thang máy đang di chuyển tốc độ cao thật chẳng dễ dàng chút nào, vậy mà Gotanda vẫn không đánh mất đi cái mặt nạ điềm tĩnh của mình. Trông cậu ta mỗi lúc một nghiêm túc hơn.
GIỌNG NÓI CẤT LÊN
Hàng ngày sự căng thẳng đang đè nặng lên dạ dày của chúng ta. Hãy thoải mái với liệu pháp nhẹ nhàng…
Tôi cười lớn. “Hài hước thật.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Gotanda nói. “Ngớ ngẩn nhưng hài hước. Tất cả quảng cáo đều là mớ vớ vẩn cả, nhưng cái này thì khá tốt. Xin lỗi phải nói ra điều này, nhưng những cảnh chết tiệt này tốt hơn tất cả các bộ phim truyền hình tôi đang quay. Những người làm quảng cáo không tiếc tiền chỉ cho các chi tiết nhỏ, cảnh dàn dựng và những hiệu ứng đặc biệt đó rất tốn kém. Mà ý tưởng cũng đâu có tệ.”
“Và rõ ràng là nó thể hiện tình cảm của cậu lúc này.”
“Phải,” cậu ta cười lớn. “Anh bạn, dạ dày tôi hết căng thẳng chưa nhỉ? Nói cho cậu biết, thứ này chẳng làm được trò trống gì đâu. Họ đưa tôi một tá để thử, kết quả là chẳng ích gì hết.”
“Ồ, dù sao động tác của cậu cũng tốt lắm,” tôi nói, trong khi dùng điều khiển từ xa tua băng xem lại đoạn quảng cáo. “Cậu giống Buster Keaton(45)ra phết. Cậu nên nhận ra được khuynh hướng riêng của mình mới phải.”
Gotanda nở một nụ cười. “Tôi thấy hứng thú đấy. Tôi thích hài kịch. Người thẳng thắn như tôi có thể mang đến sự hài hước ột chuỗi những thứ đơn điệu như thế thì cũng đáng nói lắm phải không. Ta cố gắng sống thẳng trong thế giới hỗn độn, đảo điên, cong vênh này – thật hài hước. Cậu hiểu ý tôi nói chứ?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu!” tôi trả lời.
“Thậm chí không cần phải cố ý làm ra vẻ hoạt kê. Cậu chỉ cần tỏ ra bình thường. Bản thân điều đó đã kỳ lạ và nực cười lắm rồi. Tôi rất thích cách diễn như vậy. Nhưng ngày nay, kiểu diễn viên đó đơn giản là không tồn tại ở Nhật. Khi diễn hài kịch, người ta thường cường điệu quá. Điều tôi muốn làm là ngược lại. Không diễn.” Cậu ta nhấp một ngụm rượu và nhìn lên trần nhà. “Nhưng không ai cho tôi những vai như vậy. Những vai mà họ đề nghị với đại diện của tôi, lúc nào, lúc nào cũng là bác sĩ, giáo viên hay luật sư. Cậu từng nghe tôi kể rồi đấy, và cho cậu biết nhé, tôi đã chán, chán,chántận cổ rồi, tôi chỉ muốn dẹp hết đi. Nhưng tôi ở địa vị không thể từ chối, và dạ dày tôi quặn đau.
Đoạn quảng cáo thuốc giảm axít trong dạ dày đầu tiên của Gotanda được đón nhận nồng nhiệt nên cậu ta được mời đóng luôn cả xê ri. Lúc nào cũng cùng một mô típ như vậy. Nếu cậu ta không nhảy tới nhảy lui giữa tàu hỏa, xe buýt hay máy bay với thời gian được căn chính xác tới từng giây, thì cũng là leo lên toà nhà chọc trời với giấy má kẹp dưới cánh tay hay đi trên dây giữa các toà nhà văn phòng. Trong tất cả những cảnh quay đó, Gotanda đều giữ bộ mặt bình thản hoàn hảo.
“Đầu tiên đạo diễn bảo tôi phải làm bộ mệt mỏi. Giống như sắp gục ngã vì kiệt sức. Nhưng tôi nói với ông ta rằng, không, sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ rất bình thản. Tất nhiên, bọn họ đều là lũ ngốc, không ai đồng ý cả. Nhưng tôi không chịu nhượng bộ. Tôi không đóng quảng cáo cho vui, nhưng tôi biết chắc làm thế nào là đúng, tôi kiên trì đến cùng. Vì vậy họ đã quay theo cả hai cách và mọi người đều thích cách của tôi hơn nhiều. Và rồi, tất nhiên, đoạn quảng cáo đó thành công và đạo diễn hưởng hết thành quả đó. Thậm chí lão ta còn nhận vài giải thưởng nữa chứ. Đó chẳng phải điều tôi quan tâm. Điều khiến tôi bực mình là cách cả đám ấy huênh hoang, như thể chính họ đã nghĩ ra mọi thứ vậy. Những kẻ không có trí tưởng tượng luôn là những kẻ tự mỹ hóa mình nhanh nhất.”
Gotanda tắt đoạn băng và mở nhạc của Bill Evans.
“Bọn ngu đó luôn nghĩ rằng chúng thông minh lắm, chúng bắt tôi phải nhảy múa theo cái đầu ngu của chúng. Đi sang bên này, đi sang bên kia. Làm thế này, làm thế nọ. Lái xe này, hẹn hò với người đàn bà kia. Một bộ phim chẳng ra gì về một cuộc đời tồi tệ. Nó kéo dài được bao nhiêu lâu?”
“Có lẽ cậu chỉ cần tung hê cả và bắt đầu lại từ vạch xuất phát. Nếu mọi người làm được thì cậu cũng có thể. Bỏ hãng phim và dành thời gian trả hết những gì cậu đang nợ người ta đi.”
“Cậu tưởng tôi chưa từng nghĩ về điều này sao? Nếu tôi quyết được, tôi đã làm vậy rồi. Trở lại vạch xuất phát, tham gia nhóm kịch nghệ nào đấy. Tôi không ngại đâu, tin tôi đi. Nhưng nếu làm vậy, vợ cũ của tôi sẽ bỏ tôi, đơn giản thế thôi. Cô ta lớn lên trong áp lực – áp lực của hệ thống các ngôi sao – và cô ta cần người xung quanh mình cũng cảm nhận được áp lực đó. Nếu không còn áp lực, cô ta sẽ không thở nổi. Do vậy, nếu muốn ở bên cô ta, tôi không được lựa chọn,” Gotanda bộc bạch và nở nụ cười đầy cam chịu. “Nói chuyện gì khác đi. Tôi có thể ca thán từ giờ đến sáng rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả !”
Rồi cậu ta nhắc tới Kiki.
Kiki là lý do khiến Gotanda và tôi trở thành bạn, nhưng có vẻ cậu ta hiếm thấy tôi mở miệng nói một lời nào về nàng. Có phải tôi thấy khó khăn khi nói về nàng không? Nếu vậy, cậu ta cũng không ép.
“Không,” tôi đáp, hoàn toàn không phải vậy, tôi kể cho Gotanda biết rằng Kiki và tôi gặp nhau hoàn toàn tình cờ và ngay sau đó chúng tôi liền sống với nhau. Nàng bước vào cuộc đời tôi rất lặng lẽ, tôi khó thể tin rằng có lúc nào nàng không ở đó. “Lúc ấy tôi không hề nhận ra điều đó kỳ lạ đến mức nào. Nhưng sau này nghĩ lại, chuyện ấy dường như hoàn toàn hư ảo. Và khi tôi cố gắng diễn đạt nó ra thành lời thì chúng thật vô nghĩa. Đó là lý do tôi chưa nói với ai chuyện này cả.”
Tôi nhấp rượu, khuấy nhẹ những viên nước đá trong cốc.
“Những ngày đó. Kiki làm người mẫu hoa tai, tôi đã xem những ảnh chụp tai cô ấy, và, hừm, tôi bị ám ảnh, nói thật đấy. Đôi tai cố ấy xuất hiện trong một mẩu quảng cáo – tôi quên đó là quảng cáo gì rồi – và công việc của tôi là viết lời cho quảng cáo ấy. Họ đưa tôi ba tấm ảnh, cả ba tấm ảnh lớn chụp cận cảnh đôi tai cô ấy, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ, tôi treo chúng lên tường. Ngày này qua ngày khác, tôi ngắm nhìn đôi tai đó. Đầu tiên, tôi chỉ muốn tìm cảm hứng, tìm một khẩu hiệu, nhưng rồi sau đó, đôi tai trở thành một phần trong cuộc đời tôi. Thậm chí sau khi kết thúc công việc, tôi vẫn giữ những tấm ảnh đó. Thật khó tin, đôi tai đó được cấu tạo hoàn hảo, đẹp đến mê hồn. Một đôi tai lý tưởng. Nghe vậy chắc cậu muốn được tận mắt nhìn thấy. Chúng…”
“Đúng, cậu đã nói với tôi về đôi tai cô ấy.”
“Tôi hoàn toàn mê mẩn. Vì vậy tôi đã gọi điện, biết được cô ấy là ai và cuối cùng cũng liên lạc được với cô ấy, rồi Kiki đồng ý gặp tôi. Lần đầu tiên, chúng tôi gặp nhau trong một nhà hàng, và Kiki đã cho tôi xem tai. Cá nhân thôi, ý tôi là không phải kiểu chuyên nghiệp, và thậm chí nó còn đẹp hơn cả trong ảnh. Một đôi tai tinh tế! Kỳ diệu! Khi cô ấy phơi đôi tai mình ra theo kiểu chuyên nghiệp – lúc diễn trước ống kính, cô ấybịtchúng lại. Kiki nói thế. Vậy nên trông chúng có vẻ lộng lẫy nhưng chúng khác với lúc khoe chúng. Và khi cô ấy làm thế, tưởng chừng như toàn thế giới đang biến dạng vậy. Tôi biết nói vậy có vẻ hơi lố bịch, nhưng tôi chẳng biết nói thế nào nữa.”
Gotanda nghiêm túc nghĩ về những điều tôi nói. “Cậu nói cô ấy bịt tai vào nghĩa là sao?”
“Tách rời đôi tai ra khỏi ý thức của cô ấy.”
“Ổ.”
“Cô ấy bỏ cái nút trong tai ra.”
“À,” ra vậy.
“Nghe rất ngớ ngẩn, nhưng nó là sự thật.”
“Ồ, tôi tin cậu. Thực lòng là tôi đang cố hiểu. Thật đấy, không đùa đâu.”
Tôi thả mình vào sofa và ngắm một bức tranh trên tường.
“Đôi tai cô ấy có sức mạnh đặc biệt. Nó giống như một vòng xoáy vĩ đại cuốn tôi vào trong. Và nó có thể dẫn người ta đến nơi thích hợp.”
Gotanda lại ngẫm nghĩ về câu nói của tôi. “Và.. ” cậu ta hỏi, “Kiki đã đưa cậu tới một nơi nào đó chứ? Tới một nơi thích hợp?”
Tôi gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa. Quá dài và quá phức tạp để có thể giải thích.
“Đến bây giờ,” tôi tiếp tục, “cô ấy lại đang cố dẫn đường cho tôi đến một nơi nào đó. Tôi có thể cảm nhận được điều này rõ rệt. Từ vài tháng trước, cảm giác này đã dai dẳng đeo bám tôi. Từng chút từng chút một, tôi đang lần theo đường dây đó. Đường dây này rất mảnh. Nhiều lúc cũng bị nhập nhằng rối ren, nhưng tôi vẫn lần theo được đến giờ. Nó buộc tôi phải liên hệ với rất nhiều người khác nhau. Cậu chẳng hạn. Cậu là một trong những nhân vật trung tâm của vở kịch này. Thế nhưng, rồi vẫn chưa nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra. Hai người tôi quen vừa chết. Một là Mei. Người kia là một nhà thơ cụt tay. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết có điều gì đó đang xảy ra.
Đá trong thùng đã tan hết, Gotanda xuống bếp lấy thêm một khay đá mới để làm lạnh đồ uống cho cả hai.
“Cậu thấy đấy, tôi cũng mắc kẹt,” tôi nhắc lại. “Như cậu thôi.”
“Không, cậu sai rồi. Cậu và tôi không giống nhau,” Gotanda nói. “Tôi yêu một người đàn bà. Và đó là tình yêu không lối thoát. Nhưng cậu thì không. Có thể cậu đang rối bời và đang lạc lối trong mê cung, nhưng nếu so với bãi lầy cảm xúc mà tôi đang bị kéo vào thì cậu vẫn sướng hơn nhiều, nhiều lắm. Cậu đang được dẫn tới một nơi nào đó. Cậu có hy vọng, có khả năng về một lối thoát. Tôi không như vậy, hoàn toàn không. Đó là điểm khác biệt lớn giữa chúng ta.”
Cũng có thể, có thể như vậy. “Thế nào cũng được. Tôi đang lần theo mối dây của Kiki. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm lúc này. Cô ấy đang gửi cho tôi những tín hiệu, những thông điệp. Vì vậy lúc nào tôi cũng phải dỏng tai lên lắng nghe.”
“Cậu có nghĩ rằng,” Gotanda dè dặt hỏi, “có khả năng Kiki đã bị giết không?”
“Giống như Mei hả?”
“Ừ. Ý tôi là cô ấy biến mất đột ngột quá. Khi nghe tin Mei bị giết, tôi nghĩ tới Kiki ngay lập tức. Không chừng chuyện tương tự cũng đã xảy ra với cô ấy. Trước đây tôi không muốn nói về chuyện này.”
Nhưng tôi đã thấy nàng, ở trung tâm Honolulu, trong ánh chiều chạng vạng buổi hoàng hôn. Tôi thực sự đã nhìn thấy nàng. Và Yuki biết điều đó.
“Chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi thôi. Tôi không có ý gì đâu,” Gotanda nói.
“Phải, khả năng đó có tồn tại. Nhưng cô ấy vẫn đang gửi những thông điệp cho tôi. Rất rõ ràng.”
Gotanda khoanh tay trong vài phút, vẻ mặt trầm ngâm. Trông cậu ta hoàn toàn kiệt sức, tôi nghĩ không chừng cậu ta đã ngủ gật. Bóng tối tràn khắp căn phòng, nuốt lấy thân hình mảnh mai của Gotanda.
Tôi lại lắc những viên nước trong cốc, rồi nhấp một chút.
Đó cũng là lúc tôi phát hiện ra sự hiện diện của người thứ ba trong căn phòng này. Ai đó ngoài tôi và Gotanda. Tôi cảm nhận được thân nhiệt, hơi thở và cả mùi hương. Nhưng đó không phải người. Tôi ớn lạnh. Tôi liếc nhanh quanh phòng, nhưng không thấy gì cả. Đó chỉ là cảm giác vềcái gì đó. Cái gì đó rắn chắc, nhưng vô hình. Tôi thở sâu. Căng tai nghe ngóng.
Nó chờ đợi, nép mình và nín thở. Rồi nó biến mất, tôi nhẹ cả người, bèn nhấp một ngụm rượu nữa.
Một hai phút sau, Gotanda mở mắt và mỉm cười với tôi. “Xin lỗi. Có vẻ chúng ta đang làm cho buổi tối nay thật buồn bã,” cậu ta nói.
“Đó là vì, nói chung cả hai chúng ta đều là những kẻ buồn bã ủ ê,” tôi nói.
Gotanda cười, nhưng không nói gì thêm nữa.