Nhất Tuyệt Bộ

Chương 2: Vì bảo vật lụy đến tấm thân thần ưng bang ác nhân đầy rẫy


Đọc truyện Nhất Tuyệt Bộ – Chương 2: Vì bảo vật lụy đến tấm thân thần ưng bang ác nhân đầy rẫy

Không thể ngờ bản thân đột nhiên chẳng tài nào phát
thoại được nữa, thế nên Tiểu Hồng càng cố sức kêu bao nhiêu thì thủy
chung vẫn chỉ phát ra các loại thanh âm ú ớ ú ớ thật vô nghĩa đến bấy
nhiêu.

Dù sao Phùng lão vẫn nghe rõ tiếng Tiểu Hồng kêu. Lão cho cỗ xa mã dừng lại và nhăn mặt:

– Ngươi không thể giữ tiếp tục thái độ thật ngoan ngoãn nữa sao? Ngươi muốn gì?

Do không thể lên tiếng, Tiểu Hồng cũng nhăn nhó mặt mũi, đồng thời dùng tay ra hiệu thật khẩn trương.

Nhờ đó, Phùng lão hiểu:

– Ngươi muốn đi ngoài? Có cần thiết lắm chăng đến không thể đợi thêm một lúc nữa do sắp tới nơi rồi?

Tiểu Hồng lắc đầu quầy quậy, vẫn tiếp tục ra hiệu với một tay bây giờ cứ tự ôm thít thật chặt vào bụng.

Miễn cưỡng, lão Phùng nhảy tót xuống, mở lối cho Tiểu Hồng cũng theo đó nhảy xuống.

Nhưng không thể để cho Tiểu Hồng tự đi, lão chộp vào Tiểu Hồng và nhấc lên:

– Di di ngươi luôn căn dặn lão phu phải chăm sóc ngươi thật chu tất. Kể
cả việc này nữa, lão phu chẳng thể từ nan. Để lão phu đưa ngươi đi.

Hai bên đường đâu đâu cũng có chỗ âm u rậm rạp, dĩ nhiên đủ kín đáo cho
Tiểu Hồng tha hồ đại tiện. Nhưng bất luận Phùng lão dừng ở chỗ nào, Tiểu Hồng cũng một mực lắc đầu không ưng thuận.

Điều đó làm Phùng lão rồi cũng đến lúc phát bực:

– Ngươi đừng mong giở trò với lão phu. Vậy ý ngươi thế nào, nói đi.

Lời của lão như có ma thuật. Vì bất chợt Tiểu Hồng lại có thể bật thốt thành tiếng:

– Ý của ta … Úy, ta có thể nói trở lại được rồi? Ta vốn dĩ đâu có câm?

Lão cười lạnh:

– Ngay khi ngươi tự tỉnh lại, vì kịp phát hiện nên chính lão phu chứ
chẳng ai khác đã dùng thủ pháp cách không điểm trụ Á huyệt của ngươi.
Nhưng vì ngươi không câm, vậy nói đi, ý ngươi muốn gì?

Tiểu Hồng lại nhăn nhó mặt mày:

– Đương nhiên ta vẫn muốn đi ngoài. Nhưng thường theo thói quen của ta,
mỗi khi đi ngoài xong vẫn cần tắm rửa tẩy uế. Nếu không chỉ e kể cả lão
cũng không chịu nổi mùi hôi thối. Há lẽ lão không tin ta? Hoặc giả cho
rằng ta có thể chạy thoát một nhân vật có bản lĩnh như lão?

Lão vẫn cười lạnh:

– Tin ngươi ư? Dĩ nhiên lão phu đã tin ngươi không hề cất giấu Hiển Thư
Minh Ngọc bên người. Vì lúc tự tay giúp ngươi thay đổi toàn bộ y phục,
kể cả đôi giày rách bươm dưới chân ngươi, lẽ đương nhiên lão phu cũng đã soát xét rất kỹ. Còn sợ ngươi tìm cơ hội đào tẩu ư? Tuy không sợ, nhưng vẫn có câu cẩn tắc vô ưu, lão phu phải để ngươi dù đi đến đâu cũng
không vượt quá xa tầm mắt.

Tiểu Hồng càng thêm nhăn mặt:

– Ta đã không kềm nổi nữa rồi. Nếu chẳng muốn ta bĩnh ngay trong bộ y
phục tinh tươm này, lão hãy mau đáp ứng ta. Đổi lại, ta hứa sẽ trút bỏ
toàn bộ y phục trước mặt lão, hầu lão không nghi ngờ ta có thể tìm cơ
hội bỏ trốn nữa.

Lão lại nhấc Tiểu Hồng lên và đưa đi:


Dù vậy, lão phu vẫn cảnh báo ngươi chớ xuẩn động. Trái lại, tuy chưa thể giết ngươi nhưng để hành hạ ngươi cực kỳ tàn khốc thì lão phu thừa thủ
đoạn. Đi nào!

Sau một quãng di chuyển nữa, lão đột ngột dừng lại:

– Ngươi đã nghe có tiếng nước chảy chưa? Hãy mau quay lại khi nào ngươi xong, nhớ đấy.

Nhưng vẫn giữ đúng lời đã nói, Tiểu Hồng không ngần ngại tự trút bỏ hầu hết y phục trước mặt lão. Đến lúc sắp cởi bỏ cả đồ lót, Tiểu Hồng nghe lão
ngăn lại:

– Đủ rồi, hãy đi đi. Huống hồ với khoảng cách chỉ mươi
mười lăm trượng, ngươi tin chăng, dù chỉ là tiếng của một chiếc lá rơi
lão phu vẫn đủ thính lực để nghe thật rõ. Nếu không tin, ngươi cứ thử
xem. Đến lúc đó sẽ rõ lão phu còn có những thủ đoạn tàn khốc như thế nào dành cho ngươi.

Tiểu Hồng vội chạy đi và trong thâm tâm đích thực chẳng hề dám có ý nghĩ là hãy cứ tìm cách đào thoát.

Vì thế, chỉ độ sau một tuần trà, Tiểu Hồng quay trở lại không chỉ với toàn thân ướt đẫm do vừa gột rửa xong mọi xú uế, mà còn để lộ sắc mặt tươi
hơn hớn.

Lão cười khẩy và gật đầu:

– Ngươi cũng biết tự
lượng sức đấy. Vậy nhân đây sao ngươi không điểm chỉ cho lão phu biết
chỗ ngươi đã cất giấu Hiển Thư Minh Ngọc và đổi lại ngươi sẽ lập tức
được ung dung tự tại, muốn đi đâu thì đi, không còn bị lão phu kè kè đi
bên cạnh ngươi nữa?

Tiểu Hồng đang tự mặc lại y phục chợt lắc đầu:

– Điểm chỉ cho lão, sinh mạng ta liệu còn sao? Trái lại, ta thừa minh
bạch Hiển Thư Minh Ngọc chính là vật cứu mạng chính ta. Vậy lão đừng
mong được ta hở môi tiết lộ, cho dù có bị lão hành hạ tàn khốc đến mức
nào.

Lão chợt phá lên cười:

– Ngươi đừng vội nói cứng. Cứ
chờ đấy mà xem. Chỉ cần về đến Tổng đàn bổn bang, lão phu quả quyết thế
nào ngươi cũng phải nói. Thôi, đi nào! Ha …

Ha …

Tiểu Hồng sợ hãi, đành lên tiếng hỏi, nhân lúc lão đang cao hứng và cũng là lúc đưa Tiểu Hồng cùng đi:

– Lão sẽ có thủ đoạn như thế nào để đoan quyết ta không thể không nói?

Lão cố tình hạ thấp giọng, rít rõ từng tiếng vào tai Tiểu Hồng:

– Bổn bang có danh xưng là Thần Ưng, dĩ nhiên có nuôi dưỡng và giáo huấn
cả một bầy Đại Ưng, cũng là một thế lực đủ ngăn cản bất luận cao nhân
nào dám đường đột xâm nhập bổn bang. Ngươi cứ thử mường tượng bản thân
ngươi ắt sẽ có lúc được ném làm mồi cho lũ Đại Ưng. Móng vuốt của chúng
sẽ cấu xé từng mảng da thịt, còn mỏ thì vừa mổ vừa nuốt chửng thoạt tiên là đôi nhục nhãn. Sau đó là từng mẩu thịt của ngươi. Cảnh đó liệu có đủ tàn khốc đối với ngươi chưa? Nếu như chưa đủ, hừ, theo hiệu lệnh của
bọn Ưng nô, lũ Đại Ưng từng hai con một sẽ nhấc bổng ngươi lên cao thật
cao, tiếp đó sẽ buông thả ngươi xuống. Nhưng, trước khi thân thể ngươi
chạm đất, lại đến lượt hai Đại Ưng khác từ hai phía lao ào đến, quặp
chặt ngươi và lại nâng lên cao thật cao. Cứ như thế, hà hà …, lão phu
có thể quả quyết và không một chút nhầm lẫn là từ thủa nào đến giờ đích
thực vẫn chưa một ai chịu nổi trò đùa quái ác này của bầy Đại Ưng. Bất
luận là cao nhân có bản lĩnh cao minh đến đâu thì cuối cùng cũng phải bị thu phục. Hà … Hà …

Nghe lão kể và tự mường tượng ra quái
trạng đó, toàn thân Tiểu Hồng không ngớt rùng mình khiếp đảm. Đồng thời
Tiểu Hồng cũng tự nhủ thầm đúng là bản thân tuyệt nhiên chẳng đủ đởm
lược chịu đựng với thủ đoạn này.


Nỗi sợ hãi khiến Tiểu Hồng im
lặng một lúc lâu. Và dường như lão Phùng cũng cố ý để như thế, hầu cho
Tiểu Hồng có cơ hội ngẫm nghĩ hoặc tự ngấm dần những đau đớn thế nào
Tiểu Hồng cũng nếm trải nếu như vẫn ương bướng, không thổ lộ địa điểm
cất giấu Hiển Thư Minh Ngọc cho lão toại nguyện.

Chợt, Tiểu Hồng khẽ kêu:

– Sao lão không quay lại chỗ đã để sẵn cỗ xa mã?

Lão cười cười, vẫn tiếp tục trổ thuật phi hành đưa Tiểu Hồng cùng đi:

– Khi lưu gã Tiểu Trung còn lại một mình ở cỗ xe là lão phu có chủ ý. Thế ngươi nghĩ bọn vô dụng ở Kiều gia dễ dàng bị tiểu kế của lão phu lừa ư? Tuy nhiên, cao minh hơn bọn chúng một ít, lão phu đã tạo cơ hội cho bọn chúng giải cứu gã Tiểu Trung, đổi lại, hà hà …, từ lúc này trở đi lão phu tuyệt đối chẳng lo sẽ còn bất kỳ ai khác lẻn bám theo nữa. Đấy gọi
là kế thay đào đổi mận, lão phu tuy mất Tiểu Trung nhưng lại hoàn toàn
an tâm về ngươi. Ha …

Ha …

Thầm thán phục và nhờ đó
Tiểu Hồng minh bạch vì sao mẫu thân cứ bảo chốn giang hồ chỉ là một vùng xoáy đầy hung hiểm. Bởi bất luận ai nếu muốn tồn tại, ắt không thể
không có các thủ đoạn, kể cả mọi quỷ kế đa đoan như lão Phùng dù bản
lĩnh cao minh vẫn luôn vận dụng mỗi khi có cơ hội. Chỉ bất đắc dĩ lão
mới dụng lực, Tiểu Hồng thầm ghi nhận điều đó và bắt đầu nghĩ kế tự
thoát thân.

° ° °

Tiểu Hồng chẳng có bất kỳ cơ hội thoát thân nào. Bởi
lão Phùng vẫn luôn cẩn tắc vô ưu. Đến độ, dù đã đưa Tiểu Hồng về đến
Tổng đàn Thần Ưng bang, thấy trời đã vào đêm, lão vẫn cẩn trọng hạ lệnh
cho thủ hạ tạm giam ngay Tiểu Hồng vào ngục thất:

– Cũng đã sắp
canh ba, bổn tọa thật không muốn làm phiền Bang chủ lúc này. Bọn ngươi
hãy giam gã lại, cứ tống vào tử lao và sẽ nghiêm trị bất luận kẻ nào sơ
suất để gã hoặc tẩu thoát hoặc tự sát. Nhớ chưa?

Dưới ánh hỏa
quang bập bùng của chỉ mỗi một ngọn đuốc, Tiểu Hồng thấy lũ thủ hạ của
Thần Ưng bang, tên nào tên nấy đều có sắc mặt lạnh lùng vô biểu cảm, lập tức đón nhận và đưa Tiểu Hồng đi ngay.

Cuối cùng, Tiểu Hồng bị
ném vào một thạch lao luôn được đuốc sáng soi tỏ, phòng hờ trường hợp
Tiểu Hồng nảy ý tự sát thì bọn ngục tốt lập tức phát hiện và ngăn cản
ngay. Vậy là đối với Tiểu Hồng, mọi tia hy vọng nếu có đều tự tan biến,
chẳng còn gì nữa ngoại trừ những khổ cảnh cùng cực nhất định chỉ sáng
ngày mai là sẽ xảy đến đúng theo lời Phùng lão đe dọa.

Tiểu Hồng
tuyệt vọng, đi vào chỗ sâu nhất của thạch lao và buông người nằm xuống.
Tiểu Hồng lần đầu tiên buông ra hàng loạt những chuỗi thở dài, tiếc nuối cho quãng ngày tuy khốn khó, đi khất thực để độ nhật mưu sinh, nhưng
vẫn an nhiên tự tại đến lúc này kể như kết thúc. Vùng xoáy giang hồ đã
cuốn Tiểu Hồng vào và rất mau chóng sắp sửa nhấn chìm đồng thời nghiền
nát Tiểu Hồng, một nạn nhân nữa của bao hiểm ác giang hồ từng nghiền nát nhất định không phải ít nạn nhân.

Chợt ngay bên cạnh Tiểu Hồng bật phát lên tiếng sột soạt kỳ quái.

Tiểu Hồng giật mình sợ hãi, suýt nữa thì kêu toáng lên.

Nhưng may thay Tiểu Hồng kịp kềm nén lại tiếng kêu nhờ đã nhận được đâu là nguyên nhân phát ra tiếng động lạ.

Nhân đó, Tiểu Hồng bắt đầu chú mục nhìn vào phần vách đá của thạch lao ngay bên cạnh.

Có một huyệt khẩu rất nhỏ, lại còn ở vị trí cơ hồ nằm thật sát với bề mặt
phần nền đá của thạch lao. Nhưng bảo là nhỏ thì chỉ đối với Tiểu Hồng mà thôi. Và ngược lại thì là quá lớn, quá rộng so với bóng dáng một con
chuột mà vừa rồi Tiểu Hồng nhờ nghe tiếng động nên kịp nhìn thấy nó đã
chui tọt thật nhanh vào đâu đó sâu bên trong huyệt khẩu.

Dĩ nhiên Tiểu Hồng nhìn cho có nhìn, chứ kỳ thực chưa hề xảy ra bất kỳ ý định
nào cho đến khi bất chợt phát hiện từ sâu trong tiểu huyệt khẩu dường
như có phảng phất đẩy ngược ra từng làn gió nhè nhẹ, thổi phả vào mặt
Tiểu Hồng mát rượi.

Phát hiện này làm Tiểu Hồng động tâm, thế là càng chú mục nhìn kỹ hơn.

Nhờ đó, Tiểu Hồng có nhận định, tiểu huyệt khẩu tuy nhỏ theo chiều ngang nhưng lại đủ dài theo chiều thẳng đứng.

Tiểu Hồng lợi dụng với tư thế đang nằm, len lén đưa tay thọc mò và sờ chạm
vào tiểu huyệt khẩu từ khắp thành bên ngoài đến tận bên trong với hết
tầm với của cánh tay.

Đó là một khe đá hẹp, một chỗ hở tình cờ
xuất hiện, tương tự những khoảng trống giữa các tầng đá chất chồng lên
nhau. Chẳng những vậy, từng làn gió nhè nhẹ từ sâu thẳm tận bên trong
vẫn tiếp tục mơn man thổi ra, gợi một ý định khá là liều lĩnh cho Tiểu
Hồng.

Tiểu Hồng thầm ước định:

“Bề ngang của khe đá dĩ
nhiên hẹp, vị tất đủ cho ta chui lọt đầu vào trong. Nhưng nếu ta chui
lách vào theo chiều thẳng đứng của khe đá hẹp thì sao? Thân hình ta vẫn
còn nhỏ, nếu cố sức nhất định vẫn chui lọt qua. Và nếu may mắn hơn, càng chui vào sâu thì khe đá càng rộng ra, phải chăng đây chính là cơ hội
duy nhất để ta đào tẩu? Nhưng ta thà chết hơn là để bọn Thần Ưng bang
dùng cực hình, sai lũ Đại Ưng hung hãn giằng giật và cấu xé, tạo đau đớn cùng cực cho ta. Đổi lại, hà hà …, bọn ngươi cũng đừng mong tìm thấy
Hiển Thư Minh Ngọc. Ta mất mạng thì bọn ngươi cũng chẳng mong toại
nguyện. Cứ quyết định như thế và mong rằng vong linh của mẫu thân sẽ
chẳng bao giờ bỏ rơi, trái lại sẽ luôn độ trì ta”.

Từ lúc đó, với mắt nhắm mắt mở, Tiểu Hồng bắt đầu quay qua quan sát từng động tĩnh của lũ ngục tốt bên ngoài.

Bọn chúng có khá đông, không ít hơn mười tên. Nhưng chính vì thế, chúng có
phần ỷ lại vào nhau, nghĩ thế nào cũng có ai đó thật sự chú tâm dòm ngó
Tiểu Hồng và thoạt tiên đã có vài ba tên bắt đầu thả hồn vào giấc mộng,
chúng ngủ gật dù vẫn đứng nhưng không ngã, nhờ đã khôn ngoan tựa lưng
vào các vách đá.

Tiểu Hồng chờ thêm một lúc nữa, để khi có cơ hội là lập tức nhỏm người lên, vừa nhẹ nhàng vừa quả quyết chui vào tiểu
huyệt khẩu theo tư thế nằm nghiêng, một vai trên cao, một vai dưới thấp.

Độ hở của khe đá quả thật chỉ vừa sít với bề dầy hãy còn mỏng mảnh đối với tấm thân thể nhỏ bé của Tiểu Hồng. Nhờ đầu xuôi thì đuôi lọt nên như
thế, Tiểu Hồng vừa vươn tay bấu vào các vách đá ở phía trước, vừa dùng
chân tỳ đạp lại phía sau, đẩy thân hình chui tọt dần vào khe đá không ai ngỡ Tiểu Hồng vẫn đủ đởm lược liều lĩnh chui vào.

Nhưng đã vậy,
dù dần dà phát hiện càng chui vào sâu thì khe đá vẫn không rộng ra thêm, Tiểu Hồng vì đã lỡ phóng lao đành theo lao, nên vẫn kiên quyết chui
vào. Huống hồ các ngọn gió mát vẫn tiếp tục mơn man thổi, là động lực
giúp Tiểu Hồng thà mạo hiểm tìm sinh lộ hơn lưu lại để chịu hành hạ đến
chết.

Được một lúc, đột ngột Tiểu Hồng có cảm nhận bị bí lối. Một cảm giác sợ hãi bao trùm Tiểu Hồng, đấy là khi Tiểu Hồng tuyệt vọng
toan bò lùi trở lại chợt phát hiện tiến thì dễ nhưng lùi là hoàn toàn vô khả, bởi khe đá quá hẹp, thoạt lùi là bị chính bàn chân không thể bẻ
gập ngược để di chuyển ngược lại.

Đang khi đó, lúc ngỡ đã hết
cách, chợt một tay của Tiểu Hồng sờ chạm đúng vào một khe đá khác, rộng
hơn, nằm chếch trên cao. Chỉ rất tiếc là hướng di chuyển của khe đá bên
trên lại ngược hoàn toàn với hướng của khe đá nãy giờ Tiểu Hồng đã chui
vào. Và đích thực gió đã thổi đến từ khe đá ấy.


Một liều thì ba
bảy cũng liều, Tiểu Hồng dốc lực vào tứ chi, cố uốn ngược toàn thân lên
trên, cơ hồ bẻ thân hình thành hai đoạn gập gãy vào nhau, chỉ như thế
mới chuyển dần lên trên và bắt đầu nhích động theo hướng ngược lại.

Tuy nhiên, khi đã chui được toàn thân lên khe đá thứ hai bên trên, điều may mắn xảy đến với Tiểu Hồng là khe đá này quả thật rộng rãi hơn, giúp
Tiểu Hồng không phải chui nghiêng người nữa, đồng thời còn thi thoảng
xuất hiện một vài chỗ tương đối cao, để Tiểu Hồng có cơ hội ngồi lên
nghỉ ngơi, giúp cơ thể đỡ mỏi nhừ sau một lúc quá lâu luôn trườn lách
theo các đoạn khe quá hẹp.

Tiếp tục như thế, Tiểu Hồng bò theo
các ngách đá hẹp, lúc ngoặt hữu, lúc chuyển tả, tùy theo phương hướng
nào có gió thổi vào rõ nhất và mát mẻ nhất.

Và cuối cùng, hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, thấp thoáng phía trước mặt Tiểu Hồng đã ửng hiện một vài tia sáng nhợt nhạt.

Tiểu Hồng đã bò và chui suốt nửa đêm. Để giờ đây, khi bình minh đến thì cũng là lúc sinh lộ cũng thật sự xuất hiện với Tiểu Hồng.

Nhưng lúc
chỉ còn độ đôi ba trượng nữa là Tiểu Hồng tin quyết nhất định sẽ đối
diện với cánh cửa tự do thì bất chợt có chuỗi thanh âm vang từ phía
ngoài, vọng thẳng vào tai Tiểu Hồng nghe như tiếng chùy nện vào ngực đau nhói:

– Thật khó tin tiểu tử vẫn có thể thoát ra theo lối này.

Một giọng khác đáp lại:

– Dù vậy, đã có một tiền lệ, hãy mau cho người sục tìm khắp xung quanh.

Một tấc đất, một ngọn cỏ cũng chớ bỏ sót.

Quá kinh hãi, Tiểu Hồng len lén bò lùi lại. Cũng may, lối thông giữa các
khe đá ở đây không quá hẹp như đoạn lúc đầu, Tiểu Hồng vẫn dễ dàng bò
lùi, cố không gây ra bất kỳ tiếng động nào, đồng thời cũng dỏng tai chú
tâm nghe ngóng từng lời đối thoại cứ tiếp tục văng vẳng vang vào tai:

– Có phải ý của Hộ Pháp muốn ám chỉ lão quỷ độ nào cũng bất ngờ đào thoát, cho dù đã bị chúng ta sinh cầm ở ngay Tử lao đó?

– Không sai. Và lúc đó, phải chăng ai trong chúng ta cũng nghĩ lão quỷ dù đã bị phế bỏ võ công nhưng do thân thủ quá thượng thừa, lão quỷ vẫn có
cách tự làm cho võ công khôi phục, sau đó lẻn thoát từ Tử lao và cho đến nay, đã gần một năm trôi qua, lão quỷ vẫn bặt vô âm tín?

– Hộ
Pháp nghi ngờ lão quỷ cũng đã thoát theo cách tiểu oa nhi lần này vừa
may thoát? Nhưng chúng ta đã soát xét rất kỹ, từ Tử lao làm gì có lối
xuất nhập nào khác ngoài lối vào được dùng để ném những trọng phạm vào?

– Bang chủ …

– Đừng gọi tại hạ là Bang chủ. Vạn nhất để Hồ Tuyết nghe được thì cơ sự tất bại lộ.

– Được, nhưng lão phu vẫn muốn hỏi câu này, là theo tiểu huynh đệ, lão
quỷ đã thoát từ Tử lao như thế nào? Và nhớ, lão phu vẫn đề quyết lão quỷ đã bị phế võ công. Nếu như không phải thì thử hỏi vì sao sau khi thoát
nạn, từ bấy đến nay lão quỷ không tái xuất hiện, thậm chí để đối phó với chúng ta cũng chẳng thực hiện?

– Tại hạ không biết. Thế nên, mọi việc cứ nhất nhất theo sự sắp đặt của Hộ Pháp. Và ngày nào còn chưa
biết rõ về hạ lạc hoặc mệnh hệ của lão quỷ thì ngày đó chúng ta đừng
mong tiếp tục xúc tiến những cơ mưu từng bàn định.

– Đã vậy, xin
để lão phu hành động. Ha … Ha …, qua sự đào thoát của tiểu oa nhi
lần này, dĩ nhiên hãy nên nhớ tiểu oa nhi chẳng hề am hiểu võ công, biết đâu sẽ là cơ hội cho chúng ta phát hiện tung tích của lão quỷ. Nhất
định lão quỷ vẫn lẩn quẩn chui ẩn đâu đây. Vì ở một đáy vực sâu thật sâu như thế này, ngoại trừ chúng ta có cách từ đỉnh vực có thể đặt chân
xuống đây thì dù là Đại La Kim Tiên cũng vô khả từ dưới này vượt thoát
đi. Hãy tin ở lão phu.

Nếu lão quỷ vẫn trong cảnh ngộ bị phế võ
công thì lối duy nhất để thoát khỏi Tử lao chính là đáy vực này. Và đã
vậy, đáy vực này cũng chính là tuyệt lộ, là chỗ cho lão quỷ vĩnh viễn
táng thân. Nghĩa là, mai hậu, từ lúc này trở đi, chúng ta không phải
phập phồng lo sợ lão quỷ bất thình lình tái hiện và ngăn cản đại sự của
chúng ta nữa. Ha … Ha …

Tiểu Hồng đang bò lùi, chợt phát hiện còn có một khe đá khác nữa cũng xuất phát từ vị thế cao hơn chỗ Tiểu Hồng đang hiện hữu.

Do sợ hai nhân vật ở bên ngoài trước sau gì cũng chui vào, nếu như họ
quyết tâm sục tìm Tiểu Hồng và một nhân vật được họ gọi là lão quỷ. Tiểu Hồng đành chuyển phương hướng, bò ngược lên theo khe đá bên trên.

Dù vậy, thanh âm của hai nhân vật bên ngoài vẫn tiếp tục vang vào tai Tiểu Hồng, ắt là nhờ các khe đá liên thông với nhau nên tiếng họ đối thoại
cứ len lỏi vọng đến:

– Chúng ta đã sục tìm tất cả nhưng vẫn chưa phát hiện bất kỳ dấu vết nào khả nghi. Hộ Pháp nghĩ sao?

– Tiểu huynh đệ đừng quên rằng ở dưới đáy vực này không ngờ vẫn có suối
nước và không ít các loại cây ăn quả như chúng ta đã thấy sao? Chỉ bấy
nhiêu đó cũng đủ cho bất luận ai vẫn có thể tiếp tục sinh tồn. Huống hồ
chúng ta còn phát hiện hạt của các quả cây nhất định phải do ai đó sau
khi ăn xong đã ném vương vãi khắp nơi. Không là lão quỷ thì còn ai vào
đây?

– Vạn nhất chỉ là do các loại thú đã ăn quả cây thì sao? Đâu nhất thiết phải do ai đó ăn? Còn nếu là lão quỷ, a …, đã một năm trôi qua, một thời gian đủ dài cho lão quỷ hồi phục toàn bộ nguyên khí, giả
như lão quỷ có đủ bản lĩnh tự khôi phục công phu, thì Hộ Pháp tin chăng, tại hạ lo rằng lão quỷ đã có cách thoát khỏi chỗ này từ lâu. Và không
sớm thì muộn, chúng ta sẽ thấy lão xuất hiện trở lại ngay tại Thần Ưng
bang này. Khi đó …

– Tiểu huynh đệ hối hận rồi sao? Nhưng thôi, chớ quá lo hão. Vì lão phu đề quyết lão quỷ chẳng bao giờ còn cơ hội
hoặc tự khôi phục võ công hoặc tái xuất giang hồ. Và để tiểu huynh đệ
hoàn toàn yên tâm, xin hãy xem thủ đoạn của lão phu.

Có một khoảnh khắc khá ngắn tất cả đều yên tĩnh, sau đó thì nhân vật được gọi là tiểu huynh đệ chợt kêu:

– Hộ Pháp định làm gì?

Nhân vật Hộ Pháp bật cười:

– Tiểu huynh đệ chẳng đang nhìn thấy hay sao? Thủ đoạn của lão phu đâu có gì khó hiểu. Thứ nhất, chỉ cần hạ độc vào đầu nguồn dòng suối. Kế đến
là dùng hỏa dược, phá hủy được bao nhiêu hay bấy nhiêu những cảnh quan
dưới này. Có như thế mới mong biến đổi đáy vực, từ nơi có thể giúp sự
sống tồn tại trở thành vùng khô cằn chết chóc. Khi đó, Ha … Ha … bất luận lão quỷ nếu phen này vẫn may mắn thoát chết vì hỏa dược thì địa
hình chết chóc dưới này cũng đủ đặt lão quỷ vào Tử lộ. Ha … Ha …

– Quả là cao minh. Và như thế tại hạ đã phần nào yên tâm. Ha … Ha …

– Ý tiểu huynh đệ vẫn ám chỉ lão quỷ nếu từng hiện hữu ở đây thì nay đã thoát rồi?

– Không sợ nhất vạn, tại hạ chỉ sợ vạn nhất mà thôi. Nhưng dù sao, chủ ý
của Hộ Pháp toan phá hủy chỗ này cũng rất cao minh, xin cứ tiến hành.

– Được. Lão phu sẽ châm lửa vào dây dẫn, tiểu huynh đệ đã sẵn sàng chưa? Chúng ta nên thoát khỏi chỗ này thật nhanh.

– Tại hạ đã sẵn sàng.

– Hảo. Đi nào!!


Nhất định ở bên ngoài, những nhân vật nọ đã thoát đi. Vì thế, đến lượt Tiểu
Hồng cũng khẩn trương dịch chuyển sâu theo các khe đá, hầu mong thoát
nạn do biết quá rõ những hỏa dược khi phát nổ sẽ gây hậu quả khủng khiếp và kinh thiên động địa như thế nào.

Và đang chui bò như thế, tai của Tiểu Hồng chợt bắt gặp một chuỗi chấn động kinh hồn bạt tụy, cơ hồ xé rách cả hai màng nhĩ.

“Ầm!! Ầm!! Ầm!!” …

Đồng thời là toàn thân Tiểu Hồng cũng bị lắc chuyển, tự va đập tứ tung, nảy
lên dội xuống ngay bên trong lòng khe đá đang chui ẩn.

Đó là một cơn địa chấn, gây nỗi khiếp đảm chưa hề có cho Tiểu Hồng.

“Ầm!! Rào … Rào …”.

“Ầm!! Rào … Rào …”.

° ° °

Vừa hoàn hồn trở lại với cảm nhận vạn vật xung quanh
đã hoàn toàn tĩnh lặng, Tiểu Hồng không thể không tự hỏi chẳng biết bản
thân có trải qua cơn ngất lịm nào hay không? Và còn nữa, chẳng biết bản
thân lúc này tuy đích thực vẫn sống nhưng không rõ có thể tiếp tục chui
thoát ra ngoài được chăng?

Hay hỏa dược đã phá hủy tất cả và lúc
này Tiểu Hồng dù đang sống thì rồi vẫn phải chết do không thể chui thoát khỏi khe đá từng là nơi náu thân, giúp cho Tiểu Hồng toàn mạng, không
bị hủy nát hoặc bởi hỏa dược hoặc bị đá đè vào?

Tiểu Hồng lại tiếp tục bò theo khe đá, hy vọng vận số chưa đến nỗi đã bị hoàng thiên tuyệt đường.

Được một lúc, chợt Tiểu Hồng nghe văng vẳng có tiếng kêu rên.

Kinh tâm động phách, Tiểu Hồng dừng lại, tuyệt chẳng đủ đởm lược bò nữa.

Sau đó, khi minh bạch tiếng kêu rên là có thật, Tiểu Hồng dần trấn tĩnh, tự định hướng và khẽ lên tiếng hỏi:

– Là ai vậy? Nếu không phải ma và cũng không thật sự dọa khiếp tiểu bối, xin hãy mau lên tiếng.

Không có tiếng nói nào đáp lại Tiểu Hồng. Có chăng chỉ là tiếng kêu rên nghe có vẻ to hơn và rõ hơn.

Tiểu Hồng động tâm:

– Có phải tôn giá chính là nhân vật bị bọn người Thần Ưng bang gọi là lão quỷ? Hỏa dược phát nổ làm loạn thạch đổ rơi, phải chăng tôn giá đang bị một tảng đá đè lên?

Lần này mới có chuỗi thanh âm đáp lại:

– Còn ngươi là tiểu oa nhi bọn súc sinh đang tìm? Vậy ngươi có muốn giúp
lão phu chăng? Nếu không, e lão phu khó thể tự thoát nạn một mình.

Tiểu Hồng nhận lời ngay:

– Chúng ta đều cùng chung số phận. Thật không ngờ tiểu bối chẳng đến nỗi
phải cô độc. Đương nhiên tiểu bối sẽ đến giúp. Có hai người vẫn hơn là
chỉ còn một.

Lần theo phương hướng luôn phát ra tiếng kêu rên, Tiểu Hồng bò dần đến.

Nhưng bất chợt Tiểu Hồng bắt gặp một tảng đá nằm chắn ngang.

Tiểu Hồng lo lắng, lên tiếng hỏi vọng qua bên kia tảng đá:

– Có phải tôn giá đang ở bên cạnh tảng đá này? Nó to quá, nếu tôn giá
chẳng may bị chính tảng đá này đè lên thì e tiểu bối vô khả, chẳng thể
giúp được gì cho tôn giá.

Đáp lại:

– Ở phía bên ngươi, địa thế có rộng chăng? Lão phu tuy may mắn, chẳng bị loạn thạch rơi đè
nhưng ở cả hai đầu tiến thoái đều bất ngờ bị chặn kín.

Nếu không có cách giúp lão phu thoát, a …, nhất định đây chính là chỗ táng thân mãi mãi của lão phu.

Tiểu Hồng lắc đầu:

– Ở bên tiểu bối chỉ là khe đá, chẳng đủ cho tiểu bối đứng lên. Nhưng tôn giá vừa bảo bị đá rơi bịt kín cả hai đầu, đúng không?

– Đúng vậy. Phải chăng ý của ngươi định tìm lối bò ra ngoài, sau đó vòng theo lối khác, tiếp cận chỗ lão phu đang bị chẹn cứng?

Tiểu Hồng bảo:

– E chỉ còn cách đó, nhưng với điều kiện tiểu bối có thể tìm thấy lối để
chui thoát ra. Mà này, có thật tôn giá đã lâm cảnh ngộ này hơn một năm
qua?

Vậy ở bên ngoài kia, địa hình như thế nào? Và từ ngoài đó, tiểu bối muốn tìm ra chỗ tôn giá đang bị kẹt bằng cách nào?

– Bên ngoài là một đáy vực. Dù cũng là tuyệt lộ nhưng vẫn có thể giúp lão phu tiếp tục kéo dài sinh mạng chờ cơ hội phục hận. Ngươi có thật tâm
giúp lão phu thoát chăng?

Tiểu Hồng đáp:

– Tiểu bối đã
nói, e khó thể sống ở đây nếu chỉ cô độc một mình. Vả lại, tôn giá cũng
nên hiểu cho, tiểu bối chỉ là một đứa bé, hiện nay niên kỷ chỉ vừa mười
bốn. Tiểu bối hãy còn quá nhỏ nếu phải đương đầu với không biết bao
nhiêu là khó khăn đang chờ đợi. Vậy mong tôn giá chớ đa nghi, trái lại
hãy điểm chỉ cho tiểu bối cách tìm thấy nơi tôn giá đang ẩn.

– Ngươi tại sao bị bọn chúng phải tống giam vào Tử lao?

Tiểu Hồng nghi ngại:

– Tôn giá có cần thiết phải biết rõ tất cả không?

– Đương nhiên cần. Vì lão phu chẳng muốn một lần nữa lại lầm gian kế của bọn chúng.

Tiểu Hồng cười cười:

– Tiểu bối cũng vậy. Và biết đâu mọi lời của tôn giá nãy giờ chỉ là giả vờ.

Kỳ thực tôn giá cũng là đồng bọn của họ, đang tìm cách bắt giữ lại tiểu
bối hầu chiếm đoạt một vật chỉ duy nhất tiểu bối biết rõ hạ lạc ở đâu.

– Vật gì? Vậy là vì mong chiếm hữu vật đó, bọn chúng đã sinh cầm ngươi?

Mà này, nhờ đâu ngươi tự chui thoát khỏi Tử lao?

Tiểu Hồng đáp:

– Tiểu bối chẳng thể nói gì thêm. Huống hồ hai điều tôn giá vừa hỏi, nếu
tiểu bối tỏ thật nhất định chỉ gây thêm tai họa cho chính tiểu bối. Xin
lượng thứ, hai chúng ta vì chẳng ai dám tin vào ai, nên tiểu bối xin có
lời cáo biệt. Vì đã đến lúc tiểu bối cần tìm cách tự cứu bản thân trước.

Và đúng như Tiểu Hồng vừa nói, chỉ vì nghi ngờ lẫn nhau nên sau khi Tiểu
Hồng dứt lời, lão quỷ nọ đích thực chẳng lên tiếng phát thoại thêm bất
kỳ lời nào nữa.

Thế là Tiểu Hồng đành bò lui lại, tự mình tìm
cách chui len theo các khe đá, mong có thể thoát ra ngoài, dù ở bên
ngoài có là đáy vực, là tuyệt lộ gì đi nữa thì vẫn hơn bị giam cầm mãi ở các khe đá.

Nhưng chẳng hiểu đã vòng đi vòng lại thế nào, Tiểu Hồng một lần nữa bắt gặp tiếng kêu rên.

Cảm thấy nghi ngờ, Tiểu Hồng đành lên tiếng:

– Chỉ bị chẹn cứng giữa hai tảng đá và không bị loạn thạch rơi đè lên, nào có đau đớn gì khiến tôn giá mãi kêu rên?

Đáp lại là tiếng kêu kinh ngạc:

– Ngươi đã thoát ra nhanh đến thế sao? Lại còn dễ dàng tìm ra chỗ lão phu đang bị vây khốn. Phải chăng ngươi chính là thủ hạ do bọn chúng sai
phái và đây là một phần trong mưu đồ bọn ngươi, quyết hãm hại lão phu
cho kỳ được?

Tiểu Hồng cau mặt:

– Tiểu bối đâu đã bò thoát được ra bên ngoài. Há lẽ hướng phát thoại lần này của tiền bối hoàn toàn khác với lúc nãy?

– Đúng vậy. Và ngươi hiện đang ở phía ngược lại so với chỗ lúc nãy đã lên tiếng đối đáp cùng lão phu.

Tiểu Hồng cả kinh:


– Nếu vậy, kể cả ở bên này nào có thấy lối thoát? Phải chăng mọi chấn
động đã làm toàn bộ địa hình biến đổi và bản thân tiểu bối hiện lâm cảnh như chú chuột bị bịt kín mọi nẻo thoát thân, chỉ có thể bò loanh quanh
mãi giữa các khe đá tình cờ liên thông với nhau?

– Chớ nói nhảm.
Vì lão phu nhớ không nhầm, từ chỗ ngươi đang hiện diện lúc này chỉ cần
đi lui và vòng theo bên tả là thế nào cũng có lối dẫn thông ra một huyệt khẩu. Đấy là chỗ lão phu luôn trú thân suốt thời gian qua. Ngươi định
bỡn cợt với số phận lúc này của lão phu chắc?

Tiểu Hồng bật than:

– Không biết ai đang bỡn cợt với ai đây. Vì đích thực ở chỗ tiểu bối lúc
này vẫn tối tăm mù mịt. Và ngoài địa hình là một khe đá như tiểu bối vừa nói thật khó mường tượng lại là chỗ từng được tôn giá dùng để trú thân.

– Ngươi đã thử dịch lùi và vòng về bên tả như lời lão phu vừa bảo chưa?

Nếu chưa thì đừng nêu bất kỳ nhận định nào.

Tiểu Hồng làm theo và chỉ cần bò lui độ chừng một trượng là gặp ngay một khe đá khác đang có gió thổi mơn man vào, mang theo cả mùi huỳnh hoàng hoặc mùi gì đó khê nặc như từng bị thiêu đến cháy khét.

Bán tín bán nghi, Tiểu Hồng chuyển hướng bò theo khe đá vừa phát hiện.

Ngờ đâu, chỉ vừa bò hết quãng đường dài chừng ba trượng của khe đá, Tiểu
Hồng lập tức bắt gặp có ánh sáng nhợt nhạt phảng phất chiếu tỏa vào.

Đó là một khe đá khác, dẫn Tiểu Hồng bò đến tận bên ngoài, vượt thoát một
miệng huyệt nằm thật thấp, là là sát mặt đất. Và ở bên ngoài chính là
đáy vực, nơi có cảnh quang hoang tàn đổ nát do vừa bị hỏa dược phá hủy,
được nhìn thấy rất rõ nhờ lớp ánh sáng mờ mờ của vầng dương có lẽ đang
chực chờ khuất bóng phía trời tây, chỉ le lói chiếu hắt lên tầng mây ở
trên cao vài tia sáng vàng vọt cuối ngày. Nhờ đó, ánh sáng từ các đám
mây tít trên cao phản chiếu xuống, phủ xuống cảnh quang hoang tàn dưới
đáy vực, vô tình làm tăng thêm cảnh thê lương cô tịch của một địa thế
khó thể ngỡ là có sự sống tồn tại.

Nhân biết rõ bản thân đã thoát – dù chỉ là tạm thoát vì không bị lẩn quẩn mãi ở giữa các khe đá – Tiểu Hồng bò chui ra, hân hoan đón đón nhận từng luồng gió mát, bất chấp
trong làn gió vẫn còn đó mùi khê nặc khét nồng của các vật từng bị hỏa
dược chấn phá hủy thiêu.

Không những thế, đúng như những gì từng
nghe hai nhân vật Thần Ưng bang đàm thoại với nhau, Tiểu Hồng vẫn phát
hiện sự sinh tồn mãnh liệt của các cội cây vẫn sinh trưởng ra các loại
quả có thể ăn được. Chúng vẫn sừng sững, cho dù đã bị không ít loạn
thạch văng từ vách núi ra phá cho chúng xác xơ gãy vỡ. Dưới gốc các cội
cây, những quả có thể ăn được đã rụng đầy, đa phần đều bị dập nát. Nhưng với một số ít quả may sao hãy còn nguyên vẹn thì Tiểu Hồng đã đủ để vui mừng, vội nhặt nhạnh cho kỳ hết, bỏ tất cả vào lớp y phục vừa tự cởi
ra, túm lại thành một túi vật thực chí ít cũng được tạm dùng cho vài ba
ngày, không lo bị đói khát.

Nhắc túi quả lên và mang theo, Tiểu
Hồng vội quay trở lại chỗ huyệt khẩu lúc nãy đã bò thoát và nhanh nhẹn
bò về chỗ cũ, là nơi lão quỷ nọ ắt hẳn vẫn đang chờ đợi.

Đến nơi, Tiểu Hồng liền lên tiếng:

– Tiểu bối đã lần mò được ra ngoài và bằng chứng là có mang trở vào đây
khá nhiều các loại quả cây. Nhất định tôn giá cũng đang đói khát, rất
muốn dùng. Vậy hãy chờ tiểu bối tìm cách chuyển dần qua bên đó cho tôn
giá từng quả một, giả như có thể phát hiện một khe hở nào đó bất kỳ đủ
để tiểu bối đưa từng quả sang.

Thanh âm nọ vang lên, hỏi ngược lại:

– Ngươi thấy cảnh quang ở bên ngoài lúc này đã như thế nào?

Tiểu Hồng vừa lấy tay mò tìm, hy vọng phát hiện một khe đá ở quanh tảng đá chắn trước mặt, vừa đáp lại:

– Bên ngoài đã sắp tối, tiểu bối không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nói tất cả đều bị phá hủy, kể cả các cội cây, thật chẳng biết chúng đủ sức để tiếp tục sinh trưởng nữa hay không. Còn nhìn lên cao thì tứ phía đều là vách núi cao sừng sững. Quả nhiên đúng như họ nói, dù là Đại La Kim Tiên
cũng đừng mong tìm ra phương cách thoát khỏi hiểm địa này. Nhưng tiểu
bối hiện có một nghi vấn, liệu có thể hỏi tôn giá được không?

Lần này không có tiếng đáp lại, khiến Tiểu Hồng thừa hiểu thái độ nghi ngờ
lẫn nhau đã vừa xuất hiện trở lại đối với nhân vật ở bên kia tảng đá. Dù vậy, Tiểu Hồng vẫn cứ tiếp tục tìm cách để có thể chuyển các quả cây
qua phía bên kia, đồng thời còn tự lẩm bẩm nêu nghi vấn, chẳng cần biết
lão quỷ ở phía bên kia có chịu đáp hay không:

– Lúc nãy nghe tôn
giá bảo, ở bên này là chỗ tôn giá từng trú thân, tiểu bối thú thật chẳng tin lắm. Nhưng vì nghe theo chỉ điểm của tôn giá, tiểu bối nhờ tìm thấy lối dẫn thông ra ngoài nên không thể không tin. Tuy nhiên vẫn cảm thấy
lạ, là tại sao tôn giá lại có thể chọn một chỗ trú thân quá nhỏ hẹp như
thế này? Để không lo bọn họ phát hiện ư? Nghĩa là tôn giá từng đoán biết thế nào cũng bị họ lần mò đến đây để lùng sục? Nhưng nếu là vậy, tôn
giá vẫn có thể tìm một chỗ trú thân bất kỳ nào khác cũng được, và chỉ
nên chui luồn vào đây tạm ẩn thân mỗi khi cảm thấy nguy. Như thế chẳng
tốt hơn hay sao?

– Ngươi đừng dò hỏi quá nhiều. Nên nhớ, lão phu hiện vẫn chưa tin ngươi cũng là nạn nhân bị bọn chúng truy tìm.

Chợt Tiểu Hồng bật reo:

– May quá, ở trên đỉnh của tảng đá này tiểu bối vừa phát hiện một khe hở
có thể đút lọt bàn tay. Tôn giá ở phía bên kia hãy thử chồm lên và cho
tiểu bối rõ, có phát hiện một khe hở nào tương tự chăng? Và nếu có, nhất định đây là cách duy nhất để tiểu bối chuyển từng quả cây qua phía bên
kia cho tôn giá.

– Nếu ngươi đã phát hiện, muốn ném vật gì qua thì cứ tùy tiện. Phần lão phu sẽ xét lại, có nên dùng chúng hay không.

Tiểu Hồng phật lòng:

– Chỉ vì nghĩ tôn giá đang cùng chung số phận, thái độ của tiểu bối rất
thành tâm. Nếu tôn giá quả thật chẳng cần thì thôi vậy. Tiểu bối quyết
không miễn cưỡng.

– Hãy chứng tỏ ngươi có tâm thành đến mức độ
nào và tùy theo đó, lão phu sẽ quyết định là nên tin hay không, hoặc có
tin thì độ bao nhiêu phần.

Tiểu Hồng vụt hiểu, vì thế vừa nhét từng quả cây ăn được vào khe hở mới phát hiện, vừa bộc lộ tâm trạng:

– Tiểu bối biết rất rõ tôn giá có đủ các nguyên do để tiếp tục nghi ngờ.

Nhưng ngược lại, phần của tiểu bối thì minh bạch rồi. Tôn giá đang bị chẹt
cứng ở hai đầu, giữa hai tảng đá, đương nhiên dù có là bằng hữu của bọn
Thần Ưng bang thì cũng chẳng còn cách nào gây nguy hại cho tiểu bối. Và
phần nữa là tiểu bối đích thực đang rất sợ cảnh cô độc. Thôi thì thế này vậy, tiểu bối có thể tiếp tục sống ngày nào, nguyện hứa sẽ giúp tôn giá cùng sống cho đến ngày ấy. Tương tự, tiểu bối cũng xin giải thích rõ
những gì tôn giá từng nghi nan.

Thứ nhất, về một bảo vật nào đó
ư? Chính là Hiển Thư Minh Ngọc, một vật đã do người khác ủy thác và nhờ
tiểu bối lưu cất hộ. Tôn giá ắt đã rõ Hiển Thư Minh Ngọc là vật như thế
nào?

– Ngươi cứ nói tiếp. Đương nhiên lão phu chỉ đáp khi cảm thấy cần thiết.

Nghĩa là ngươi đừng phí công, hỏi lão phu bất kỳ lời nào.

Tiểu Hồng lại bật reo:

– Tiểu bối vừa cảm nhận đã đẩy lăn một quả cây qua bên đó. Tôn giá có nhận được chưa?

– Nhận được rồi. Dù sao cũng đa tạ, tuy chưa thể quả quyết lão phu có nên dùng hay không.

Tiểu Hồng lần lượt đẩy qua khe hở một vài quả nữa:

– Tiểu bối nghĩ tôn giá nên dùng. Nếu không, vạn nhất tôn giá chết vì đói hoặc khát, chỉ còn lại một mình tiểu bối thì chẳng hay chút nào. Còn về nghi vấn tôn giá hỏi tại sao tiểu bối có thể thoát từ Tử lao ư? Có một
lão độc ác họ Phùng, là Tổng Đường chủ gì đó của Thần Ưng bang. Chính
lão họ Phùng đã bắt giữ tiểu bối, lại còn hăm dọa thế này …

Do
rất sợ cảnh cô độc, nhất là đang bị bóng tối vây quanh, nên Tiểu Hồng cứ huyên thuyên thuật kể. Một là để giải tỏa phần nào nỗi căm phẫn đã phải mục kích cảnh mẫu thân bị thảm sát, hai là không lo ngại gì lão quỷ bên kia có thể bất thần vượt qua tảng đá để gây nguy hại cho bản thân, thế
nên Tiểu Hồng thật kể cơ hồ là toàn bộ. Chỉ riêng về danh xưng của kiếm
pháp Hải Hà và về Hải Hà môn phái, do nhớ lời mẫu thân căn dặn, Tiểu
Hồng chẳng dám hé môi đề cập đến.

Đương nhiên khi đang thuật kể,
nếu không phải chuyển thêm quả qua bên kia thì Tiểu Hồng cũng tự cho
phép bản thân được ăn từng quả một. Chẳng là bản thân Tiểu Hồng cũng
đang đói. Không chỉ thế, cũng vì quá mỏi mệt nên khi thuật kể xong lại
là lúc Tiểu Hồng ăn đủ no, thế là Tiểu Hồng buông mình ngủ thiếp đi từ
lúc nào chẳng hay. Và đó là một giấc ngủ thật ngon, thật say, sau nhiều
ngày đột ngột bị lâm vào hiểm cảnh, cứ ngỡ đã phải mất mạng nhiều lần.
Có thể hiểu đây là giấc ngủ ngon nhất của Tiểu Hồng kể từ khi mẫu thân
bị thảm tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.