Nhất Tuyệt Bộ

Chương 3: Cách thạch quái nhân thu đệ tử khổ cảnh kết bạn cùng chim ưng


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 3: Cách thạch quái nhân thu đệ tử khổ cảnh kết bạn cùng chim ưng

Lúc giật mình tỉnh giấc, Tiểu Hồng vội buột miệng lên tiếng:

– Tôn giá, có còn ở bên đó không?

Lập tức có tiếng đáp lại:

– Có vẻ ngươi đã ngủ rất say, thế nên cứ ngỡ sự tồn tại của lão phu chỉ
là trong giấc mộng của ngươi, đúng không? Hãy an tâm, lão phu vẫn đang
thật sự hiện hữu, cũng như ngươi đang hiện hữu. Và đúng như ngươi nói là cả hai chúng ta rất có thể đang cùng chung số phận. Nhưng để lão phu
hoàn toàn tin, dĩ nhiên chỉ có lợi cho riêng ngươi, liệu ngươi có dám
giao Hiển Thư Minh Ngọc qua bên đây, để lão phu tạm thu giữ hộ ngươi?

Tiểu Hồng giật mình:

– Nhưng vật đó …

– Vật đó hiện lúc này đang cất giữ bên ngươi. Và không như Phùng Giang,
chỉ vì ngu xuẩn nên mới tin theo lời ngươi, kỳ thực lão đây thừa biết
ngươi đã có cách cất giấu vật đó như thế nào. Nhưng đổi ngược lại, để
ngươi cũng thật sự tin vào lão phu, ngươi có biết lão phu vừa bảo sẽ có
lợi cho ngươi, lời nói đó có ý nghĩa như thế nào chăng? Là lão phu một
khi đã tin ngươi nhất định sẽ đào luyện ngươi trở thành một cao thủ
thượng thừa. Lão phu sẽ thu nhận ngươi làm truyền nhân, sẽ trao truyền
cho ngươi toàn bộ sở học, sẽ giúp ngươi đủ lực báo thù cho mẫu thân
ngươi.

Tiểu Hồng bán tín bán nghi:

– Trước hết hãy nói về Hiển Thư Minh Ngọc. Vì sao tôn giá đề quyết vật đó vẫn do tiểu bối thu giữ bên người?

– Triệu Khang và Lục Vi hoàn toàn không thể ngờ một tiểu oa nhi như người lại đủ ma mãnh, tìm được cơ hội để nuốt vội Hiển Thư Minh Ngọc vào
bụng. Kế đó, Phùng Giang thật ngu xuẩn khi chẳng hề nghĩ ra vì nguyên
nhân nào Tiểu Hồng ngươi cứ khăng khăng đòi đi ngoài ở một nguồn nước.
Ngươi đã bài tiết vật đó ra theo phân. Ngươi cần nước để tẩy uế. Thế là
sau đó ngươi ung dung cất giấu vật đó chẳng phải ở đâu khác ngoài đôi
giày là vật duy nhất lúc đó hầu như ngươi đã cố tình không trút bỏ như
từng trút bỏ y phục ngay trước mặt Phùng Giang. Lão phu đoán có đúng
chăng?

Tiểu Hồng không thừa nhận, chỉ hỏi tiếp:

– Việc thứ hai là lời hứa trao truyền võ công. Tôn giá đang ở cảnh ngộ nào, tiểu
bối biết, vậy làm sao tôn giá có thể thực hiện một khi hai chúng ta kể
như vô khả nhìn thấy nhau?

– Đương nhiên lão phu có cách. Nào, hãy mau ném vật đó qua nếu ngươi muốn trở thành truyền nhân của lão phu.

Tiểu Hồng ngập ngừng:

– Chờ đã. Vì đến như tôn giá còn bị bọn Thần Ưng bang mưu hại, vậy liệu
có thể giúp đào luyện tiểu bối đạt bản lĩnh thượng thừa, chí ít là để
báo thù cho gia mẫu?

– Ngươi có hiểu hai chữ mưu hại là thế nào
chăng? Đâu phải do bản lĩnh chúng cao minh hơn lão phu? Trái lại, chỉ vì lầm phải ngụy kế, khiến lão phu phải ra nông nỗi này. Huống hồ, ngươi
ắt đã nghe những gì bọn chúng từng đứng cách đây không xa đối thoại với
nhau. Không phải chúng vẫn đang nơm nớp lo sợ lão phu bất thần tái xuất
giang hồ hay sao? Nhưng thôi, đâu cớ gì lão phu phải hạ mình nài nỉ
ngươi tiếp nhận sở học? Mà lẽ ra, phải là ngươi nài nỉ khẩn cầu lão phu
thu nhận mới đúng.

Tiểu Hồng tỉnh ngộ, vội bảo:

– Do tiểu
bối ấu trĩ, không ngờ đây là cơ hội cùng thoát hiểm địa này hay không,
nhưng một khi đang lâm chung số phận, thiết nghĩ cũng cần có điều gì đó
liên kết cả hai với nhau, chí ít cũng để tự khích lệ nhau cùng vượt qua
cảnh ngộ, tiểu bối là Hồng Bảo Kỳ, thoạt tiên xin được hành lễ bái sư,
sau nữa là xin tuân lệnh, nguyện phó giao Hiển Thư Minh Ngọc qua cho sư
phụ lão nhân gia.

Nhưng lúc đó Tiểu Hồng, toan đẩy một vật nho
nhỏ, chính là Hiển Thư Minh Ngọc vào khẽ hở, chợt nghe ở bên kia có
tiếng nhân vật nọ gắt:

– Đừng vội ném qua. Vạn nhất bị lão phu để lạc mất thì sao? Hãy ấn thật mạnh vật đó vào một quả cây, đoạn ném chỉ
duy nhất mỗi một quả đó qua bên này cho lão phu. Nào!

Tiểu Hồng thực hiện theo:

– Chú ý này của sư phụ thật cao minh. Vậy nên chăng sư phụ cũng hãy nghĩ
cách, hầu điểm chỉ đệ tử phương thế giúp đưa sư phụ qua được bên này.

Đấy, vừa có một quả đã được đệ tử đẩy lăn qua. Sư phụ đã nhận được chưa?

– Được rồi. Hảo kể như lão phu đã tiếp nhận Hồng Bảo Kỳ ngươi là truyền
nhân. Tính danh của lão phu là Vương Thế Hải. Ngươi là đệ tử lẽ nào
chẳng thể biết sư phụ ngươi là ai? Còn cách để giúp lão phu thoát ư?
Ngươi dù nhẫn nại chăng? Hãy ra bên ngoài, tìm cách khơi rộng huyệt
khẩu. Cũng chẳng khó khăn là bao nếu ngươi dùng nước làm đất tự mềm ra.
Chí cách đó là duy nhất giúp lão phu thoát.

Tiểu Hồng nghi ngại:

– Đệ tử nghe bọn Thần Ưng bang bàn nhau hạ độc vào đầu nguồn nước.

Liệu có nguy hiểm gì chăng nếu đệ tử thực hiện theo phương pháp sư phụ vừa chỉ điểm?

– Thủ đoạn của Hộ pháp họ Đoàn kỳ thực không ngu xuẩn, cho dù chẳng ai bỏ công hạ độc ở đầu nguồn nước. Vì chỉ một lúc sau, do nguồn nước vẫn
tiếp tục phun xuất, mọi chất độc dĩ nhiên trôi theo dòng và mất hiệu
quả. Tuy nhiên chú ý của hắn lại muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh đang ở
đây, tất cả mọi sinh vật nếu ngày lúc này vô phúc sống nhờ vào nguồn
nước, độc chất có trong nước sẽ hủy diệt khi chúng dùng đến. Thế nên
ngươi yên tâm. Cứ dùng nước ở đầu nguồn thì không gặp bất kỳ nguy hiểm
gì.

Tiểu Hồng vỡ lẽ và thán phục:

– Quả là cao kiến. Được rồi, đệ tử nhất định sẽ giải thoát sư phụ.

Tiểu Hồng bò theo khe đá, quay trở ra ngoài. Lúc này, vì đã là ban ngày nên
toàn bộ cảnh vật ở đáy vực Tiểu Hồng đều nhìn rõ. Do vậy, hành động đầu
tiên của Tiểu Hồng là cẩn trọng nhìn dò xét khắp nơi, chỉ ngại bọn Thần
Ưng bang lại bất thần hiện hữu và chờ đợi sẵn.

Nhưng tất cả vẫn đều tĩnh lặng, chính là một khung cảnh chết chóc điêu linh đúng theo chủ tâm độc ác của bọn Thần Ưng bang.

Chợt Tiểu Hồng phát hiện như vừa thoáng xảy ra một sự nhích động.

Những tán cây xơ xác, vì hỏa dược, dĩ nhiên vẫn còn một ít lá cây đang xao động khi bắt gặp một luồng gió mơn man thổi.

Tuy nhiên, đấy không phải là thứ xao động Tiểu Hồng vừa tình cờ phát hiện.

Dù vậy, nhờ chú tâm và can trọng nhìn thêm một lúc nữa Tiểu Hồng mới nhìn
thêm một lúc nữa Tiểu Hồng mới minh bạch điều đã gây thành sự nhích
động.

Và Tiểu Hồng giật mình, tự ngẫm nghĩ để cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định đi đến vật vẫn luôn xuất hiện sự nhích động.

Đấy là một con chim ưng, to thật to, với thân hình của nó nhất định to không hề kém so với vóc dáng của Tiểu Hồng bây giờ.

Tiểu Hồng không ngần ngại, đi vòng qua thân hình to thành đống lù lù của con chim ưng để nhìn vào mắt nó.

Đôi mắt nó đã lờ đờ, cơ hồ đã lạc thần, đủ cho Tiểu Hồng hiểu đâu là nguyên nhân khiến con Đại Ưng lâm cảnh ngộ này:

– Ngươi đã uống phải nguồn nước suối bị chính chủ nhân ngươi hạ độc?

Nói thật nha, ta không biết nên hả hê hay thương hại cho sinh mạng ngươi
lúc này. Tuy nhiên, ta quả quyết một điều, là ngươi nhất định phải chết. Bởi vì ta đích thực [Thiếu hai trang] …Đại Ưng, Tiểu Hồng thấy nó vẫn cứ há to mỏ, một dấu hiệu cho biết nó chẳng còn sống thêm bao lâu. Động tâm và cũng phần nào động lòng trắc ẩn, Tiểu Hồng đành để nước từ y
phục chảy rõ xuống ngay miệng con chim Đại Ưng một lượng cũng khá nhiều:

– Nước này không có chất độc. Ngươi cũng nên dùng chí ít để khi tuyệt
mạng vẫn chẳng đến nỗi chết vì khát. Thôi, ta phải lo cứu sư phụ. Ta đi
đây.

Ở huyệt khẩu, vì nằm là là sát mặt đất nên việc có đá lẫn
đất là điều đương nhiên. Nhờ vậy, khi đất bị ướt, lớp cho mềm ra liền
được Tiểu Hồng dùng tay đào bới, tìm cách khoét càng rộng càng tốt.

Và cứ như thế, Tiểu Hồng đã cật lực chạy đi chạy lại rất nhiều lần. Tương
tự, cũng nhiều lần như thế, vì thấy Đại Ưng vẫn chưa chết, cứ mỗi lần
chạy ngang Tiểu Hồng đều nhỏ cho nó một ít nước không có chất độc.

Lúc đói, chợt nhớ sư phụ ắt cũng đói, Tiểu Hồng vội tìm nhặt quả cây mang đến tận chỗ sư phụ đang đợi chờ:

– Sư phụ. Đệ tử đã khơi rộng huyệt khẩu, độ sâu vào cũng non non hai
trượng. Sư phụ đói chưa? Đệ tử có mang vào một ít quả cây. Sư phụ nên
ăn, sau đó cho đệ tử thỉnh giáo vài việc.


– Lão phu có văng vẳng
nghe tiếng ngươi như đối thoại với một con chim Ưng. Phải chăng điều
ngươi muốn hỏi là liên quan đến sự xuất hiện của con chim Ưng đó vào lúc này?

Tiểu Hồng chuyển từng quả cây qua bên kia theo khe hở cho sư phụ:

– Nó đã trúng độc, dĩ nhiên là do uống nước. Nhưng sư phụ có đoán cách hạ độc của Thần Ưng bang là thế nào chăng?

Và Tiểu Hồng thuật lại tất cả, khiến lão quỷ nọ nghe xong cũng giật mình:

– Quả là thủ đoạn thâm độc. Vậy hãy theo cách ngươi nghĩ ra, đừng bao giờ quên đặt lại túi chất độc vào chỗ cũ. Đồng thời, ngươi cũng nên hiểu,
con Đại Ưng nọ đích thực là có nhiệm vụ tuần sát thay cho bọn chúng. Vậy tốt nhất ngươi nên cố tìm cách duy trì sinh mạng cho nó, nhân đó cũng
dần dà làm quen. Mong sao nó vẫn sống và nhờ quen ngươi, nó sẽ không cáo giác hành tung của chúng ta. Sau khi cho nó dùng nước nhiều lần, ngươi
thấy tình trạng của nó có khả quan hơn chăng?

Tiểu Hồng đang ăn, thế nên vừa ăn vừa đáp:

– Nó vẫn chưa chết. Đệ tử chỉ có thể đáp như thế, vì không biết phân biệt hay nhận định về hiện trạng của nó đang tốt xấu thế nào.

– Phàm
là người hay muông thú gì cũng vậy. Khi bị trúng độc, sắc diện thường bị tím tai. Rõ nhất là ở đôi mắt cứ lạc thần dần. Ngươi hãy chú tâm quan
sát tinh thần của nó. Nếu sáng dần lên chính là dấu hiệu khả quan. Còn
nữa, nếu chẳng may nó mất mạng, bọn chúng thế nào cũng sai phái một con
khác đến tuần sát. Ngươi hãy đề phòng, tìm cách ẩn thân ngay, chớ để bị
phát hiện. Quan trọng nhất là phải xóa bỏ các dấu tích ngươi đã tạo ra
lúc khơi rộng huyệt khẩu. Nhân đây, để lão phu khẩu truyền cho ngươi một ít công phu nhập môn, hầu khi hữu sự có thể tạm sử dụng. Thoạt tiên là
về nội công tâm pháp. Nhưng trước hết để lão phu giải thích cho ngươi rõ thế nào là kinh mạch, các huyệt đạo ở khắp châu thân mọi người. Hãy
nghe đây.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi, hết sáng lại đến tối. Hễ
sáng ra thì Tiểu Hồng chỉ chuyên tâm lo khơi rộng huyệt khẩu, tuy không
dễ nhưng vẫn thực hiện được. Đồng thời, ngày qua ngày, do Đại Ưng vẫn
sống nên Tiểu Hồng không chỉ cho uống nước tinh sạch mà còn tìm quả cây
cho nó ăn, nhờ đó cả hai dần quen nhau. Và khi đêm về, theo chỉ điểm của sư phụ, Tiểu Hồng tự thực hiện thổ nạp. Gặp lúc khó khăn do không hiểu, Tiểu Hồng nêu ra và được sư phụ tận tâm chỉ điểm.

Độ mười ngày
sau, Tiểu Hồng đang tiếp tục tìm phương cứu thoát sư phụ thì chợt phát
hiện có nhiều tiếng động lạ, xuất phát từ trên cao thật cao.

Ngẩng nhìn lên và khi thấy rõ đấy là một con Đại Ưng khác, Tiểu Hồng nhớ lời sư phụ căn dặn, vội tìm chỗ ẩn thân ngay.

Sự xuất hiện – tiếng đập cánh bay và nhất là chuỗi thanh âm trầm đục – của con Đại Ưng thứ hai như là động lực khiến con Đại Ưng thứ nhất bất chợt cũng ngẩng đầu lên, phát ra chuỗi tiếng kêu tương tự.

Minh định
đấy là tiếng kêu của đồng loại, con Đại Ưng thứ hai vụt đảo liệng theo
hình xoắn ốc, tròn và chuyển dần từ cao xuống thấp, cuối cùng là hạ thân cạnh con Đại Ưng thứ nhất.

Phát hiện điều này, Tiểu Hồng vội
nhân lúc con Đại Ưng này giúp con Đại Ưng kia đứng lên, liền lẻn rời chỗ ẩn, đi quay trở lại huyệt khẩu suốt thời gian qua đã cố công khơi rộng.

Lúc đến nơi, sau khi lẻn quay lại nhìn, thấy hai con Đại Ưng vẫn đang bận
bịu với nhau, Tiểu Hồng khẩn trương tìm cách xóa bỏ mọi dấu tích có thể
gây nghi ngờ cho bất cứ ai về sự tồn tại của bản thân Tiểu Hồng dưới đáy vực.

Và nhờ việc đó Tiểu Hồng đều hành động mỗi ngày nên hôm nay chỉ cần làm một loáng là xong, xóa bỏ mọi dấu tích khả nghi. Cuối cùng
Tiểu Hồng khẩn trương chui vào tìm sư phụ:

– Sư phụ …

Không chờ Tiểu Hồng thuật bẩm. Thanh âm của sư phụ Tiểu Hồng chợt cất lên:

– Đã xảy ra bất ổn, đúng không? Lũ Đại Ưng rất tinh quái, kể cả thính lực lẫn thị lực đều thật tinh tường, đừng mong qua mắt hoặc ẩn giấu bọn
chúng bất kỳ hành vi nào. Vậy ý ngươi thế nào? Có lo sợ chăng khi xuất
hiện thêm một, và rồi đây sẽ nhiều Đại Ưng nữa?

Tiểu Hồng tỏ bày:

– Đệ tử đã có chủ ý. Bọn chúng dù phát hiện và nghi ngờ vẫn chưa hẳn sẽ
dễ dàng tìm thấy chúng ta. Huống hồ cũng đã đến lúc đệ tử nghĩ cần phải
đưa sư phụ thoát hiểm. Sau đó, chúng ta theo các khe đá, chui sâu hơn
nữa vào tận trong lòng núi, hy vọng sẽ tìm thấy một nẻo sinh lộ nào đó
bất chợt. Tóm lại, đệ tử thà chết, chẳng cam tâm lọt vào tay bọn họ.

– Ngươi đã có cách nạy tảng đá đang là chướng ngại duy nhất giữa lão phu và ngươi?

Tiểu Hồng thổ lộ:

– Nay thì không thể. Vì tảng đá quá lớn. Nhưng thời gian qua, nhờ quen
cách khơi rộng huyệt khẩu, đệ tử nhận ra có thể giúp sư phụ thoát nếu
tiếp tục khơi rộng theo hướng ngược lên trên, cao hơn tảng đá chắn một
ít. Ở bên đó, sư phụ cố bảo trọng. Vì lúc này đang khẩn cấp, đệ tử xin
tiến hành ngay.

– Được rồi. Ngươi cứ thực hiện. Và tùy theo kết quả, hừ hừ …, lão phu cũng sẽ có những quyết định khi cần thiết.

Mắt đã quen dần với bóng tối và thêm thuận lợi nữa là Tiểu Hồng cũng đã
quen nhìn để nhận định địa hình bằng đôi tay, thế nên lúc này, khi bắt
tay vào việc, Tiểu Hồng hễ chạm tay đến đâu, khi phát hiện có thể khơi
rộng liền nhanh nhẹn lấy tay vừa đào vừa hất bỏ từng mẩu đá nhò luôn lổn nhổn xuất hiện và chèn vào giữa các tảng đá lớn hơn bội phần.

Được một lúc, khi đã tạo được một khe hở đủ lớn có vị thế ở ngay phần trên
đỉnh của tảng đá chắn, Tiểu Hồng vui mừng nhổm người lên và tự chui đầu
qua khe hở:

– Sư phụ. Đệ tử đã thực hiện được rồi. Sư phụ hãy đưa tay lên, đệ tử sẽ kéo sư phụ qua.

Nhưng khi nắm được mới một cánh tay, Tiểu Hồng càng khẩn trương hơn:

– Phen này nhất định sư phụ sẽ thoát. Hãy mau đưa thêm cánh tay còn lại cho đệ tử.

Đáp:

– Lão phu chỉ còn mỗi một cánh tay, làm gì có thêm cánh tay nào nữa để đưa cho ngươi?

Tiểu Hồng bối rối:

– Khe hở cũng chẳng to rộng là bao. Nếu vậy, sao sư phụ không mau đứng
lên, để đệ tử chí ít cũng nắm thêm vào đầu vai còn lại của sư phụ? Chỉ
như thế thân hình của sư phụ mới được đệ tử kéo qua theo vị thế thật
ngang bằng, càng dễ thoát hiểm hơn …

– Lão phu chẳng còn, dù chỉ là một chân để tự đứng lên. Ngươi có thất vọng chăng?

Không phải thất vọng, Tiểu Hồng quả thật khi thoạt nghe đã phải giật mình:

– A …! Không ngờ bọn chúng quá độc ác. Đã …

– Không phải do chúng. Trái lại, ngươi là kẻ đầu tiên và cũng là duy nhất được biết Vương Thế Hải lão phu hiện mang thân phận phế nhân như thế
nào.

Chính lão phu dù chẳng muốn vẫn cam đành tự phế bỏ từng chi
một của bản thân. Ngươi tin chăng? Và còn dám xem lão phu là sư phụ nữa
chăng?

Tiểu Hồng bật ra tiếng chép miệng:

– Gì thì gì,
điều tiên quyết là vẫn tìm cách náu thân thật an toàn đã. Hãy cứ để đệ
tử qua bên đó, giúp sư phụ cùng thoát. Đệ tử chui qua đây.

– Không cần đâu. Vì …

Nhưng với tấm thân nhỏ nhắn, chỉ một loáng sau là Tiểu Hồng đã chui lọt qua
bên kia tảng đá chắn và đang cố kềm tiếng nôn ọe khi lên tiếng:

– Ở chỗ này, a …, sư phụ sau nhiều ngày bị chẹn cứng hai đầu, dĩ nhiên
không thể không bài tiết cùng một nơi với chổ ăn, chỗ nghỉ, chứng tỏ sư
phụ cần mau chui thoát chỗ này hơn. Được rồi, để đệ tử nâng sư phụ lên.
Ọe …!!!

Đấy, hãy mau chui qua nào, sư phụ.

Tiểu Hồng khi mở miệng, đương nhiên không thể giữ động thái bế khí hô hấp mãi.

Dù vậy, vừa nôn ọe do ngửi toàn mùi hôi thối, Tiểu Hồng vẫn vừa đẩy thân hình dáng gọi là quái đản của sư phụ qua bên kia.

Chưa hết, do toàn thân quái nhân từ lâu nay đã ngấm quá lâu các mùi xú uế
nồng nặc, Tiểu Hồng gọi là kẻ chui qua nên vẫn không ngớt chịu đựng tiếp tục các mùi phải nói là rất khẳm.

Cũng may, khi cả hai đã thoát
qua tảng đá chắn, nhờ có gió từ ngoài đáy vực thổi vào nên nỗi khó chịu
cũng phần nào giảm. Không những vậy, vì có trách nhiệm mở đường, Tiểu
Hồng ngay lập tức chuyển đổi vị trí, bò đằng trước, kéo quái nhân bò
theo phía sau, nên mùi khó ngửi càng giảm thiểu nhiều hơn.

Tiểu
Hồng không bò chui qua phía đáy vực. Trái lại, nhờ phần nào ghi nhớ địa
hình đã từng bò chui qua nên Tiểu Hồng mở đường cho quái nhân cùng bò

sâu mãi vào tận bên trong.

Được một lúc, Tiểu Hồng dừng lại:

– Sư phụ. Đây là chỗ đệ tử từng tự bò chui đến, chưa thể đoán nếu tiếp
tục nữa thì đi đến đâu. Đệ tử định một mình quay trở lại, để xem tình
hình ở ngoài đáy vực là thế nào. Sư phụ có thể tạm lưu lại đây? Đệ tử
hứa sẽ mau chóng quay về, bẩm báo cùng sư phụ.

Thật lạ, kể từ lúc được Tiểu Hồng cứu thoát chỗ hiểm, quái nhân thủy chung không một lần
lên tiếng. Phần Tiểu Hồng thì vì đang có nguyên do để lo lắng nên cũng
không quan tâm đến thái độ kỳ lạ này của sư phụ. Do vậy, lúc nói xong,
Tiểu Hồng vội quay trở ra.

Tuy nhiên chủ ý của quái nhân cũng đã
rõ, đã bộc lộ sự đồng tình bằng cách tự nép thật sát qua một bên, tạo
một chỗ đủ để Tiểu Hồng bò trườn ngay bên cạnh, thân chạm thân, chỉ có
điều tứ chi không động chạm với tứ chi, mà chỉ là mỗi một cánh tay duy
nhất còn lại của sư phụ.

Và đúng như Tiểu Hồng hứa, thật nhanh sau đó Tiểu Hồng vui mừng bò ngược trở lại:

– Bên ngoài vẫn yên tĩnh, chỉ còn mổi một con Đại Ưng có vẻ chưa thể bay
đi do hãy còn bị độc chất hành hạ. Sư phụ hãy mau theo đệ tử bò ra
ngoài.

Nhanh lên.

Lúc bấy giờ quái nhân mới lên tiếng:

– Ra ngoài rồi sao? Vạn nhất bọn chúng bất chợp ập đến thì làm thế nào?

Tiểu Hồng bảo:

– Đệ tử chỉ muốn nhân cơ hội này giúp sư phụ tẩy uế thân thể. Sau đó,
đương nhiên chúng ta vẫn quay trở lại chỗ này. Vì vậy kỳ thực đệ tủ nào
tìm thấy chỗ nào khác khá dĩ để ẩn thân?

– Ngươi có thành ý như
thế đối với lão phu thật sao? Không ngại động chạm mãi vào tấm thân vừa
quái dị vừa sực nồng mùi uể khí sao?

Tiểu Hồng chợt thở dài:

– Đệ tử không ngại. Trái lại rất ngưỡng phục vì đã hiểu sư phụ vì sao
phải tự hủy bò từng chi của bản thân. Đó là sự dởm lược mà e đệ tử nếu
gặp phải cảnh ngộ tương tự vị tất dám thực hiện.

– Ngươi đoán hiểu như thế nào?

Tiểu Hồng đáp:

– Từ Tử lao, muốn thoát ra theo các khe đá hẹp, đệ tử vì còn nhỏ, thân
hình vừa bé vừa mềm mại hơn, nên chỉ cần một ít dởm lược là khả dĩ vượt
thoát. Riêng sư phụ, thân thế đã cao lớn, nếu không tự hủy bớt từng chi
thì dù có vượt qua các khe đá hẹp vẫn phải thúc thủ lúc gặp các chuyển
ngoặt đột ngột vừa thật gấp khúc. Lúc đó, ắt hẳn sư phụ rất đau đớn?
Nhưng nếu không dám định đoạt, nhất định sư phụ đã tuyệt mạng từ lâu.

– Không sai. Nhưng động lực duy nhất giúp lão phu có đủ dởm lược thực
hiện chính là mối hận thù không thể không báo phục. Ngươi có hứa giúp
lão phu toại nguyện?

Tiểu Hồng nhận lời ngay:

– Bọn Thần Ưng bang quá độc ác. Nếu có đủ bản lĩnh, đệ tử hứa sẽ thay sư phụ …

– Không phải là toàn bộ Thần Ưng bang. Nhưng điều đó cứ tạm gác lại.

Lão phu chỉ muốn biết, muốn nghe ngươi lập trọng thệ, hứa sẽ giúp lão phu báo thù. Thế nào?

Tiểu Hồng gật đầu:

– Đệ tử nhận lời. Nhưng cũng xin nói trước, đệ tử nếu có bản lĩnh nhất
định phải cho họ nếm mùi vị thế nào là bị đoạn bỏ từng chi. Không phải
là đệ tử có tính khí độc ác, nhưng họ đáng bị như vậy.

– Hảo. Vậy thì thoạt tiên ngươi hãy nhận lại vật này. Lão phu đã là phế nhân, lại
còn bị bọn chúng độc ác phế bỏ toàn bộ võ công, đối với Hiển Thư Minh
Ngọc đích thực đã mất hết hứng thú. Huống hồ lúc nhận vật này, lão phu
chỉ muốn thử ngươi. Hãy cất giữ cất thật kỹ. Biết đâu do có phúc phận,
từ vật này ngươi sẽ đắc thủ nhiều điểu may mắn hơn người?

Tiểu
Hồng đành tiếp nhận và nhét trở lại vào xà cạp chân, là chỗ từng cất
giấu cũng vật đó khi đã lừa được lão Phùng Giang, Tổng Đường chủ của
Thần Ưng bang:

– Sư phụ, chúng ta ra ngoài chứ?

Quái nhân thở ra nhè nhẹ:

– Ừ. Vì đích thực đến lão phu cùng không chịu nổi bản thân lúc này.

Tiểu Hồng lại mở đường, đưa quái nhân ra ngoài đáy vực.

Thật may, ở ngoài vẫn yên tĩnh, lại thêm trời cũng sắp tối, Tiểu Hồng nhanh
nhẹn bồng xốc quái nhân bằng hai tay, vừa ôm vừa chạy đến tận đầu nguồn
suối.

Ở đấy, khi đã nhấc túi chất độc đặt qua một bên, Tiểu Hồng
an tâm cùng sư phụ bước ngập vào nước, dĩ nhiên cùng tẩy uế cho cả hai.

Mãi lúc này, lần đầu Tiểu Hồng mới có cơ hội nhìn rõ diện mạo của sư phụ. Vì thế, Tiểu Hồng kêu ngạc nhiên:

– Sư phụ đâu phải cao niên lắm? Sao bọn họ gọi sư phụ là “lão quỷ”?

Quái nhân mỉm cười:

– Ngươi đừng quá ngạc nhiên, Vì đây là lần đầu ta bộc lộ diện mạo đích
thực. Kỳ dư ta luôn xuất hiện qua một lớp giả diện. Đấy là vì tuân theo
di mệnh của sư phụ ta, cũng là sư tổ của ngươi. Nhưng hãy đoán xem, theo ngươi, ta độ bao nhiêu niên kỳ?

Tiểu Hồng ngơ ngẩn:

– Vậy lớp giả miện của sư phụ đâu? Còn niên kỳ ư? Đệ tử chỉ sợ đoán không
đúng. Trừ phi niên kỹ của sư phụ ước độ xấp xỉ mới tam tuần là cùng.

Quái nhân bật cười:

– Ngươi đoán rất đúng. Ta chỉ vừa vượt qua tuổi ba mươi cách đây không
lâu. Riêng về lớp giả diện đã bị hỏng, có lẽ vào lúc ta đã quá liều lĩnh vượt qua các khẽ đá, thoát chết từ Tử lao. Tuy nhiên, đối với mọi
người, đích thực chẳng ai không nghĩ ta đã ngoại thất tuần, nhờ lớp giả
diện do sư phụ ta lưu lại và do ta thủy chung luôn miệng xưng là lão
phu. Ngươi không ngờ, phải không?

Nhưng nhờ đó, Ha … Ha … Ta may mắn thu được ngươi làm truyền nhân.

Nghĩa là sau ta, vẫn còn ngươi tiếp tục giúp ta thực hiện những di mệnh do sư tổ ngươi nghiêm cẩn căn dặn.

Đang có nhiều nghi vấn định hỏi, nhưng Tiểu Hồng đành gác lại khi nghe sư phụ bảo:

– Nào, chúng ta quay lại được rồi. Vì chưa lúc nào ta cần thổ lộ tất cả
cùng ngươi như lúc này. Đồng thời, tính danh của ta không là Vương Thế
Hải. Đấy là tính danh của sư tổ ngươi, là nhân vật ta buộc phải thế
thân, mạo nhận cả diện mạo lẫn tính danh. Nhưng tất cả ta sẽ nói sau. Đi nào.

Đúng như đã bảo, Long Kiến Xương, tính danh thật của sư phụ Tiểu Hồng, quả thật chưa lần nào nói nhiều như lần này. Nhưng không chỉ thuật rõ tất cả cho Tiểu Hồng nghe về lai lịch thân thế lẫn mọi điều
từng trải, mà Long Kiến Xương còn có nhiều ẩn ý qua thái độ cứ kể cho
Tiểu Hồng nghe một ít về thân thế lai lịch, lập tức chuyển qua, bảo Tiểu Hồng phải nghe và ghi nhớ thật kỹ về một loại kinh văn võ học nào đó.
Để giải thích thái độ này, Long Kiến Xương bảo:

– Hôm nay ngươi
vất vả nhiều, trái lại thì đang lúc cao hứng nói, thế nên, để ngươi
không ngủ gật, do mãi nghe kể chuyện chẳng hạn, ta sẽ thuật kể một đoạn
thì dừng, thay vào đó là truyền thụ khẩu quyết kinh văn của một loại võ
học cho ngươi ghi nhận. Ngươi hãy chú tâm ghi nhớ và có thừa nhận chăng
nhờ cách này ngươi không đến nỗi buồn ngủ?

Trong thâm tâm thì

Tiểu Hồng lại hiểu đây là cách sư phụ Long Kiến Xương để Tiểu Hồng chẳng còn cơ hội nào hỏi xen vào, nhất là lúc được nghe tự miệng Long Kiến
Xương nhìn nhận bản thân chính là bang chủ đương nhiệm của Thần Ưng
bang. Hẳn đấy là một sự thật phũ phàng khi bản thân bang chủ lại bị
chính thuộc hạ dưới quyền mưu phản và hãm hại.

Vì không thể hỏi
và cũng chẳng có cơ hội nói xen vào, Tiểu Hồng chỉ còn mỗi một phận sự
là nghe và nghe, miễn sao có thể ghi nhớ càng nhiều càng tốt những gì
hôm nay, chẳng biết là đêm hay ngày, Long Kiến Xương sư phụ quả thật vì
đang có cao hứng nên quyết nói một lần cho kỳ hết.

Cuối cùng, kỳ
thực là chẳng thể nào rõ giữa ai trong hai người đã ngủ quên trước, phần Tiểu Hồng thì không phủ nhận bản thân đã nghe cho đến tận khi ngủ quên. Nhưng Tiểu Hồng chỉ nhận ra sự thế ấy lúc bị một vài tiếng động lạ gây
kinh động làm cho giật mình tỉnh lại.

Vừa thoạt tỉnh, hiểu ngay tai đã nghe không lầm, Tiểu Hồng vội thì thào, lên tiếng đánh động cho sư phụ Long Kiến Xương:

– Sư phụ. Có vẻ như lũ Đại Ưng đã cáo giác hành tung của hai sư đồ chúng
ta. Sư phụ cứ ở đây, đệ tử sẽ tìm cách nghe ngóng, xem sự thể thế nào.

Và vì không nghe sư phụ lên tiếng, Tiểu Hồng đành lầm thầm nói một mình:

– Sư phụ vẫn ngủ? Cũng tốt thôi, huống hồ đã sau một lúc lâu cứ mãi nói và nói. Ta nên vẫn tiến hành phần việc của ta thì hơn.

Tiểu Hồng len lén bò trở ra. Được một lúc thì bị bí lối, đủ cho Tiểu Hồng
hiểu cùng với các tiếng động lạ đã phát hiện nhất định còn xảy ra nhiều
sự biến khác nữa đều do những nhân vật Thần Ưng bang vừa gây ra.

Tiểu Hồng bò trở lại, phát hiện sư phụ vẫn cứ im thin thít, chứng tỏ đang
ngủ ngon, liên tiếp tục bò theo các khe đá khác tuy trước đây có phát
hiện nhưng chưa có cơ hội mạo hiểm lần nào.

Và lần này, vì lối
dẫn ra ngoài đáy vực đã bị phong tỏa, với trách nhiệm không thể để bản
thân lẫn sư phụ lại rơi vào cảnh bị sinh cầm, Tiểu Hồng đành mạo hiểm
với thật nhiều quyết tâm, chí ít để chứng tỏ bản thân một là không vô
dụng và hai là cũng có đởm lược xứng đáng với sư phụ từng tỏ rõ đởm lược qua hành vi vì quyết thoát Tử lao nên không ngại tự hủy bỏ từng chi.

Có lẽ nhờ thế, Tiểu Hồng đang di chuyển chợt phát hiện từ một khe đá khác bỗng có gió thổi vào khá mạnh.

“Có lối thoát hiểm rồi!” Vừa kêu thầm Tiểu Hồng vừa phấn khích, bò nhanh thêm.

Chẳng bao lâu sau, tuy có cảm nhận đang di chuyển dần lên cao theo chiều dốc
càng lúc càng thẳng đứng, nhưng nhờ địa hình cũng càng lúc càng rộng nên Tiểu Hồng xoay sở dễ dàng hơn với tư thế thoạt đầu nếu có thể ngồi
thẳng đầu thì sau một lúc nữa đã bắt đầu đứng ngay người.

Với
diễn biến mỗi lúc mỗi tăng hưng phấn, Tiểu Hồng khi gặp phải một đoạn
thông đạo thật dốc vẫn hăm hở tay vịn chân trèo, leo men theo vách đá
lởm chởm, tiến một mạch lên đến một thạch động thật rộng.

Ở đây
lại có chút ánh sáng nhợt nhạt từ một phía chiếu vào mờ mờ, khiến Tiểu
Hồng thêm mừng, tin chắc chỗ đó là chính là huyệt khẩu, một lối thoát
sinh lẽ ra lâu nay Tiểu Hồng nên tìm.

Tiểu Hồng chạy ngay đến đó và càng vui mừng khi nhận ra phải cho ở ngay bên ngoài huyệt khẩu còn là cả một lùm dây leo thật dầy.

Quá an tâm, Tiểu Hồng nhích dần đến, tìm chỗ thích hợp nhất để nhô đầu ra phía ngoài, len qua giữa lớp dây leo chằng chịt.

Và từ đây, Tiểu Hồng nhìn rõ tất cả. Thứ nhất, ở bên ngoài là cảnh quang
của một buổi bình minh. Có nghĩa chuyện ngủ quên vừa rồi của Tiểu Hồng
chi là sự đòi hỏi theo nhu cầu cơ thể sau một ngày vất vả cần phải nghỉ
khi màn đêm buông xuống.

Thứ hai, vị thế của Tiểu Hồng lúc này so với đáy vực là khá cao. Chứng tỏ quãng đường xuyên sơn đạo vừa vượt qua đã đưa Tiểu Hồng đặt chân đến một thạch động với phần huyệt khẩu phía
ngoài nằm ở độ cao đâu vào giữa lưng chừng của một trong các vách đá
sừng sững vây kín thành một vực thẳm.

Nhờ vậy, hiện ở dưới đáy
vực tuy đang có sự hiện diện của ba nhân vật nhưng chẳng ai trong họ có
thể ngờ để chịu khó ngẩng đầu nhìn lên hầu nhận ra lại đang có Tiểu Hồng nhìn ngược xuống về phía họ xuất phát từ chỗ nào đấy giữa một vách núi
đá sừng sững.

Nhưng ngược lại, vì ở vị thế khá cách xa, Tiểu Hồng không thể nghe ngóng được gì, nên chỉ có thể đoán qua những điều được
nhìn thấy.

Ba nhân vật nọ đang đứng và tự xoa hai tay vào nhau, có vẻ mãn nguyện sau khi đã hoàn thành một hành động nào đó.

Kế tiếp, có một nhân vật đưa một tay lên cao.

Và đáp lại, lập tức có một cánh chim Ưng từ trên cao lao ào xuống về phía ba nhân vật nọ.

“Vù …”.

Được một lúc, cánh chim Ưng lại lao ngược trở lên, cho Tiểu Hồng nhìn thấy
có một nhân vật cũng được đưa cất lên nhờ nắm giữ hai tay vào hai cẳng
chân của con Đại Ưng nọ.

Tiểu Hồng vậy là hiểu. Họ có thể xuống
hoặc vượt thoát ngược trở lên từ đáy vực là nhờ phương cách này. Những
con Đại Ưng to lớn được Thần Ưng bang nuôi dưỡng và đào luyện lại có
thêm hữu dụng là giúp chủ nhân của chúng di chuyển đến những chỗ có địa
hình mà bản thân họ tuyệt vô khả đặt chân đến.

Cứ như thế, cũng
cánh chim Ưng nọ lần lượt lao xuống và cất ngược trở lên thêm hai lượt
nữa, đưa nốt hai nhân vật còn lại vượt thoát địa thế hiểm nghèo là đáy
vực.

Cuối cùng, khi tất cả quay trở lại cảnh hoang vắng như thủa nào, Tiểu Hồng phấn khích tụt theo lối dốc, đi trở lại tìm sư phụ.

Thấy sư phụ vẫn ngủ, Tiểu Hồng chỉ dám khe khẽ gọi:

– Sư phụ!!

Đáp lại chỉ là tiếng thều thào thật khẽ và mỏng mảnh:

– Chúng thật tàn độc … Hắc Điểm Thanh Tuyến Xà là độc vật có xuất xứ từ Tây Vực … Ngươi hãy ghi nhận và đừng … quên … những gì … đã … hứa … với …

ta …

Tiểu Hồng kinh hãi:

– Sư phụ?!!

– Đừng … đau … lòng … vì … dù … sao … ta … cũng chẳng thể
… kéo dài được … bao lâu với … kiếp sống này. Vĩnh biệt … hảo đệ … tử …!!

Càng thêm kinh hãi, Tiểu Hồng chạm vào sư phụ, nhân đó chợt nảy ý, vội kéo sư phụ bò theo khe đá đã phát hiện.

Nhưng càng hành động, Tiểu Hồng càng minh bạch mọi cố gắng chỉ là vô ích. Vì
từ sau lời vĩnh biệt quả thật đến cả nhịp hô hấp Tiểu Hồng cũng không
phát hiện có một chút nào ở sư phụ. Có chăng chỉ là Tiểu Hồng đang tận
lực đưa một thi hài đến một chỗ khác rộng thoáng hơn, quyết chẳng tia hy vọng, mong sư phụ sống lại.

Và sự thật được minh chứng lúc Tiểu
Hồng cuối cùng cũng đưa được sư phụ lên đến thạch động. Qua lớp dây leo
che phủ bên ngoài, ánh sáng xuyên chiếu vào mỗi lúc mỗi tỏ, giúp Tiểu
Hồng nhìn rõ sắc diện thật sự đã tím tái của sư phụ và đương nhiên nhịp
hô hấp không hề còn.

Hắc Điểm Thanh Xuyến Xà, Tiểu Hồng nhớ lại
và biết rằng đấy là nguyên nhân khiến sư phụ tử vong. Xuất xứ của độc
vật này là từ Tây Vực, Tiểu Hồng càng thêm rõ khi xâu kết diễn biến này
với câu chuyện thuật kể về cuộc đời của sư phụ cùng với hành vi phản
bang của các nhân vật đã mưu hại sư phụ vốn có thân phận là bang chủ của họ.

Nhìn thi thể thật thảm thương của sư phụ, Tiểu Hồng mỗi lúc
thêm căm phẫn. Ý nghĩa báo thù, không chỉ cho bản thân mà còn cho cả sư
phụ Long Kiến Xương, khiến Tiểu Hồng cảm nhận và quả quyết đấy là trách
nhiệm bằng mọi giá phải hoàn thành. Vì thế, nén đau thương, Tiểu Hồng
bắt đầu lo an táng sư phụ.

Nhưng muốn như vậy, Tiểu Hồng thoạt
tiên phải tìm cách đưa di thể sư phụ xuống tận đáy vực. Tiểu Hồng lại
nhô đầu nhìn ra ngoài lớp dây leo, quan sát khắp mọi động tĩnh ở dưới
đáy vực.

Tất cả đểu yên tĩnh, Tiểu Hồng an tâm, tìm và nhẹ nhàng rút lên một vài đoạn dây leo vừa dài vừa đủ chắc chắn.

Sau khi nối lại thành một sợi thật dài, Tiểu Hồng lại dòng xuống và tự mình kiểm nghiệm độ bền chắc của sợi dây bằng cách thử mạo hiểm leo ngược
xuống, men theo vách đá sừng sững.

Sợi dây quả nhiên đủ chắc, chỉ tiếc là hãy còn quá ngắn, phải năm bảy trượng nữa mới có thể giúp Tiểu
Hồng đặt chân xuống đáy vực.

Tiểu Hồng leo ngược lên, nối thêm
cho đoạn dây. Sau đó, tìm một đoạn dây khác, ngắn hơn, Tiểu Hồng cột
chặt thi thể sư phụ ở phía sau lưng. Và một lần nữa Tiểu Hồng leo trở
xuống lần này có mang theo thi thể sư phụ.

Đến lúc sắp chạm đất,
chợt có một vật đột ngột rơi chạm xuống trước, tạo thành một tiếng động
khiến Tiểu Hồng hốt hoảng, ngỡ ở dưới đáy vực vì có người mai phục nên
hành tung của bản thân nãy giờ đã bị phát hiện.

May thay, sau
tiếng động, vạn vật dưới đáy vực vẫn yên tĩnh, giúp Tiểu Hồng minh bạch
tiếng động nọ chỉ là do một mẩu đá nho nhỏ nào đó đã phải rời ra rơi
xuống vì bị các cử động của Tiểu Hồng tình cờ động chạm vào và gây ra.

Tiểu Hồng tiếp tục leo xuống. Và khi đặt chân xuống đất, Tiểu Hồng kinh ngạc khi phát hiện nẳm chỏng chơ ngay trên mặt đất là một vật tương tự như
chuôi kiếm:

– Sư phụ vẫn giấu một thanh kiếm ở bên trong người ư?

Ngay khi tự hỏi, cũng Tiểu Hồng lập tức tự minh bạch do phát hiện đấy chỉ là một chuôi kiếm đã bị gỉ sét. Sư phụ Long Kiến Xương quyết chẳng giữ làm gì vật được kể như vô dụng. Và Tiểu Hồng mỉm cười nhẹ nhõm:

– Một phế vật cũng làm ta sợ hão. Nếu sư phụ còn sống nhất định sẽ cười chê ta.

Nói đến đây Tiểu Hồng nhớ lại việc cần làm, vội cởi bỏ và đặt thi thể sư
phụ nằm xuống đất. Chợt nghĩ cũng nên giúp sư phụ tẩy uế lần cuối, Tiểu

Hồng lại đưa sư phụ đi về phía nguồn nước. Nhờ đó Tiểu Hồng bỗng nhìn
thấy lại con Đại Ưng thủa nào. Nhưng lúc này nếu như nó vẫn chưa chết vì chất độc thì với khắp thân đang mang các vết thương tuôn huyết lai
láng. Tiểu Hồng hiểu ngay sinh mạng của con Đại Ưng nhất định chẳng kéo
dài thêm được bao lâu.

Tiến lại gần và nhìn vào mắt Đại Ưng, Tiểu Hồng chép miệng:

– Bọn họ đã kết liễu ngươi chẳng thương tiếc. Vì ngươi đã trở nên vô dụng chăng? Hay ngươi ngoan cố, không cáo giác cho họ biết về hành tung của
ta là kẻ họ vẫn luôn tìm? Thật tiếc cho ngươi, ta chỉ là một đứa bé,
không am hiểu võ công, cũng không am tường y thuật, kể như thúc thủ,
chẳng thể giúp gì cho ngươi.

Dứt lời, Tiểu Hồng lại tiếp tục đưa sư phụ đến nguồn nước.

Ở đây, sau khi cẩn trọng nhìn dò xét thật kỹ, Tiểu Hồng lại tình cờ phát
hiện đã có thêm một túi chất độc khác, được những nhân vật Thần Ưng bang vùi nhét khá sâu vào đáy nước, giữa một kẽ đá vừa khít.

Tiểu
Hồng nhặt cây khều kéo túi chất độc ra và lại cẩn trọng tìm kiếm thêm
một lần nữa. Nhờ đó, Tiểu Hồng tiếp tục phát hiện thêm một túi chất độc
khác.

Tiểu Hồng nghe lạnh người:

– Họ vẫn quyết biến nơi
này thành vùng tử địa. Có nghĩa là họ còn quay lại rất nhiều lần. Và vạn nhất nếu để họ phát hiện các túi chất độc chợt có dấu hiệu suy suyển
thì nhất định họ sẽ có các thủ đoạn khác, mỗi lúc mỗi lợi hại hơn để hủy diệt tất cả. Ta phải làm thế nào? Nếu muốn thoát đi thì vô khả, còn như lưu lại, liệu ta chi trì được chăng?

Nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được phương kế khả thi, Tiểu Hồng đành tiến hành những gì có thể tiến hành.

Tiểu Hồng đưa sư phụ cùng xuống nước, giúp sư phụ tẩy uế một lần cuối cùng
trong đời. Và khi hoàn tất, Tiểu Hồng lại đưa sư phụ đi, tìm một vị thế
khá kín đáo, chuẩn bị an táng cho sư phụ.

Nhưng để đào mộ huyệt,
nhất là ở nơi đáy vực luôn có đá lẫn vào đất lổn nhổn, Tiểu Hồng tự rõ
nếu không có dụng cụ thì chẳng mong thực hiện. Thế là một lần nữa Tiểu
Hồng lại đăm chiêu ngẫm nghĩ và tìm cách.

Chợt có một ý nảy sinh, Tiểu Hồng vui mừng, đi trở lại đầu nguồn nước.

Ở đây, sau một lúc nhìn dò xét, Tiểu Hồng càng thêm vui khi nhận ra đã có cách dẫn khơi nguồn nước tạm chuyển qua một hướng khác.

Tiểu
Hồng liền thực hiện và xúc tiến như đã từng khơi rộng huyệt khẩu suốt
thời gian qua. Nhờ đó, Tiểu Hồng đã làm cho nguồn nước len lỏi qua các
khe đá khác, tách biệt hẳn với hướng chảy từng có của dòng nước, dẫn đến một mảnh đất lộ thiên ở khuất sau một tảng đá cực to.

Đất thấm nước nên mềm, Tiểu Hồng dùng hai tay bới rộng và sâu dần xuống dưới.

Lúc đã có một huyệt mộ đủ sâu, để nước không tiếp tục chảy vào nữa, Tiểu Hồng dùng một ít đất vừa đào lên để chặn lại.

Đáy huyệt dần rút nước, tạo một mộ huyệt hầu như đúng với ý định của Tiểu
Hồng, là đã có một chỗ cho sư phụ táng thân, yên nghỉ ngàn thu. Tiểu
Hồng đặt thi thể sư phụ nằm xuống đáy mộ, phục lạy ba lần, cuối cùng đắp lại, cố tạo dáng vẻ nguyên thủy ban đầu cho mảnh đất lộ thiên:

– Vĩnh biệt sư phụ!

Tiểu Hồng hành lễ một lần nữa và toan bỏ đi, chợt động tâm đứng lại nhìn, vì thấy dòng nước lúc bị Tiểu Hồng tạm chặn lại đã tự chảy vào một chỗ mà
bản thân Tiểu Hồng không thể nào ngờ đến.

Nhìn vào vũng nước đang lúc sắp sửa đầy và thật trong, thật tinh khiết, Tiểu Hồng cả mừng đến tự bật reo:

– Nếu có thể giữ kín hốc nước này, đừng để bất kỳ ai phát hiện, thì chẳng phải chỗ nước đó chí ít cũng đủ cho ta dùng một thời gian khá dài sao?
Ta có thể lưu lại nơi đây và không lo sợ hại lộ tung tích rồi. Ha … Ha …

Reo cười xong, Tiểu Hồng vội bịt kín dòng nước vừa tự khơi
dẫn, xóa bỏ mọi dấu tích do bản thân đã tạo ra, đoạn tìm các nhánh cây
gác lên, tạm che kín hốc nước chính là một chỗ trũng đột nhiên có ở giữa một thạch bàn nằm ở vị thế thật kín đáo.

Và để an tâm, Tiểu Hồng lại tìm nhiều nhánh cây, ném bừa lên bề mặt thạch bàn, cố tạo cảnh
quang càng mang dáng vẻ tự nhiên nhiều chừng nào thì càng tốt chừng ấy.

Sau đó, phần việc cuối cùng của Tiểu Hồng là đặt các túi chất độc trở lại
nguyên vị, xóa bỏ tất cả mọi dấu vết có thể gây nghi ngờ cho bất luận ai chủ tâm tìm đến và dò xét.

Lúc hoàn tất, Tiểu Hồng vội đi tìm và nhặt nhạnh các quả cây. Cũng cần phải trữ thức ăn như Tiểu Hồng vừa có cách tích trữ nước.

Đang khi nhặt quả cây, có một lần Tiểu Hồng lại tình cờ đi ngang con Đại Ưng.

Nó vẫn chưa chết.

Thương hại, Tiểu Hồng bóp vụn một quả cây đưa đến tận miệng nó:

– Ta cũng không muốn ngươi chết. Hãy ăn đi, cho dù ta chẳng thể biết có phải là thức ăn khoái khẩu của ngươi hay không?

Con Đại Ưng lại háo hức ăn. Nhưng lúc nhìn thấy nó tự nhả ra toàn là xác bã từ quả cây, Tiểu Hồng đoán hiểu nó chỉ khát nước:

– Ngươi mất nhiều máu, có khát nước cũng phải. Được rồi, ta sẽ cho ngươi
uống. Nhưng nhớ, một là không được tùy tiện đến uống nước ở dòng suối,
nghe chưa? Vì nước ở đó đã bị hạ độc. Thứ nữa là ngươi phải giúp ta giữ
kín hành tung. Có như thế, hừ, ngày qua ngày ta sẽ đến cho ngươi ăn và
uống. Ngươi có hiểu ta nói gì không?

Đôi mắt của Đại Ưng bỗng chớp vài lượt, khiến Tiểu Hồng phì cười, xoa đầu nó:

– Ngươi ngỡ ta tin bản thân ngươi có thể hiểu những gì ta vừa nói ư?

Nhưng cũng mong sao ngươi thật sự hiểu. Thế này nha, từ nay ta sẽ gọi ngươi
là Trốc Đầu Ưng, bởi lông ở trên đầu ngươi chỉ còn là lưa thưa vài cọng, chẳng là trốc đầu thì là gì? Mà này, thức ăn hợp khẩu vị của ngươi là
loại nào? Hãy nhớ ở đây chỉ có lá cây và các thức quả mà thôi. Nếu ngươi muốn có các thức ăn hợp khẩu vị hơn thì hãy cố chờ đến khi tự bản thân
có thể đi tìm. Ta chẳng thể giúp gì hơn. Cứ như thế nha. Vì đã đến lúc
ta phải quay lại chỗ ẩn thân rồi. Tạm biệt. Cầu chúc Trốc Đầu Ưng ngươi
mau bình phục.

Tiểu Hồng đi đến vách đá, phăng lên theo sợi dây
đã tạo và khi lên đến nơi cũng vội kéo rút toàn bộ sợi dây lên, cất kỹ
vào thạch động.

° ° °

… Cũng với Tiểu Hồng, con Trốc Đầu Ưng cũng tỏ ra
hoàn toàn đủ lực để tiếp tục chi trì sự sống trong hoàn cảnh thật khắc
nghiệt …

Nếu với Tiểu Hồng, cần phải tiếp tục sống để ngày ngày luyện công, tự trèo lên tụt xuống theo vách đá hầu tìm thức ăn và nước
uống đủ để chi dụng mỗi ngày thì với Trốc Đầu Ưng, nó chỉ cần duy trì sự sống để ngày tiếp ngày thương thế mỗi thêm bình phục với sự tiếp trợ về thức ăn lẫn nước uống đều do Tiểu Hồng lo toan khá đầy đủ.

Thế cho nên, đến một hôm, từ trên thạch động, Tiểu Hồng chợt nghe có tiếng quạt vỗ cánh của loài chim điểu.

Ngỡ Trốc Đầu Ưng đã bình phục và đang tự bay đi, Tiểu Hồng vội chạy đến lùm dây leo để nhô đầu nhìn ra.

Ngờ đâu đấy lại là một con Đại Ưng khác đang thần tốc từ trên cao bay sà xuống.

Biết ngay phận sự của con Đại Ưng này là thám sát, Tiểu Hồng lập tức đứng
im, kể cả thở thành tiếng cũng không dám và thập phần lo lắng đưa mắt
nhìn xuống đáy vực.

Thật lạ, bóng dáng của Trốc Đầu Ưng đã không
còn nữa. Chỉ có mỗi một con Đại Ưng nọ là cứ liên tục quạt cánh vẫn vù
bay đảo liệng khắp bề rộng của đáy vực.

Được một lúc, có vẻ như
chẳng phát hiện bất kỳ điều gì khả nghi, con Đại Ưng nọ lại bay cất lên, toàn thân cứ lao vun vút như một trường tiễn từ phía dưới xé gió lao
thẳng lên khoảng không bao la.

Tuy nhiên, Tiểu Hồng vẫn nhẫn nại
chờ thêm một lúc thật lâu mới dám lần mò tự leo xuống khi phát hiện con
Đại Ưng nọ quả thật chẳng quay lại thêm lần nào nữa.

Đến đáy vực, Tiểu Hồng đưa mắt lo lắng tìm kiếm, cuối cùng đành thở ra:

– Nó đã bình phục, đã tự bay đi rồi. Vậy là ta lại một mình cô độc. Dẫu
sao cũng đáng mừng cho nó. Ước chi cũng có một lúc ta luyện được bản
lĩnh tự bay thoát đi. Nhưng là lúc nào đây?

Chợt xuất hiện các tiếng động sột soạt kỳ lạ. Và rồi, từ phía dưới một tảng đá, Trốc Đầu Ưng bất chợt tự lê thân lết ra.

Tiểu Hồng kinh ngạc kêu:

– Ngươi vẫn ở đây? Ta rõ rồi, những giác quan đã giúp ngươi sớm nhận biết sự xuất hiện đầy địch ý của đồng loại. Và ngươi chỉ đủ lực để tự tìm
chỗ náu thân. Nhưng sao ngươi không nhờ đồng loại đến giúp ngươi? Không
thể ư?

Vì ngươi lo, thế nào đồng loại ngươi cũng cáo giác, và một lần nữa ắt hẳn ngươi vẫn lại bị những ác nhân sát hại? Nếu vậy, ngươi
hãy mau mau tự hồi phục, chí ít là để tự lo cho thân ngươi. Được rồi, cứ chớ đấy, ta sẽ mang nước uống lẫn thức ăn đến cho ngươi.

Nhưng lần này, vì Trốc Đầu Ưng đã có thể tự di chuyển, nên Tiểu Hồng đi đến đâu nó cũng vội lê thân lết theo đến đấy.

Thấy vậy, Tiểu Hồng bảo:

– Ngươi có muốn tạm ẩn thân ở cạnh nguồn nước dự trữ của ta chăng? Ở đấy
kín đáo hơn. Thêm nữa là từ trên kia ta sẽ dễ dàng nhìn thấy ngươi hơn.

Và điều bất ngờ xảy đến, Trốc Đầu Ưng chợt gật đầu vài lượt, khiến Tiểu Hồng hoài nghi:

– Ngươi hiểu ta nói ư? Nếu hiểu, hãy gật đầu nhưng chỉ một lần thôi.

Trốc Đầu Ưng đã làm Tiểu Hồng giật mình khi đáp lại bằng đúng một lần gật đầu. Kinh tâm, Tiểu Hồng bảo nó:

– Nếu ngươi thật sự hiểu, vậy hãy cố ghi nhớ những gì ta căn dặn. Và vì
chỉ còn ta và ngươi, hai chúng ta nên nương tựa vào nhau, cùng cảnh giới cho nhau, rõ chưa? Còn khi nào ngươi đủ sức, muốn bay đi, dĩ nhiên ta
không ngăn cản, chỉ mong ngươi chịu khó báo cho ta biết, để ta không
phải lo lắng như lúc mới rồi. Được chứ?

Trốc Đầu Ưng lại gật đầu, đồng thời còn tỏ ra thật ngoan ngoãn khi tự mình nằm phục xuống ngay
bên cạnh các nhánh cây được Tiểu Hồng dùng để ngụy trang, che giấu chỗ
dự trữ nước.

Từ đó, qua sự thân cận từng ngày, cứ lúc nào luyện
công xong và đến lúc phải leo xuống, Tiểu Hồng lại tìm đến và tha hồ tỏ
bày tự sự cùng Trốc Đầu Ưng, một nhu cầu thật cần thiết cho cảnh ngộ
Tiểu Hồng đang phải sống vò võ một mình, không có người cùng trò chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.