Đọc truyện Nhật Thực Lai – Chương 30: phần 2
Tôi chạy tới quầy bar nhỏ trong góc phòng đổ đầy một ly nước lạnh. Tôi cố gắng làm mọi việc chậm nhất có thể để trì hoãn sự tra hỏi của chị Loan. Hơn ai hết, chị ấy muốn chuyện này kết thúc thật nhanh.
Phương nhận lấy ly nước từ tay tôi, ánh mắt cậu ấy không giấu nổi vẻ sợ hãi. Cậu ấy muốn uống nhưng khi uống xong màn tra hỏi lại bắt đầu nên Phương cứ lưỡng lự, không đặt ly nước xuống bàn cũng không đưa lên miệng uống cạn. Cũng chẳng câu giờ được bao lâu. Chị Loan cư xử một cách rất bạo lực trước màn đối phó của Phương. Chị ép cậu ấy uống cạn ly nước bằng ánh mắt. Đúng vậy, bằng tâm vận. Khi giọt nước cuối cùng trôi tuột xuống cổ họng, chị Loan mới trả tự do cho tay của Phương. Cậu ấy đặt ly nước xuống bàn, tự chùi miệng bằng cách liếm môi.
– Nếu chị làm em sợ thì cho chị xin lỗi. – Chị Loan nói. – Nhưng em có muốn cứu Trang không? Em có thể cứu Trang chỉ bằng việc ngẫm và nghĩ. Nào, giờ thì có động lực chưa?
Phương cắn môi, gật mạnh, nhắm chặt mắt lại. Tôi ước mình có thể biết cậu ấy đang trôi nổi giữa những hình ảnh gì trong đầu. Nhưng kỳ lạ, hình như ban nãy tôi cũng trông thấy một số khung cảnh. Nhớ rồi, tôi trông thấy tên quản gia nằm trên giường như thể đã chết, điều đó khiến tôi bất ngờ tới mức rời khỏi trạng thái thiền định. Tôi nghĩ do bản thân mong muốn hắn chết đi cho rồi nên mới có chuyện tâm trí của tôi tạo ra các hình ảnh thỏa mãn chủ nhân của nó.
– Ở trong quán bar. – Phương mở to mắt. – Anh ta đang bị hắn khống chế.
– Anh ta? – Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật là bon chen khi mà nơi này chỉ tồn tại cuộc trò chuyện giữa Phương và chị Loan.
– Phạm Hòa. – Phương tiếp tục nhắm mắt, lần này cậu ấy vừa trôi nổi trong tâm trí vừa thuật lại những gì cậu trông thấy cho chúng tôi nghe. – Bọn họ đang thương lượng điều gì đó. Anh ta sẽ đi theo tên quản gia trừ phi hắn không động vào gia đình…
– Bỏ qua đoạn ở hộp đêm đi. – Giọng chị Loan trầm hơn, không còn chút dọa dẫm nào nữa. – Tiếp tục nhìn về quá khứ đằng sau. Xem tên quản gia đi từ đâu đến hộp đêm.
Phương bật dậy, cơ thể tràn đầy sức sống:
– Em thấy rồi.
Cả tôi và mọi người đều thốt lên:
– Thấy gì?
– Em không tả rõ được. – Cứ như thể Phương đang trả đũa lại chúng tôi về màn tra hỏi. Cậu ấy cho mọi người hy vọng rồi ép mọi người tụt hứng khi mà hy vọng chưa lên đến đỉnh.
Chị Loan định tiếp tục tra hỏi thì Phương lùi lại:
– Em có thể chỉ đường. Vì xung quanh nơi đó không có thứ gì đặc biệt nên em không biết phải tả thế nào.
– Sau vụ này chị sẽ kiếm cho em một giáo viên dạy vẽ. – Chị Loan nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Phương, lôi cậu ấy ra ngoài biệt thự.
Tôi và anh Quân theo ngay sau họ. Tất cả lên chiếc xe của anh đỗ ngay trước cổng. Đã yên vị trên ghế ngồi mà tôi vẫn không tin được mình đang đến nơi ở của tên quản gia, để giết hắn. Mọi chuyện có khi nào sẽ chỉ đơn giản thế này thôi, tôi không dám chắc nhưng tôi vẫn hy vọng.
Nhờ sự chỉ dẫn của Phương cộng thêmtay lái lụa của chị Loan, chúng tôi nhanh chóng vượt qua dòng xe di chuyển trên đường để tới khu đô thị mới. Đáng ra chị Loan chỉ cần hỏi tôi khu đô thị đó nằm trên phố nào nhưng chị muốn kiểm tra khả năng hậu tri của Phương, để chắc chắn những gì cậu ấy trông thấy không phải bịa đặt. Lần này tôi ủng hộ tính đa nghi của chị. Đây là một chuyến ra trận chứ không phải chuyến du lịch xuyên qua phố phường.
– Đúng nơi này rồi. – Khi tôi dứt câu nói cũng là lúc chiếc xe tạt lên vỉa hè. Xe đỗ ngay dưới tấm bảng lớn đính chặt trên tường, tấm bảng đó chính là bản đồ khu đô thị này, có ghi chú đầy đủ cả các công trình đang xây hay đã xây xong, một tấm bản đồ chi tiết.
Không cần chị Loan ra lệnh, Phương tự động dò la bản đồ. Sau vài lần nhắm mắt rồi lại mở mắt, cậu ấy chỉ vào căn hộ cao nhất khu B được vẽ trên đó. Nếu Phương có thể dẫn mọi người tới đúng khu đô thị mới, nơi tôi gặp Phạm Hòa thì chẳng có lý do gì lần này cậu ấy lại chỉ sai. Tin vào điều đó nên chị Loan mở cửa xe ngay lập tức.
– Khoan đã. – Tôi cản chị lại. – Tại sao chúng ta không làm phép nhập hồn như tên quản gia ấy. Để đảm bảo chẳng ai gặp nguy hiểm cả.
– Theo anh được biết nơi đây không có ai vừa chết cả. – Quân cũng toan mở cửa xe nhưng đến lượt anh bị tôi giữ lại.
– Vừa chết? Em tưởng chỉ cần kiếm một xác chết nào đó trong nhà xác bệnh viện là được. – Không thể tin nổi có ngày tôi lại xúc phạm cả người chết thế này.
– Chỉ có những nhà ngoại cảm siêu phàm mới nhập được vào người sống. Đó là những người rất có tiếng tăm trong giới ngoại cảm. – Chị Loan xuống xe. – Và chắc chắn là tên quản gia chưa đạt tới trình độ đó.
Tôi đúng là một nhà ngoại cảm kém hiểu biết. Dám chắc mấy lần thực hiện phép nhập hồn tên quản gia đều giết người vô tội vạ. Tay hắn đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh rồi. Với cái suy nghĩ hắn là một tên đáng chết đang vờn quanh đầu, tôi mở tung cửa xe để bước xuống.
– Chị có thể khống chế tâm vận của tên quản gia chứ. – Tôi không cố ý tỏ vẻ coi thường mà tôi chỉ muốn chắc chuyến đi này thuộc về kế hoạch tỉ mỉ nào đó trong đầu chị. – Hắn rất mạnh.
– Hắn không mạnh bằng Ichiro. – Chị nhún vai. – Đó là lý do hắn biết nơi ở của chúng ta mà không thể tới càn quấy.
– Nhưng giờ hắn có cả một đội quân. – Tôi tiếp tục bày vẽ các nguy cơ có thể xảy đến. – Hắn đâu còn đơn độc nữa.
– Anh không nghĩ cả đội quân đó đều có thể sử dụng thành thạo tâm vận. – Quân nhìn tôi và tôi chợt hiểu ánh nhìn đó là gì. Anh muốn nói rằng, thách mấy nhà ngoại cảm mới như tôi dịch chuyển được cái cốc thủy tinh.
– Được rồi, vì tiến sĩ không ở đây nên em muốn hỏi. – Tôi ngập ngừng giây lát. – Chị và tiến sĩ ai khỏe hơn vậy? Ý em đang nói tới tâm vận đó.
– Ichiro. – Chị trả lời rất nghiêm túc.
Sau tiếng cửa xe đóng sập là giọng nói của Phương:
– Chị có thể tới nơi này khi biết trước khả năng chiến thắng chỉ có một nửa à.
– Yên tâm đi. – Chị liếc vào chiếc xe hơi. – Chúng ta sẽ ổn cả và cơn ác mộng sẽ nhanh kết thúc.
Tôi cũng nhìn chiếc xe để chắc là chẳng còn ai ngồi trên đó nữa. Tất nhiên chẳng còn ai trong đó rồi. Không hiểu chị Loan vừa liếc cái gì.
– Giờ chị là trưởng nhóm. – Quân khoanh tay lại như muốn nói nếu chị không lớn tuổi hơn tất cả mọi người ở đây thì anh phải là trưởng nhóm mới phải. – Chắc chúng ta không cứ thế này mà đi thẳng vào nơi ở của tên quản gia chứ.
– Nghe đây mấy đứa. – Chị dõng dạc tuyên bố. – Hắn chỉ là một tên quản gia thích giết chóc thôi. Điều đó không khiến hắn trở nên đáng sợ mà khiến hắn trở nên đáng kinh tởm. Hắn chẳng phải chúa tể hay quỷ vương vì thế đừng có run lẩy bẩy khi bước vào nơi ở của hắn. Mấy đứa chỉ cần nghĩ rằng, Phạm Hòa luôn là thành viên của gia đình ta, thằng nhóc sẽ bảo vệ chúng ta. Chuyến đi này chúng ta có rất nhiều cái lợi.
Phạm Hòa. Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ. Sao tôi có thể quên mất anh luôn âm thầm bảo vệ chúng tôi chứ. Mẹ anh không phải điều duy nhất khiến anh đưa ra quyết định ở bên tên quản gia mà còn chúng tôi, gia đình thứ hai của anh nữa. Suy cho cùng chuyến đi này thực sự không có gì đáng để lo ngại. Trừ mấy kẻ ngoại cảm mới mà tên quản gia tìm được, trừ cả Phạm Hòa ra thì chỉ có một mình hắn có thể chiến đấu. Về phía chúng tôi, trừ Phương và kẻ ngoại cảm mới như tôi thì còn có anh Quân, chị Loan và cả Phạm Hòa. Nhìn nhận vấn đề theo hướng tích cực khiến nỗi sợ tiềm ẩn trong tôi biến mất.
– Giờ thì chia ra. – Chị Loan kéo Phương về phía mình một cách độc đoán, không cho mọi người cơ hội tìm cặp tương đồng.
– Tại sao phải chia. – Tôi ngớ người. – Chúng ta phải đoàn kết lại chứ.
– Đoàn kết là chết hết. – Chị cười râm ran khi thấy tôi nhăn mặt lại. – Đùa thôi, chúng ta có nhiều việc để làm mà. Hai đứa đi tìm xác của tên quản gia còn bọn chị đi cứu Trang.
– Được rồi. – Quân nắm chặt tay tôi. – Tất cả phải cẩn thận đấy.
Chúng tôi chia làm hai hướng. Nhóm chị Loan vào khu đô thị mới từ cửa Tây còn nhóm của tôi vào từ cửa Đông. Đích đến thì xác định rồi, căn hộ cao nhất tại khu B.
– Anh không muốn em dấn thân vào nguy hiểm, Khả Ngân. – Quân chợt dừng lại khi chúng tôi chạy gần tới cửa Đông. – Hay là em lên xe buýt trở về nhà đi.
– Cái gì? – Tôi không nghĩ anh đang pha trò cười bởi vì nó chẳng đáng cười chút nào. – Em bỏ đi trong khi tất cả mọi người, cả Phương nữa đều xông trận à. Anh đùa em sao.
– Anh biết em sẽ bướng bỉnh vậy mà. – Quân mỉm cười. – Trước giờ anh luôn để em lựa chọn. Nhưng nếu lựa chọn của em gây ra nguy hiểm cho chính bản thân em thì…
– Anh nói cái gì thế. – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nắm chặt tay anh. – Em muốn đi cùng anh ngay cả khi con đường phía trước đầy sương mù.
– Ngay cả khi em có thể chết à. – Quân thở dài.
– Em không cố tỏ ra dũng cảm đâu nhưng em tuyệt đối sẽ không bỏ lại anh. – Tôi cố gắng truyền tải tình cảm vào câu nói. – Bởi vì em yêu anh.
– Anh cũng vậy. – Nhanh như cắt, Quân áp chặt chiếc khăn tay vào mũi tôi. Thứ mùi nồng nặc đến tê dại đó xông vào cơ thể tôi, lan tỏa vào từng dây thần kinh khiến chân tay tôi bủn rủn. Trước mắt tôi chỉ còn bóng tối.
***
Bởi vì em yêu anh.
Phạm Hòa bừng tỉnh khi câu nói này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh. Rời khỏi trạng thái thiền, anh ngó nhìn cái xác tên quản gia nằm yên trên giường như một nghĩa vụ rồi lặng thinh giây lát, nghĩ về giấc mơ, âm thanh hay ảo giác anh thường trông thấy.
– Anh nhớ em, Khả Ngân.
– Hừm. – Tên quản gia thình lình ngồi dậy sau chuyến nhập hồn thường ngày của hắn. – Thế là không tốt đâu nhé, anh bạn.
– Giờ ông còn nghe lén tôi nữa? – Phạm Hòa cau có. – Rảnh tới vậy thì đi cổ vũ tinh thần cho cô em bé bỏng kia đi.
– Cậu không phải bận tâm chuyện đó. – Tên quản gia vuốt cằm. – Con bé đó sắp được tôi khai thông đầu óc rồi. Trong số mấy tên ngoại cảm mới chỉ có nó là mạnh mẽ nhất.
– Ý ông là cô ta có thể dùng tâm vận khi cơ thể mới biến đổi? – Phạm Hòa lắc đầu. – Có thể trước kia cô ta đã là nhà ngoại cảm rồi.
– Nhưng cậu đã khiến cô ta ngã đập đầu xuống đất mà chết. – Tên quản gia ngước mặt lên trần như đang suy ngẫm. – Nếu khi đó cô ta đã là nhà ngoại cảm chẳng lẽ cô ta có thể trở về từ cõi chết tới tận hai lần.
– Đời nhiều bất ngờ mà. – Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. – Có lẽ sức sống của cô ta khá mãnh liệt.
– Tuyệt vời. – Tên quản gia rít lên. – Sức sống mãnh liệt. Bất tử. Tôi đã nói là tôi thích cậu mà, anh bạn.
Phạm Hòa đột nhiên nhăn mặt:
– Nghe kìa. Bên dưới.
– Cửa ra vào. – Tên quản gia bồi thêm. – Tầng trệt.
Phạm Hòa nhổm dậy, vươn vai:
– Lại có khách đi lạc. Không biết lần này là mấy thằng say rượu hay cặp tình nhân lén lút nào đây.
Tên quản gia khoác vai Phạm Hòa rời khỏi căn phòng giấu xác quen thuộc của hắn:
– Làm một ván cá cược không? Tôi đoán là các cô gái hiếu kỳ đang chơi trò trốn tìm với đám bạn cùng lớp.
Phạm Hòa gạt cánh tay đang khoác trên vai anh ra:
– Vậy thì tôi đoán là thằng điên nào đó chạy vào đây tìm các cô gái đang chơi trò trốn tìm.
– Tôi và cậu chưa bao giờ có cùng quan điểm. – Tên quản gia lèm bèm.
Cả hai nhanh chóng bước xuống tầng trệt với bộ dạng khá thoải mái. Cho tới khi họ trông thấy một tên ngoại cảm trong gia đình nằm ngất lịm dưới chân cầu thang thì không khí dường như đã thay đổi.
Tên quản gia túm cổ áo Phạm Hòa, đẩy anh ép chặt vào tường, hai tròng mắt của hắn sắp long hẳn ra ngoài tới nơi:
– Có biết tao đang nghĩ gì không? Ngoài đám bạn cũ của mày còn ai dám đến tận đây xử người của tao.
– Bình tĩnh lại đi. – Phạm Hòa nói. – Ông nói chúng ta chưa bao giờ có cùng quan điểm phải không. Sai rồi, cả tôi và ông đều giống nhau ở chỗ, chuyện gì bản thân làm thì chẳng có lý do để phủ nhận.
Cơn giận của tên quản gia có vẻ như đã nguôi ngoai một chút. Tên quản gia buông cổ áo Phạm Hòa ra, dằn mặt anh:
– Tìm và giết kẻ đột nhập vào đây. Ngay!
– Có chuyện gì xảy ra vậy? – Một tên ngoại cảm được tên quản gian nuôi dưỡng giương bộ mặt ngốc nghếch lên hỏi hắn.
Tên quản gia dùng tâm vận bẻ cổ kẻ xấu số kia để xả cơn giận:
– Tao cần làm phép nhập hồn.
– Tùy ông thôi. – Phạm Hòa cố nén cười trước sự nhút nhát của tên quản gia.
Lần theo các tiếng động anh chỉ tìm thấy vài tên ngoại cảm nằm la liệt dưới đất với vết thương nặng trên đầu. Người đột nhập không giết bọn chúng mà chỉ khiến bọn chúng bất tỉnh. Đôi mắt xám của Phạm Hòa bỗng sôi lên lửa giận.
– Khả Ngân.
Phạm Hòa đấm thẳng vào tường rồi tức tốc chạy khắp căn hộ tìm cho bằng được người lén la lén lút kia. Anh dễ dàng đoán được ngoài Khả Ngân ra thì chẳng còn ai biết nơi này mà báo tin cho người ở biệt thự cả. Và cũng có thể cô ấy đang có mặt ở đây. Anh cho rằng đó là lý do dạo này mình hay mơ thấy giọng nói của Khả Ngân. Giấc mơ thường báo trước cơn ác mộng thực sự.
– Em đúng là đồ không biết giữ mồm giữ miệng. Đừng có để anh tìm thấy em.
Khi tâm trí ổn định, Phạm Hòa ngừng chạy mà ngẫm xem người của biệt thự cần gì ở nơi này. Anh khẽ mỉm cười, lê bước xuống tầng hầm, nơi nữ chiêm tinh bị nhốt trong cũi. Gót giầy của anh chạm xuống đất vô cùng nhẹ để tránh bị ai kia phát giác.
Cánh cửa tầng hầm mở toang. Phạm Hòa nín thở, tiến lại gần nơi đó liền bắt gặp vẻ hoảng hốt của Trang:
– Mọi chuyện đều ổn chứ.
– Phải. – Trang gật mạnh. – Có gì không ổn thế?
– Trước mắt thì ổn. – Phạm Hòa mỉm cười. – Còn phía sau thì chưa chắc.
Anh quay phắt người lại, khống chế bóng đen núp sau cánh cửa mà không cần nhìn xem đó là ai. Anh chỉ biết mình đang nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của phụ nữ và cái mùi thơm này giúp anh nhận ra đó là chị Loan. Anh vòng ra sau lưng chị, trói chặt tay chị trước bụng để chị không thể trông thấy anh mà dùng tâm vận.
– Ôm từ đằng sau hả. – Chị Loan gắt lên. – Kiểu quyến rũ phụ nữ mới của cậu?
– Chị làm cái quái gì ở đây? – Phạm Hòa thều thào, đẩy nhẹ cánh cửa hầm lại bằng chân. – Có bao nhiêu người tới?
– Người đặt câu hỏi ở đây là tôi chứ không phải cậu. – Chị cố gắng cựa quậy trong vòng tay cứng như sắt của Phạm Hòa. – Chuyện của cậu, tôi biết hết rồi. Giờ thì ngoan ngoãn thả Trang ra và theo tôi về nhà mau.
– Suỵt. – Phạm Hòa tức giận. – Lỡ hắn nghe được thì sao.
– Vậy thì cậu còn chần chừ gì nữa. – Chị ra lệnh. – Mau làm theo lời tôi.
Phạm Hòa dùng tay bịt miệng chị Loan lại. Nghe ngóng động tĩnh một lúc không thấy bất kỳ tiếng bước chân nào xuống đây anh mới xả cơn giận vào tai chị Loan:
– Tốt nhất chị nên bảo mọi người về hết đi. Tên quản gia đang làm phép nhập hồn, hắn chưa thể xong ngay đâu, chị hãy tận dụng chút thời gian quý báu này làm điều khôn ngoan cho tôi.
Chị Loan vẫn mở to hai con mắt ra thay cho lời phản đối quyết liệt nhất.
– Hiểu rồi. – Phạm Hòa đập đầu Loan vào tường khiến chị mau chóng ngất đi. Anh bồng chị lên, đưa ra khỏi tầng hầm với một tốc độ nhanh nhất có thể.
Tới một căn hộ khác trong khu đô thị mới, Phạm Hòa đặt chị nằm xuống trước cửa phòng ai đó, anh cởi áo khoác của mình ra băng chặt vết thương trên đầu chị trước khi đập cửa liên tục:
– Làm ơn đừng có gây rắc rối cho tôi nữa.
Anh lau sạch mồ hôi trên khuôn mặt bằng chiếc áo ba lỗ trắng độc lại trên người. Rời khỏi nơi này khi có tiếng chân người chạy ra mở cửa. Từ khoảng cách đủ gần, anh đợi xem người tốt kia dìu chị dậy mới chịu trở lại căn hộ của tên quản gia.
Vừa bước vào căn hộ, anh liền trông thấy kẻ ngoại cảm xấu số bị bẻ cổ ban nãy, đoán ngay đó là tên quản gia đã thực hiện xong phép nhập hồn, anh liền giải thích:
– Tôi đuổi theo tên đột nhập đó nhưng bị mất dấu.
– Đừng buồn. – Hắn nhăn nhở. – Tôi bắt được nó rồi.
– Vậy sao? – Phạm Hòa bắt đầu rối trí khi tên quản gia nói vậy bởi tâm trí anh chỉ liên tưởng tới một mình Khả Ngân.
– Chà, cậu nên tập thêm môn điền kinh nếu không muốn bị mất dấu ai nữa. – Hắn đưa Phạm Hòa tới phòng khách để anh trông thấy một người bị các tên ngoại cảm khác bắt giữ, đầu đổ gục xuống đất, dường như đã bị đánh cho bất tỉnh.
Chỉ liếc nhìn qua, Phạm Hòa cũng nhận ra đó là Quân. Giọng anh có chút run sợ xen lẫn lo âu:
– Thật đen đủi.